NGƯỢC NAM CHÍNH

Trong cái ngõ hẹp năm ấy.
 
Gã đàn ông cao lớn truy đuổi cậu, người nọ nhàn nhã giống như đang đùa giỡn con chó, con mèo, mà cậu….bất kể chạy như thế nào cũng không thoát nổi phạm vi truy kích của gã ta.
 
Thanh âm chung quanh lập tức giống như được truyền từ nơi xa xôi đến, mà cậu, phảng phất lại bị bắt trở lại cái tầng hầm âm u ẩm ướt kia……
 
Mãi đến khi cậu nghe loáng thoáng một câu, “Trần Hiểu Huy, cố lên! Trần Hiểu Huy, cố lên!”
 
Là giọng của Đỗ Lam.
 
Ký ức hắc ám bị xua đi.
 
Cậu đã thấy vạch đích cách mình không xa….
 
Trong giây phút chạm đích, cậu nghe thấy xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Cậu nhìn bốn phía, trên từng gương mặt xa lạ kia đều mang theo nụ cười thiện ý, với mình.
 
Thầy giáo ở vạch đích phụ trách ghi kết quả đến vỗ mạnh vào vai cậu, kích động nói: “Làm tốt lắm.”
 
Lồ ng ngực của cậu phập phồng kịch liệt, nhất thời không biết nên đối diện với những thiện ý xa lạ đó kiểu gì. Cho nên, vì che giấu, cậu cúi đầu dùng cổ tay áo lau lau mồ hôi trên trán.
 
Lúc này, một cái khăn lông và một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt cậu.
 
Cậu ngẩng đầu, thấy ngay Đỗ Lam mỉm cường nhìn mình, trong đôi mắt trong trẻo của cô theo theo sự cổ vũ. Cậu nhận lấy khăn lông và nước khoáng trong tay cô, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn rồi quay người đi đến bậc thang.
 
Đỗ Lam theo sát thân ảnh mướt mồ hôi, thẳng tắp, khập khiễng phía trước.
 
Lưu Lỗi nhìn hai người một trước một sau đi tới, trong lòng càng thêm cáu giận. Vốn muốn cho nó bị mất mặt, không ngờ ngược lại giúp nó hoàn toàn nổi bật trước toàn trường. Trong lòng cậu ta đã bắt đầu tính toàn xem lần sau làm gì mới có thể thật sự dạy dỗ thằng này.
 
Lưu Lỗi ngồi ở hàng thứ hai, lúc Đỗ Lam đi về vị trí thì có đi ngang qua cậu ta, làm Lưu Lỗi đột nhiên lạnh cả sống lưng, xoay người nhìn một vòng, ngoài bóng dáng cao gầy của Đỗ Lam thì không thấy gì hết.
 
Đại hội thể thao tổ chức trong ba ngày. Vào ngày thứ ba, chạy 200m nữ, Đỗ Lam lên sân thi. Cô có vóc dáng cao, tố chất thân thể lại tốt, ẵm cái giải Nhì ngon ơ.
 

Sau khi kết thúc, cô nhìn về phía chỗ ngồi, từ rất xa cô đã thấy Trần Hiểu Huy đang ngồi xuống vị trí. Trong nháy mắt ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt của cô, cậu lập tức nhìn sang chỗ khác.
 
Cô khẽ mỉm cười, vừa rồi ở sân thi đấu, cô thấy cậu ở trong đám người. Cô nhanh chóng đi đến chỗ cậu.
 
Đột nhiên, phía sau có một người gọi giật lại, “Em gì ơi, em gì ơi.”
 
Đỗ Lam quay đầu, một nam sinh xa lạ đang nhìn mình, cô nghi hoặc nhìn cậu ta một cái rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
 
“Này! Em gì ơi.” Nam sinh tiếp tục gọi.
 
Đỗ Lam quay đầu, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, “Chuyện gì?”
 
Nam sinh chạy đến trước mặt cô, thở hơi gấp, cậu ta cao hơn cô hơn nửa cái đầu, gần 1m8, nhìn cô từ trên xuống. Vừa rồi cậu ta đã chú ý đến cô bạn nữ này, dáng người cao gầy, thon thả chạy 200m nữ giống như một con nai nhỏ ưu nhã mạnh mẽ, dễ dàng hút lấy cái nhìn của cậu.
 
“Chào em, anh là Bạch Hàn Vũ lớp 11-10, em tên gì?”
 
“Tôi tên gì đâu có liên quan đến anh?”
 
“……Anh chỉ muốn làm quen với em.” Bạch Hãn Vũ ở trường trung học khá nổi tiếng và được chào đón, đột nhiên bị một em lớp dưới hỏi vặn lại nên không quen. Vốn chỉ hứng thú nhất thời nên mới bắt chuyện, hiện tại thật sự khơi dậy lòng thích thú của cậu ta.
 
“Tôi không muốn biết anh.” Dứt lời, Đỗ Lam rời đi không lưu luyến.
 
“Này……” Bạch Hãn Vũ đang muốn đuổi theo thì có hai em nữ sinh lớp 10 kéo lại.
 
Trong đó, cô gái lớn lên đáng yêu hơn ngọt ngào nói: “Đàn anh~~ sao anh lại sang bên này?”
 
“Đàn anh, ngày đó anh đoạt giải Nhất chạy 800m, thật là lợi hại!”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, ngày thường còn giỏi bóng rổ nữa, đàn anh giỏi quá đi ~”
 
Bạch Hãn Vũ nhàn nhạt nói, “Người thật sự đoạt giải Nhất không phải anh, lợi hại cũng không phải anh.” Cậu ta còn nhớ nam sinh chạy phía sau mình, em ấy gian nan, khập khiễng chạy vội về phía trước. Nhìn bóng dáng thẳng tắp kia, trong lòng cậu nảy sinh sự kính trọng.
 
“Đàn anh nói vậy là có ý gì ạ?”
 

Bạch Hãn Vũ lắc đầu, cười: “Không có gì.”
 
Trần Hiểu Huy đứng từ xa nhìn một nam sinh cao lớn, đẹp trai đến gần Đỗ Lam, lồ ng ngực như bị nhét một cục bông, hít thở khó nhọc. Cô vẫn luôn nổi bật như thế, chung quanh cô sẽ ngày càng có nhiều người hơn, mình có là gì đâu?
 
Chẳng qua chỉ là người bạn bình thường thời tiểu học mà thôi, đúng không?
 
Ba năm qua, cậu luôn suy nghĩ một điều.
 
Cô ấy biết chuyện kia không?
 
Nếu biết, cô ấy nghĩ gì về mình?
 
Những ngày tháng đen tôi, cô độc ấy cậu không biết mình nên hy vọng gặp cô nhiều hơn hay sợ nhìn thấy cô nhiều hơn, ngày qua ngày, cậu cứ chờ đợi trong mẫu thuẫn. Ngay cả lời nói đầu tiên khi gặp lại cô cậu đã nghĩ vô số lần, nếu cô hỏi chuyện kia, mình nên nói gì cũng luyện rất rất nhiều lần.
 
Nhưng mà, ba năm qua đi, cô ấy vẫn không có tới…..
 
Ngày khai giảng, cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô trong đám người. Cô không thay đổi gì nhiều, vóc dáng cao hơn một chút, gần 1m67, mắt phượng dài hẹp lạnh nhạt nhìn tuowgj điêu khắc ở giữa sân trường, dáng vẻ không thèm quan tâm chung quanh.
 
Đột nhiên, cô bắt đầu nhìn quanh bốn phía, hình như mắt cô sắp nhìn đến chỗ mình rồi.
 
Cậu lập tức thu mắt.
 
Cô, sẽ nhận ra mình sao?
 
Cô không nhận ra mình….
 
Trên tờ danh sách lớp, cậu thấy tên của cô, trong bảy ngày huấn luyện quân sự, cậu đều ngây người ở nhà, nỗi lòng phập phồng, đứng ngồi không yên, sau khải giảng, mình nên đối mặt với cô ấy thế nào đây? Gặp mặt nên nói câu gì đầu tiên?
 
Tất cả, tất cả đều sụp đổ vào giây phút cô bước vào lớp học, cậu vẫn lập tức mất đi dũng khí đối mặt với cô.
 
Hiện tại cậu vẫn hay gặp ác mộng, không dám nhìn thẳng vào con tim. Tính cách trầm mặc ít lời….cô….sẽ ngày càng cách xa mình, phải không?
 

Lúc Đỗ Lam lên bục nhận thưởng có đi ngang Trần Hiểu Huy, cậu cúi đầu. Đỗ Lam khẽ dừng ở chỗ cậu, cặp mi rũ xuống của cậu bất an rung rung.
 
Hai giây, cô ngừng hai giây rồi đi tiếp.
 
Mãi đến buổi chiều tan học, cậu vẫn không ngẩng đầu.
 
Lớp trưởng vừa nói giải tán, các bạn học chung quanh nhanh chóng tản đi. Có người trực tiếp chạy tới cổng trường, có người chạy vào lớp học, Đỗ Lam không có cái gì cần về lớp lấy nên ngồi yên tại chỗ để chờ đợi, cho đến khi Trần Hiểu Huy ở hàng một đứng dậy thì cô mới lặng lẽ đi sau.
 
Trong tay cậu cầm một cái chai nước khoáng đã hết và cái khăn lông, hình như cậu có tâm sự gì đó, bước đi chậm hơn bình thường rất nhiều, tấm lưng thẳng thắn lộ ta một chút tiêu điều.
 
Mãi đến khi bóng dáng khập khiễng kia đi  vào khu dạy học, Đỗ Lam mới quay người đi đến cổng trường.
 
** 
 
Sau đại hội thể thao, 20 ngày sau là kỳ thi giữa kỳ.
 
Một tuần này, bọn học sinh còn đang trong trạng thái tự do, thoải mái như lúc diễn ra đại hội thể thao. Vì để các em học sinh nhanh chóng tập chung vào việc học, tất cả giáo viên đều tăng lượng bài tập.
 
Nhất thời, tiếng học sinh kêu khổ vang lên không ngừng.
 
Thứ sau hôm nay, khi tiết Ngữ Văn sắp hết thì cô giáo trực tiếp giao một bài văn nghìn chữ, đề bài là: “Bạn ngồi cùng bàn của tôi.”
 
Cô giáo vừa dứt lời, học sinh phía dưới lập tức kêu khổ.
 
Cô giáo Ngữ Văn gõ gõ lên bảng đen, “Yên lặng! Bài văn này cả lớp thống nhất nộp cho ủy viên môn học trước giờ tự học buổi sáng thứ Hai, được rồi, cả lớp nghỉ!”
 
Lập tức, đám học sinh ùa ra cửa.
 
Đỗ Lam theo thói quen định nhìn Trần Hiểu Huy ở đầu bên kia, trong nháy mắt đó, hình như cô thấy cậu cũng nhìn sang bên này, hai tầm mắt tiếp xúc chỉ 1 giây rồi cậu vội cúi đầu, vậy nên, Đỗ Lam không thấy rõ sắc mặt của cậu.
 
Cơm tối xong, Đỗ Lam ngồi ở bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra hai búp bê khắc bằng gỗ, cô gõ gõ đầu bé trai, “Cậu định không nói chuyện với tớ mãi sao?”
 
Vuốt v e hai búp bê tỉ mỉ một lần, lại cẩn thận đặt lại ngăn kéo, xong xuôi cô mới bắt đầu viết văn.
 
Vào tiết tự học của buổi chiều thứ Hai, cô giáo ngữ văn vào lớp, cô trực tiếp mở miệng, nói: “Bài làm văn thứ Sáu cô giao có một bạn viết rất chân thành tha thiết. Cô đọc cho các em nghe đoạn hay nhất trong bài nhé.”
 
“Khi tôi học tiểu học, tôi ngồi cạnh một bạn trai rất thanh tú, cậu ấy có một đôi mắt trong trẻo vào nụ cười xán lạn. Cậu ấy luôn thấy đủ với cuộc sống, quần áo của cậu ấy đơn giản nhưng ngày nào cũng sạch sẽ chỉnh tề. Cậu ấy rất thương em trai, em gái của mình, mỗi khi nhắc tới hai em, cậu luôn cười rất tươi, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
 
Cậu ấy còn am hiểu điêu khắc, cậu khắc búp bê gỗ rất sống động, còn có đủ loại động vật nhỏ, tràn ngập linh khí, những khắc gõ này tôi đều rất thích.

 
Cậu ấy tốt bụng, luôn ôm thiện ý với mỗi người xung  quanh, nhưng không phải ai cũng dùng thiện ý của mình để hồi báo cậu ấy. Tuy thế, cậu vẫn cười vui mỗi ngày, giống như thế giới này rất tốt đẹp.
 
…….
 
Chỉ là, vào một kỳ nghỉ hè, cậu ấy đã trải qua một chuyện vô cùng gian nan và khó khăn, tôi hận mình nhỏ bé vô lực, không thể giúp đỡ cậu ấy. Tôi hy vọng sau này cậu ấy có thể vui vẻ hơn, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy vĩnh viễn là người bạn tốt của tôi, là thiếu niên sạch sẽ nhất trong lòng tôi.”
 
Lúc cô giáo đọc bài văn, Đỗ Lam vẫn luôn khẽ liếc Trần Hiểu Huy bên kia, chỉ thấy cậu cúi đầu mãi, nghe đến mấy câu cuối cùng, đầu của cậu gần như cúi thấp đến tận dưới bàn.
 
Đỗ Lam mất mát quay đầu lại.
 
Từ sau đại hội thể thao, cậu ấy vẫn tránh né mình, mình chỉ muốn khôi phục quan hệ trước kia mà thôi, là do mình nóng vội quá ư?
 
Tan học, Đỗ Lam cố ý chờ Trần Hiểu Huy ra ngoài được ba phút thì mới cất dọn cặp sách, ra khỏi lớp. Đi theo cậu từ xa, nhìn cậu đi khập khiễng nhưng tấm lưng lại rất thẳng.
 
Hiện tại, cậu xem như cao trung bình so với bạn cùng tuổi, nhưng bị hai cây ngô đồng cao lớn hai bên phụ trợ nên nhìn từ xa, cậu vẫn nhỏ bé và gầy yếu. Hồi ức lập tức kéo cô về thời mới quen thiếu niên kia.
 
Cậu trong hồi ức của cô là một người luôn cười vui vẻ, mỗi lần nói chuyện phiếm thì đều là cậu nói, cậu không nề phiền khi nhắc đến anh Dương Thanh và các em trong viện phúc lợi, cho dù cô chỉ đáp lại một, hai chữ đơn giản thì cậu cũng vui vẻ nói tiếp.
 
Đỗ Lam đi theo cậu ra tận cổng trường, khi sắp đến ngã rẽ thì một con chó quê khập khiễng tới gần cậu.
 
Trần Hiểu Huy ngồi xuống, lấy nửa cái bánh mì trong cặp sách ra, đặt ở lòng bàn tay, con chó quê kia lập tức ăn.
 
Bởi vì chân phải của cậu không thể dùng sức, cho nên thực tế đùi phải quỳ hẳn trên mặt đất, cho con chó lưu lạc kia ăn.
 
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà dần bao phủ khắp mặt đất, chiếu lên thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, cũng bao phủ con chó quê đang ăn bánh trong tay cậu. Hình ảnh trước mắt giống như được mạ một vòng sáng vàng, ấp áp đến chói mắt.
 
Đỗ Lam nghe thấy cậu vừa vuốt v e đầu con cún, vừa chậm rãi nói: “Lại đói bụng mấy ngày phải không? Sao hôm qua không tới?”
 
Thấy nó ăn gần xong, cậu lại cảm khái, “Tao đã có nhà rồi, lâu như vậy mà mày còn chưa tìm được gia đình sao?”
 
Đỗ Lam ở phía sau lặng lẽ nhìn, lặng lẽ nghe.
 
Cô nhớ tới cậu bé năm đó xấu hổ nói với mình rằng: “Mộng tưởng của tớ là có một gia đình.”
 
Hiện tại, cậu đã có gia đình, chỉ là thiếu niên có nụ cười xán lạn kia, có phải vĩnh viễn không thể quay về không?

 


Bình luận

Truyện đang đọc