NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

Editor: Đậu

Chương 130: Làm điều đó với áo sơ mi...

Làn da đỏ như máu truyền từ bên hông đến cổ tay gầy guộc, Vu Cố vẫn liên tục chà chà khắp người mình, mùi sữa tắm tràn ngập phòng tắm nhỏ, vòi hoa sen không ngừng chảy nước ấm sạch sẽ xuống.

Tình huống như vậy đã kéo dài gần mười phút, Vu Cố cảm thấy chưa đủ, mùi của Tần Cao Dương vẫn còn. Anh vẫn còn ngửi được hơi thở khiến anh buồn nôn kia.

Khi Vu Cố đi ra khỏi phòng tắm đã là nửa tiếng sau, thay đồ ngủ mới. Bởi vì tay ống áo ngắn, nên màu đỏ như máu trên cổ tay anh cực kỳ bắt mắt.

Tần Cao Dương lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn Vu Cố đi ra từ phòng tắm, rồi xoay người bước vào phòng ngủ khóa cửa lại.

Có lẽ Vu Cố sẽ không bước ra nữa, Tần Cao Dương cười khổ, cuối đầu mở ngón tay, mu bàn tay tróc da truyền đến cảm giác đau đớn dày đặc.


Mở ngăn kéo của Vu Cố, Tần Cao Dương lôi ra một lọ cồn khử trùng và một hộp bông gạc, im lặng tự mình khử trùng, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn quanh phòng.

Một thị trấn nhỏ chính là một thị trấn nhỏ, há có thể so sánh được với một thành phố hạng nhất như Dung Thành, bất kể là môi trường hay điều kiện sống đều kém hơn nhiều.

Không biết nơi này có cái gì tốt, mà Vu Cố lại thích như vậy.

Tần Cao Dương nhíu mày, lông mày nhíu chặt từ đầu đến cuối chưa từng giãn ra.

Sau khi khử trùng đơn giản xong, Tần Cao Dương thu dọn đồ đạc, dựa vào sô pha lấy điện thoại ra, nhắn tin trợ lý bảo cậu ta một việc.

Dặn dò xong xuôi, Tần Cao Dương dường như thở ra một hơi, hai mắt chậm rãi khép lại, hai tay tự nhiên đặt lên vịn ghế sô pha, hô hấp trở nên mượt mà hơn rất nhiều, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh.


Nơi Vu Cố sinh sống, hơi thở của anh đương nhiên là nồng đậm, sắc mắt Tần Cao Dương dịu đi, nắm lấy cái áo sơ mi trắng mà Vu Cố để trên tay vịn sô pha.

Tần Cao Dương tiến lại gần, đây là áo Vu Cố mặc, mùi hương giống y hệt trên người Vu Cố, sạch sẽ, thoang thoảng tỏa ra nhiều loại hương hoa khác nhau.

Bàn tay cầm áo của Tần Cao Dương siết chặt, y như đang nắm chặt Vu Cố trong tay.

Vu Cố nhắm chặt mắt nằm ở trên giường, nhưng thực ra anh không hề buồn ngủ.

Tần Cao Dương có thể đến đây lần này, Vu Cố tin chắc rằng hắn sẽ có lần thứ hai, và vô số...

Nhưng Vu Cố cũng không có ý định rời đi, bởi vì anh có tránh được lần này cũng không tránh được cả đời, anh không muốn sống một cuộc sống trốn trốn tránh tránh, kinh hồn bạt vía đó thật sự rất mệt mỏi, còn khiến người ta hít thở không thông.


Bóng đêm dần dần kéo xuống, Vu Cố nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Cao Dương đi rồi, thần kinh căng thẳng của anh trong phút chốc thả lỏng.

Vu Cố thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ngủ rất muộn lại dậy rất sớm, đồng hồ sinh học đã định sẵn rồi, cứ bảy giờ là sẽ tự nhiên dậy.

Kéo rèm cửa sổ ngàn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm, giống như biển cạn phía đông Dung Thành, yên tĩnh lại rộng lớn.

Vu Cố mở mở cửa phòng ngủ, phòng khách thực sự trống rỗng.

Sau khi ăn sáng đơn giản, Vu Cố cầm chìa khóa cửa hàng đi ra ngoài, không để ý đến cái áo sơ mi mình để trên sô pha đã không cánh mà bay.

Đến cửa hàng lúc 7:30, còn quá sớm.

Đầu tiên là Vu Cố xử lý hoa trong cửa hàng, cắt tỉa cành, thay dung dịch dinh dưỡng trước khi mở cửa.

Khi Vu Cố đang bận rộn, một chiếc xe mini dừng ở trước cửa hàng hoa, Tạ Nguyễn mang hoa đến cho Vu Cố.
"Vu Cố, cái này là mới được cắt từ cánh đồng hoa sáng nay, đang rất tươi". Tạ Nguyễn ôm một bó hoa hướng dương gói ghém trên tay vào cửa hàng, cười rạng rỡ như những bông hoa hướng dương trong ngực: "Hai trăm cành, đủ chưa?"

"Đủ rồi". Vu Cố chào cậu ta, Tạ Nguyễn không buông tay, mà trực tiếp đặt hoa hướng dương ở nơi Vu Cố thường xử lý hoa.

"Còn hoa hồng khoảng năm mươi bông là đủ". Tạ Nguyễn đặt hoa xuống nhìn phía sau Vu Cố.

"Ừ". Vu Cố cười: "Cậu đưa hoa sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng phải đợi rất muộn chứ".

Tạ Nguyễn lộ ra vẻ mặt trẻ con kiêu ngạo: "Em phải làm việc chỉ để kiếm tiền, bán đống hoa này, tiết kiệm tiền lấy vợ!"

Vu Cố lại càng buồn cười hơn, tuổi Tạ Nguyễn cũng không lớn, chắc cũng chỉ mới ngoài hai mươi, suốt ngày nghĩ đến việc tiết kiệm tiền lấy vợ.
"Đúng rồi Vu Cố, mang cho anh ít đồ tốt nè"> Tạ Nguyễn cười hì hì đi lại cửa xa thò nửa người vào trong xe, hai tay với lấy đồ bên trong.

Một lúc sau, ôm hai quả dưa hấu ra.

Dưa không lớn, nhưng quan trọng là giống.

"Ông nội em tự tay trồng, giòn với ngọt rụng răng, tặng hai người nếm thử".

Tạ Nguyễn không nói nhiều nhét hai quả dưa hấu vào tay Vu Cố, không cho Vu Cố cơ hội từ chối.

Vu Cố biết từ chối cũng vô ích, nên dứt khoát nhận lấy: "Cảm ơn cậu".

"Ầy! Không cần cảm ơn". Tạ Nguyễn không cho Vu Cố cơ hội nói mấy lời khách khí: "Tục ngữ có câu cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, anh ăn dưa hấu của em, thì nhớ rõ trong cửa hàng mà có em gái xinh đẹp nào thì giúp em xin wechat*".

*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: Câu này có nghĩa là đã được lợi từ người khác thì dù người ta có cái gì không ổn, không đúng (với ý mình) cũng không dám nói (mềm miệng). Cre: Punyleland.wordpress.com
* V信: Vsin = wechat.

Vu Cố bất đắc dĩ, bị lời nói này của cậu chọc cười.

Tạ Nguyễn còn phải đưa hoa cho nhà khác, không ở lại quán Vu Cố lâu được, nhưng trước khi đi, vẫn không quên dặn đi dặn lại nhắc anh nhớ xin wechat của em gái xinh đẹp.

Thời tiết tốt, kinh doanh trong cửa hàng vẫn tốt như mọi khi.

Sáng nay Tạ Nguyễn đưa hoa tươi đến, nên mua rất nhiều hoa.

Một ngày bận rộn trôi qua nhanh chóng.

Vu Cố ôm theo dưa hấu Tạ Nguyễn đưa đi mua thức ăn, sau đó thì về nhà.

Vừa mới vào cửa, Vu Cố nhìn thấy bát sứ trên bàn ăn đơn giản đựng đầy kẹo sữa. Đặt thức ăn trong tay xuống, Vu Cố tiện thể lấy ra một quả dưa hấu đi xuống tầng.

Nhà thím La ở dưới tầng.

Vu Cố trả lại bát, còn mượn hoa dâng Phật* tặng một quả dưa hấu cho thím La. Cuối cùng lúc quay về trên tay cậu lại có thêm một đĩa xúc xích kiểu Tứ Xuyên, lòng tốt của thím La thì khó có ai cưỡng lại.
*Tá hoa hiến Phật (借花獻佛)"Mượn hoa dâng Phật" là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu "Của người phúc ta". Cre: DNK News

Vu Cố đông lạnh trái dưa hấu còn lại vào trong nước đá, một hồi tắm rửa xong đi ra, vừa cắt vừa ăn.

Quần áo mùa hè phải thay thường xuyên, Vu Cố tắm rửa xong chuẩn bị giặt quần áo mới phát hiện cái áo sơ mi trắng hôm qua để trên ghế sô pha đã không còn...

"A~"

"Ưm~"

Trong phòng tắm truyền đến tiếng rêи ɾỉ mơ hồ khiến người ta mặt đỏ tim đập, hơi thở người đàn ông trầm thấp dồn dập đập vào vách tường phòng tắm, thanh âm vọng lại, càng làm cho người ta suy nghĩ đến những chuyện 18+.

"Ưʍ....."

"Vu Cố...."

Người đàn ông cường tráng đứng dưới vòi nước, một tay dựa tường giữa những ngón tay cầm theo chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng, tay còn lại di chuyển thật nhanh phát tiết cảm xúc trong lòng.
Âm thanh xấu hổ của người kia kéo dài thật lâu, rồi người đàn ông kết thúc bằng một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Tần Cao Dương quấn áo choàng tắm đi ra ngoài, trên cổ tay còn treo áo sơ mi trắng mang về từ nhà Vu Cố. Có điều áo sơ mi trắng đã không còn phẳng phiu như lúc ban đầu, mà nó trở nên ướt sũng nhăn nhúm.

Hắn đã quá lâu không đụng vào Vu Cố, hiện tại tình khó kiềm chế được.

Tần Cao Dương ngồi ở đầu giường, uống một ly rượu đã chuẩn bị trước, từ khi ngừng hút thuốc, hắn đã uống uống một hớp trước khi đi ngủ.

Tần Cao Dương vừa uống rượu, vừa cầm điện thoại nhìn ảnh trợ lý gửi cho hắn, đều là ảnh Vu Cố đang chăm sóc hoa trong cửa hàng.

Nhìn người đàn ông dịu dàng trong ảnh, khóe miệng Tần Cao Dương không kiềm được nhếch lên, lúc Vu Cố không thờ ơ với hắn thật tốt, thật sự rất tốt.
"Chuyện tôi bảo cậu thế nào rồi?" Tần Cao Dương liên lạc với trợ lý.

"Tần tổng có thể xử lý trong khoảng một tuần". Trợ lý Đào trả lời.

"Ừ, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần làm tốt là được". Tần Cao Dương hài lòng kết thúc cuộc gọi với trợ lý, uống hết rượu trong ly rồi ngã chân xuống nghỉ ngơi.

***

"Không dậy nổi..." Lộ Tinh che cái bụng tròn trịa, vẻ mặt vô tội cầu cứu nhìn Phó Thâm.

Phó Thâm nhìn bộ dáng buồn cười này của cậu, muốn cười lại không dám cười, sợ Lộ Tinh tức giận. Phó Thâm đỡ lấy cánh tay Lộ Tinh giúp cậu ngồi dậy, sau khi Lộ Tinh ngồi thẳng thì thở hổn hển, bụng quá bự, mọi hành động của cậu hoàn toàn không thuận tiện, rời giường, mặc quần áo căn bản không thể tự mình làm.

Hai đứa trẻ sinh đôi sáu tháng có bụng to tương đương như người khác mang thai tám tháng, Lộ Tinh ưỡn bụng đi cũng ngại mệt.
Phó Thâm thầm cảm thấy có chút may mắn, may mà Lộ Tinh không phải là mang hơn trăm đứa cá nhỏ, chứ không ngay cả giường cũng không xuống được.

"Chồng ơi, hôm nay anh có đi làm không?" Lộ Tinh hỏi Phó Thâm, sự không nỡ tràn cả trong lời nói.

"Có, hôm nay có hội nghị nhân viên lớn, nên nhất định phải đi xã giao".

"Công việc xong xuôi anh sẽ về ngay". Lộ Tinh thuần thục mặc ngay một cái váy rộng thùng thình, bởi vì bụng Lộ Tinh thật sự quá lớn, quần thai phu bình thường không vừa được, hơn nữa ngay cả khi mặc vào cũng chật khó chịu chết.

Hứa Viện nảy ra chủ ý bảo dù sao Lộ Tình cũng không ra ngoài, mặc váy cũng được.

Phó Thâm ngược lại không có gì, mấu chốt là xem Lộ Tinh có đồng ý hay không, nhưng Lộ Tinh đồng ý rất gọn gàng, bởi vì cậu rất không thoải mái.

Lộ Tinh nghe Phó Thâm còn phải đến công ty, buồn bực không muốn nói chuyện với Phó Thâm.
Phó Thâm có thể phát hiện cậu đang không vui.

"Lộ Tinh". Phó Thâm ngồi xổm xuống từ dưới nhìn lên trên Lộ Tinh, anh không chịu việc Lộ Tinh hờn dỗi mình. "Thế này đi, hôm nay tôi không đi nữa".

Phó Thâm nhéo nhéo khuôn mặt hơi có chút thịt của Lộ Tinh: "Tôi bảo họ hoãn hội nghị, hôm nay ở nhà với em là được".

"Đừng buồn nữa".

Thật ra Lộ Tinh biết, nếu cậu muốn Phó Thâm ở nhà chơi với mình Phó Thâm nhất định sẽ đồng ý, bây giờ Phó Thâm tự mình nói như vậy Lộ Tinh lại rất áy náy, cảm thấy mình không hiểu chuyện, quá tùy hứng.

"Chồng ơi". Lộ Tinh cúi người dựa vào vai Phó Thâm, nhỏ giọng hỏi: "Có phải Tinh Tinh rất không nghe lời không?"

"Không đâu". Phó Thâm nghiêm túc nói, cảm xúc của người mang thai luôn mẫn cảm lại dễ bất an: "Tinh Tinh nhà chúng ta rất tốt."

"Là gần đầy đây anh quá bận rộn nên không thể dành thời gian ở bên em">
Lộ Tinh mím môi im lặng trong chốc lát mới mở miệng: "Chồng ơi, anh nên đến công ty đi".

Mặc dù Lộ Tinh không hiểu hội nghị nhân viên là gì, nhưng chắc nói rất quan trọng.

"Tinh Tinh sẽ đi cùng anh, em sẽ yên tĩnh, sẽ không làm phiền công việc anh đâu".

"Em chỉ cần có thể nhìn thấy anh là được rồi".

Gần đây Lộ Tinh rất thiếu cảm giác an toàn, nhất là bụng càng ngày càng lớn, cậu có chút sợ hãi và bất lực, thậm chí là lo âu.

Phó Thâm cân nhắc một lát, hội nghị nhân viên đã được quyết định từ sớm, bỗng nhiên hủy bỏ, quả thật là ảnh hưởng rất xấu.

"Vậy được rồi"> Phó Thâm ôm lấy người đứng dậy đi xuống tầng: "Chúng ta cùng đi".

Được Phó Thâm đồng ý, Lộ Tinh vừa nghĩ đến cả ngày đều có thể ở cùng Phó Thâm thì cực kỳ vui vẻ.

"Chồng ơi, em muốn ăn cái bánh ngọt lần trước, còn muốn uống trà sữa".
Vừa mới lên xe riêng, mỏ khoét Lộ Tinh đã bắt đầu sốt ruột gọi đồ ăn.

"Không uống trà sữa". Lòng bàn tay Phó Thâm phủ lên bụng Lộ Tinh, gần đây Lộ Tinh béo lên không ít: "Chỉ có thể uống sữa".

Vừa nghe nói uống sữa Lộ Tinh đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn, suốt sáu tháng hầu như ngày nào cậu cũng phải uống một cốc sữa, cậu uống sắp ói ra rồi.

Lộ Tinh lắc đầu như trống bỏi: "Không, không, không Tinh Tinh uống nước lọc là được rồi".

Lộ Tinh sợ tới mức sắc mặt thay đổi, Phó Thâm vừa buồn cười vừa đau lòng.

"Nhưng bánh ngọt nhỏ vẫn phải ăn". Lộ Tinh cố chấp nói, bánh ngọt nhỏ đã là niềm vui cuối cùng của cậu.

Phó Thâm vừa cười, vừa nhắn tin cho thư ký, bảo cô đi chuẩn bị bánh ngọt nhỏ cho Lộ Tinh ngay, nếu không tẹo nữa đến văn phòng, Lộ Tinh thấy cái gì cũng không có, nhất định sẽ khóc lóc nháo với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc