NGÔNG CUỒNG CÙNG EM



Xe chạy trên con đường dài bằng phẳng quanh sông ở quận Del.
Hoàng hôn đã ngả xuống chân trời, ánh hoàng hôn ở cuối chân trời đỏ tươi như máu, từng lớp từng lớp, giống như theo trường phái ấn tượng với nét vẽ táo bạo, tùy ý vẩy thuốc màu rực rỡ lên khắp bầu trời.
Vào lúc chạng vạng, tiếng còi tàu về bến vang lên trên sông Sosya, trên mặt sông lấp lánh ánh vàng, chói đến người ta hoa mắt.
Lâm Thanh Nha đưa mắt nhìn bờ sông, sau đó cảm thấy cánh tay mình bị người nọ nhẹ nhàng ôm chặt lấy.

Ánh mắt Lâm Thanh Nha quay trở về bên trong xe, quay đầu nhìn sang.
Người nào đó trơ tráo lấy cớ là một ngày không gặp như cách ba thu, một tuần không gặp thoáng như nửa đời, ngủ bù do trái giờ cũng phải đan mười ngón tay với cô mới ngủ.
Lúc này có lẽ là đã tỉnh, tuy nhiên vẫn nhắm mắt dựa vào ghế.

Dáng vẻ hắn có chút lười nhác, cũng bày ra vẻ thân thiết ngoan ngoãn hiếm thấy.
Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng rút tay ra, còn chưa dịch chuyển được một hai centimet đã bị người nọ mở lòng bàn tay ra nắm trọn vào trở lại.
“Đừng nhúc nhích,” do buồn ngủ nên giọng hắn trầm trầm khàn khàn, hắn cúi đầu, cái đầu tóc xoăn đen cọ vào cổ cô, “Còn chưa tới mà… Để anh ôm một lát.”
Lâm Thanh Nha để mặc hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Đường Diệc dựa vào sườn vai cô, nhắm mắt cười nói: “Bí mật.”
Lâm Thanh Nha: “Xe đã chạy hơn hai giờ rồi?”
Đường Diệc híp mắt giơ cổ tay lên, mắt buồn ngủ nhìn đồng hồ: “Ừm,” hắn mới vừa tỉnh ngủ giọng trầm ấm rất dễ nghe, “Còn bao lâu nữa đến?”
Lâm Thanh Nha ngước lên.
Tài xế ở hàng phía trước giả vờ câm điếc suốt quá trình mắt nhìn thẳng đáp: “Thưa ngài, mười phút nữa.”
Lúc này Đường Diệc mới xoa vai cổ ngủ đến mỏi nhừ, thẳng người lên, “Vậy sắp đến rồi,” một tay hắn vẫn nắm chặt tay Lâm Thanh Nha, quay đầu lại mỉm cười, “Tới rồi em sẽ biết.”
Lâm Thanh Nha kìm nén sự tò mò, gật đầu: “Vâng.”
Năm sáu phút sau, chiếc xe rời khỏi tuyến đường chính, đi vào một con đường nhỏ rợp bóng cây ở bên cạnh, ngoài cây cối là thảm cỏ xanh rộng lớn bát ngát, nhìn qua dõi mắt ra phía trước có thể nhìn thấy nơi các căn nhà cao thấp không đồng đều tọa lạc ở đó.
Lâm Thanh Nha nhìn mà giật mình: “Nơi này hình như là trang viên tư nhân của bọn họ…” Tiếng nói im bặt, Lâm Thanh Nha quay đầu lại.
“Anh mua một trang viên ở đây?”
“Không có.”
“Em còn tưởng rằng…” Lâm Thanh Nha còn chưa kịp nói hết thì thấy Đường Diệc nhếch môi mỉm cười với cô, kế sát đến bên tai Lâm Thanh Nha.

Hắn thấp giọng nói: “Là mua trang viên cho em.”
“――”
Lời nói dang dở bị đập tan.
Lâm Thanh Nha hoảng hốt nhìn Đường Diệc, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi kiểm tra thân phận qua cánh cổng kim loại cao thì tiến vào địa phận trang viên tư nhân.
Hai bên đường là cây cỏ xanh tươi, nhấp nhô rộng lớn, các cây cối màu đậm hay nhạt nằm rải rác lung tung.

Gần con đường, hoa đỗ quyên màu đỏ quả hạnh hoặc màu tím nhạt nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Cuối cùng Lâm Thanh Nha cũng bình tĩnh lại: “Nơi này, tất cả nơi này sao?”
“Ừ, theo người đại diện bất động sản nói, diện tích nó khoảng 110 mẫu*,” Đường Diệc nói, “Trang viên được xây vào thế kỷ 19, thiết kế và tân trang lại phòng ốc tốn không ít thời gian, lẽ ra phải đưa em đến đây từ sớm.”
*Bắc Bộ 1 mẫu là 3600 m²; Trung Bộ thì 1 mẫu là 4 970 m²; còn ở Nam Bộ thì 1 mẫu là 10 000 m².
Lâm Thanh Nha không nói gì cả.
Đường Diệc ngoái đầu lại, mỉm cười trêu cô: “Tiểu Bồ Tát không có gì khác muốn hỏi?”
Lâm Thanh Nha: “Có.”
Đường Diệc: “Hả?”
Lâm Thanh Nha ưu sầu ngước mắt lên: “Anh trả tiền chưa? Có thể lấy lại tiền không?”
Đường Diệc sửng sốt, bật cười.
Trông thấy dáng vẻ vui vẻ không tim không phổi của Đường Diệc, Lâm Thanh Nha biết ngay cơ bản là không thể lấy lại số tiền này.
Nhưng cô vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng, cho nên miễn cưỡng kìm lòng chờ Đường Diệc đáp.
Đường Diệc cười đến cúi người, một lúc lâu sau mới nắm tay Lâm Thanh Nha xoay người lại, vẫn chưa hết vui vẻ, khàn khàn nói: “‘Điện Quan Âm’ cho tiểu Bồ Tát đã sửa xong rồi, không thể trả lại, làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Nha nghe biết hắn đang trêu cô, vừa bực lại không biết làm sao: “Bà nội Mạnh mà biết sẽ đánh anh mất.”
“Tiền đó là tiền anh tự mình kiếm được, bà ấy dựa vào đâu mà quản.” Đường Diệc không thèm để ý nói.
Lâm Thanh Nha không đáp, nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Trong xe im lặng mấy giây.
Đường Diệc nheo mắt lại: “Em không tin anh?”
Lâm Thanh Nha chột dạ, đảo mắt, nhỏ giọng: “Không có.”
Đường Diệc bực dọc cười nói: “Nếu mấy năm nay còn không kiếm được chút tài sản lưu động cá nhân này thì làm sao cầm lái Thành Thang?”
Lâm Thanh Nha ngập ngừng hỏi: “Mua trang viên này tốn bao nhiêu?”
Đường Diệc cười: “Tiểu Bồ Tát quan tâm đến tình hình tài sản của anh vậy à?”
Lâm Thanh Nha càng thêm lo lắng: “Anh đừng có nói sang chuyện khác.”
Đường Diệc: “À, một nửa.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nha hết sức nghiêm túc.
Đường Diệc không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: “Nửa còn lại dùng để tân trang, bảo dưỡng và trang hoàng.”
Biểu cảm của Lâm Thanh Nha cứng đờ.
Đường Diệc bắt đầu giả vờ đáng thương rất đúng lúc: “Nếu chỉ tính tài sản lưu động cá nhân thì giờ anh không khác gì không một xu dính túi, tiểu Bồ Tát nhẫn tâm không thu nhận anh, để anh lưu lạc đầu đường sao?”
Lâm Thanh Nha buồn bực khẽ đáp: “Đáng đời.”
“…”
Thấy Tiểu Bồ Tát tức giận đến mặt ửng đỏ, Đường Diệc không khỏi bật cười.
Vài phút sau.
Cuối cùng tài xế cũng đưa hai người đến tòa nhà chính của trang viên.
Nhà chính là một tòa nhà nhưng cơ bản bề ngoài vẫn giữ nguyên phong cách Baroque được xây vào thế kỷ 18, vì thế ở thoạt nhìn bên ngoài trông giống như một tòa lâu đài giản dị hơn.
Đi lên dọc theo thềm đá, xuyên qua cửa chính nặng nề chính là huyền quan sảnh đón khách và sảnh đón tiếp khách, từ sảnh đón tiếp khách đi vào trong, hoặc lên lầu từ các bậc thang đá hoa cương lượn quanh hai bên mới xem như là chính thức lên đến khu sinh hoạt chính.
Phòng sách, phòng tiếp khách, phòng ăn, hầm rượu, bể bơi trong nhà… Tham quan hết lầu chính đã gần nửa giờ trôi qua.
“Còn một chỗ cuối cùng.”
Đường Diệc xoay người lại thì thấy Lâm Thanh Nha hơi nghiêm mặt giống như đang suy nghĩ về vấn đề nghiêm túc nào đó.
Đường Diệc đi qua hỏi: “Sao thế?”
“Hửm?” Lâm Thanh Nha bừng tỉnh, ngước mắt lên, “À, không có gì.”
Đường Diệc: “Mệt rồi?”
Lâm Thanh Nha chần chừ, khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Đường Diệc nhướng mày: “Không thích nơi này?”
“Thích,” Lâm Thanh Nha nói, “Nhưng lớn quá, lãng phí lắm.”
Đường Diệc nói đùa: “Đâu có lãng phí? Đây chính là điện Quan Âm anh xây cho tiểu Bồ Tát, to hơn nữa cũng được.”
Lâm Thanh Nha bất lực nhìn hắn: “Anh và em thường xuyên làm việc và sinh sống ở Trung Quốc, xây nơi này ở đây để nó hư hại dần rất là đáng tiếc?”
Đường Diệc cười nói: “Vậy thêm một lời hứa bổ sung —— sau này dù anh có bận đến thành chó, nhất định hằng năm sẽ dành ra nửa tháng trở lên để cùng em đến đây nghỉ phép giải sầu, được không?”
Lâm Thanh Nha vừa định gật đầu lại lắc đầu: “Đừng bận quá là tốt nhất.”
Đường Diệc: “Hơn nữa ai nói với em nơi đây là nơi chúng ta sống lúc này?”
Lâm Thanh Nha: “Sao cơ?”
Đường Diệc đi đến gần sát cô, cúi người nắm chặt tay Lâm Thanh Nha, nâng tay lên nhẹ nhàng hôn lấy.
Sau đó hắn ngước mắt nhìn cô.
Giờ phút này, ánh mắt của “Kẻ điên” trong mắt người ngoài còn dịu dàng hơn cả ánh sao ngút ngàn bên ngoài cửa kính sau lưng hắn.
Giọng hắn khe khẽ gần như nỉ non.
“Đây là nơi sau này chúng dưỡng già, Thanh Nha.

Anh ở đây cùng em đến hết đời.”
Lâm Thanh Nha ngẩn người.
Trong giây phút đó, dường như mắt cô lóe lên ánh nước long lanh nhưng bị cô rũ mi che giấu, giọng cô khe khẽ mang theo ý cười: “Đời người dài như vậy, không đi đến cuối cùng làm sao anh biết anh sẽ không đổi ý?”
Đường Diệc há miệng muốn nói nhưng trước khi nói ra lại sửa lời: “Có còn nhớ anh nói có một chỗ cuối cùng anh muốn đưa em đi tham quan không?”
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt: “Có, đó là nơi nào?”
“Tất cả các thiết kế trong đây được nhà thiết kế chuyên nghiệp thiết kế —— chỉ ngoại trừ một chỗ.”
Lâm Thanh Nha: “Ồ?”
Đường Diệc nắm tay Lâm Thanh Nha dắt cô xuống lầu: “Ở lầu hai mặt sau tòa nhà này có một hành lang dài hình cung, là do anh thiết kế.”
Lâm Thanh Nha cảm thấy bất ngờ đến giương mắt lên: “Hành lang dài đó có gì đặc biệt ư?”
“Không có,” Đường Diệc hết sức thản nhiên, “Nhưng thật ra anh có rất nhiều ý tưởng táo bạo, đáng tiếc bị bọn họ bác bỏ toàn bộ, nói không thể thực hiện được.”

Lâm Thanh Nha không khỏi mỉm cười: “Anh thế mà không ép buộc bọn họ làm theo?”
Đường Diệc khẽ hừ một tiếng: “Bọn họ dùng bãi công uy hiếp anh, người có tay nghề giỏi lại không nhiều, anh chỉ có thể khuất phục.”
“Hiếm thấy thật đó,” Lâm Thanh Nha cười nói: “Vẫn còn có người có thể trị được tư bản vô lương tâm nhà anh.”
“――”
Đang đi vòng qua cầu thang xoắn ốc thì Đường Diệc dừng bước, hắn quay người lại, nheo mắt, nhìn Lâm Thanh Nha với ánh mắt nguy hiểm: “Anh là nhà tư bản vô lương tâm?”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Đúng vậy, trợ lý đặc biệt Trình và Tư Tư đều nói như thế.”
“Được lắm.”
“?”
Lâm Thanh Nha nhìn thấy Đường Diệc vốn đang đứng dưới mình hai bậc thang bỗng nhiên cong eo, không đợi cô kịp phản ứng thì phần eo sau trang phục diễn và bắp chân đã bị hắn ôm lên ——
Bỗng nhiên trọng tâm cơ thể bay lên không.
Ở độ cao của cầu thang xoắn ốc, ngoại trừ lồng ngực trước người thì hoàn toàn không có gì chống đỡ, tiếng kinh hô của Lâm Thanh Nha cũng chưa kịp ra khỏi miệng, cô vô thức nắm chặt lấy cổ áo khoác không cài cúc của Đường Diệc.
Đường Diệc chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà của tiểu Bồ Tát nắm chặt trước người hắn.

Đôi đồng tử màu trà vừa lo lắng lại dè dặt cẩn thận nhìn ra ngoài vòng tay của Đường Diệc.
Cầu thang rất cao.
Lâm Thanh Nha nhìn thoáng nhanh qua một cái đã sợ tới mức vội thu hồi tầm mắt, ngưỡng mặt cầu cứu: “Đường Diệc, anh cho em xuống được không?”
Nhân tố xấu xa trong lòng Đường Diệc đã hoàn toàn bị hút hồn, hắn như không nghe thấy, trái lại còn nhẹ nhàng ước lượng: “Nhẹ quá tiểu Bồ Tát, lúc ở trên trời em chỉ uống sương sớm không ăn cơm à?”
“――”
Lâm Thanh Nha bị dọa sợ đến run rẩy, căn bản không quan tâm đến lời đùa của hắn, cô cũng không rảnh ngượng ngùng, giơ tay lên vòng qua sau cổ hắn ôm chặt lấy, sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Đường Diệc đạt được mục đích, cười đến không kiềm chế được, có điều suy cho cùng hắn vẫn không nỡ lòng làm chuyện xấu, ôm người đi xuống lầu.
Đến lầu hai, rẽ ra bên hông cầu thang phía Đông, đi thẳng về phía Tây cho đến khi dừng lại trước song cửa sổ đóng kín.
Cuối cùng Đường Diệc cũng cho Lâm Thanh Nha xuống.
“Chính là nơi này,” Đường Diệc nói, “Món quà chính thức anh tặng cho em.”
“?”
Lâm Thanh Nha còn chưa kịp giận, sự chú ý đã bị những lời này kéo đi, cô nhìn ra cửa.

Nơi đó dựng một tấm biển kim loại, trên mặt viết một hàng chữ hoa thể nhỏ như chằng chịt trong những sợi dây leo.
“Hàng lang dài… Ánh sao?”
Lâm Thanh Nha nhỏ giọng đọc ra.
“Khẩu vị của mấy nhà nghệ thuật thợ thủ công kia rất buồn nôn, nói nhất định phải đặt tên, anh nói gọi là hành lang dài ánh sáng, bọn họ nói không đủ duy mĩ*,” không biết từ khi nào Đường Diệc cúi người xuống, dán sát tai cô từ sau lưng, nhìn tấm biển có chút bất mãn, “Muốn vào xem không?”
*Duy mĩ: Thiên về cái đẹp, chỉ biết cái đẹp.
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Anh thiết kế đương nhiên em muốn xem.”
“Được thôi.”
Đường Diệc tiến lên một bước vượt qua cô, đẩy song cửa sổ ra.
Quả nhiên ánh sao ở trước mắt.
Trần nhà, tường ngoài bằng kính, thậm chí dưới đất, toàn bộ trong hành lang dài đều là hiệu ứng ánh sao khó phân biệt thật giả.

Khiến người ta bước vào một bước giống như rơi vào dải ngân hà.
Lâm Thanh Nha nhìn đến ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà đi vào trong đó.
Đoạn hành lang dài hình cung này rất dài rất rất dài, có điều độ cong không lớn, từ đầu bên này đi đến đầu bên kia, quả thực Lâm Thanh Nha cảm thấy giống như đi qua một dải ngân hà dài đằng đẵng.
Cô dừng ở cuối hành lang dài, quay người lại, ngước mắt nhìn sang Đường Diệc: “Em rất thích,” cô bổ sung thêm một câu, “Cực kỳ, cực kỳ thích.”
Đường Diệc thở dài: “Thì ra như vậy đã cực kỳ thích?”
Lâm Thanh Nha không hiểu: “Sao?”
“Thế em có thích tầng hiện tại này không?”
“Cái gì hiện tại…”
Trong lúc Lâm Thanh Nha nói, Đường Diệc giơ tay đè xuống công tắc ở cuối cửa.
“Cùm cụp.”

Ánh sao mờ đi.
Sau đó, những bóng đèn nhỏ đầu tiên sáng lên hai bên chân Lâm Thanh Nha rồi sáng dần lên phía trước.
Lâm Thanh Nha nhìn theo ánh sáng theo phản xạ ——
Dưới bàn tay cô, bức tường bên trong hành lang dài tối tăm được chiếu sáng bởi ánh sáng gần nhất.

Tâm điểm của ánh sáng là chỗ treo một bức tranh được đóng khung mạ vàng, giống như triển lãm ở phòng tranh.
Bức tranh màu xanh lam thẫm ảm đạm, màn mưa như sương mù, ánh sáng thế giới kỳ lạ mờ ảo như mơ hồ có một con đường dài không giới hạn.
Dưới đèn đường màu vàng.
Dưới đèn đường có bóng dáng của một cô gái.
Lâm Thanh Nha cứng đờ trước bức tranh.

Trên thế giới này, cô là người duy nhất có thể biết bức tranh này vẽ ai ngay ánh mắt đầu tiên.
Sau đó tầm mắt cô nhìn xuống phía dưới.
Nó giống như một cuộc triển lãm trong một phòng trưng bày nghệ thuật, bên cạnh cũng có một tấm ghi chú, tên bức tranh là “Đêm mưa”.

Điều khác với triển lãm chính là bên cạnh còn có dán một tờ giấy trắng, dường như là bản ghi chép tay in dập.
Các vết in chữ có chút mờ.
【Ngày thứ 32, “Đêm mưa”】
【Bác sĩ của Mạnh Giang Dao gọi tới nói tôi có bệnh, bệnh không nhẹ, không uống thuốc có thể sẽ bị điên.

Tôi biết những loại thuốc đó, bọn họ nói uống vào trí nhớ sẽ giảm sút, sẽ quên mất rất nhiều chuyện.

Cho nên tôi không uống.】
【Dù sao thì tôi không sợ bị điên, cũng không sợ chết.】
【Nhưng tôi sợ quên mất cô ấy.】
【Tôi muốn vẽ cô ấy, thế thì bắt đầu từ ngày cô ấy vứt bỏ tôi đi.】
Ánh mắt Lâm Thanh Nha run rẩy, vô thức tiến lên phía trước một bước.

Dường như dưới đất có cảm ứng, nửa mét bên ngoài hai nơi phát đèn lần lượt sáng lên, chiếu xuống bên trong vách tường.
Một bức tranh mới.
Trước cửa sổ sát đất có một chú chó đang nằm sấp dưới đất, hình bóng cô gái ngồi trên ghế mờ ảo, móc tóc dài xõa xuống như thác nước, khuôn mặt nghiêng mang ý cười trong trẻo, nét vẽ còn rực rỡ hơn ánh đèn phía sau.
【Ngày thứ 37, “Giấc mơ trưa”.】
【Hôm nay tỉnh lại vào buổi trưa, quên mất ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra nhìn thấy rèm đã được kéo ra, cô ấy ngồi dưới ánh mặt trời, đang chơi cùng Tiểu Diệc.】
【Tôi biết cô ấy không trở về, cũng biết đây chỉ là giấc mơ.】
【Nếu không biết thì tốt rồi.】
【Tôi muốn mơ một giấc mơ dài không bao giờ tỉnh lại.】

【Ngày thứ 52, “Giếng”.】
【Bác sĩ tâm lý hỏi anh lần đầu tiên nhìn thấy em ở đâu, anh nói anh quên rồi.】
【Anh không hề quên, chỉ là không muốn nói.】
【Anh mãi cũng không muốn nhớ, lúc em còn ở đây.

Khi đó em là thần minh anh không dám khinh nhờn, anh không sợ vấy bẩn tuyết trắng, anh sợ anh sẽ mất em.

Anh vẫn luôn đê hèn như vậy.】
【Nhưng điều buồn cười hơn là.】
【Anh sợ mất em cho nên anh mất em.】

【Ngày thứ 317, “Con hát”.】
【Không biết ai nói anh thích mỹ nữ mặc trang phục diễn hí, vì thế hôm nay có người đưa anh đi nghe xướng, không biết xướng cái gì, anh nghe mà rất nhanh đã buồn ngủ, giống như trước đây.】
【Trước đây chỉ có xem em xướng anh mới không ngủ, vậy nhưng bây giờ em đã không còn ở đây.】
【Có điều cũng may.】
【Anh nhìn ai trên sân khấu cũng thành em.】

【Ngày thứ 1095, “Tròn năm.”】
【Anh mất em đã được ba năm tròn.


Hôm nay anh đến trụ sở chính của Thành Thang theo thỏa thuận của anh và Mạnh Giang Dao.

Trình Nhận nói với anh canh bạc này đường nào anh cũng thua cả, chỉ có mình kẻ điên như anh mới đồng ý cược.】
【Cậu ta sai rồi.】
【Thắng thì trả mười năm mà thôi, đương nhiên anh sẽ thắng.

Chỉ cần anh thắng là anh có thể đi tìm em.】
【Nếu thua?】
【Thua thì cùng lắm là cả đời, cả đời không có em, với anh mà nói chẳng có gì tiếc nuối.】
【Cho nên cậu ta sai rồi, rõ ràng là anh thắng chắc.】
【Ps: Hôm nay anh mua một bộ trang phục diễn hí màu trắng như tuyết, chính là bộ trong tranh kia, quả nhiên em mặc rất đẹp, giống như là tiểu Bồ Tát.】


Lâm Thanh Nha dừng lại ở trước bức tranh cuối cùng.
Cuối cùng cô cũng đi hết hành lang dài, trở lại cửa vào lúc ban đầu, cô không dám quay đầu lại, không đành lòng quay đầu lại.
Bảy năm.
Hai ngàn năm trăm ngày.
Sáu mươi ngàn tiếng đồng hồ.
Ba triệu sáu trăm ngàn phút.
Cô vẫn luôn cho rằng mình biết đoạn đường dài cỡ nào.
Nhưng cô sai rồi.
Hóa ra cô không biết.
Nó quá dài.
Hàng trăm bức tranh, hành lang dài năm mươi mét.

Những gì đeo bám hắn là ngày ngày đêm đêm nằm giữa ranh giới tỉnh táo và hỗn độn, trong cơn ác mộng hắn xem sự tra tấn như là niềm vui.
Năm tháng và núi sông trong tranh đều thay đổi theo tháng năm nhưng người trong tranh chỉ vĩnh viễn có một.
Này làm sao có thể gọi là sống được.
Lâm Thanh Nha không khỏi cụp mắt xuống, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Còn chưa khóc được mấy giọt đã có người không đành lòng, người phía sau bước nhanh sang đây, thở dài rồi ôm chặt cô vào lòng từ phía sau.
“Anh biết em sẽ cảm động nhưng không ngờ em sẽ khóc, này có cái gì để khóc chứ? Hay là nói anh vẽ xấu quá, xấu đến làm em khóc?”
Lâm Thanh Nha không kìm được nước mắt, đưa tay lên ôm lấy cánh tay hắn vòng qua, ôm thật chặt lấy.

Trong cơn nghẹn ngào cô hỏi hắn: “Tại sao không nói?”
Đường Diệc không hiểu, đi tới trước mặt cô, cúi xuống đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt khóc đến thấp hèn tới đối với cô khóc đến như lê hoa đái vũ*: “Nói cái gì?”
*Lê hoa đái vũ chỉ hoa lê dính giọt nước mưa, gợi tả vẻ đẹp của người đẹp khi trên mặt có nước mắt.
“Suy nghĩ của anh, chuyện anh đã làm, cảm nhận của anh… Tất cả em đều không biết.

Ngay cả chân tướng năm đó của anh và Từ Viễn Kính cũng là do gã nói cho em biết,” nước mắt của Lâm Thanh Nha vẫn ngập tràn hàng mi đen nhánh, cô ngẩng mặt nhìn hắn với vành mắt ửng hồng, “Tại sao anh không nói?”
Thấy Lâm Thanh Nha khóc thành như vậy, trong lòng Đường Diệc vừa đau lại ngứa, hắn thấp giọng dỗ hai câu rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt ngập nước mắt của cô: “Với anh mà nói thế giới này cực kỳ dơ bẩn, chỉ có em là sạch sẽ nhất.

Những dơ bẩn đó không thể vấy bẩn em, bao gồm cả chính anh, đây là nguyên tắc duy nhất của đời anh.”
Nước mắt Lâm Thanh Nha vẫn chưa ngừng rơi, cô nhìn hắn bằng đôi mắt hạnh đỏ bừng, hỏi hắn: “Bây giờ đã sửa lại chưa?”
“Sửa rồi, đã sửa từ rất lâu, trước đây em là thần minh anh không dám khinh nhờn, còn hiện tại… Ở đây còn thiếu một bức tranh, em quên rồi ư?”
Lâm Thanh Nha khóc đến ngốc, không kịp phản ứng: “Bức nào?”
“Bức anh đã tặng em trước đó đấy.” Đường Diệc cúi xuống, nhẹ nhàng dồn Lâm Thanh Nha trong lòng ngực vào vách tường bên trong, hắn siết chặt tay cô, hôn sâu cô, “‘Anh muốn thần minh thuộc về một mình anh’.”
“…”
Ban đêm, trời sao rực rỡ.
Trong phòng ngủ lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà chính trong trang viên mở toang cửa sổ ở mái nhà, khăn trải giường màu đen thuần trên chiếc giường tròn nhăn nhúm rũ xuống sàn nhà.
Ánh trăng chiếu rọi lên mép giường đen nhánh hòa cùng ánh sao, mãi cho đến một tiếng nức nở vang lên, mắt cá chân xinh đẹp trắng nõn cắt qua màu đen thuần kia rơi ra ngoài rìa.
Không kịp chạy thoát, lại bị kéo về.
Sau đó đêm càng khuya.
Dưới ánh trăng.
Đen và trắng chồng chéo đan xen, quấn quanh nhau.
――
Ngày xuân đã đến, bùn tuyết giao hòa.


Bình luận

Truyện đang đọc