NGƯỢC ĐÃI CÔ VỢ NHỎ


- Phải, Cố Thành rất tốt, chẳng lẽ tôi lại không được yêu anh ấy? Ngài Tống, tôi nhắc nhở lại một lần nữa, tôi không phải là người vợ đã chết kia của anh.

Tôi là tôi, là An Nhiễm, tôi yêu ai can hệ gì đến anh?
Không chút liên quan!
Từng câu từng chữ được thốt ra từ chính miệng của An Nhiễm khiến cho hắn tê buốt ruột gan.
- Ngài Tống, rất xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục cuộc đàm phán ngày hôm nay nữa.
- Em không cần hạng mục béo bở này ư? Nghe nói em sắp ra mắt thương hiệu thời trang của riêng mình.

Em định từ bỏ cơ hội lần này như vậy sao?
- Tôi cần hạng mục này thật, nhưng không phải là bất chấp giá nào.

Càng sẽ không vì danh lợi mà bán rẻ thân thể mình.

Ngài Tống, tôi nghĩ anh nên học lại cách làm người đi thì hơn.
An Nhiễm nắm chặt tay nắm cửa, xoay mạnh, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Người con gái trước mặt hắn lúc này, cho dù là An Nhiễm hay là Tử Y, cũng đã vĩnh viễn không bao giờ thuộc về hắn nữa rồi.
Xoảng!
Sau khi An Nhiễm rời đi, đống giấy tờ cùng tài liệu bên cạnh đều bị hắn hất hết xuống sàn.
Hắn ta giống như một kẻ điên vậy.

Phải hắn đã làm một kẻ điên suốt năm năm qua.
Năm năm qua, từ ngày cô rời đi có ngày nào là hắn được ngủ yên chứ? Năm năm qua từ khi hắn nhận ra lỗi lầm của bản thân mình, hắn có giây phút nào không bị những quá khứ kia dằn vặt đến xé lòng chứ?
Cái tên Tử Y đã trở thành một vết đinh trong tim hắn.

Có làm cách nào cũng không cách quên đi được.

Hắn càng không tha thứ cho lỗi lầm của bản thân mình, hắn lại càng đau khổ.
Khoảnh khắc được nhìn thấy lại cô một lần nữa đó, hắn đã từng mơ về rất nhiều lần trước đây.


Cô xuất hiện rồi lại biến mất, giống như cô chưa từng tồn tại bên cạnh hắn vậy.
Những đêm khuya trời trở lạnh, không còn ai nhắc hắn nhớ mặc áo giữ ấm mỗi đêm.

Không còn ai nấu những bữa cơm đợi hắn trở về.

Mỗi khi hắn trở về căn biệt thự cô độc đó, chỉ có màn đêm tăm tối và nổi cô đơn đang đợi chờ hắn mà thôi.
Hắn cũng từng không muốn trở về đó nữa.

Nhưng mà hình bóng cô vẫn ở đó, trong căn nhà đó, âm thầm đợi hắn.

Cho nên hắn quay về, nhưng khi hắn quay về lại chẳng còn ai cả.

Chỉ là mùi hương phảng phất cùng những kỷ niệm cũng chẳng được tính là vui vẻ còn sót lại chút tàn dư ở đó mà thôi.
Khi điếu thuốc hắn cháy quá phân nửa cùng chai rượu đã vơi, hắn thiếp đi trong nỗi ân hận của kẻ bị bỏ lại phía sau.
Con người ta thường hay tiếc nuối những thứ vĩnh viễn không thể có được mà.

Mất đi rồi mới nhận ra là nó quan trọng với bản thân mình thế nào, nhưng mà kịp không cơ chứ?
Chẳng còn kịp nữa rồi!
Tim hư thì có thể thay một trái tim khác nhưng mà lòng người đã đổi khác thì sao có thể lại thay đây?
Khoảnh khắc hắn lần nữa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đó, hắn đã không tin nổi vào mắt mình.

Năm năm rồi, trái tim hắn mới đập trở lại.
Giờ phút đó hai con người tưởng chừng như thân quen lại trở nên vô cùng xa lạ.

Hắn đứng trước mặt cô nhưng cô lại chẳng nhận ra hắn nữa.
Khoảnh khắc đó khiến tim hắn như chết lặng.
Vậy mà giờ đây cô lại nói rằng cô yêu tên bác sĩ trẻ tuổi kia.

Hắn đã đanh mất đi cô năm năm rồi, hắn sẽ không đánh mất cô thêm một lần nào nữa đâu.
- Cố Thành sao? Rất tốt! Để tôi xem cậu rốt cuộc còn có thể che giấu sự thật này đến bao giờ.

Tống Dịch nắm chặt hai bàn tay.

Từ trên đỉnh đầu liên tục bốc hỏa xuống, hắn lập tức gọi cho thư ký Trình.
- Chuyện tôi bảo cậu điều tra chuyện của An Nhiễm đến đâu rồi?
Thư ký Trình cúi đầu, nhìn gương mặt lạnh nhạt của hắn.

Su đó đưa cho hắn một xấp giấy tờ.
- Tôi đã cho người điều tra rồi ạ.

Cô gái có tên An Nhiễm này năm năm trước mới xuất hiện ở thành phố này cùng với Cố Thành.

Đứa trẻ cũng được sinh ra sau đó không lâu, cô ấy vừa chăm con vừa đi học.

Sau đó cô ấy tốt nghiệp và bắt đầu vào làm cho thương hiệu thời trang H&M.

Cô ấy được ca ngợi là nhà thiết kế trẻ tuổi nhưng lại có tài năng thiên phú trong giới thời trang nên được giám đốc ở đó coi trọng.
- Vậy còn bệnh tim của cô ấy thì sao?
- Trong bệnh án ghi trái tim của cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh ạ.
Hắn đấm mạnh một cái xuống bàn.
- Không lý nào lại không phải là Tử Y được.

Tôi chắc chắn cô ấy chính là Tử Y.
- Chủ tịch, phu nhân đã mất lâu lắm rồi.

Ngài đừng như vậy nữa.

Cô gái này chỉ là xuất hiện trùng hợp với lúc phu nhân chết rồi thôi.
- Tôi không tin.


Chắc chắn là Tử Y còn sống, cái xác cháy đen đó không phải là cô ấy được.

Đi điều tra tên bác sĩ đó cho tôi.

Làm cách nào cho hắn khai ra sự thật đi.
Thư ký Trình không khuyên nổi hắn, hắn vẫn luôn cố chấp như vậy, cuối cùng anh chỉ có thể thở dài lắc đầu mà rời đi.
...
Sau khi rời khỏi đó, An Nhiễm đi đến trường học đón con trai.

Từ phía xa, cô đã thấy Cố Thành mở cửa xe đứng đợi Đô Đô sẵn.

Tiếng chuông vừa reo, thằng bé liền theo quán tính chạy tới ôm chầm lấy ba Cố Thành.

Cố Thành vui vẻ nhấc bỗng cậu bé lên cao xoay một vòng.
- Đô Đô, hôm nay đi học có vui không con?
- Dạ vui ạ.
- Aaa...!Mẹ kìa ba, mẹ ơi!
Đô Đô đã nhìn thấy An Nhiễm từ xa, cậu bé vẫy tay với mẹ.

Cố Thành dường như cũng ngạc nhiên với sự có mặt của cô lúc này.

Chẳng phải cô bảo đi bàn hợp đồng, phải rất trễ mới trở về sao?
Cô tiến đến chỗ anh và Đô Đô, cậu bé vẫn câu chặt lấy cổ áo Cố Thành.
- Sao em lại đến đây giờ này.

Chẳng phải em nói đi bàn hợp đồng với đối tác sao?
- Em không bàn nữa.
- Sao vậy? Hình như lần hợp đồng này rất quan trọng cho sự nghiệp của em mà.
An Nhiễm đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Cô không biết tại sao khi nãy mình lại phản ứng gay gắt như vậy nữa.

Rõ ràng chuyện sử dụng quy tắc ngầm trong giới đâu phải là cô không biết.


Cô chỉ là ghét người đàn ông kia thôi.
- Chỉ là em không muốn làm nữa thôi.

Anh đừng hỏi nữa, hôm nay cả nhà ba người mình đi ăn nhà hàng nha.

Em sẽ mời.
Bốn từ "cả nhà ba người" thốt ra từ miệng cô khiến cho Cố Thành lập tức cảm thấy vui vẻ.

Những lời cô nói giống như anh là gia đình của cô vậy, giống như là trong tim cô đã chấp nhận anh vậy.
Anh cũng không bận tâm tại sao hôm nay cô đột nhiên lại như thế này.

Hiện tại anh đang lâng lâng trong thứ hạnh phúc không nói thành lời đó.
- Yeah! Hôm nay được đi ăn nhà hàng rồi.

Mẹ là tuyệt vời nhất!
Cố Thành lên xe, đưa hai mẹ con An Nhiễm đến một quán ăn gia đình nhỏ nhưng lại rất ngon mà anh biết.

Anh cho Đô Đô ngồi vào ghế và kéo ghế ra cho Anh Nhiễm rồi mới ngồi vào bàn.
Suốt cả quá trình ăn, Cố Thành hết xé nhỏ đùi gà cho Đô Đô lại chuyển sang bóc tôm cho An Nhiễm.
Cố Thành đối với Đô Đô thật sự rất tốt, anh xem cậu bé chẳng khác nào như con đẻ của mình.

Và có lẽ trong thâm tâm Đô Đô cũng đã xem Cố Thành chẳng khác nào ba ruột của mình, còn hơn là người cha mà cậu chưa một lần được thấy mặt kia.
An Nhiễm cũng nhìn thấy điều đó.

Cô chăm chú nhìn dáng vẻ say sưa bóc tôm cho mình của anh, trong lòng trào dâng một loại cảm giác khó tả.
Cố Thành đột nhiên ngước lên nhìn, thoáng chốc bốn mắt chạm nhau, cô ngượng ngùng quay mặt đi.
- Em nhìn gì vậy? Mặt anh có dính gì sao?
- Không phải.

Cố Thành, anh là một chàng trai tốt nhất trên đời mà em từng gặp.
- Nhưng vẫn có người chê chàng trai tốt này đó thôi.
- Em không chê, là em cảm thấy mình không xứng đáng với anh thôi.
- An Nhiễm, có thể đồng ý với anh một chuyện được không? Nếu như một ngày em muốn tìm đối tượng để kết hôn, có thể suy nghĩ đến anh được hay không? Anh tin rằng ở ngoài kia không ai có thể yêu thương em và Đô Đô nhiều như anh đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc