NGỪNG NHỚ VỀ EM

Nhiếp Thanh Anh vừa đến thành phố A, không lâu sau sẽ kết hôn với Từ Bạch Dương cho nên cô từ chối sự giúp đỡ của anh ta mà tìm cô giáo cũ của mình để thuê một căn phòng nhỏ. Khu chung cư nằm kế bên một trường tiểu học nên buổi tối vừa yên tĩnh lại vừa an toàn. Không ngờ rằng, ngay buổi tối đầu tiên ở đây Nhiếp Thanh Anh lại bị "nhiễu dân".

Sau khi tiễn bạn trai mình về, cô mở một khúc nhạc nhẹ, trải thảm ra để chuẩn bị tập múa. Phòng hơi nhỏ nên không thoải mái bằng phòng tập múa, Nhiếp Thanh Anh chỉ luyện vài động tác múa cơ bản. Trong lúc tập luyện thì cô nhận được cuộc gọi video của cô bạn thân từ thủ đô gọi đến.

Màn hình điện thoại hiện lên một gương mặt xinh đẹp của một cô gái. Người đó đúng là Lộ Khê - bạn thân của Nhiếp Thanh Anh. Lộ Khê và Nhiếp Thanh Anh là bạn học múa với nhau, vì cô nghỉ dưỡng thương một năm nên sự nghiệp bị gián đoạn, còn Lộ Khê bây giờ đang là người múa dẫn đầu của đoàn múa thanh niên.

Lộ Khê ở bên kia nhìn thấy bạn mình mở video nhưng vẫn không quên tập múa thì bắt đầu sốt sắng, "Thiên phú cao như thế mà còn cố gắng thế này...cậu không định để yên cho mình sống hả?"

Ở bên ngoài quá ồn ào, Nhiếp Thanh Anh đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại. Sau khi trở lại phòng khách, cô chống hai tay xuống thảm, lấy bụng làm trọng tâm sau đó bắt đầu nâng người lên cao, hai chân cong ra đằng trước rồi kéo đến đầu. Động tác trông rất khó nhưng vẻ mặt Nhiếp Thanh Anh vẫn cứ lạnh lùng hờ hững, vì cố gắng tập trung nên không trả lời vấn đề nhàm chán này của Lộ Khê.

Vòng eo nhỏ nhắn, mỏng manh như dây mây. Cách màn hình điện thoại mà Lộ Khê cảm thấy tim đập thình thịch. Lúc Nhiếp Thanh Anh tập múa, sức lực ấy như một ngọn lửa vây quanh cả người cô khiến người xem nổi cả da gà, vô cùng kinh diễm. Nếu Nhiếp Thanh Anh còn ở nhà hát quốc gia thì người đứng đầu chắc chắn là cô chứ không đến lượt Lộ Khê...Đáng tiếc.

Lộ Khê không quên nhắc nhở cô, "Lúc tập mấy động tác khó thế này cậu phải cẩn thận một chút! Đừng quên chân cậu vừa mới khỏi đó!"

Nhiếp Thanh Anh hít thở thật sâu, hai chân cô đã chạm tới đầu, thời gian tích tắc đong đưa, trán cô bắt đầu đổ mồ hôi. Nhiếp Thanh Anh vẫn còn sức để nói chuyện, "Mình biết."

Bạn thân mà tập múa lại rất là liều mạng. Lộ Khê bất đắc dĩ lắc đầu, nói sang chuyện khác, "Sao Từ Bạch Dương không ở cùng cậu? Có mình cậu thôi hả?"

Nhiếp Thanh Anh, "Anh ấy vừa mới đi."

Lộ Khê, "Anh ấy đi đâu?"

Nhiếp Thanh Anh, "Không biết"

"Cậu không hỏi hả?"

"Có bao giờ mình hỏi đâu."

Lộ Khê, "Cậu đúng là "bảo bối" mà...Kể mình nghe xem nào."

Nhiếp Thanh Anh thay đổi động tác rồi kể chuyện giữa mình và Từ Bạch Dương. Sau khi rời khỏi tiệc rượu, Từ Bạch Dương đưa cô về nhà rồi đi luôn, Nhiếp Thanh Anh có cảm giác nao nao. Cô nói, "Lần này gặp Từ Bạch Dương mình có cảm giác..."

Người bên kia lo lắng chờ cô nói.

Nhiếp Thanh Anh ngậm miệng lại, "Thôi, không có gì."

Cô nhíu mày, cảm thấy lần này gặp nhau, giữa cô và Từ Bạch Dương bắt đầu có khoảng cách. Từ Bạch Dương theo đuổi cô từ thời trung học, đến khi hai người đến thủ đô học đại học cô mới nhận lời làm bạn gái của anh ta. Đã bao năm trôi qua, từ đại học đến khi đi làm rồi quyết định đính hôn, cô và anh ta quen nhau cũng gần 8 năm rồi.

Chắc là...do cô suy nghĩ nhiều thôi.

Lộ Khê bên kia cứ truy hỏi, Nhiếp Thanh Anh tự mình phân tích, "Chắc là cái dớp bảy năm rồi. Qua một thời kỳ nhất định thì sẽ không còn nhiệt tình như xưa."

Lộ Khê:...Vẻ mặt bạn Nhiếp cứ như mình phân tích hợp lý lắm không bằng.

Lộ Khê biết ở một vài phương diện Nhiếp Thanh Anh rất chậm lụt, Lộ Khê bèn nhắn nhủ, "Thanh Anh, đừng tin vào đàn ông quá. Lúc cậu bị thương anh ta không ở bên cạnh cậu thường xuyên là mình đã không ưa rồi. Bây giờ cậu lại đến thành phố A, bỏ lại tương lai tốt đẹp ở nhà hát thủ đô mà chạy đến đoàn múa tỉnh chỉ vì ba mẹ anh ta bảo không muốn con dâu làm xa. Cậu vì anh ta mà trả giá nhiều như thế, anh ta quan tâm cậu một chút là sai sao?"

Nhiếp Thanh Anh không cho là đúng, "Mình quay về thành phố A là do mình cảm thấy lúc trước mình quá liều mạng, cần tĩnh dưỡng chứ không phải vì anh ấy."

Lộ Khê, "Còn nữa, đàn ông ai không thích phụ nữ nhõng nhẽo, ỷ lại mình chứ. Cậu cứ hờ hững như thế, không chịu làm nũng, không chịu ỷ lại anh ta thì Từ Bạch Dương sẽ nghi ngờ cậu không yêu anh ta đấy."

Nhiếp Thanh Anh ngẩn ngơ, cô dừng động tác, đứng yên trên tấm thảm. Cô gục đầu xuống, nghiêm túc suy nghĩ những lời Lộ Khê vừa nói. Cô ngập ngừng tự kiểm điểm bản thân, có phải mình không quan tâm Từ Bạch Dương không? Mình cứ thế này có phải khiến Từ Bạch Dương có áp lực quá lớn không?

Cô xinh đẹp từ nhỏ, lại dồn hết tinh thần vào việc múa, từ trước đến giờ chỉ có đàn ông lấy lòng khi theo đuổi cô, chứ cô chưa từng chủ động lấy lòng ai.

Thảm yoga đặt ngoài phòng khách. Lộ Khê gọi cô vài tiếng chỉ thấy Nhiếp Thanh Anh chạy về phía phòng ngủ. Một lát sau mới đi ra, Nhiếp Thanh Anh nghiêm túc cầm giấy bút ngồi vào bàn ăn. Cô nhỏ giọng hỏi, "Mình nên làm thế nào?"

Lộ Khê chưa kịp lấy lại tinh thần, "Làm gì?"

Nhiếp Thanh Anh ra vẻ nghiêm túc học hỏi, "Lấy lòng bạn trai."

Lộ Khê, "...Bạn Nhiếp à, vì sao một người sắp kết hôn như cậu mà quay sang hỏi kinh nghiệm yêu đương với một đứa FA như mình hả? Bộ nhìn mình kinh nghiệm phong phú lắm hả?"

Bạn học Nhiếp ngây ngẩn cả người.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Reng reng cả buổi trời, tiếng sau còn gấp gáp hơn tiếng trước. Nhiếp Thanh Anh nói với Lộ Khê rồi tắt video, vừa cầm điện thoại vừa suy nghĩ xem là ai. Cô vừa mới dọn đến mà đêm hôm khuya khoắt đã có người gõ cửa?

Đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên, ở bên ngoài cửa chống trộm có một anh cảnh sát đang đứng, "Chào cô, là cô báo cảnh sát đúng không?"

Nhiếp Thanh Anh hiểu ra, vội mở cửa chống trộm, "Chào anh, sao..."

Cô chỉ nói được một nửa, bởi vì phía sau anh cảnh sát bỗng nhiên xuất hiện ba bốn người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt đang rất phấn khích, cả người thì đầy mùi rượu. Nhiếp Thanh Anh cẩn thận lùi về phía sau một bước, một người đàn ông đẩy mấy người kia ra, đứng sau anh cảnh sát ra vẻ kinh ngạc khi thấy cô, "Hóa ra là em à!"

Nhiếp Thanh Anh, "..."

Cô thầm nghĩ: Anh là ai?

Đối với một người bị mù mặt nặng như cô, trong mắt cô anh chỉ là một người đẹp trai có thể làm lu mờ người khác. Dù mới rời khỏi tiệc rượu chưa lâu nhưng cô chỉ cảm thấy anh hơi quen mắt chứ không dám chắn chắc rằng mình biết anh.

Ánh mắt đầy xa cách của cô khiến tim anh đau nhói. Chu Minh ngây ngẩn: Cô làm sao thế? Không muốn gặp anh đến thế kia à? Vừa mới gặp đây mà giờ đã vờ như không quen?

Anh cảnh sát ho một tiếng, "Chính là mấy người này, ở dưới lầu say tí bỉ đàn ca múa hát, chúng tôi đã cảnh cáo bọn họ rồi. Tôi đứng giữa giúp hai bên giải hòa, thái độ nhận sai của bọn họ rất thành khẩn, tôi vừa đến thì họ liền nhận sai, còn xin phép lên đây để xin lỗi cô. Cô xem xem."

Chu Minh bước tới, cầm tay Nhiếp Thanh Anh quơ quơ, vẻ mặt đầy nghiêm túc, "Đúng rồi, đúng rồi, chú cảnh sát nói đúng đó. Tôi đã nhận ra lỗi sai của mình nên đến đây sinh lỗi cô Nhiếp. Làm ảnh hưởng đến tinh thần của cô Nhiếp là tôi sai, Cô Nhiếp, để tôi bồi thường cho cô nhé!"

Nhiếp Thanh Anh mím môi, cố hết sức rút tay mình ra.

Anh cảnh sát thấy có gì đó không đúng, "Làm gì? Làm gì thế? Cậu lên đây xin lỗi thì nắm tay con gái người ta làm gì hả?"

Chu Minh bị mắng nên buông tay cô ra, quay lại nhìn anh cảnh sát cười giải thích, "Chú cảnh sát không biết chứ, bọn tôi là người quen, lúc nãy còn cùng uống rượu mà. Là tôi nhìn thấy cô Nhiếp nên vui vẻ chứ không sao lại có thể bất lịch sự thế chứ?"

Nhiếp Thanh Anh, "Hả?"

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông. Đôi mắt to tròn vô tội đầy ngơ ngác của cô khiến anh cảnh sát nghi ngờ quay lại nhìn Chu Minh và đồng bọn xem bọn họ có phải đang lừa gạt gái nhà lành hay không.

Chu Minh sửng sốt, trái tim như chìm đáy biển. Anh lấy điện thoại ra mở tấm hình chụp chung của hai người lên, "Chúng ta đã cùng uống rượu, chụp hình chung còn cùng nói chuyện với nhau! Em không nhớ hả? Anh là Chu Minh nè! Chu tam thiếu đây! Chu trong cuối tuần, Minh trong ngày mai..."

*Chu Minh 周明, 周末: cuối tuần, 明天: ngày mai

Nhiếp Thanh Anh đã nhớ ra.

Nhưng phản ứng của cô quá chậm nên Chu Minh không nhịn được nữa, "Bạn học cũ!"

Hàng mi Nhiếp Thanh Anh khẽ run, cô nhỏ giọng nói, "Anh đừng kích động, tôi biết anh là ai rồi."

Vẻ mặt Chu Minh tái mét, yết hầu trượt lên trượt xuống. Cô vẫn xinh đẹp như thế, anh khép hờ mắt trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác hoang đường. Anh cảnh sát nhìn một hồi, thấy bầu không khí khác thường nên mỉm cười nói, "Đúng là quen nhau rồi. Cái này thì dễ lắm, cậu xin lỗi cô gái này đi. Chuyện của hai người kết thúc tại đây nhé?"

Chu Minh và bạn bè đang ăn mừng ở dưới lầu, còn định đốt pháo hoa nữa cơ. Sau đó cảnh sát đến báo có người gọi điện thoại báo. Anh nghe anh cảnh sát nói một hồi liền hiểu ra, đoán ra được là ai gọi điện. Chu Minh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội được tiếp xúc với Nhiếp Thanh Anh. Anh gấp gáp giục anh cảnh sát lên đây để xin lỗi, coi như đây là duyên phận. Không ngờ rằng, kết cục lại đau lòng đến thế --- Nhiếp Thanh Anh không nhớ anh là ai.

Chỉ hơn một tiếng mà cô đã không còn nhớ anh.

Nhìn vẻ mặt của cô, anh theo đuổi cô bao nhiêu năm có lẽ cô cũng không còn nhớ.

...

Nhiếp Thanh Anh đúng là một người vô tình.

Sau khi quay về xe, Chu Minh kéo cửa sổ xuống, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ đã được hạ xuống. Bạn bè quậy cả một đêm, bây giờ ngồi ngáp lên ngáp xuống trên xe. Chu Minh im lặng nhìn cảnh xa hoa trụy lạc của thành phố A về đêm.

Bóng đêm xẹt qua đôi mắt anh, màu đỏ của hoa lựu như ánh lửa rực cháy trong đêm, gương mặt anh dưới bóng đêm càng thêm u buồn trầm lắng, "Tôi quyết định rồi, từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu từ bỏ Nhiếp Thanh Anh."

Bạn bè giật mình, "Cậu nói gì?"

Chu Minh như một con sói bị thương, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng, "Từ bỏ Nhiếp Thanh Anh, bắt đầu lại lần nữa. Ông đây lãng phí bao nhiêu năm trên người cô ấy, đúng là thằng ngu mà. Ông đây mà còn tốn thời gian vì cô ấy nữa thì chính là thằng ngu."

Bạn bè ai cũng hy vọng anh sẽ thoát khỏi bóng ma Nhiếp Thanh Anh, nghe thấy thế ai nầy đều vỗ tay hoan hô, "Nói hay lắm!"

Thấy anh em mình cổ vũ như thế, Chu Minh hăng hái hẳn lên, muốn nói vài câu xem thường Nhiếp Thanh Anh. Vừa lúc quay đầu anh nhìn ra cửa sổ. Chỉ một cái liếc mắt ấy thôi đã khiến anh thay đổi ý nghĩ, "Dừng xe, dừng xe mau!"

Tài xế luống cuống tay chân thắng gấp, cả đám bạn tò mò nhào qua xem. Mọi người nhìn theo anh thì thấy dưới tấm quảng cáo khổng lồ bên đường đối diện, một chiếc Cayenne đang đậu bên đường, cửa xe mở ra xuất hiện một đôi nam nữ. Nữ bọn họ không biết là ai nhưng nam chính đúng là Từ Bạch Dương.

Từ Bạch Dương và cô gái kia hình như đang cãi nhau. Cô gái kia bật khóc, đánh vào vai anh ta. Từ Bạch Dương xoay người bước đi, cô ta vừa khóc vừa đuổi theo. Cách một con đường nhưng bọn họ có thể nghe tiếng cô ta, "Bạch Dương, anh đừng đi. Bạch Dương, em chỉ muốn làm bạn với anh..."

Khuỷu tay chống lên cửa sổ, gió đêm lành lạnh thoảng qua, Chu Minh chăm chú nhìn "đoạn phim" bên đường đối diện, đôi mắt anh trầm xuống nhưng trên khóe môi lại nở một nụ cười quái dị --- Duyên phận đúng là điều kì diệu.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chu thiếu: Vả mặt bốp bốp.

Bình luận

Truyện đang đọc