NGỰ TIỀN NỮ QUAN - BẠC MỘ NHAN

“Đúng vậy.” Vô Ưu công chúa vội vã đẩy Trưởng Tôn Hi ra khỏi Đông Cung, cũng không để ý đến sắc mặt phụ thân, tiếp tục nói: “Tuy rằng nói Thái Tử Phi và biểu muội thân cận, có chuyện riêng tư muốn nói, nhưng nói cũng lâu lắm rồi. Rốt cuộc là nữ quan đã đăng ký tại danh sách trong cung, luôn ở lại Đông Cung nhiều không tốt lắm.” Một bộ dáng lo lắng, “Vạn nhất để các ngự sử biết, mượn chuyện này buộc tội Thái Tử ca ca, thì phải làm sao?”

Nàng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, ngày đó ở Đông Cung bất quá bởi vì ngày thường chưa từng tức giận như vậy, nhất thời khó thở, cứ như pháo trúc muốn nổ tung. Trước mắt tuy rằng muốn mách lẻo chuyện Trưởng Tôn Hi, nhưng cũng không muốn dính dáng đến Thái Tử cùng Thái Tử Phi. Đó là ca ca tẩu tẩu ruột thịt của nàng, ---- người trước không muốn thương tổn, người sau không thể bôi đen trước ngự tiền.

Hoàng đế đã khôi phục thần sắc như thường, gật đầu nói: “Trẫm đã biết.”

“Phụ hoàng.” Vô Ưu công chúa thấy hắn phản ứng bình thường, không biết là đã nghe rồi, hay là không thèm để ý, có chút sốt ruột, “Không được a, vẫn nên để nữ quan nhanh chóng về lại Tư Nhạc Tư thôi.”

Hoàng đế cười nói: “Yên tâm, nếu thật sự có ngự sử buộc tội Thái Tử, trẫm sẽ giữ lại không phát.”

“Vậy……, vậy cũng không được.” Vô Ưu công chúa có chút hết vốn từ để nói, mục đích chính của nàng là muốn đuổi Trưởng Tôn Hi đi, chỉ cần đối phương ra Đông Cung, liền có thể thẳng tay thu thập. Nhưng lại không thể nói rõ, chỉ có thể hời hợt biện giải, “Năm rộng tháng dài, tóm lại không phải một chuyện đâu.”

“Được rồi.” Hoàng đế đăng cơ vài thập niên, có âm mưu quỷ kế gì chưa thấy qua? Chút tính toán nho nhỏ này của nữ nhi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, ---- rõ ràng là biểu muội Thái Tử Phi đắc tội nàng, ở Đông Cung lại không tiện xuống tay, cho nên lúc này mới biện lý do muốn đẩy người ra Đông Cung. Chỉ là cũng không vạch trần, ngược lại nhìn Chu Tiến Đức nói: “Nhanh chóng kiểm tra cẩn thận, rốt cuộc sao lại như thế? Nếu thực sự có nữ quan Tư Nhạc Tư ở lại Đông Cung, lệnh cho người trở về.”

Chu Tiến Đức vừa nghe “Nhanh chóng” “Cẩn thận”, trong lòng nhảy loạn, lập tức lui ra phía sau đi xuống.

Mấy năm nay, phàm là hoàng đế bảo “Nhanh chóng” tra, chính là hắn để ý, lại “Cẩn thận” tra, đó là muốn tổ tông mười tám đời đều phải điều tra rõ, đến cuối cùng hơn phân nửa sẽ nháo ra sóng to gió lớn! Trong lòng sinh ra một trận lạnh lẽo đến tận xương, không biết lần này lại muốn nhấc lên sóng gió nào đây? Lại muốn liên lụy đến bao nhiêu người.

Bên này Vô Ưu công chúa còn vẻ mặt cao hứng, vui vẻ nói: “Có phụ hoàng làm chủ, Thái Tử ca ca sẽ không cần lo lắng nữa.”

Hoàng đế cười cười, “Con đó.” Thần sắc cưng chiều cùng dung túng, nói đùa vài câu, thuận tiện hỏi một ít chuyện vụn vặt hàng ngày của Thái Tử, sau đó tống cổ nữ nhi đi, “Trở về nghỉ ngơi đi.”

Trong lòng Vô Ưu công chúa rõ ràng, phụ hoàng nói lời này chính là không muốn bị người quấy rầy.

Phụ hoàng trăm công ngàn việc, không có khả năng cả ngày ở chỗ này lo việc nhà. Dù sao mục đích đã đạt, ---- chờ Chu Tiến Đức tra ra Trưởng Tôn Hi là nữ quan Tư Nhạc Tư, lại bẩm báo phụ hoàng, khẳng định sẽ bị đuổi về Tư Nhạc Tư! Đến lúc đó, mình lại cho người truyền nàng tới giáp mặt hỏi chuyện.

Hừ……, còn không phải muốn nhục mạ như thế nào, liền nhục mạ như thế nào? Nàng ta chỉ có thể chịu đựng.

“Nhi thần cáo lui.” Vô Ưu công chúa vui vui vẻ vẻ cáo từ, ra Thái Cực Điện.

Tươi cười trên mặt hoàng đế rút sạch toàn bộ như thủy triều.

Trong Thái Cực Điện sâu thẩm cao rộng, bởi vì đế vương trên long ỷ tâm tình không tốt, khí áp chợt hạ thấp, các cung nhân chung quanh đều như chuồn chuồn ngày mưa, cúi thấp đầu hít thở không thông.

Chu Tiến Đức lặng yên không một tiếng động quay trở về, trên tay mang một quyển sách, vẫy lui các cung nhân khác.

Hắn là đại thái giám tâm phúc nhất bên người hoàng đế, thủ hạ đồ tử đồ tôn vô số. Đối với chuyện lớn lớn bé bé, trong cung ngoài cung, có thể nói rõ như lòng bàn tay. Nếu không đại thái giám ngự tiền cái gì cũng không biết, hai mắt như bôi đen, chẳng phải hoàng đế cũng thành người mù? Bởi vậy căn bản là không cần phải tra, trực tiếp tìm đồ đệ phụ trách Đông Cung dò hỏi.

Ngày đó Phó Trinh cùng Trưởng Tôn Hi đi Đông Cung, Trưởng Tôn Hi ở Đông Cung rơi xuống nước, Thái Tử cứu người, Thái Tử Phi lại giải vây, lúc sau Vô Ưu công chúa cùng Hứa Tường đi qua Đông Cung, hết thảy việc đều là rõ ràng.

Có thể nói, ngoại trừ bên trong thư phòng Thái Tử cùng trong nội các Thái Tử Phi, thì không có gì không biết.

Loại chuyện này mặc dù Chiêu Hoài Thái Tử biết, cũng không dám làm gì.

---- luôn muốn cho quân phụ yên tâm.

Vì thế Chu Tiến Đức nghe xong đồ đệ hồi báo, lại chờ người Tư Nhạc Tư đưa danh sách nữ quan lại đây, liền nhanh chóng trở về ngự tiền, cẩn thận hồi bẩm nói: “Nô tài cho người tra xét, đích xác có một vị nữ quan Tư Nhạc Tư ở lại Đông Cung. Vị nữ quan kia họ kép Trưởng Tôn, xuất thân từ phủ Tĩnh Quốc công thời trước……”

Nói đến chỗ này, tim nháy mắt muốn nhảy đến cổ họng.

Hoàng đế duỗi tay nói: “Lấy tới đây, trẫm tự mình xem.”

Chu Tiến Đức trong lòng hô một tiếng chết! Quả nhiên, chỉ cần đề cập đến chuyện Tĩnh Quốc công phủ liền có chuyện, nhưng trên mặt mảy may không dám lộ, nhanh chóng cung kính, trình lên danh sách nữ quan mới tiến cung.

Trên mặt hoàng đế không có biểu tình, một hàng một hàng xem đi xuống. Chờ xem xong rồi, phảng phất như có vài phần không thể tin, lại nhìn từ đầu tới đuôi một lần, sau đó lặng im.

Chu Tiến Đức dùng dư quang khóe mắt ngó một chút.

Hoàng đế cầm sách trên tay, như là thất thần, thế nhưng lại buông rơi sách.

Đầu Chu Tiến Đức lập tức càng cúi thấp.

Trong đại điện, hoàng đế như có như không thở dài một tiếng, phảng phất là ảo giác. Sau một lúc lâu, mới nói: “Lại tra, xem Trưởng Tôn thị này tiến cung như thế nào? Ai làm nàng tiến vào? Phần Quốc trưởng công chúa cùng phò mã, Hứa gia có dụng ý ra sao?” Tiếp theo, “Bang” một tiếng ném quyển sách trên ngự án, “Lập tức đi ngay! Đừng để trẫm chờ đến phiền lòng.”

Phiền lòng? Chu Tiến Đức đã có mấy năm không nghe hoàng đế nói đến phiền lòng, sợ tới mức không nhẹ, lập tức rời đi.

Hoàng đế cũng đứng lên, “Khởi giá, đến Tú Cung.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trưởng Tôn Hi còn chưa biết, chuyện mình ra cung đã bị mách lẻo, kinh động đến hoàng đế cũng phải quan tâm. Lúc này, đang cùng Thái Tử Phi ăn chè viên đậu đỏ, vừa mềm vừa ngọt, “…… Ăn ngon.”

Thái Tử Phi như là dỗ tiểu hài tử, khuyên nhủ: “Ăn ngon thì ăn ngon, không thể ăn nhiều, để ý lát nữa lại không tiêu hóa được.”

Mấy ngày này, Thái Tử Phi chưa từng nhắc tới Chiêu Hoài Thái Tử, phảng phất ngày đó phu thê nói rõ ngọn ngành, lại như việc bình thường, cũng không làm nàng có bao nhiêu khổ sở. Mỗi ngày khi ở cùng biểu muội, đều là tươi cười đầy mặt. Thấy nàng như thế, Trưởng Tôn Hi tự nhiên cũng sẽ không nói gì, chỉ cùng nàng nói giỡn với nhau.

Bởi vì có tâm làm nàng cao hứng, cố ý làm nũng nói: “Yên tâm, ta không ăn nhiều đâu. Sau này mỗi ngày đều có thể nếm thử, hôm nay ăn đậu đỏ, ngày mai ăn hoa quế, ít nhiều cũng phải ăn mười bảy, mười tám loại, vậy mới có ý tứ đâu.”

Thái Tử Phi lại tưởng thật, gật đầu nói: “Ngô, rất có ý tứ.” Nhàn rỗi không có việc gì, thương nghị với nàng còn cái gì có thể làm nhân, “Hoa quế không tồi, thời tiết này lại đang lúc đúng mùa, hoa quế tỏa hương khắp cây……”

Qua đi mấy ngày, thật đúng là cho người mỗi ngày gói một ít bánh, một ngày một loại nhân. Biểu tỷ muội hai người ăn ăn uống uống, lại nói nói giỡn cười, cuộc sống trôi qua vừa thư thái lại thích ý. Thái Tử Phi cảm khái nói: “Thật tốt, thật giống như về lại trước khi xuất giá, nếu ngày tháng cứ trôi qua như vậy thì tốt rồi.”

Ngày tháng ấm áp bình yên như thế, chỉ trong chớp mắt.

Trưởng Tôn Hi ăn bánh đậu đỏ, bánh hoa quế, bánh mứt táo, hôm nay đang chuẩn bị ăn bánh nhân hạt sen, đang thổi thổi, liền thấy Chi Hương từ bên ngoài tiến vào, trên tay mang một cái hộp.

“Gì vậy?” Thái Tử Phi hỏi.

Chi Hương đặt hộp lên bàn, trả lời: “Vừa rồi Phần Quốc trưởng công chúa cho người đưa tới, nói là nhân sâm 300 năm, cho biểu tiểu thư làm canh sâm uống, đỡ kinh hách.” Mở ra nhìn lại, bên trong nằm một cây ngân sâm trắng trẻo mập mạp, tay rễ thô khỏe, no đủ, vừa nhìn liền biết là nhân sâm cực phẩm.

Thái Tử Phi cười nói: “Vẫn là trong tay nương có nhiều thứ tốt. Tuy rằng ta có mấy cây, lại chỉ có trăm năm, không bằng cái này, vừa lúc để Linh Tê tẩm bổ.” Quay đầu phân phó Chi Hương, “Lấy xuống, cho phòng bếp nhỏ rửa sạch cắt miếng, dùng lửa nhỏ hầm cẩn thận, sau đó lại cho một chút đường đỏ là được.”

Chi Hương cười nói: “Nô tỳ đã biết.”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi nổi lên một trận ngờ vực không chừng.

Lúc này, nhân sâm chính là không có kỹ thuật nuôi trồng, đều là hoang dại thuần thiên nhiên. Loại nhân sâm 300 năm này, ít nhiều cũng đến giá trị ngàn lượng bạc, hơn nữa cho dù ra giá cũng không có người bán. Tuy rằng Phần Quốc trưởng công chúa không thiếu chút bạc này, nhúng loại nhân sâm cực phẩm như thế khó có được, thường thường sẽ giữ lại dùng.

Nàng xưa nay chán ghét mình, làm sao……, bỗng nhiên lại từ ái tốt lên như vậy? Cảm giác quái quái.

Nhớ tới chuyện mật đạo đó, những lời Sở vương đã nói, luôn lo lắng Phần Quốc trưởng công chúa có khả năng gây bất lợi cho mình. Cho dù nàng không tiện trực tiếp độc chết mình trước mặt Thái Tử Phi, nhưng ngầm động tay chân lại có khả năng, thật sự không thể an tâm dùng nhân sâm nàng cho, cố tình lại tìm không thấy cớ cự tuyệt.

Cũng không thể không có bằng chứng đã nói với Thái Tử Phi, “Ta hoài nghi nương tỷ muốn hại ta.”

Thái Tử Phi uống một ngụm trà, lại nói: “Nương người này, chính là miệng dao găm tâm đậu hủ.” Cũng như Phần Quốc trưởng công chúa suy đoán trước đó, nàng rất cảm kích mẫu thân ra tay cứu biểu muội, “Lúc này nếu không có nương ra mặt, sao có thể phong thành tìm người? Linh Tê, mặc kệ nói như thế nào, muội cũng là cháu ngoại gái của nương a.”

Lời trong lời ngoài, đều thay mẫu thân nói lời tốt.

Trưởng Tôn Hi xem ở trong mắt chỉ biết thở dài.

Phần Quốc trưởng công chúa tóm lại là mẹ đẻ của Thái Tử Phi, nào có đạo lý nữ nhi hoài nghi mẫu thân? Cho dù bất mãn bởi vì mẫu thân bất công, nhưng mẹ con liền tâm, khẳng định vẫn tin tưởng mẫu thân có hảo ý.

Cho nên hơi hơi mỉm cười, “Đúng vậy, sau này có cơ hội lại cảm ơn mợ.”

Trong lòng không ngừng cân nhắc, lát nữa nên cự tuyệt dùng canh sâm như thế nào đây? Nhân sâm bổ nguyên khí, nhưng……, sợ là mình lại bổ ra cái gì khác nữa, thật sự không dám uống.

“Linh Tê.” Tâm tình Thái Tử Phi rất sung sướng, cười khanh khách nói: “Nói thật, vẫn là khi ở cùng muội mới vui vẻ. Vừa vặn gần đây thân mình muội không khoẻ, không bằng lại ở Đông Cung thêm vài ngày đi? Cũng chơi với ta.”

Ở Đông Cung? Trưởng Tôn Hi đương nhiên là nguyện ý.

Nếu trở lại Tư Nhạc Tư, thứ nhất vẫn có Nguyễn Lục Nhi âm hồn không tan; thứ hai, Sở vương tùy thời đều có thể kêu mình đi, cho dù Chiêu Hoài Thái Tử đồng ý chiếu cố mình, ---- không nói toi mạng, khó tránh khỏi phải ăn một chút đau khổ. Chặc chặc, ở lại bên cạnh Thái Tử Phi, không chỉ có thể hiểu biết quá khứ của nguyên chủ, mà những ngày sống ở đây cũng nhẹ nhàng ấm áp.

“Tư Nhạc Tư bên kia có cái gì tốt?” Thái Tử Phi giống như dỗ tiểu hài tử, tung ra mồi dụ hoặc nàng, “Ở chỗ ta tự tại hơn a, ăn ngon, chơi dễ, ngủ ngon, hơn nữa quy củ nào cũng không cần giữ. Ta cho người làm món ăn muội thích nhất, còn cho ngươi làm y phục mới, đánh trang sức mới, làm thành một phần giống ta, cũng giống như chúng ta ở phủ công chúa lúc trước……”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi hơi hơi ấm áp.

Không khí vui sướng lại ấm áp trước mắt này, cùng với thái độ thân thiết quen thuộc của Thái Tử Phi, đều chứng tỏ nàng thiệt tình xem nguyên chủ như muội muội, ---- trước đó đãi ngộ của nguyên chủ ở phủ công chúa chắc cũng không tồi, cuộc sống hẳn rất là thư thái.

Kể từ đó, nguyên do khiến nguyên chủ tự sát càng khiến người khó hiểu.

“Uy! Trưởng Tôn Hi.” Thái Tử Phi thấy nàng vẫn luôn không nói chuyện, chỉ cho là nàng không muốn, nhịn không được gọi thẳng tên họ, “Muội thật sự không ở lại? Được rồi, muội cứng rắn.” Nàng xoay mặt, nổi giận nói: “Sau này đừng để ý đến ta nữa.”

Trưởng Tôn Hi bật cười, “Muội dám không ở lại sao? Ở lại.”

“Này thì còn đỡ.” Thái Tử Phi lại cao hứng, kéo tay nàng, “Linh Tê, sắp tới mùa đông rồi. Ta muốn chúng ta đều làm một bộ đồ đỏ thẫm mới, ta muốn thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng, muội muốn loại nào……”

“Phó Tư Nhạc ngoài điện cầu kiến.” Bên ngoài vang lên tiếng cung nữ thông truyền.

Thái Tử Phi đang nói đến cao hứng, bị người đánh gãy vốn dĩ đã không cao hứng, lại nghe nói là Phó Trinh, không khỏi cười lạnh, “Ha hả, ta tưởng là ai? Thì ra là nàng a.” Hướng ra ngoài lạnh lùng nói: “Mau mời vào đi.”

Phó Trinh vào cửa, hành lễ nói: “Thỉnh an Thái Tử Phi.” Trên người mặc áo bông nhỏ màu lam, đai lưng màu xanh biển, phối với váy màu nguyệt bạch. Mái tóc đen nhánh bới một búi tóc đơn giản, chỉ dùng hai cái kim thoa, làm cho khuôn mặt tinh xảo thanh nhã, lộ ra vài phần hương vị u lan trong thâm sơn.

Thái Tử Phi thấy bộ dáng bình đạm thong dong của nàng liền phiền chán, ngược lại càng thêm tức giận, nhịn không được cười lạnh nói: “Làm sao vậy? Phó Tư Nhạc hôm nay lại tới đưa Thái Tử điện hạ khúc phổ? Đi đưa đi, không cần thỉnh an ta.”

Phó Trinh phảng phất như không nghe ra ý châm chọc, trả lời: “Thái Tử Phi, mấy ngày trước đây các nơi điểm danh nữ quan vừa tiến cung, tra ra Trưởng Tôn nữ quan đã mấy ngày cũng chưa trở về, vẫn luôn không trả phép. Chuyện này, đã kinh động đến hai vị thượng cung đại nhân, đặc biệt lệnh ta đến mang Trưởng Tôn nữ quan trở về, để tránh rối loạn quy củ.”

Kỳ thật trong lòng nàng cũng thấy kỳ quái, Trưởng Tôn Hi một nữ quan nho nhỏ vừa tiến cung, còn chưa nhậm chức, làm sao lại kinh động đến hai vị thượng cung chú ý đến nàng? Càng kỳ quái hơn chính là, khi hai vị thượng cung tìm mình hỏi chuyện, đại đồ đệ Cát Tường của Chu Tiến Đức cũng ở đó, chẳng lẽ chút việc nhỏ này còn kinh động Hoàng Thượng? Cái suy đoán này, thật là quá mức hoang đường.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bình luận

Truyện đang đọc