NGƯỜI BẠN TRAI CÔNG CỤ LÀ ĐỈNH LƯU XUYÊN SÁCH


"Như vậy đi, các cậu giúp tôi làm công, đều là mấy việc lặt vặt.

Một lần hai...!một lần một trăm, hai người các cậu chạy vặt bốn năm chục lần là có thể trả hết nợ cho tôi."Trương Dương vỗ bàn một cái: "Chị nói thật sao?"Bọn họ thật sự không có tiền, cũng không dám nói cho người nhà, đánh không lại, trốn không thoát.

Hai học sinh trung học muốn đi con đường đứng đắn nhanh chóng kiếm được chín nghìn tệ, dường như là không có khả năng.Mà cô nguyện ý lùi lại một bước, bọn họ không có lý do gì phải từ chối."Ừm, chỉ là có một điều kiện, khi làm công cho tôi, không cho phép làm việc bán thời gian khác, chuyện như ngày hôm qua cũng không cho phép.""Được, bọn em đồng ý."Khương Thi lấy ra hợp đồng đã soạn sẵn, hai người không nói nên lời, không ngờ tới cô lại làm việc cẩn thận như vậy, còn muốn ký hợp đồng.Ký hợp đồng xong, cô cất phần của mình vào trong túi: "Bây giờ giao cho các cậu nhiệm vụ thứ nhất, đi tìm hiểu rõ ràng quan hệ của Hứa Nhan và Cố Đình Lạc.


Tìm hiểu rõ ràng rồi gửi tin nhắn nói cho tôi thì tính là hoàn thành một việc vặt."Vương Hạo: "Còn có thể có quan hệ gì? Chính là quan hệ yêu đương đó!"Khương Thi lắc đầu: "Không thể nhìn mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy Hứa Nhan và vị hoa khôi nam họ Cố kia không phải giống như các cậu nghĩ.

Động não nhiều vào, hỏi được rồi thì nói với tôi."...Khương Thi chuẩn bị ngồi xe điện ngầm trở về, buổi chiều muốn đưa Khương Từ đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện để Tiểu Lục khuyên bảo cậu một chút.Cô bước đi tương đối vội vã, đã đến giờ nghỉ trưa, học sinh trên đường rất nhiều.Không để ý đụng phải người, cô theo bản năng duỗi tay ra kéo, người bị đụng trong tay có cầm một hột giữ nhiệt, vốn dĩ chân đứng không vững sắp ngã sang bên cạnh, được Khương Thi giữ chặt mới không té ngã.Sau khi cô ấy đứng thẳng dậy, đưa mắt lên nhìn thì nhận ra Khương Thi: "Là chị, chị gái của A Từ...Khương Từ."Khương Thi nhướng mày, cảm thấy bản thân thật may mắn, vậy mà có thể gặp được Hứa Nhan: "Ừm, em không sao chứ?"Hứa Nhan lắc đầu: "Em không sao cả, cảm ơn chị.

Ngày hôm qua cũng, vô cùng xin lỗi."Khương Thi nhìn đồ cô ấy cầm theo trong tay, vừa rồi cũng cùng một hướng với cô: "Chị đến cửa bên kia của tàu điện ngầm, cùng nhau đi một đoạn không?"Hứa Nhan không từ chối, đuổi kịp bước chân của Khương Thi, cúi đầu, có chút khó xử: "Ngày hôm qua những người đó...""Không sao cả, chị đã giải quyết với bọn họ rồi.


Em biết là bọn họ đang tìm em?""Ừm, thật sự rất xin lỗi.

Ở trường học đôi lúc cũng sẽ xảy ra những chuyện giống vậy, chỉ là không có quá đáng như thế""Không nói với người nhà thì có sao không?"Hứa Nhan lắc đầu: "Không sao cả, em không sao.

A Khương Từ anh ấy vẫn khoẻ chứ?""Em còn thích em ấy sao? Chính là em trai của chị.""Em...!Nói những chuyện đó không có ý nghĩa gì, em chỉ là muốn nói với chị một tiếng xin lỗi, chuyện ngày hôm qua, còn có chuyện của Khương Từ." Hứa Nhan cúi đầu: "Em muốn đi hướng bên kia, tạm biệt."Khương Thi đứng ở chỗ cũ nhìn theo Hứa Nhan, vẫn luôn cảm thấy bóng lưng mảnh khảnh yếu ớt kia có chút quen mắt, trong lòng có gì đó muốn bộc phát, nhưng lại chết sống không nghĩ ra.Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Khương Từ: "Alo?""Chị, khi nào trở về?""Mọi chuyện xong rồi, sẽ lập tức trở về.""Ừm, vậy chị nhanh lên.

Trưa nay ăn lẩu, bạn trai của chị em cũng gọi tới rồi."Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại.Khương Thi: "???"Khương Từ: “!!!”.


Bình luận

Truyện đang đọc