NGÔNG CUỒNG CÙNG EM



Cuối cùng lịch trình của đoàn Phương Cảnh được Night mời đến nước R để giao lưu văn hóa đã được xác định, thời gian là mười ngày đầu của tháng mười.
Nghĩ đến cái tên Ludwig tóc vàng mắt xanh ở bên kia đại dương ôm cây đợi thỏ, tân chủ tịch điều hành của tập đoàn Thành Thang ở trong phòng làm việc ký văn kiện mà không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mặt mày u ám.
Tuy nhiên giấy bổ nhiệm của hội đồng quản trị mới được ban hành vào cuối tháng chín.

Lượng công việc của chức phó chủ tịch điều hành vốn đã đạt đến một mức rất cao, mười ngày đầu tháng mười, Đường Diệc bận đến không có thời gian tiễn Thanh Nha lên máy bay.
Trong một tuần Lâm Thanh Nha ra nước ngoài, điều này khiến cho cảm giác áp lực buồn bực lan khắp toàn bộ tầng làm việc của chủ tịch mãi không tiêu tan.
Giờ nghỉ trưa.
Chủ tịch mới nhận chức ngồi trên sofa mặt mày vô cảm ăn bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng của mình hết sức đáng thương.

Chú chó săn to ngoe nguẩy cái đuôi ngồi xổm bên cạnh sofa, chép miệng ăn thức ăn cho chó của mình trong bát.
Hôm nay đồ hộp cho chó thơm ngào ngạt.
Tiểu Diệc vô cùng hài lòng.
Đường Diệc đặt đĩa thức ăn xuống, dựa vào tay vịn sofa, lười biếng nhìn xuống bát thức ăn của Tiểu Diệc: “Cô ấy đi ba ngày mà mày còn nuốt trôi,” hắn kéo dài giọng đến uể oải ỉu xìu, “Mày có lương tâm không.”
“Gâu.”
Tiểu Diệc vô tội ngẩng đầu chó lên, trên chòm gâu chó vẫn còn dính thịt vụn của đồ hộp.
Đúng lúc này di động của Đường Diệc đổ chuông.
Vừa nhìn thấy đất nước và khu vực gọi đến hiển thị trên di động, mắt Đường Diệc sáng lên.

Có điều khi bắt máy, hắn cố tình nén cảm xúc trong giọng xuống mấy phần, ra vẻ tủi thân: “Còn tưởng em quên mất anh rồi.”
Đầu dây bên kia cười khẽ: “Rõ ràng trưa ngày hôm qua mới gọi điện cho anh.”
Vì thế, ngay tức khắc Đường Diệc không kìm được bản tính, hừ một tiếng: “Một ngày chỉ có một cuộc gọi, tiểu Bồ Tát từ bi rộng lượng chỗ nào?”
“Hơi lệch giờ chút mà, khi có thời gian sau kết thúc màn trình diễn buổi tối có lẽ bên kia anh ngủ mất rồi.”
“Ngủ cũng có thể bắt máy.”
“Không được,” đầu dây bên kia Lâm Thanh Nha có chút nghiêm túc, “Trước khi đi anh đã đồng ý với em rằng sẽ nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm đầy đủ.”
“Vâng,” Đường Diệc khẽ cười nói, “Nghe theo tiểu Bồ Tát hết.”
Lâm Thanh Nha hỏi: “Thế trưa nay có nghiêm túc ăn cơm không đó?”
“Có, vừa mới ăn xong, bữa ăn dinh dưỡng của nhà ăn công ty cực kỳ khó ăn,” Đường Diệc liếc nhìn bát đựng thức ăn cho chó bị Tiểu Diệc liếm đến sáng bóng, “Đến cho còn ăn ngon hơn anh.” Lâm Thanh Nha không khỏi mỉm cười: “Đó là vì suy nghĩ cho sức khỏe các anh.”
Đường Diệc: “Em đang làm gì đó?”
Lâm Thanh Nha: “Xuống lầu, chuẩn bị ăn sáng.”
Đường Diệc: “Hôm nay còn diễn…”
“Chị, chị đang gọi điện với ai thế?”
Đột nhiên có một giọng nói xen vào khiến Đường Diệc cứng đờ.
Sau vài giây im lặng, Đường Diệc nheo mắt lại: “Tại sao cậu ta ở đấy?”

Lâm Thanh Nha ở đầu dây bên kia nói vài câu gì đó, quay lại nói vào điện thoại: “Hôm trước nói với anh rồi, chỗ nghỉ của đoàn Phương Cảnh do Night sắp xếp, không chỉ mình cậu ấy ở đây, cả hai đoàn biểu diễn cho lần này đểu nghỉ ở bên này.”
Đường Diệc trầm mặc.
Lâm Thanh Nha khẽ cười hỏi: “Anh lại ghen à?”
Đường Diệc vẫn trầm mặc như cũ.
Lâm Thanh Nha vừa buồn cười lại bất đắc dĩ dỗ: “Hai ngày nữa là kết thúc lần biểu biểu diễn bên này, em sẽ bay về sớm nhất có thể, nhé?”
Đường Diệc: “Anh muốn xem em diễn.”
Lâm Thanh Nha: “Qua một thời gian nữa sẽ có trên mạng.”
Đường Diệc: “Anh muốn xem trực tiếp tại chỗ.”
Lâm Thanh Nha khó xử tạm dừng lại, “Còn có hai buổi biểu diễn nữa là kết thúc rồi, công ty anh bận rộn như vậy, có nhất thiết phải tranh thủ không?”
Đường Diệc buồn bực đáp một tiếng.
Lâm Thanh Nha: “Không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
“…Ừm.”
Tán gẫu thêm vài câu thì có thành viên của đoàn Phương Cảnh mời Lâm Thanh Nha đi ăn sáng, bên này Đường Diệc cũng cúp máy.
Nhìn màn hình di động trầm tư một lát, hắn giơ tay ấn chuông bên bàn trà.
Không bao lâu sau, Trình Nhận gõ cửa đi vào: “Sếp Đường.”
“Ừ,” Đường Diệc ở trên sofa ngoắc tay một cái, Tiểu Diệc tự giác chạy đến bên cạnh chân hắn, hắn thõng tay xuống sờ hai cái, hỏi, “Kết quả kiểm tra bên kia thế nào?”
Dường như Trình Nhận không phản ứng lại, sau khi thấy Đường Diệc nắm di động trong tay có vẻ như anh ta hiểu ra điều gì đó: “Bọn họ đang sắp xếp lại báo cáo nghiệm thu, hẳn trước đêm nay có thể gửi đến đây.”
“Tất cả tranh đều đã gửi đi?”
“Đúng vậy, đã chuẩn bị bồi xong.”
Đường Diệc gật đầu: “Vậy cậu bảo bọn họ chuẩn bị một chút, ngày mai tôi qua đó.”
“Ngày mai?” Trình Nhận theo phản xạ đưa máy tính bảng trong tay lên lướt xem lịch trình, “Nhưng chiều ngày mai ngài còn có ——”
“Những việc có mức độ ưu tiên cao nhất của tuần này đã xử lý xong rồi.

Còn lại có thể hoãn thì hoãn lại, không hoãn được thì cậu làm thay tôi, có việc gì thì tôi cũng có thể xử lý từ xa.”
Trình Nhận biết không khuyên được người này, chỉ có thể thở dài nói: “Vâng, Sếp Đường.”
“…”
Ngày hôm sau.
Nước R, bốn giờ chiều.
Buổi biểu diễn giao lưu cuối cùng của đoàn Phương Cảnh đã chính thức kết thúc, trong tiếng vỗ tay của khán giả lúc chào bế mạc xuống sân khấu.

Từng người của đoàn Phương Cảnh trở lại phòng hóa trang, chuẩn bị tháo trang sức thay quần áo.
Bên này Lâm Thanh Nha vừa mới tẩy trang tháo đồ trang sức thì thấy một cô gái trong đoàn mặt mày đỏ bừng chạy tới: “Sư phụ Lâm, có người tìm sư phụ.”
Lâm Thanh Nha xoay lại: “Ai tìm?”

“Là vũ công chính của Night…”
“Chị ơi!”
Cô gái trong đoàn còn chưa nói hết câu, ở cửa ra vào đã vang lên giọng nói trong trẻo.
Mọi người trong phòng hóa trang đều nhìn qua, cậu thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang huơ huơ cánh tay, mỉm cười rạng rỡ với Lâm Thanh Nha lộ ra cả hàm răng trắng tinh.
Lâm Thanh Nha có chút đau đầu.
Không đợi Lâm Thanh Nha chào đón, Ludwig bước vào một cách hết sức lưu loát, dọc đường đi còn nhiệt tình quen thuộc chào hỏi các thành viên đoàn Phương Cảnh.
Cho đến khi cậu ta dừng trước mặt Lâm Thanh Nha.
Vẻ mặt rạng rỡ của cậu thiếu niên vô cùng tự nhiên chuyển sang tủi thân: “Lúc trưa em có nhắn tin cho chị, chị vẫn chưa trả lời em nữa.”
Lâm Thanh Nha: “Trước khi lên sân khấu không thể phân tâm.”
Ludwig: “Chuyện ngày hôm qua em hỏi chị, chị cân nhắc thế nào?”
“——”
Ludwig nói bằng tiếng Trung, tuy rằng phát âm có hơi lạ nhưng đủ cho người Trung Quốc nghe hiểu, cho nên lúc cậu ta nói thẳng ra không chút che giấu lập tức thu hút sự chú ý của các thành viên đoàn Phương Cảnh tò mò nhìn sang.
Dưới những ánh mắt vừa tò mò lại hóng hớt bát quái, Lâm Thanh Nha càng thêm đau đầu.
Cô thở dài, hạ giọng thật khẽ: “Ludwig, chúng ta ra ngoài nói đi.”
“Vâng,” cậu thiếu niên không chút do dự, “nghe chị hết.”
“…”
Câu nói quen thuộc này khiến cho động tác đứng dậy của Lâm Thanh Nha hơi khựng lại, nghĩ đến người nào đó, nghĩ tới phản ứng của hắn nếu hắn có ở đây, Lâm Thanh Nha vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười, không khỏi cong cong khóe mắt.
Ludwig đứng ở bên cạnh nhìn đến ngẩn ra.
Chờ lấy lại tinh thần, cậu ta vội vàng đi ra ngoài cùng.
Ở bên ngoài phòng hòa nhạc của buổi biểu diễn cuối cùng này có một hành lang đá màu trắng ngà, những bông hoa Lâm Thanh Nha không biết tên tô điểm thêm cho hành lang, quấn lấy đuôi dây leo với những chiếc lá nhỏ trong gió, nhẹ nhàng lay động như chơi đánh đu.
Lâm Thanh Nha đi ở phía trước dừng bước, quay người lại: “Ludwig, chị tưởng ngày hôm qua chị đã nói rất rõ ràng rồi.

Chị đã có người yêu, hơn nữa trước giờ chị chỉ xem em như em trai, giữa chúng ta không có bất kỳ khả năng khác nào cả.”
Ludwig buồn rười rượi nói: “Suy nghĩ cả đêm cũng không thay đổi sao?”
“Chị không cần suy nghĩ,” giọng Lâm Thanh Nha vừa dịu dàng tàn nhẫn, “Cả đời cũng không thay đổi quyết định này.”
“…”
Đôi mắt xinh đẹp như đá quý của cậu thiếu niên ảm đạm đi.
Lâm Thanh Nha do dự.
Cô là không muốn nói lời tàn nhẫn nào với cậu thiếu niên trước mặt, nhưng cô biết, chuyện tình cảm không giống những chuyện khác, trong tình huống thế này, không đủ tàn nhẫn mới là tàn nhẫn nhất, bất kể là bên nào.
Cho nên Lâm Thanh Nha nhỏ giọng nói tiếp: “Đều là người hoạt động nghệ thuật, chị đánh giá cao thiên phú và năng lực của em, cho dù phương diện nào, chị cũng tán thành hai bên có nhiều cơ hội hợp tác cùng giao lưu văn hóa hơn.”
Mắt Ludwig sáng lên: “Vậy chị ——”

“Nhưng trên góc độ cá nhân,” Lâm Thanh Nha áy náy cắt lời cậu ta, “Trước đó không biết cậu có tình cảm với chị, chị có thể chấp nhận quan hệ chị em của chúng ta, còn bây giờ thì… Xin lỗi, Ludwig.”
Ánh mắt của cậu thiếu niên ngập tràn sự thất vọng: “Đến làm bạn chị cũng không muốn làm bạn với em sao?”
Lâm Thanh Nha: “Chúng ta có thể là đối tác dựa trên quan hệ của hai đoàn, có điều không cần có thêm quan hệ cá nhân, được chứ?”
Ludwig không cam lòng mà nói: “Này không nên, ở đất nước của bọn em, cho dù không chấp nhận cũng có thể làm bạn bè, nói thẳng ra là bạn trai chị keo kiệt, muốn hạn chế chị kết bạn.”
Lâm Thanh Nha nghe vậy cau mày lại.
Một giây trước khi cô mở miệng, một tiếng cười nhạt vang lên sau cây cột hành lang to lớn màu trắng ngà ở bên cạnh hai người.
Bóng người cao gầy vén dây leo buông thõng xuống, đôi chân dài trực tiếp treo qua lan can vào trong hành lang.
“Đúng vậy, tôi thật sự rất keo kiệt,” Đường Diệc áp sát đến bên cạnh Lâm Thanh Nha, rũ mắt liếc nhìn Ludwig, “Nhưng làm sao bây giờ, người cô ấy thích không phải cậu mà là tôi.”
“…”
Ludwig tức giận không nhẹ.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến lúc nào?”
“À, đi máy bay lúc trưa, có xem em diễn được một đoạn, sau đó ở trong xe ngủ bù,” Đường Diệc vò mái tóc xoăn đen bù xù do hắn ngủ, sau đó nghĩ đến điều gì đó, hắn nghiêm túc giải thích, “Anh không có nghe lén, đây là do em chủ động va vào trong lòng anh.”
Lâm Thanh Nha nhìn thấy quầng thâm hiện rõ trên làn da trắng lạnh của Đường Diệc, vừa đau lòng vừa hết cách với hắn: “Em định hôm nay sẽ quay về.”
“Khó mà về được,” Đường Diệc cười nói, “Anh có một chỗ muốn đưa em đi.”
“Huh?”
“Lát nữa nói cho em biết.” Ánh mắt của Đường Diệc rơi xuống bên cạnh.
Lúc này đột nhiên Lâm Thanh Nha mới nhớ ra từ sau khi Đường Diệc xuất hiện, cô cứ như tự động lược bớt Ludwig, má cô nóng lên, ngượng ngùng quay lại.
Đối diện với ánh mắt u oán khó chịu của cậu thiếu niên.
Đường Diệc giỏi nhất là kết thù kết hận cho mình, hắn nhìn cậu thiếu niên mỉm cười khinh miệt nói: “Tôi cho cậu danh thiếp, sau này cậu có gì muốn nói với cô ấy cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ cân nhắc xem có muốn chuyển vài lời cho cậu hay không.”
“…”
Thấy Ludwig bực đến muốn xông lên đánh một trận với Đường Diệc, Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ kéo Đường Diệc đang điên ra phía sau mình.
“Anh đừng có ấu trĩ như vậy được không,” cô nhỏ giọng khuyên ngăn Đường Diệc, nghiêm mặt nhìn sang Ludwig, “Anh ấy nói linh tinh thôi, đừng tin.

Những lời trước đó nói với em là do một mình chị quyết định, chị nói như thế không phải bởi vì anh ấy keo kiệt —— tuy rằng anh ấy thích ghen nhưng anh ấy chưa từng hạn chế chị kết bạn.”
Ludwig: “Thế tại sao? Tại sao chị không làm bạn với em?”
Lâm Thanh Nha: “Bởi vì chị tôn trọng và quý trọng tình cảm của chị và anh ấy.

Chị và anh ấy giống nhau, không hy vọng có bất kỳ nhân tố nguy hiểm nào uy hiếp đến quan hệ của bọn chị tồn tại.”
Ludwig: “Em thích chị mà cũng tính là nhân tố nguy hiểm sao? Chị không cảm thấy tình cảm của hai người quá mỏng manh à?”
Lâm Thanh Nha nhíu mày nói: “Em vẫn không hiểu, Ludwig.

Đây là một kiểu bảo vệ chứ không phải sợ hãi.

Bởi vì khi đủ quý trọng cùng yêu thương ai đó em sẽ có suy nghĩ khác.

Dưới góc độ của em chuyện em không muốn chấp nhận là gì, em có muốn đối phương bởi vì yêu em mà ngấm ngầm chịu đựng miễn cưỡng chính mình và chấp nhận ư?”
“…” Ludwig nghẹn lời, theo phản xạ cậu ta vẫn định phản bác điều gì đó nhưng không cách nào nói thành lời.
“Ít nhất chị không như thế,” Lâm Thanh Nha nói, “Chị sẽ không để anh ấy tủi thân như vậy.


Cho nên xin lỗi, Ludwig, dừng ở đây đi.”
Lâm Thanh Nha nói xong lập tức chủ động nắm tay Đường Diệc, kéo hắn xoay người bước đi.
Bọn họ đi ra ngoài được hai ba mét thì ở phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của cậu thiếu niên: “Em có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi chị, hỏi xong em sẽ đi ngay, được chứ?”
“…”
Lâm Thanh Nha dừng bước.
Cô nhìn Đường Diệc với ánh mắt trưng cầu.
Đường Diệc hiểu ý cô, nếu hắn không muốn nghe, cô sẽ tôn trọng ý kiến của hắn.
Đường Diệc kìm nén sự khó chịu về chuyện này: “Để cậu ta hỏi đi, cũng để cậu ta hoàn toàn hết hy vọng.”
Lâm Thanh Nha bất lực nhìn hắn.
Tự nhiên nghe thấy câu này của Đường Diệc, Ludwig tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Nha: “Vừa rồi em đi tìm chị ở phòng hóa trang, lúc chúng ta rời đi, bỗng nhiên chị mỉm cười dịu dàng.”
Lâm Thanh Nha thoáng giật mình, trí nhớ của cô trôi trở về.
Ludwig cố chấp nhìn cô: “Khi đó tại sao chị cười?”
Lâm Thanh Nha nhớ ra đáp án, ánh mắt hiếm khi trở nên mất tự nhiên, thế nhưng cô vẫn đáp: “Câu nói kia của em.”
Ludwig: “Câu nào?”
“Nghe chị hết,” giọng của Lâm Thanh Nha bất giác dịu dàng đi, “Anh ấy cũng hay nói thế.”
Ludwig sững sờ.
Vài giây sau cậu ta mới lắp bắp hỏi: “Hóa ra khi đó chị cười là vì nhớ tới anh ta?”
Lâm Thanh Nha gật đầu.
Ludwig: “Em biết rồi.”
Lần này không đợi Lâm Thanh Nha, cậu thiếu niên xoay người đi dọc theo hành lang ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài một đoạn xa, dường như bả vai cậu ta run rẩy một chút, sau đó đưa lưng lại vẫy vẫy tay.
Cậu ta không nói thêm gì nữa, đi mất.
Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống với tâm tình phức tạp, sau đó đối diện với đôi mắt đen láy đè nén sự hưng phấn của Đường Diệc.
Cảm xúc của hai người này tương phản quá mức kịch liệt khiến cho nhất thời Lâm Thanh Nha có chút thất thần, vô thức hỏi: “Anh sao vậy?”
Đường Diệc: “Thì ra lúc anh không có ở bên cạnh em cũng sẽ nhớ anh như thế sao?”
“…”
Mặt Lâm Thanh Nha đỏ ửng, không nói gì đã đi trở về.
Đường Diệc nắm lấy cổ tay cô: “Không phải vừa rồi đã nói, anh muốn đưa em đến một chỗ à.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra, “Em còn chưa thay trang phục diễn ra.”
Đường Diệc ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm cô mấy giây.
Cân vạt (áo) bối tử* cô mặc thêu hàng trăm con phượng hoàng bằng tơ vàng trên nền đỏ tươi, tôn lên làn da trắng nõn tinh tế như ngọc của cô.
Đôi mắt màu trà giống hệt lần gặp gỡ đầu tiên, giống như mưa bụi trên mặt hồ tĩnh lặng, tuyết trắng nơi núi cao.
Là tuyết trắng của hắn.
Đường Diệc cười: “Trang phục diễn càng tốt.”
“?”


Bình luận

Truyện đang đọc