NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


Ngực Khương Thi nhảy dựng lên, cái xưng hô “chị” này, ở trong ngữ cảnh này, không ngờ lại kích thích vậy.Cô không thể thua, ngồi xuống ở bên giường, nghiêm túc nhìn anh: "Hôm nay em là lạ."Trong đôi mắt màu trà hiện lên bộ dáng của cô rất rõ ràng, lông mi dài khẽ chớp hai lần, tối hôm qua anh tốn thời gian rất lâu để nghiền ngẫm kiểu nhân vật này, lại tìm kiếm tư liệu, cố gắng để cảm xúc của mình hòa vào, bất giác suy nghĩ rất khác với ngày hôm qua, chẳng lẽ cô phát hiện ra rồi sao?"Quá đáng yêu.""..."Nhìn anh cảm động đến mức cứng lại rồi, cô không ngừng cố gắng: "Tiểu Lục, muốn nhìn siêu năng lực của chị không?"Hai tay mở ra, hai ngón trỏ và ngón cái gập thành hình cung, ghép vào với nhau, để tới ngực, tạo ra hình trái tim với anh: "Siêu siêu siêu siêu thích em đó…""Ha ha ha ha…""Ha ha ha ha, bọn trẻ hiện nay quá coke rồi."Hai vợ chồng ở bên cạnh không kiềm chế được, tiếng cười truyền tới hành lang, ông cụ dựa vào cạnh cửa trên giường cũng cười không ngừng, híp mắt lại, che kín đi gương mặt già nua lấm tấm vết chân chim giống cây cổ thụ, trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười vui vẻ.Lục Kính dơ tay che mặt, nghĩ đến ngày mai vẫn còn tới truyền dịch thì anh lại cảm tháy tuyệt vọng, rời khỏi thành phố này trong đêm nay có kịp không?Coi như chưa từng gặp qua.…Khi ra khỏi bệnh viện đã gần mười hai giờ, Lục Kính đi rất nhanh ở phía trước, bước chân vội vàng.

Khương Thi chạy theo sau, giữ chặt ống tay áo của anh: "Tiểu Lục, em chờ một chút, đừng đi gấp như vậy."Quảng trường cũ rộng lớn, tán cây đa rộng lớn vươn ra, lá cây rậm rạp tỏa ra bóng mát.Anh dừng lại, cúi đầu chờ cô nói chuyện.Một tay Khương Thi đút trong túi áo, ngẩng đầu nhìn anh.


Gió nhẹ lướt qua, từng tia sáng xuyên qua khe hở cành lá xum xuê chiếu xuống lay động theo gió, thỉnh thoảng xẹt qua gương mặt cô.


Cô nheo mắt lại, đáy mắt như ánh sao rơi xuống: "Duỗi tay ra, có cái này cho em.”Đầu ngón tay xẹt qua trong lòng bàn tay, trong giây lát, một viên kẹo vỏ màu bạc nằm ở lòng bàn tay."Tuy không biết em đang phiền não cái gì, ăn viên kẹo vào cười một cái, chị không muốn Tiểu Lục của chị không vui."Khi Khương Thi nói chuyện, ánh mắt bằng phẳng, giọng nói vang vọng, người đi đường đi ngang qua xung quanh trong vòng ít nhất ba mươi thước đều nghe được.Phía sau quảng trường cũ này là một phố ăn vặt, còn là giữa trưa chủ nhật, không ít người đã tại tìm nơi ăn cơm.

Bốn phía người đi đường rất nhiều, lúc này tất cả đều đi tới bên này."..." Lục Kính thầm thấy may mắn khi đó ra cửa đã thay đổi quần áo, chỉ cần người khác không nhận ra thì anh sẽ không ngại...!Bị vô số người qua đường nhìn bằng ánh mắt thiện ý và ý cười, anh vẫn ngại ngùng co ngón chân lại, kéo cô nhanh chóng trốn rời hiện trường.Khi dừng lại, hai tay Khương Thi chống eo, thở hổn hển: "Đột nhiên làm sao vậy?"Chỗ bọn họ dừng lại là công viên nhỏ không hề thiếu thiết bị tập thể hình thiết bị, hai tay Lục Kính ôm ngực, một bên bả vai tựa lên xà đơn, bộ dáng lười biếng, khóe môi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giọng nói cũng khôi phục trầm thấp: "Đây là cách cô nghĩ ra để "dỗ" à?".


Bình luận

Truyện đang đọc