NGƯỢC ĐÃI CÔ VỢ NHỎ


- Em muốn như thế nào mới chịu đồng ý thay tim?
- Được, vậy em làm phẫu thuật thay tim đi.

Đơn ly hôn, tôi sẽ ký.

Trong căn phòng ngủ sang trọng, bóng hắn phản chiếu qua tấm gương ở đầu giường, giọng nói trầm khàn vang lên, dường như hắn vừa mới nói gì đó với cô.

Cô không tin được, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt hắn, một màn sương đêm lạnh lẽo bao trùm lấy con ngươi màu đen thẫm của hắn.

Hắn nói, hắn đồng ý buông tha cho cô rồi.

Sau khi bỏ lại một lời nói lạnh nhạt như vậy, hắn liền xoay người rời đi.

Bỏ lại cô với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Cô không biết lúc hắn nói ra câu nói đó, rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì.

Cô không biết, hắn cũng không biết, trong thâm tâm hắn thực ra đang muốn cái gì.

Hắn không muốn để cô rời đi, nhưng lại càng không muốn nhìn cô chết.

Cái chết là sự ly biệt tàn nhẫn nhất của thế gian.

Hắn đã trải qua cảm giác đó một lần rồi, hắn không muốn lại trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.

Nó đau đớn còn hơn cả cắt vào da thịt.

Hai ngón tay hắn đưa lên mệt mỏi xoa lấy vầng trán, thôi bỏ đi, đối với một người bệnh như cô, hắn không nên ép buộc mới phải, cô muốn sao cũng được, chỉ cần chịu làm phẫu thuật là được rồi.

Cô lại yêu hắn như vậy, chỉ cần cô còn sống, hắn chẳng lẽ lại không có cách để giữ cô lại bên mình được sao?
Căn phòng bên cạnh đã tối mịt, có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Điếu thuốc lá trên tay hắn đang cháy, màn sương trắng bao phủ căn phòng tăm tối, trái tim hắn cô đơn không thấy điểm dừng.

Đêm nay hắn lại còn uống thêm cả rượu nữa.

Vị cay nồng trong cuống lưỡi khiến trái tim hắn dịu đi, đôi mắt hắn bị bao phủ bởi hận thù và sự cô độc không lối thoát.

Hắn trút lên người cô nỗi đau mà hắn phải gánh chịu, nhưng cô nào có tội tình chi.

Nếu có, cũng chỉ là vì đã đem lòng yêu một kẻ lòng lang dạ sói như hắn.


Hắn cứ nghĩ sau khi hắn hành hạ cô, chà đạp cô, hắn sẽ thấy vui, sẽ thấy sảng khoái trong lòng.

Nhưng không...!khi hắn nhìn thấy cô phải chịu sự đau đớn dày vò của cơn nghiện, cuối cùng lòng hắn lại đau đớn như muốn vỡ tung.

Hắn đâu thấy dễ chịu gì, vì vậy tại sao lại cứ phải giày vò nhau?
Kết quả, tất cả đều phải cùng đau khổ.

Lần đầu tiên có một người khác khiến hắn suy nghĩ nhiều như thế, còn hại hắn uống thật nhiều rượu mới có thể cảm thấy dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.

Ánh mắt căm hận của cô khi nhìn hắn khiến tim hắn nhức nhối không thôi.

Trong màn đêm cô tịch, chỉ còn mình hắn làm bạn với bóng đêm.

Đêm đó, hắn nằm mơ, hắn mơ thấy cô cười với hắn, như thể những ngày thơ bé, như thể cô chưa từng hận hắn giống như bây giờ.

Hắn muốn chìm sâu vào cơn mê đó.

Nơi không có thù hận và đau khổ đang giày xéo trái tim.

...!
- Chỉ cần khiến cho cô ấy chịu ăn và uống thuốc là được rồi.

Giọng hắn lạnh nhạt vang lên, người bên ngoài chỉ biết gật đầu dạ vâng.

Hôm nay khi cô thức dậy đã là quá trưa, đêm qua cô đã ngủ được một giấc ngon nhất từ trước đến giờ.

Cơn đau đớn từ trái tim đã dịu đi không ít.

Cô đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ.

Cơn gió thổi qua, mang theo chút hương thơm của hoa anh thảo, lại thổi qua thêm lòng người, dường như lại đem đến một tia hy vọng mỏng manh.

Giống như những nỗi đau của ngày hôm qua chưa từng tồn tại.

Khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, cô theo phản xạ hướng mắt nhìn tới.

Là Tống Dịch.

Hắn vừa nhìn thấy cô, bàn tay đang cầm ly sữa bỗng nhiên có chút khựng lại.


Lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy.

Cô phút chốc còn tưởng mình đã nhìn lầm nhưng người trước mặt thực sự là Tống Dịch.

Chỉ là đôi mắt nhìn cô bây giờ đã có đôi ba phần dịu dàng.

Hắn đi đến bên cạnh cô, đặt ly sữa trên đầu giường sau đó lại trầm giọng hỏi cô.

- Hôm nay, em thấy trong người thế nào rồi?
Nghe câu hỏi của hắn, cô khẽ nghiêng đầu.

Cũng không biết phải đáp lại như thế nào, sau khi biết mình sắp được tự do, cô vui mừng đến mức cơn đau ở ngực cũng biến mất.

Chỉ cần nghĩ đến ngày mai được rời khỏi đây, cô có thể ngay lập tức nhảy xuống khỏi giường.

Hóa ra là Cố Thành nói đúng thật, bệnh của cô là do tâm bệnh mà thành, chỉ cần cô vui vẻ, bệnh sẽ tự nhiên hết.

- Cũng có chút ổn rồi.

Từ sau khi chia tay ở bệnh viện, cô cũng chưa gặp lại Cố Thành một lần nào nữa.

Bởi vì Tống Dịch không muốn bọn họ gặp lại nhau.

Hắn đột nhiên xoa đầu cô, Tử Y có chút kinh ngạc.

Cô nhớ lần cuối cùng hắn xoa đầu cô, có lẽ là trước khi biết được tin người mẹ hắn muốn hắn lấy là cô.

- Em xem hôm nay tôi đưa ai đến thăm em này.

Bóng hai người đi vào, một nam một nữ.

Bọn họ nhìn cô, tựa như đã thân quen từ bao giờ, lại vô cùng xa lạ đến đáng sợ.

Những người này chảy chung một dòng máu trong huyết quản với cô, nhưng bọn họ lại là những kẻ nhẫn tâm vứt bỏ cô.

Bao nhiêu năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng quay trở lại thăm cô lấy một lần.

Đêm đêm, cô bật khóc trong giấc mơ.

Chưa từng có ai vỗ về, chưa từng được cảm nhận sự ấm áp của gia đình.

Cuối cùng lại trở thành một đứa trẻ bị vứt bỏ, không chốn dung thân.

Bị người khác sắp xếp cuộc đời như một con búp bê.

Mẹ cô ngồi xuống bên cạnh đã nhanh chóng cầm lấy thuốc đưa cho cô.

- Con gái, sao con lại ra nông nỗi này?
- Ngài Tống chỉ muốn tốt cho con thôi.

Con nên nghe lời ngài ấy.

Cô như ngày hôm nay còn không phải do bọn họ ban tặng hay sao?
Hà cớ gì bây giờ lại ở đây giả vờ giả vịt mà quan tâm đến cô?
Bọn họ đã nhẫn tâm vứt bỏ cô một lần rồi, cuối cùng lại một lần nữa vì tiền mà quay lại đây dùng tính mạng để ép buộc cô.

Mẹ cô nắm lấy bàn tay xanh xao của cô, nhưng miệng thì lại nhanh chóng đề cập đến vấn đề chính.

- Con xem bây giờ con đã là thiếu phu nhân của Tống gia, Tống thiếu lại tốt với con như vậy, con không nghĩ cho con thì cũng nên nghĩ cho cha mẹ chứ? Cha mẹ già rồi, cũng cần một số tiền để dưỡng già chứ.

Con xem nói với Tống thiếu...!
- Đủ rồi!
Cô hét lớn, bàn tay quơ lấy chiếc ly trên tay bà ấy rơi xuống, vỡ tan tành.

Mảnh vỡ trên chiếc ly b ắn ra tứ tung trên nền đất.

Cô ôm lấy ngực, cơn đau từ lồng ngực truyền đến.

Những giọt nuớc mắt mặn chát lại bất giác tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống lòng bàn tay cô.

Giống như nỗi đau bị chôn vùi lại một lần nữa bị ai đó khơi dậy, sát muối vào, đau đớn đến tận cùng.

Bọn họ chưa từng quan tâm xem cô có hạnh phúc hay không.

Thứ mà bọn họ quan tâm đến chỉ có lợi ích của bản thân mình mà thôi.

Lời nào của bọn họ cũng đều là lời dối trá.

- Các người vui lắm sao?
- Sao cơ?
- Nhìn tôi đau khổ thế này các người hài lòng chưa? Sao lại sinh ra tôi rồi lại để tôi đau khổ thế này?
Lại để cô đau khổ thế này...!
- Nếu như đã không thực lòng muốn quan tâm, vậy thì đừng nên đến đây mới phải.

Các người có từng xem tôi là con gái hay chưa vậy? Tôi không muốn nhìn thấy các người, các người mau rời khỏi đây cho tôi.


Sau này cũng không cần đến nữa.

Gương mặt cô nhăn lai hơi thở ngắt quãng, cô muốn nhắm mắt lại.

Có phải chỉ cần nhắm mắt lại những đau thương trước mắt sẽ biến mất không?
Nghe thấy tiếng động từ bên trong phòng, Tống Dịch đang đứng bên ngoài hút dở điếu thuốc cũng đột nhiên ngừng lại, hốt hoảng chạy vào bên trong.

Nhìn thấy cảnh tượng Tử Y nằm trên giường thở dốc, gương mặt yếu ớt không còn chút sức sống nào.

Hắn hét lớn đuổi hai người kia ra ngoài.

- Các người làm cái quái gì vậy hả? Làm gì mà cô ấy lại trở bệnh thế kia?
- Chúng tôi không làm gì cả.

Chúng tôi chỉ đưa thuốc cho con bé thì con bé đã thế này rồi.

Tống thiếu xin hãy tin chúng tôi.

Bọn họ rối rít quỳ xuống van xin, ánh mắt hắn ngập tràn giận dữ, tưởng chừng có thể giết chết bọn họ ngay lập tức.

Nhưng đang ở trước mặt cô, hắn không thể làm thế được.

Hắn gằng giọng, quát.

- Cút ra khỏi đây đi!
Hắn đến bên giường ôm lấy cô, bàn tay to lớn vỗ về lấy cô, ôm lấy tiếng khóc nức nở trong lồng ngực hắn.

Hắn không kìm được, trong lòng lại thầm trách bản thân mình nhiều chuyện.

- Đừng khóc, tôi sẽ không để ai bắt nạt em.

Nhưng trước cái ôm dịu dàng của hắn, cô lại lạnh lùng đẩy hắn ra, giọng nghẹn ngào hỏi lại.

- Những lời chú nói đêm đêm qua, tôi có thể xem là thật đúng không?
- Lời nào chứ?
Cô mím môi, im lặng hồi lâu, trong lòng cuối cùng cũng khổ sở nói ra.

- Sau khi tôi làm phẫu thuật, nếu như tôi chết trong phòng phẫu thuật, chú hãy chôn tôi đi.

Còn nếu như tôi còn sống, chú hãy trả lại tự do cho tôi.

Hy vọng chú sẽ nói được, làm được.

- Em không tin tôi sao?
- Vậy phải xem lòng tin đó của chú đáng giá bao nhiêu đã....


Bình luận

Truyện đang đọc