NGỪNG NHỚ VỀ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bị Nhiếp Thanh Anh thách đấu trước mặt mọi người, Lương Hiểu Bạch sao có thể không đồng ý? Cô ta lại tự xưng mình là vũ công giỏi nhất đoàn, trong lòng không tránh khỏi kiêu ngạo, lần trước là do cô ta bối rối khi nhìn thấy Từ Bạch Dương cho nên mới thua trong tay Nhiếp Thanh Anh, chứ cô ta chưa chưa chắc kém hơn Nhiếp Thanh Anh.

Mấy giáo viên nhìn ý chí thách đấu từ hai bên, thấy khuyên không nổi nên đành phải nhường phòng tập cho bọn họ, đoàn người kéo nhau di chuyển sang phòng đấu. Đến phòng tập, mọi người dần tản ra, dựa vào tường, để lại không gian ở giữa cho hai người bọn họ. Vũ sư tự mình ra trận, mở một đoạn nhạc trong vở <Cung Điện Nhà Đường> lên cho bọn họ.

Hai người đều xuất thân từ múa cổ điển, cho nên muốn thách đấu cũng sẽ thi đấu bằng múa cổ điển. Hai cô gái đứng giữa phòng tập, cả hai đều mặc đồ múa màu đen, đeo ống tay áo thụng*, cởi giày cao gót thay sang giày múa.

*水袖: ống tay áo thụng.



Chu Minh không thèm xử lí vết thương trên mặt, anh đứng bên cạnh Nhiếp Thanh Anh, tự mình cúi đầu đeo tay áo thụng cho cô. Anh không biết làm, cô cúi đầu nhẹ giọng chỉ anh. Cả người Chu Minh mang theo khí lạnh, thứ nhất là do đang giận dỗi Nhiếp Thanh Anh, thứ hai là do chuyện đánh nhau vừa nãy, anh chỉ im lặng cúi đầu nghiên cứu tay áo thụng của cô.

Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, "Đừng giận mà, để tôi giúp anh báo thù nha."

Chu Minh sững sờ, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Thanh Anh, ánh mắt cô như một hồ nước trong suốt, khiến anh thất thần trong chốc lát.

Trai xinh gái đẹp cứ nhìn nhau như thế, mọi người đứng ngoài nhìn vào không nỡ rời mắt. Âm nhạc vang lên, Lương Hiểu Bạch lẻ loi đứng một góc không có ai giúp cô ta đeo tay áo thụng cho nên chỉ có thể tự mình làm, nhìn hai người cứ dính lấy nhau bên kia, Lương Hiểu Bạch cảm thấy khó chịu trong lòng, cô ta hừ một tiếng, phất tay áo đi vào giữa phòng, bắt đầu múa.

Cô Trì chọn đoạn nhạc này là do động tác múa có độ khó khá cao. Họ phải thực hiện liên tiếp 20 cái phiên thân, bật nhảy, còn có vài động tác múa Vân Kiều, Nguyên Bảo. Lương Hiểu Bạch múa vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi, dù chỉ mặc bộ đồ múa màu đen chứ không mặc trang phục biểu diễn chính thức, nhưng ai nhìn vào cũng đều cảm thấy cô ta nhảy rất tốt.

Sau khi Lương Hiểu Bạch múa một đoạn, động tác dần thoải mái hơn, khán giả đứng ở đây, ngoại trừ Chu Minh ra thì đều là người trong nghề. Lương Hiểu Bạch từ từ chậm lại, rồi kết thúc, mọi người đều vỗ tay hoan hô, "Giỏi quá!"

"Không hổ danh là nhóm trưởng Lương!"

Đoạn nhạc này rất dài, sau khi Lương Hiểu Bạch múa được một lúc thì bắt đầu lấy lại tự tin, giữa hai hàng chân mày cũng nhiễm ý cười tự đắc. Cô ta liếc nhìn Nhiếp Thanh Anh, thấy cô vẫn còn đang mang giày múa, còn mình thì đã múa được một đoạn.

Chu Minh cũng nhận ra Nhiếp Thanh Anh không theo kịp nên anh càng gấp, "Vợ ơi ~"

Nhiếp Thanh Anh không nhanh không chậm, cô mang giày múa cả buổi mà vẫn chưa xong, Lương Hiểu Bạch dừng lại chờ cô, Nhiếp Thanh Anh không hề sốt ruột, cô bỗng đứng dậy, đá văng giày múa ra, trực tiếp đi chân trần đi vào giữa phòng tập. Đôi chân trắng muốt như tuyết giẫm lên sàn nhà bằng gỗ, vừa đi vừa nhón gót, bàn chân khẽ cong lên cùng hòa theo điệu nhạc.

Động tác giống hệt với động tác của Lương Hiểu Bạch. Tác dụng của ống tay áo cũng không được phát huy mạnh, Nhiếp Thanh Anh nhảy lên, động tác rõ ràng giống nhau, nhưng ánh mắt của mọi người hầu như đều tập trung lên người cô. Bọn họ cảm thấy động tác của cô, thậm chí dáng mẻ cau mày của cô đều như đang phụ họa cho điệu múa. Âm nhạc dần nhanh hơn, ống tay áo vung lên, uốn cong lượn sóng, từ cánh tay đến đôi chân đều tràn ngập sức mạnh như một ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Chỉ cần so sánh, mọi người đều nhận ra trình độ cao thấp ngay lập tức, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, "Nhiếp Thanh Anh thật giỏi! Phải luyện tập bao lâu mới được thế này chứ, múa đẹp quá."

Bên tai Chu Minh nghe thấy mấy lời khen ngợi vợ mình từ mọi người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bây giờ đã nhiễm đầy ý cười, cực kỳ thoải mái ngắm nhìn cô gái như đang phát sáng ở giữa sàn tập kia. Lưng cô vừa thẳng lại dài, nhún chân nhảy múa như hoa lúc nở lúc tàn, chỉ khi đứng trên sân khấu, cô mới là một Nhiếp Thanh Anh xinh đẹp nhất xán lạn nhất.

Lương Hiểu Bạch khẽ cắn môi, vẻ mặt hiện lên vẻ không cam lòng.

Động tác của Nhiếp Thanh Anh chậm dần, rồi kết thúc, Lương Hiểu Bạch lại bỗng nhiên ra sân, ống tay thụng đã bắt đầu có đất dụng võ, khuỷu tay dùng sức, tay áo vung ra bay về phía Nhiếp Thanh Anh. Nhiếp Thanh Anh ngửa ra sau, cả người khẽ xoay, cách một khoảng với Lương Hiểu Bạch. Hai người đều đứng giữa phòng, nhìn nhau rồi vai lướt vai rời đi.

Ánh mắt Nhiếp Thanh Anh và Lương Hiểu Bạch khẽ chạm nhau, cô luôn lạnh nhạt, tự tin, lúc chạm mắt lại như đang chứa một ngọn lửa bập bùng dữ dội.

Âm nhạc lại vang lên, hai người đồng thời phất tay áo, điệu múa không giống với lúc nãy, lúc tập luyện cũng chưa bao giờ tập những động tác này. Cô Trì kinh ngạc kêu lên một tiếng, một vũ công trong đám đông giải thích nghi hoặc của mọi người, "Hai cô ấy định... múa tự do ư? Wa, ghê thật, nãy giờ chỉ là chuyện nhỏ thôi, bây giờ mới thực sự là thi đấu đây này!"

Mọi người trở nên phấn khích, mọi ánh mắt tập trung lên hai cô gái ở giữa phòng tập.

Tay áo thụng của hai người khác màu, Nhiếp Thanh Anh màu đỏ, Lương Hiểu Bạch màu xanh, hai người như gần lại như xa, khi họp lại khi tách ra, vũ đạo lúc thì giao nhau lúc lại như tự mình chiến đấu. Động tác sôi động lại mềm dẻo, múa cổ điển lại có thể trở nên đầy mỹ cảm như thế, càng xem bọn họ múa, mọi người cảm giác vô cùng hưởng thụ. Đã là thi đấu thì nên có hạng nhất hạng nhì. Thời gian dần trôi qua, Lương Hiểu Bạch có thể nhận ra mình đã bắt đầu lỡ nhịp, Nhiếp Thanh Anh lúc nào cũng bình tĩnh, lạnh nhạt luôn múa trước cô ta một đoạn.

Ánh mắt mọi người dần dần đổ dồn về phía Nhiếp Thanh Anh.

Nhìn cô đưa tay, ống tay áo tung bay, đôi chân trần như đóa sen vừa chớm nở. Trong phòng tập, gương mặt cô vô cùng hờ hững, không nhanh không chậm, từng động tác đều như chứa đựng một ngọn lửa hấp dẫn ánh mắt của người xem. Động tác của cô nhuần nhuyễn, lại xinh đẹp, lúc cánh tay vung lên, ống tay áo bung ra tựa như những cánh hoa.

Mọi người reo hò, "Đẹp quá đi!"

Hai người đối mặt, Lương Hiểu Bạch cắn môi, gương mặt trắng bệch, cô ta không thể chống đỡ "thế công" của Nhiếp Thanh Anh, vài lần bị đẩy lùi đến đường biên.

Âm nhạc càng lúc càng nhanh, Nhiếp Thanh Anh càng lúc càng thoải mái, tự nhiên phóng khoáng, xinh đẹp động lòng người.

Mọi người nhìn ví trí trung tâm, càng vỗ tay to hơn, ánh mắt Chu Minh như đang có một ngọn lửa, không cần nhìn anh cũng nhận ra đâu là Nhiếp Thanh Anh trong hai người ở trước mặt. Cô xinh đẹp như thế, ưu tú như thế, lúc cô múa, toàn bộ linh hồn và thể xác đều tập trung hết lên đó, cả thế giới này chỉ có mình cô như đang phát sáng. Nhiếp Thanh Anh đang thi múa hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh của Nhiếp Thanh Anh trong trí nhớ của anh.

Lung linh tỏa sáng, không ai sánh bằng!

Âm nhạc dừng lại, Lương Hiểu Bạch đã bị dồn đến đường biên, cô ta ngơ ngác nhìn sang, Nhiếp Thanh Anh xoay người nhảy vọt lên, kết thúc bằng động tác "tử kim quang"*, chân đá lên, cái eo khẽ cong về phía sau, chân chạm đỉnh đầu. Tư thế xinh đẹp cùng với dáng người uyển chuyển, lúc vũ y trượt xuống làm lộ ra mắt cá chân xinh xắn...cô đã kết thúc bài múa của mình một cách hoàn hảo.

*Đảo thích tử kim quan (倒踢紫金冠) là động tác đá hậu đòi hỏi phải đạt yêu cầu như tên tiếng Trung của từ này, tức là phải đá hậu sao cho chân chạm đỉnh đầu, chân làm thành chiếc "tử kim quan" (vương miện vàng).



Khi Nhiếp Thanh Anh thực hiện động tác kết thúc, cô vẫn hờ hững như trước, vẫn duy trì khí thế mạnh mẽ -- cảm xúc bỗng chốc dâng trào!

Đến khi cô từ từ thoát vai mới trở lại bình thường.

Cả căn phòng bỗng nhiên yên lặng, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Mấy vũ công ban đầu không phục tài năng của cô, và cả những người vừa nãy đánh nhau với Chu Minh, gương mặt bọn họ đều đỏ bừng, xấu hổ không dám hó hé một câu. Mấy giáo viên càng thêm vui vẻ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh Anh.

Mấy đồng nghiệp ào ạt tiến lên vây quanh Nhiếp Thanh Anh, "Thanh Anh, cô múa hay quá. Lúc nào cũng múa giỏi như thế hả?"

"Khó trách cô lại đạt nhiều giải thưởng như thế. Có lẽ lúc trước vết thương của cô chưa khôi phục hoàn toàn nên phong độ không ổn định đúng không? Bây giờ với trình độ của cô, cô chắc chắc là người đứng đầu trong giới múa cổ điển của Trung Quốc rồi."

"Hay quá! Thanh Anh, sau này cô phải nhớ dẫn dắt bọn tôi đấy nhá!"

Lấy tài năng thu phục công chúng, Nhiếp Thanh Anh bị đồng nghiệp vây quanh khen ngợi, cô luôn giữ vẻ mặt hờ hững, nhưng ánh mắt lại có hơi luống cuống, ngỡ ngàng. Cô khẽ nhếch môi, vẫn không thể quen với việc mọi người đột nhiên thay đổi thái độ với mình, nhiệt tình như thế cô không chịu nổi bèn nhìn sang Chu Minh tìm kiếm sự giúp đỡ.

Kết quả, vừa nhìn sang lại lâm vào trầm mặt.

Chồng cô đứng bên ngoài, gương mặt lạnh lùng ấy đang cầm điện thoại quay phim...

Lương Hiểu Bạch mặt mày tái mét, cụp mắt yên lặng cởi giày múa. Có vài người thấy không ổn lắm nên chạy đến khen cô ta nhảy cũng rất tốt. Trong lòng Lương Hiểu Bạch biết rõ, múa tốt, nhưng không bằng Nhiếp Thanh Anh. Cô ta nhìn mọi người nhiệt tình vây quanh Nhiếp Thanh Anh, lại nhìn sang phía mấy vũ sư đang bàn bạc với nhau, ánh mắt lại lướt qua Nhiếp Thanh Anh, rồi nhìn bản thân mình...

Lương Hiểu Bạch biết, từ bây giờ, vị trí đứng đầu trong đoàn múa có lẽ đã chuyển sang Nhiếp Thanh Anh rồi.

Cô ta hoàn toàn bại dưới tay Nhiếp Thanh Anh.

Bờ vai run rẩy, cô ta cúi đầu cắn chặt hàm răng, len lén nhìn Chu Minh đang tích cực quay phim, chụp hình vợ mình, thầm nghĩ: Không sao cả, mình còn có tiền, vẫn còn có tiền... Nhưng cũng chỉ có tiền mà thôi!

...

Khó khăn lắm mới thoát khỏi sự nhiệt tình của đồng nghiệp, Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh từ chối sự quan tâm của mọi người, cùng nhau rời khỏi đó rồi tìm một bệnh viện gần đấy để xử lí vết thương cho anh. Sau đó hai người không yên lòng, không lái xe mà đi bộ dọc theo đường Khúc Giang về nha.

Chu Minh vừa giả vờ im lặng tỏ ý mình không vui, vừa lén nhìn Nhiếp Thanh Anh.

Cô cúi đầu, mãi mê suy nghĩ. Đột nhiên, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn Chu Minh, trogn chớp mắt, Chu Minh còn đang mải mê nhìn lén vợ mình ngay lập tức ngó lơ cô, ra vẻ lạnh lùng.

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng nói với anh, "Hôm nay tôi hơi mệt, anh cũng bị thương rồi nên chắc không cần bữa tối dưới ánh nến đâu nhỉ?"

Chu Minh, "...!"

Anh bỗng hiểu ra, "Em lén nhìn lịch sử trình duyệt của anh hả?"

Nhiếp Thanh Anh im lặng một lát rồi mới nói, "Không phải. Tôi chỉ muốn anh suy nghĩ thật kỹ xem tôi có đáng để anh làm thế hay không, anh thích tôi, nhưng tôi lại không theo kịp anh, nếu cứ như thế thì sẽ làm tổn thương anh. Ở bên nhau lâu, anh sẽ phát hiện ra rằng tôi là một người không đáng để anh yêu... Vì để anh không đau lòng, suốt ngày nhìn tôi tổn thương anh, ly hôn là cách tốt nhất, đau dài không bằng đau ngắn."

Chu Minh, "Anh mà lại quan tâm cái này ư?"

Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, "Không quan tâm sẽ bị tổn thương ư?"

Chu Minh nở nụ cười, tim anh đã sớm hóa thành kim cương, trình độ của Nhiếp Thanh Anh sao có thể tổn thương được anh? Anh bình tĩnh nhìn cô, xem cô sẽ viện lý do nào để ly hôn với anh, muốn ly hôn, chung quy là do không thích anh, nói không chừng đã thích người khác... Anh đối với cô, luôn có cảm giác lo được lo mất.

Nhiếp Thanh Anh nhìn anh thật lâu, "Vẫn không chịu ly hôn hả?"

Chu Minh nói như đinh đóng cột, "Không là không!"

Khí thế hung hãn, dáng vẻ như muốn đánh nhau một trận với cô.

Nhiếp Thanh Anh khẽ cười, gương mặt cô hơi ửng đỏ. Được một người thích mình như thế, luôn là chuyện vui. Cô nhẹ giọng thì thào, "Em bết bát như thế, anh vẫn thích em ư?"

Chu Minh định phản bác nhưng lại thấy cô bình tĩnh đáp lại, "Được."

Chu Minh ngạc nhiên, không biết cô "được" cái gì. Sau đó lại nghe Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, "Vậy em nói cho anh biết, Chu Minh, em mắc chứng mù mặt, rất rất nghiêm trọng."

Chu Minh bỗng chấn động, anh vội lục tìm trong ký ức, nhanh chóng tìm ra những dấu vết để lại vừa khớp với những lời cô nói, Nhiếp Thanh Anh lại cất giọng nhàn nhạt --

"Em không nhận ra người khác. Từ nhỏ đến lớn, có đôi khi ba mẹ em đi trên đường mà em cũng không dám gọi vì sợ mình sẽ nhận lầm. Người gặp rồi gặp lại lần thứ hai cũng chẳng có gì khác khi gặp lần đầu. Từ nhỏ em đã không xem được TV và truyện tranh. Trí nhớ của em rất kém, không phân biệt được tranh vẽ có đẹp hay không, dáng vẻ minh tinh trên TV trong mắt em đều không khác nhau là bao. Em phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhớ rõ một người. Từ nhỏ đến lớn, người mà em có thể nhớ mặt không đến mười người."

Khúc Giang về đêm, bóng đèn đường hắt lên mặt sông như tạo ra một dải ngân hà, phía xa xa, bảng quảng cáo màn hình LED đang chiếu <Khiêu vũ ở nhân gian>, cô gái xinh đẹp ấy lại đang đứng trước mặt người đàn ông, tự vạch trần bản thân.

Chu Minh có thể lờ mờ đoán ra, nhưng cô nói thẳng như thế khiến cho đầu óc anh loạn hết cả lên, "Anh, anh không quan tâm..."

Nhiếp Thanh Anh nở nụ cười tràn đầy tự giễu.

Cô nói, "Em là đầu gỗ, EQ rất thấp, không biết được ý nghĩa của những lời nói, hành động ẩn ý của mọi người. Chuyện này rất khó đối với em, em không hòa nhập vào tập thể, nhiều người vây quanh em sẽ cảm thấy mất tự nhiên, không thoải mái. Em cố gắng giao tiếp với mọi người, nhưng em, lại không nhận ra người khác, lúc nào cũng có cảm giác nói chuyện với người xa lạ. Cả thế giới đều là người xa lạ, em hoảng loạn nhưng phải cố gắng bình tĩnh. Em giả vờ lạnh lùng nhưng thật ra là do không biết phải làm sao để mọi người thích mình."

"Em là quái nhân, không biết đối nhân xử thế, có cố gắng thế nào cũng không hóc được, có lúc đắc tội với người khác mà cũng không biết. Nếu không phải nhờ vào năng lực của mình, có lẽ sẽ không tìm được việc. Đồng nghiệp nói đúng, công việc này của em chính là nhờ vào bạn trai cũ, dựa vào chồng em... Em là một người thất bại, không đáng để anh thích. Đây là lần đầu tiên em kết hôn, em không biết làm sao để không làm anh giận, làm anh vui vẻ, làm sao trở thành một người vợ tốt. Em biết anh thích em, nhưng em..."

Lại là gánh nặng của anh.

Những lời muốn nói đều bị nuốt xuống.

Chu Minh nặng nề nhìn cô, nhìn đôi mắt ầng ậng nước như muốn rơi xuống bất cứ lúc nào của cô. Cô xinh đẹp đến nỗi lúc rưng rưng nước mắt cũng khiến người ta rung động tâm can.

Anh bỗng đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó cúi người hôn lên môi cô. Răng môi triền miên, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, anh cúi đầu nhìn cô, lấy tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cô. Người đàn ông dịu dàng đứng dưới ánh đèn đường, nhẹ giọng nói, "Nói bậy, em không phải đầu gỗ."

"Làm gì có đầu gỗ nào xinh đẹp như em hả?"

"Không hòa nhập vào tập thể cũng không sao. Em hòa nhập vào anh là được."

Lời anh nói nghe cứ quái quái thế nào, Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác giương mắt nhìn anh.

Chu Minh chợt nhận ra lời mình mang theo ý khác, có hơi sắc tình, anh vội vã sửa lời, "Đúng vậy, anh cứ tưởng ý của em là... em sẽ không vì lý do này mà ly hôn với anh chứ?"

Nhiếp Thanh Anh, "..."

****

Editor lảm nhảm:

Suýt nữa thì chương này không được lên sàn đúng hẹn rồi:((. Tự dưng file QT của ẻm bị lỗi mở hoài không lên, chuyển sang máy khác vẫn không được. Cũng may còn có file Word (file này cũng không lưu, may mà Google chỉ cách tìm file chưa lưu). Cứ tưởng tượng mà gõ lại chương này từ đầu chắc chớt huhuhu:((

Mà có ai thấy chương này cảm động không, hic hic:((

Bình luận

Truyện đang đọc