NGƯỢC NAM CHÍNH

Tiếp đó, cậu thấy một thiếu niên mặc đồng phục giống hệt mình. Cậu ta quay lưng về phía mình, đùi phải duỗi thẳng trên mặt đất, trên đó là một vết thương sâu và dữ tợn do đao thương gây ra, chung quanh cậu ta đầy máu, mà tiếng kêu cứu cũng ngày càng suy yếu.
 
“Bạn học!” Trần Hiểu Huy gọi to.
 
Đối phương lập tức quay đầu lại, tiếp đó là biểu cảm kinh ngạc, sợ hãi và thỉnh cầu lần lượt xuất hiện trên mặt, thiếu niên ngồi ở đó chính là:
 
---------Lưu Lỗi.
 
Trần Hiểu Huy nhanh chóng bước tới, cởi áo đồng phục ra, buộc lên đùi cậu ta để cầm máu, sau đó lấy điện thoại gọi 120.
 
Lưu Lỗi bối rối nhìn Trần Hiểu Huy, thật vất vả mới có một người tới đây, nhưng lại là Trần Hiểu Huy trước kia mình bắt nạt quá nhiều lần. Cậu còn cho rằng cậu ấy sẽ không cứu mình.
 
Thủ hạ của cậu ta bị một tên lưu manh ngoài xã hội bắt nạt, vì báo thù cho anh em, hôm nay tan học cậu mang theo những “anh em tốt” hẹn mấy tên lưu manh đó đánh nhau. Trước khi đánh nhau, bọn họ để hết điện thoại vào một cái cặp và có một người đứng trông.
 
Không ngờ đối phương đều dùng đao thật, nhưng vì uy nghiêm trước đám an hem, cậu ta không thể nhận thua. Cho nên, cậu ta xông lên đầu tiên, kết quả cái tên tóc vàng dẫn đầu đám lưu manh vừa nhào lên đã chém ngay vào đùi của cậu ta.
 
Tiếp đó…..tất cả mọi người đều chạy, có cả những kẻ gọi là “anh em tốt” của cậu ta nữa.
 
Trần Hiểu Huy nhìn môi Lưu Lỗi trắng bệch, cậu bèn ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cậu ta, ý bảo, “Leo lên.”
 
Lưu Lỗi khó hiểu.
 
“Xe cứu thương không vào đây được.” Trần Hiểu Huy giải thích.
 
Lưu Lỗi nhìn tấm lưng gầy yếu của thiếu niên trước mặt, trong giây lát do dự, cậu dùng chân trái làm trụ, cánh tay bấu lên vai Trần Hiểu Huy.
 
Trần Hiểu Huy gian nan đứng dậy, Lưu Lỗi cao hơn cậu nửa cái đầu, lai còn khỏe mạnh rắn chắc, chân phải của cậu không có lực, chỉ có thể dùng chân trái khó khăn nhích từng bước.
 
Lưu Lỗi nằm trên lưng cậu, cảm nhận được sự gian nan của mỗi bước đi, qua hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Vì sao cậu lại cứu tôi?” Thực ra cậu ấy có thể chọn cách làm như không thấy gì hết, giống như đám “anh em tốt” kia của mình.
 
Mồ hôi trên mặt Trần Hiểu Huy rơi như mưa, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, “Đã thấy, thì cứu.”
 
Lưu Lỗi nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn thì thào nói, “Cảm ơn cậu.”

 
Trần Hiểu Huy vẫn thản nhiên, “Không có gì, cậu sẽ không muốn biến thành một người như tôi.”
 
Lưu Lỗi biết cậu ấy ám chỉ cái chân. Quét mắt nhìn xuống đùi phải của mình, trên đùi đã được Trần Hiểu Huy dùng áo đồng phục quấn chặt hai vòng, không có máy chảy ra nữa. Cậu đã không cảm nhận được cơn đau từ đùi phải nữa, có lẽ, mình sẽ giống Trần Hiểu Huy.
 
Cậu nhớ mình từng thường xuyên cùng mấy bạn nam trong lớp lấy chân của Trần Hiểu Huy làm đề tài châm chọc, cười to như đại gia, mà hiện tại, người duy nhất không khoanh tay đứng nhìn lại là người này…..
 
Khóe miệng Lưu Lỗi mấp máy một lúc lâu, Trần Hiểu Huy mới nghe thấy tiếng nói chỉ lớn hơn tiếng muỗi vo ve một xíu, “Thực xin lỗi.”
 
Sau một hồi, Trần Hiểu Huy trả lời, “Những chuyện đó không là gì cả.”
 
Nghe cậu tự giễu nói xong câu này, trong lòng Lưu Lỗi càng rối loạn, áy náy, hối hận, hổ thẹn, biết ơn,….nhiều loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cậu không rõ nó có tư vị gì.
 
Khi sắp đến đường lớn, điện thoại của Trần Hiểu Huy vang lên. Trần Hiểu Huy biết nhất định là Diệp Mạn, nhưng hai tay của cậu đã dùng hết sức lực để nâng Lưu Lỗi sau lwung, vì thế cậu nói với Lưu Lỗi, “Cậu giúp tôi lấy điện thoại trong túi trái ra.”
 
Lưu Lỗi lấy điện thoại ra khỏi túi cho cậu, trên màn hình hiện thị chữ “người nhà”, không có xưng hô cụ thể, chỉ có hai chữ đơn giản này thôi. Lưu Lưu nghi hoặc ấn nút nghe, rồi đặt vào tai Trần Hiểu Huy.
 
“Hiểu Huy, em ở đâu thế?” Trong điện thoại vang lên tiếng gấp gáp của Diệp Mạn.
 
Trần Hiểu Huy trả lời, “Chị Mạn, em lập tức đến ngay, từ cổng trường chị đi thêm khoảng 60m về hướng Đông thì sẽ thấy em.”
 
“Được.” Diệp Mạn nghe giọng điệu bình tĩnh của cậu, lúc này mới yên tâm.
 
Diệp Mạn đi lên một đoạn theo hướng dẫn của cậu, khi cô thấy Trần Hiểu Huy cõng một nam sinh cao to trên lưng, trên người cả hai đều có vết máu thì trái tim lập tức treo cao.
 
Trần Hiểu Huy cũng thấy Diệp Mạn đi tới, cậu cho rằng chị ấy sẽ trách cứ mình làm dơ áo sơ mi mới và áo đồng phục, nhưng không đợi cậu nói chuyện, Diệp Mạn nhanh chân chạy tới tỉ mỉ kiểm tra cả người cậu một lần, thấy vết máu là của nam sinh kia thì mới thở phào.
 
Trần Hiểu Huy cúi đầu, trong lòng ấm áp.
 
Lúc này Diệp Mạn mới để ý thấy con chó quê vẫn luôn lặng lẽ theo sau Trần Hiểu Huy, chân phải trước của nó hơi cuộn tròn, nó sợ hãi nhìn chị, không dám thò qua.
 
Đúng lúc, xe cứu thương chạy đến.
 
Bởi vì người nhà của Lưu Lỗi không biết nên hai người cùng lên xe cứu thương với cậu ta luôn. Khi lên xe, Diệp Mạn thấy ánh mắt Trần Hiểu Huy nhìn con chó quê, chị nhẹ nhàng nói: “Bế nó lên luôn đi.”

 
Trần Hiểu Huy kinh ngạc nhìn chị một cái, tiếp đó là cảm kích. Cậu ôm chú chó quê lên, sờ sờ đầu của nó, thì thầm, “Sau này mày cũng có nhà rồi!”
 
Ở trên xe cứu thương, Diệp Mạn dùng điện thoại của Lưu Lỗi để gọi điện thoại cho người nhà cậu ta, lại nghe Trần Hiểu Huy thuật lại đơn giản tình huống lúc đó một lần.
 
Chị nhịn không được sờ sờ đầu cậu, “Hiểu Huy của chúng ta giỏi quá!”
 
Trần Hiểu Huy xấu hổ cúi đầu, hai chữ “chúng ta” làm cậu có cảm giác xa lạ, nhưng càng nhiều ấm áp hơn…..
 
Diệp Mạn nhìn sắc mặt của cậu, nuốt nửa câu “nhưng sau này không thể vào hẻm nhỏ một mình” còn lại xuống.
 
Hai người ở bệnh viện đợi bố mẹ Lưu Lỗi tới. Bố Lưu Lỗi rất giống cậu ta, thân hình cao lớn cường tráng, làn da ngăm đen, mẹ cậu ta thì trông trắng trẻo sạch sẽ, rất có khí chất. hai người tạm biệt trong tiếng cảm ơn nhiều lần của bố mẹ Lưu Lỗi.
 
Trên đường trở về, Diệp Mạn rất vui, khi đến chợ mua thức ăn thì còn đặc biệt mua một đống thịt và đồ ăn, cất túi lên xe, chị vui vẻ nói: “Buổi tối làm thịt kho tàu cho em nhé. Đúng rồi, chị còn mua vài loại thức ăn cho chó, không biết nó thích ăn gì, cứ thử từng bước đi!”
 
Trần Hiểu Huy gật đầu, vuốt v e chú chó quê trong ngực. Mày cũng có người nhà rồi, tương lai không cần đói bụng nữa!
 
Sau khi về tới nhà, Diệp Mạn đi nấu cơm, Trần Hiểu Huy thì tìm một cái đệm cũ đặt trên sàn trong phòng mình, chuẩn bị làm ổ cho cún vàng. Cậu còn tìm một cái hộp không, bên trong thả ít đất cát để cho cún con đi vệ sinh, cuối cùng là tắm sạch cho nó bằng nước ấm.
 
Diệp Mạn đang chuẩn bị xào rau thì thấy chú cún vừa được tắm xong đang sợ hãi đứng ở phòng khách nhìn mình, giống như muốn lấy lòng chủ nhân mới nhưng lại sợ hãi. Chị mỉm cười, nói với Trần Hiểu Huy phía sau: “Em lấy ít thức ăn cho chó cho nó ăn trước, đợi lát nữa lại hâm nóng sữa bò cho nó.”
 
Trần Hiểu Huy khẽ “Vâng”, khóe miệng bất giác cong lên.
 
Buổi tối Trần Hiểu Huy ngồi trước bàn học, chú cún vàng yên lặng nằm trên cái đệm cậu chuẩn bị cho nó, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu lên, xác nhận Trần Hiểu Huy vẫn ở cạnh mình.
 
Mãi cho đến 11 giờ đêm, Trần Hiểu Huy chuẩn bị đi ngủ, cậu đi qua sờ đầu nó, “Còn không biết tên của mày…..gọi mày là Đại Hoàng được chứ? Hy vọng mày có thể lớn lên khỏe mạnh.” Rồi cậu thử gọi một tiếng, “Đại Hoàng.”
 
Đại Hoàng ngẩng đầu khẽ “gâu”, đôi mắt nhìn cậu mang theo ý thử lấy lòng.
 
Trần Hiểu Huy đau lòng, nhỏ giọng nói: “Không cần sợ, sau này nơi đây chính là nhà của mày. Chị tao tốt lắm, chúng tao sẽ không để mày lưu lạc đầu đường nữa đâu.”
 
Đại Hoàng dụi dụi tay cậu như đang làm nũng, nhẹ nhàng ử ử.

 
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên đúng 6 giờ, Trần Hiểu Huy chuẩn bị xuống giường thì chân khựng lại, Đại Hoàng không ngủ trong ổ của nó mà an tĩnh rúc ở giường của cậu.
 
Cậu bật cười, chợt nhớ đến dáng vẻ của mình khi lần đầu tới nhà này. Cậu khom lưng vuốt v e nó, mọi thứ sẽ tốt lên thôi!
 
*** 
 
Hơn nửa tháng ở trong bệnh viện, chân của Lưu Lỗi khôi phục rất khá. Bác sĩ nói nếu đến muộn hơn 10 phút thì khả năng cao là để lại di chứng suốt đời. Trải qua hơn nửa tháng đề phòng và lo lắng, cậu luôn nhớ tới Trần Hiểu Huy.
 
Lúc ấy, câu nói “những chuyện đó đều không là gì cả” vẫn luôn khiến cậu canh cánh trong lòng.
 
Nghe nói chân phải của cậu ấy là dị tật bẩm sinh, là loại tàn tật đeo bám cậu ấy từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn cậu ấy đã trải qua quá nhiều lần bị châm chọc mỉa mai, bị lăng nhục và bị đối xử bất công.
 
Mà, mình cũng từng là một trong những kẻ đó!
 
Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ lời nói và việc làm của mình sẽ tạo thành tổn thương lớn như nào với người khác, tất cả đều vì trở thành một kẻ mạnh, có thể sống tùy theo ý thích của mình, còn vì uy nghiêm trước mặt những tên “anh em tốt” kia.
 
Sinh hoạt khập khiễng hơn nửa tháng, cậu làm gì cũng chẳng thuận tay, tâm trạng cũng bức bối, mỗi ngày đều lo lắng sau này mình không thể chơi bóng rổ nữa, không thể chạy bộ, không thể lái xe máy, không thể đạp xe, bị người chê cười là người què…..
 
Mà Trần Hiểu Huy từ khi sinh ra đã vậy!
 
Thiếu niên kia luôn trầm mặc, luôn khiêm tốn, luôn bình tĩnh đối diện với những công kích đến từ mình, và cả thân ảnh gầy yếu khập khiễng lại kiên định cõng mình đi…..
 
Cậu đột nhiên cảm thấy “kẻ mạnh” mà mình theo đuổi bấy lâu nay, có lẽ điều quan trọng nhất không phải vũ lực và thân thể, mà là một trái tim kiên nhẫn và khoan dung.
 
Thế nên, khi cậu trở lại trường học, cậu không hề chơi cùng mấy tên gọi là “anh em tốt” nữa mà ngoan ngoãn đi học, có bài nào không biết làm thì đều mặt dày đi hỏi Trần Hiểu Huy.
 
Lần nào đi WC cậu cũng luôn gọi Trần Hiểu Huy, đương nhiên lần nào cũng bị từ chối. Mãi cho đến một ngày Trần Hiểu Huy dùng ánh mắt khác thường mình thì thì cậu mới phản ứng lại, tiếp đó mặt đỏ bừng, ấp úng nói không ra nguyên do. Cuối cùng đành xấu hổ chạy ra khỏi lớp dưới cái nhìn khó hiểu của Trần Hiểu Huy…..
 
Các bạn nam trong lớp thấy thái độ của cậu quay ngoắt 180 độ thì đều kinh ngạc, nhưng trải qua chuyện bị chém lần trước, mấy tên anh em kia không dám nói chuyện với cậu nữa, tuy xong việc, Lưu Lỗi không truy cứu trách nhiệm của bất cứ kẻ nào, cũng không nói chuyện này cho giáo viên và phụ huynh. Nhưng mọi người đều thấy thái độ của cậu với Trần Hiểu Huy nên dần dần cũng ít khi nói xấu sau lưng Trần Hiểu Huy nữa.
 
Đỗ Lam cũng kinh ngạc, trước kia nam sinh này có địch ý với Trần Hiểu Huy, nhưng sau khi xin nghỉ quay lại lớp thì vô duyên vô cớ ân cẩn với cậu ấy hẳn. Mỗi lần cậu ta mò đến đây, cô đều mặc kệ.
 
Chuyện đại hội thể thao lần trước cô còn ghim cậu ta đấy!
 
Tiết thứ ba của buổi chiều là tiết tự do, Lưu Lỗi lại xuất hiện ở bàn bọn họ.
 
Bạn ngồi cùng bàn của Lý Tình đã xuống sân thể dục đá cầu nên cậu ta không khách khí ngồi xuống chỗ đó.
 

“Này, Hiểu Huy, hỏi cậu đề toán này.”
 
Trần Hiểu Huy ngẩng đầu nhận lấy sách giáo khoa trong tay cậu ta, nhìn đề bài, sau đố kiên nhẫn giảng.
 
Lý Tình trừng mắt nhìn Lưu Lỗi bên cạnh, nhưng cậu ta vẫn không phát hiện mà nghiêm túc lắng nghe.
 
Trần Hiểu Huy nói xong, hỏi: “Nghe hiểu không?”
 
Lưu Lỗi chớp chớp mắt, “Không….”
 
Đỗ Lam lạnh lùng nói: “Ngốc muốn chết!”
 
Lưu Lỗi kinh ngạc: “Cuối cùng cậu cũng nguyện ý nói chuyện với tớ rồi!” Tiếp đó cậu ta sờ sờ đầu, cười hớ hớ: “Tớ không ngốc, là do đầu tớ to nên phản ứng hơi chậm. Đợi đầu tớ ‘tiêu hóa’ một lúc là hiểu ngay.”
 
“……”
 
Trong mắt Trần Hiểu Huy hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
 
Tinh thần Lưu Lỗi càng tỉnh táo, “Đỗ Lam, Hiểu Huy, tớ nói hai cậu nghe, mọi người đều nói người trán rộng thì rất thông mình, cho nên lúc tớ còn nhỏ bố tớ toàn bắt tớ đọc bảng cửu chương rồi số Pi gì đó, nhớ năm đó…..”
 
Lý Tình bên cạnh xen mồm, “Vậy hiện tại cậu đọc cho bọn tôi nghe xem nào, để chúng tôi được mở mang tầm mắt xem thần đồng là như thế nào.”
 
“….Haiz! Hiện tại tôi bị các loại kiểm tra và giáo dục tra tấn nên mất đi linh tính nắm đó rồi!”
 
Lý Tình bĩu môi, “Xì….”
 
“Này! Con gái như cậu chẳng hiểu gì cả. Tôi nói cậu hay, năm đó tôi vượt xa mấy đứa bạn cùng tuổi trong phạm vi mấy trăm dặm quanh tiểu khu nhà tôi…..”
 
“Là cầm đầu bọn nghịch ngợm chứ gì! Hừ…..chẳng trách!”
 
“Này này! Con gái như cậu chẳng hiểu thế giới của đàn ông chúng tôi…..”
 
Lý Tình đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, “Nói đàn ông còn sớm quá nhỉ?”
 
“…..”
 
Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam nhìn nhau cười.

 


Bình luận

Truyện đang đọc