NGỰ TIỀN NỮ QUAN - BẠC MỘ NHAN

Ân Thiếu Hạo cười nói: “Vậy đánh một cái cỏ đuôi chó.”

“A?!” Sư phó cho rằng mình nghe lầm, nhìn nhìn đối phương, lại không giống bộ dáng như đang nói giỡn, hơn nữa trên cổ còn đang dán lưỡi ki•ếm lạnh băng, không dám hỏi nhiều, “Được, vậy đánh cỏ đuôi chó.” Trong lòng chửi thầm, quý công tử này nhất định là đầu óc có bệnh.

Đưa cô nương cây trâm cỏ đuôi chó làm từ sắt thô, có thể lấy lòng sao? Quả thực chính là khiến người ngại ngùng.

Bất quá tuy trong lòng sư phó nói thầm, nhưng trên tay không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất dựa theo ý đối phương, chế tạo một cây trâm cỏ đuôi chó. Ba nhánh cỏ đuôi chó sát bên nhau, một lớn hai nhỏ, lại dùng hoa lụa làm ra lông xù xù tăng cảm xúc, phối với lá cây thon dài, ngược lại cũng không tính quá khó coi.

Ân Thiếu Hạo xem xét, không vui nói: “Màu sắc quá mờ, cho thêm vàng.”

Aiz? Sư phó trang sức nhìn hắn một cái, vội nói: “Được, được.” đây không phải đúng rồi sao, đưa trang sức cho cô nương gia, ánh vàng rực rỡ mới đẹp mà. Chẳng lẽ vị quý công tử này gần đây thiếu thốn, không đánh nổi cây trâm vàng ròng, cho nên mới làm một cái mạ vàng? Thôi, mau làm cho xong tiễn vị tiểu Diêm Vương này đi cho rồi.

Sư phó trang sức gọi tiểu đồ đệ tới, vội đến khí thế ngất trời.

Tới buổi chiều, Ân Thiếu Hạo rốt cuộc có được cây trâm cỏ đuôi chó.

Hắn nhịn không được giương khóe miệng lên, ngẫm nghĩ tới biểu tình kinh ngạc tức giận khi hắn quay về lại đưa cây trâm này cho nàng ---- tâm tình vốn như mây đen bao phủ khi bị người an bài ám s·át, cũng tản ra vài phần.

Tâm tình Ân Thiếu Hạo cũng không tệ lắm đi trở về.

Người trước cửa mang một phong thơ cho hắn, bẩm: “Sáng nay trong kinh thành đưa tới, nói là tin gấp.”

Tin gấp? Quý phi đưa? Hay là người vương phủ của mình đưa? Ân Thiếu Hạo cầm thư về phòng, mở ra, đọc nhanh như gió, tức khắc sắc mặt thay đổi, ---- phụ hoàng cư nhiên cho nàng trực đêm ở Ngự Thư Phòng! Cư nhiên không cho nữ quyến trong hậu cung đi qua đó!

Đây, đây không phải cấm luyến*, thì là cái gì?!

*cấm luyến: tình cảm trái luân thường đạo lý

Hắn thất thần trong phút chốc, trâm vàng cỏ đuôi chó trong tay rơi xuống đất, “keng keng” giòn vang, còn lưu lại một trận dư vị ong ong.

Nữ nhân này! Nữ nhân lả lơi ong bướm này! Nàng hiện tại ngay cả hoàng tử cũng chướng mắt, cho nên……, dứt khoát trực tiếp câu dẫn phụ hoàng! Ha hả, được đó, sau này chắc mình có thêm một thứ mẫu nữa rồi.

Ân Thiếu Hạo trong cơn giận dữ, trong lòng ghê tởm giống như nuốt vô số ruồi bọ.

Trưởng Tôn Hi! Hắn đấm một quyền thật mạnh trên bàn.

“Hắt xì!” Trưởng Tôn Hi ngứa mũi, không tự kìm hãm được hắt xì một cái.

Ai nha? Ai nói xấu sau lưng mình?

Nàng nói thầm trong lòng, cúi đầu nhìn kỹ trang sách ố vàng, lo lắng nước bọt văng lên đó, ---- bởi vì các tư tịch chỉ phụ trách quản lý sách trong Ngự Thư Phòng, cũng không có quyền hạn tùy tay mượn đọc. Chẳng qua, ngẫu nhiên lấy cớ kiểm tra, xem một lúc cũng không ai quản.

Nhưng mà để lại dấu vết thì không được.

Trưởng Tôn Hi lau lau cẩn thận, còn đỡ, còn đỡ, trang giấy sạch sẽ. Đang lúc cảm thấy may mắn, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh kim chấn ngọc hội, “Như thế nào, bị cảm lạnh?” Là tiếng hoàng đế.

Nàng nhanh tay buông sách, xoay người quỳ xuống, “Thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Đứng lên đi.” Hoàng đế rất hiền hoà, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.

Trưởng Tôn Hi lại không có biện pháp thả lỏng tâm tình.

Không nói người trước mắt là ngôi cửu ngũ hoàng đế, chỉ riêng nhớ tới khả năng hắn có ý khác với mình, tâm tình căng thẳng không thôi, lúc nói chuyện giọng nói khô cằn, “Không cảm lạnh, chỉ đột nhiên ngứa mũi, khả năng hít phải bụi.”

Hoàng đế nhìn thân ảnh thiếu nữ tinh tế lả lướt, cúi đầu, sắc mặt khẩn trương vô cùng. Bởi vì muốn hòa hoãn một chút không khí, vì thế cười cười, “Trẫm lúc này nhàn rỗi không có việc gì, ngươi lại đây, đánh với trẫm vài ván cờ.”

Chơi cờ? Cờ năm quân sao? Đầu Trưởng Tôn Hi càng thấp, “Nô tỳ không biết chơi cờ.” Cờ vây cũng không biết.

Hoàng đế nghe vậy ngạc nhiên một hồi.

Chu Tiến Đức ở bên cạnh đổ mồ hôi thay nàng, làm sao đây? Biết chơi hay không biết đều không quan trọng, nào có ai hoàng đế có hứng thú muốn chơi cùng, gọi thẳng tên, lại nói thẳng mình không biết.

Hoàng đế suy nghĩ một chút, lại nói: “Nơi đây có cầm, vậy ngươi tùy tiện đàn một khúc nghe.”

Trưởng Tôn Hi đầu đầy mồ hôi lạnh, “Nô tỳ không biết đánh đàn.”

Sắc mặt Hoàng đế có chút khó coi, trầm ngâm một lát, “Ngươi đi lấy giấy bút nghiên mực. Trẫm muốn tìm kiếm mấy quyển thư tịch, trên đó có vài nội dung, ngươi ghi đại khái nội dung lại, sau này trẫm cần dùng cũng tiện tra.”

“Hồi Hoàng Thượng.” Trưởng Tôn Hi quỳ xuống, cho dù ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút quá mức, nhưng lại không thể không nói, “Chữ nô tỳ rất khó xem, viết ra đây, chỉ sợ làm bẩn mắt Hoàng Thượng.” Chờ mình viết chữ bằng bút lông, chữ lại giống như cua bò, hoàng đế nhìn không tức giận mới là lạ.

Không bằng nhận sai trước, miễn chọc hoàng đế mặt rồng giận dữ.

Chu Tiến Đức đứng phía sau hoàng đế, sợ tới mức không xong, thầm nghĩ: “Tiểu tổ tông! Ngươi đây là chuyên vuốt râu lão hổ hả? Mặc dù cự tuyệt, cũng không thể không uyển chuyển như thế nha. Hơn nữa, ở đâu ra đạo lý liên tiếp cự tuyệt thánh ý vậy chứ.”

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, như là bao phủ một tầng mây đen khói mù.

Trưởng Tôn Hi tuy rằng cúi đầu nhìn không thấy, nhưng vẫn cảm nhận được, không khí xung quanh mình căng thẳng làm người hít thở không thông, toàn bộ Ngự Thư Phòng an tĩnh dị thường. Từ từ……, đây là diễn biến gì vậy? Chẳng lẽ bởi vì tài nghệ mình không tốt, hoàng đế cảm thấy mình chỉ là bình hoa tốt mã rã đám, nên giận dữ sao? Hoàng Thượng a, có phải người có yêu cầu quá cao với nữ nhân rồi hay không.

Bất quá tiện đà ngẫm lại, cũng được, hoàng đế chướng mắt mình, vắng vẻ ném sang một bên càng tốt.

Chỉ cần không đuổi ra Ngự Thư Phòng là được.

Giờ này khắc này, hoàng đế đích xác là nổi nóng, nhưng không phải nhằm vào Trưởng Tôn Hi, mà là bực bội Phần Quốc trưởng công chúa không thôi. Dưới cái nhìn của hắn, Trưởng Tôn Hi từ nhỏ được nuôi ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa, đáng lý nên được dạy dỗ như tiểu thư nhà công khanh, sao cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không biết? Vậy tất nhiên là Phần Quốc trưởng công chúa cố tình không cho người dạy dỗ.

Trong ngự thư phòng, không khí lặng im một hồi.

Một lát sau, hoàng đế thu liễm tức giận trên mặt, nói: “Ngươi cái này không biết, cái kia cũng không biết, cũng không thể mọi thứ đều không biết chứ? Ngươi nói thử xem, bản thân ngươi biết cái gì.”

Trưởng Tôn Hi cúi đầu, căn bản nhìn không ra biểu tình trên mặt hoàng đế.

Chỉ xem đây là chuẩn bị phát tác với mình, không chừng……, đầu sắp phải dọn nhà từ đây, tâm tình kinh hách không thôi. Không tự kìm hãm được phục thấp xuống hơn, khẩn trương nói: “Nô tỳ……, biết, biết mát xa.”

“Mát xa?”

Trưởng Tôn Hi nhanh chóng giải thích, “Chính là xoa bóp.”

“Ngươi biết cái này?” Sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi, ---- một thiên kim đại tiểu thư, cầm kỳ thư họa không biết, cư nhiên lại biết bản lĩnh của nô tỳ! Nói như thế, tuy Trưởng Tôn Hi được nuôi ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa, nhưng trên thực tế, đãi ngộ cũng không khác gì nha đầu.

Nếu Phần Quốc trưởng công chúa biết suy đoán của hoàng đế, khẳng định kêu to oan uổng, đáng tiếc nàng không biết càng không thể biện bạch, chỉ có thể nhận không tội danh này, chấp nhận bị oán trách.

Hoàng đế tức giận trong chốc lát, nén giận nói: “Vậy ngươi xoa bóp cho trẫm thử xem.”

Cũng muốn nhìn xem, Phần Quốc trưởng công chúa sai sử nàng thành cái dạng gì!

Hả? Thử xem? Trưởng Tôn Hi nghe xong lời này, lông tơ toàn thân tức khắc đều dựng đứng lên.

Vừa rồi thật sự do quá khẩn trương, nghĩ không ra cái khác, cũng không thể nói mình am hiểu trượt tuyết, am hiểu leo núi chứ? Nên đành nói mình biết mát xa, nhưng……, hoàn toàn không nghĩ tới phải mát xa cho hoàng đế nha! Cái này thì tốt rồi, quả thực tự mình đào một cái hố to, chờ chôn mình xuống dưới đó.

Chu Tiến Đức thấy nàng sững sờ, nhắc nhở nói: “Trưởng Tôn tư tịch, nhanh tay lên.”

Nhanh lên! Nhanh lên! Trưởng Tôn Hi không rảnh do do dự dự, chỉ có thể căng da đầu, nhìn nhìn hoàng đế ngồi chắc trên ghế bành, mở miệng xin chỉ thị: “Ngồi như vậy không tiện lắm, Hoàng Thượng nếu không chê, vậy đi phòng bên cạnh nằm xuống ghế nằm, như vậy sẽ thoải mái một ít.”

Hoàng đế nhíu mày, như là có chút ngoài ý muốn với yêu cầu của nàng, tiện đà đứng lên.

Chu Tiến Đức tức khắc ở phía sau há to miệng, nhìn nhìn Trưởng Tôn Hi, ---- thì ra nàng cái này không biết, cái kia không biết, chính là vì dẫn ra câu nói kế tiếp nha? Chặc chặc, ngược lại cũng có thủ đoạn.

Trưởng Tôn Hi nào biết được suy đoán của đối phương? Vừa rồi nói như vậy, hoàn toàn không có bất luận tâm tư lén lút nào, chỉ bởi vì để tiện mát xa mà thôi. Bởi vì để hoàng đế ngồi thẳng eo không tiện duỗi tay, lại không thể để hoàng đế nằm bò, cho nên bí bách quá, đành phải để hoàng đế đi nằm ghế.

Chu Tiến Đức đi theo sau hoàng đế và nàng, làm mặt quỷ, hướng về phía nàng cười cười.

Trưởng Tôn Hi thấy thế dừng bước chân lại, “Nếu không chờ lát nữa ta nói cần xoa bóp như thế nào, công công xoa bóp cho Hoàng Thượng cũng được.” Nói thật, mình cũng không nghĩ tự tay mình, đi sờ đầu hoàng đế.

“Ai da, cô nãi nãi ngươi tha cho ta đi.” Chu Tiến Đức vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: “Nhà ta nơi nào biết làm cái này? Chờ lát nữa nếu xoa bóp không đúng, đã có thể……” Làm một hành động c•ắt c•ổ, lại thúc giục, “Mau đi, mau đi!”

Trưởng Tôn Hi bất đắc dĩ, đây thật đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, không thể không đi.

Trong căn phòng dành cho các tư tịch nghỉ ngơi giữa trưa, có một ghế nằm thật dài, mặt trên bày đệm đơn giản, cùng với một cái gối mềm màu đỏ sậm. Hoàng đế ngồi lên, nằm xuống, sau đó tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại nói: “Ngươi lại đây xoa bóp.”

Trưởng Tôn Hi căn bản là không dám nhìn hắn, khẽ bước qua, “Hoàng Thượng, chờ lát nữa nô tỳ sẽ dùng sức tại huyệt vị trên mặt người, tay ấn khả năng sẽ có chút mạnh.” Bất an nhắc nhở hắn, “Nếu đau, ngài cứ nói một tiếng.”

“Ha ha.” Lời này ngược lại chọc cho hoàng đế vui vẻ, buồn cười nói: “Một tiểu nha đầu như ngươi có thể có bao nhiêu sức tay? Còn có thể ấn đau trẫm?” Hắn vừa dứt lời, Trưởng Tôn Hi ôm tâm tình khẩn trương đã lên thế tay, nhắm ng·ay huyệt vị, dùng lực từ từ đè xuống.

Ti……, quả nhiên có chút đau trướng.

----- bất quá rất thoải mái.

Chu Tiến Đức thấy hoàng đế cau mày, vội nói: “Hoàng Thượng, đau không?”

Hoàng đế không vui khiển trách, “Đi ra ngoài!”

Đó! Chu Tiến Đức âm thầm phỉ nhổ mình một tiếng, đau cái gì? Tiểu cô nương có thể ấn đau không? Hoàng Thượng đau cũng vui, mình thật là không biết điều ở chỗ này gây chướng mắt, nhanh nhanh rời đi.

Lập tức nhanh như chớp lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.

Gia gia Trưởng Tôn Hi cả đời làm về trung y, đặc biệt am hiểu thuật xoa bóp. Khi nàng còn nhỏ, nghỉ hè nghỉ đông thường xuyên sẽ đến nhà gia gia chơi, trấn trên người xem bệnh cũng ít, gia gia trước sau đều bận tối mặt. Ngẫu nhiên người nhiều, nàng liền học xoa bóp cho người ta vài cái, quen tay hay việc, xem như một sư phụ xoa bóp gà mờ.

Cho nên nàng nói mình biết mát xa cũng không phải khoác lác.

Hoàng đế vốn dĩ đã có chút đau nửa đầu, mấy năm nay vì thức đêm nên càng thêm nghiêm trọng, thường xuyên đau đến mức không thể phê duyệt tấu chương. Trước đó cũng có thái y kiến nghị hoàng đế châm cứu, nhưng đầu hoàng đế há có thể để người khác chạm loạn vào? Càng đừng nói là châm. Cho nên phương án châm cứu cũng không giải quyết được gì, ngày thường chỉ dùng một ít thuốc giảm bớt đau điều hòa, nhưng hiệu quả cực nhỏ.

Trước mắt bởi vì người muốn xoa bóp là Trưởng Tôn Hi, cho nên đã được tiếp nhận rồi.

Mới đầu còn cảm thấy có chút trướng đau, xót xót, dần dần, cảm thấy toàn bộ mạch trên đầu đều giãn ra, thoải mái không sao tả. Hơn nữa trên thân thể thiếu nữ còn hương thơm nhàn nhạt, còn có ngón tay nõn nà tinh tế, từng cái đụng vào, mỗi một chút đều là ôn nhu thích ý hưởng thụ, dần dần tinh thần thả lỏng……

Trưởng Tôn Hi ban đầu vẫn khẩn trương vô cùng, sau lại thấy hoàng đế không có ý kiến, rồi cảm nhận được hắn đã thả lỏng, liền biết mình ấn không tồi, đã làm hoàng đế đại nhân vừa lòng.

Nhưng không nghĩ tới là, hoàng đế vậy mà vừa lòng hô hấp đều đều, càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, mê mê mang mang ngủ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc