NGƯỜI CÁ NHỎ CÂM CỦA PHÓ THIẾU LẠI LÀM NŨNG RỒI!!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Đậu

"Một, hai, ba, cười lên!"

Vừa dứt lời, ánh đèn flash của máy ảnh chớp lên. Hai người Lộ Tinh và Phó Thâm cùng nhau mặc sơ mi trắng, khuôn mặt tươi cười thân mật được lưu giữ trong hai sổ đỏ.

"Phó thiếu, giấy chứng nhận kết hôn của ngài đã làm xong." Nhân viên công tác trịnh trọng giao hai quyển sổ đỏ vào trong tay Phó Thâm, " Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc."

"Cảm ơn." Phó Thâm cầm lấy, gấp không chờ nổi mà mở ra cho Lộ Tinh xem, " Bây giờ em là người của anh - Hợp pháp."

" Cả đời đều sẽ ở bên nhau."

Nghe Phó Thâm nói cả đời, tròng Lộ Tinh như có con nai chạy loạn. Cướp hai quyển giấy chứng nhận kết hôn từ trong tay anh, nhét vào túi che chở thật tốt như sợ Phó Thâm sẽ đổi ý vậy.

Vì để lấy giấy chứng nhận kết hôn, hai người đã vội vàng đi làm vào ngày đầu tiên cục dân chính đi làm sau Tết. Bởi vì Lộ Tinh không phải người bình thường, muốn kết hôn với Phó Thâm phải làm một loại thủ tục phức tạp cuối cùng phải đủ tư cách thì mới được làm giấy.

Hai người kết hôn cũng chỉ người trong nhà biết chứ không công khai với bên ngoàii, xem như là ẩn hôn (1) Phó Thâm cũng là vì suy nghĩ cho Lộ Tinh, nếu cậu mà lộ trước mặt mọi người không biết còn sinh ra bao nhiêu phiền toái nữa.

(1) Hôn nhân ẩn: là đã hoàn thành các thủ tục pháp lý để kết hôn, nhưng không tuyên bố với bên ngoài tình trạng "đã kết hôn".

Phó Thâm cầm giấy kết hôn chụp gửi cho Nghiêm Đào với Tần Húc, Nghiêm Đào chỉ trong vòng mấy giây đã trả lời lại, ầm ĩ đòi Phó Thâm nhất định phải mời khách.

" Mẹ kiếp!!!"

"Trời ơiiiiii, không nghĩ tới cậu thế mà là người đầu tiên kết hôn!"

"Đêm nay cậu nhất định phải mời, anh em chúc mừng một bữa!" Nghiêm Đào xem lại ảnh chụp giấy kết hôn của Lộ Tinh với Phó Tham, không hiểu sao trong lòng có chút hâm mộ.

"Vậy cậu chuẩn bị tiền sẵn đi." Phó Thâm trả lời như vậy, sau đó gửi định vị của khách sạn qua.

" Tôi còn chưa hỏi cậu là có muốn lì xì hay không mà." Nghiêm đào cười mắng.

Cùng một tin nhắn, Phó Thâm lại gửi cho Tần Húc với Phó Trạch.

8 giờ tối, khách sạn Đế Hào Dung Thành.

Dù đã bắt đầu bữa cơm, Phó Trạch tạm thời tăng ca nên chưa đến.

" Lấy giấy kết hôn ra đây cho mọi người xem nào." Nghiêm Đào dẫn đầu ồn ào, rõ ràng đã xem được ảnh chụp nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lộ Tinh không do dự, thoải mái đưa giấy chứng nhận cho Nghiêm Đào chỉ cười hơi xấu hổ. Cậu và Phó Thâm kết hôn, anh đã là bạn đời chân chính của cậu.

Nghiêm Đào mở quyển sổ đỏ nhỏ ra, nhìn kĩ từ trên xuống dưới một lần. Phó Thâm và Lộ Tinh đều rất đẹp, nhìn rất xứng đôi.

"Chậc chậc chậc! Phó Thâm về sau cậu phải chăm sóc tốt cho Lộ Tinh đó, bằng không để cậu ấy chạy về nhà mẹ đẻ, cậu còn phải lặn xuống biển mà tìm." Nghiêm Đào đùa giỡn.

Phó Thâm cười cười, "Sẽ không cho em ấy cơ hội này đâu."

Lộ Tinh phối hợp lắc đầu, như là đang nói " Em sẽ không đi."

Nghiêm Đào cầm quyển sổ đỏ nhỏ đưa cho Tần Húc.

Ôn Ngôn ngồi bên cạnh Tần Húc, ánh mắt dừng trên quyển sổ nhỏ vuông vắn, đôi mắt cũng không nỡ chớp một cái.

Nói thật, cậu hâm mộ Lộ Tinh, hâm mộ cậu ấy có thể quang minh chính đại biểu hiện tình yêu của mình...

Ôn Ngôn theo bản năng liếc mắt Tần Húc, hắn rất bình tĩnh một gợn sóng cũng không có.

"Hâm mộ đúng không?" Nghiêm Đào đột nhiên mở miệng nói với Tần Húc, "Lão đừng có hâm mộ, nói không chừng không lâu sau lão cũng có đó."

" Tôi nghe nói, anh trai lão với Lưu gia bên kia kết giao không tệ. Còn cái cô thiên kim tiểu thư Lưu gia nhà đó cũng thích lão, còn đến nhà lão ăn tất niên nữa."

Ngón tay Ôn Ngôn đột nhiên siết chặt. Cơm tất niên, đêm hôm đó Tần Húc phong trần mệt mỏi chạy đến tìm cậu, lúc đó Ôn Ngôn cảm thấy kì quái.

Tần Húc rồi sẽ kết hôn... Cũng đúng, một công tử nhà giàu như Tần Húc đương nhiên sẽ tìm một người môn đăng hộ đối. Ôn Ngôn cúi đầu nghèn nghẹn, giấu tất cả mất mát vào trong lòng.

Tần Húc buông buông ly rượu trong tay xuống, ất khó chịu nhìn về phía Nghiêm Đào, " Tôi mà không thích thì ai đến cũng vô dụng, nếu anh tôi mà thích để anh ta cưới là được."

Nghiêm Đào cười ha hả, vỗ vỗ vai Tần Húc, "Không hổ là lão, tôi biết lão kiểu gì cũng sẽ không thỏa hiệp mà."

Cảm giác hít thở không thông của Ôn Ngôn mới đỡ hơn, hai chân giấu ở dưới bàn len lén dịch lại gần hắn một chút. Cậu chiếm hữu Tần Húc chỉ có thể cận thận như vậy thôi.

" Cậu còn nói tôi, còn cậu thì sao? Gần đây cũng không thấy đi ra ngoài chơi bời, định hoàn lương à?" Ánh mắt Tần Húc đầy hoài nghi nhìn Nghiêm Đàoo. Nghiêm Đào còn là người biết chơi hơn hắn, nói hoàn lương hắn mới đếch thèm tin.

Nghiêm Đào vừa rồi còn nói cười vui vẻ thì bây giờ đầu đầy sọc đen, Tần Húc không mở miệng thì tốt, vừa mở miệng ra thì đã chọc trúng chỗ đau. Hắn hoàn lương cái quỷ gì, rõ ràng là lòng có dư mà lực không đủ, bệnh của hắn cứng không được còn chưa chữa khỏi. Hắc không muốn vác mặt ra làm cho cười trong giới.

"Khụ." Nghiêm Đào cố ra vẻ ho khan một tiếng, đổi sang bộ dáng đứng đắc, "Chuẩn bị an tâm làm sự nghiệp."

"Uống rượu uống rượu, sao cứ nói chuyện mãi thế." Nghiêm Đào đổi đề tài, cầm chén rượu đứng lên, " Nào, chúc người mới của chúng ta một chén, trăm năm hạnh phúc!"

Mọi người nâng chén, nhao nhao uống một hơi cạn sạch.

Lộ Tinh chép miệng, nhớ lại dư vị nước trái cây vừa rồi, ngọt quá.

"Các định khi nào tổ chức hôn lễ?" Tần Húc ăn một miếng rau, hỏi Phó Thâm.

"Chờ sau khi giọng Tinh Tinh tốt lên." Phó Thâm xoa đầu đứa nhỏ nhà mình, " Huống hồ thời tiết bây giờ cũng lạnh không thích hợp lắm."

Liên hoan tiến hành đến giữa chừng, cửa phòng mở ra làm một luồng gió lạnh ùa vào, Phó Trạch xong công việc cuối cùng cũng đến.

Nghiêm Đào vừa mới uống xong một ngụm rượu vang đỏ, sau khi nhìn thấy rõ người đế thì bị sặc, ho khan ho đến mặt đỏ tía tai hồng.

Thằng cha khốn nạn này thế mà cũng đến!!!

"Xin lỗi, đến muộn rồi." Phó Trạch vẫn như cũ, như tắm mình trong gió xuân, khi noi chuyện thì lộ ra vẻ ôn nhu dịu dàng.

Phó Trạch đưa quà cho cho Lộ Tinh, cũng không phải cái gì quý gia lắm,mà là chocolate cậu thích nhất.

Bàn ăn cơm rất lớn, còn có rất nhiều chỗ trống nhưng hết lần này đến lần khác Phó Trạch cứ chọn vị trí của Nghiêm Đào.

Nghiêm Đào thấy anh ta ngồi xuống thì suýt nữa ngã từ trên ghế xuống. Cũng may Phó Trạch nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc đỡ lấy hắn.

" Cẩn thận chứ." Phó Trạch vẫn mỉm cười như cũ, lễ độ hàm súc.

Nghiêm Đào không trả lời, chỉ cảm thấy Phó Trạch cười đến dối trá khủng bố. Đôi mắt giấu đằng sau cặp kính kia giống như là mở thấu thị (2), nhìn hắn sạch sẽ từ trên xuống dưới.

(2) Khả năng thấu thị: là khả năng của một người nhìn thấy (nghe hoặc nhận thông tin theo bất kỳ cách nào khác mà hầu hết những người xung quanh không thể tiếp cận được với nhận thức).

" Anh Phó, theo quy củ tự phát 3 chén." Tần Húc và Phó Trạch cũng rất quen thuộc, đẩy chai rượu vang đến trước mặt Phó Trạch.

Phó trạch rất sảng khoái, ngay lập tức uống 3 chén vào bụng.

Bầu không khí bữa tiệc hòa hợp, trừ Nghiêm Đào với Phó Trạch đang ngừng đọ sức.

"Xem ra có ngoan ngoãn nghe lời, không đi ra ngoài làm loạn." Phó Trạch lơ đãng thì thầm với Nghiêm Đào, "Tôi rất vui mừng."

Nghiêm Đào như điện giật mà rụt cổ lại, vui cái đầu quỷ nhà anh! Cái đồ âm hồn không tan!

Hắn phản ứng quá kịch liệt, những người khác nhao nhao dùng ánh mắt đánh giá hắn.

"Vừa rồi có muỗi, cứ bay quanh mặt tôi phiền chết đi được." Nghiêm Đào làm bộ làm tịch vỗ không khí trước mặt hai cái, chuyện giữa hắn và Phó Trạch không muốn để người khá biết.

"Trời lạnh như vậy thì sao mà có muỗi?" Tần Húc nói thầm, nhưng không cố chấp hỏi nữa.

Kết thúc bữa tối, thời gian không còn sớm.

Phó Thâm dẫn Lộ Tinh về Phó trạch, Tần Húc cũng dẫn Ôn Ngôn về chung cư. Đến cuối cùng, chỉ còn Phó Trạch với Nghiêm Đào.

Nghiêm Đào thấy tài xế lái xe đến, chạy trối chết chui vào xe, đóng cửa lại.

Nhưng đáng tiếc chân Phó Trạch vẫn dài hơn hắn mấy cm, đi vài bước chặn lại cửa xe đang muốn đóng.

" Tôi không lái xe đến đây, tiễn tôi một đoạn đi." Phó Trạch không phải hỏi ý kiến của Nghiêm Đào, vừa nói xong đã ngồi xuống.

" Tôi có đồng ý cho anh đi không?" Nghiêm Đào tức giận, hận không thể một cước đạp Phó Trạch xuống.

" Rất tiện đường mà." Phó Trạch tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời vấn đề của hắn " Thầy tôi ở chung cư Tinh Cảng."

Nghiêm Đào ở chung cư Tinh Cảng.

Nghiêm Đào biết, hôm nay muốn đuổi Phó Trạch xuống xe là không có khả năng. Hắn dứt khoát nhận, cùng lắm thì không để ý đến nanh ta thôi.

Sự im lặng kéo dài một đường.

Đến chung cư Tinh Cảng, Nghiêm Đào không do dự mà trực tiếp nhảy xuống xe. Bầu không khí ở chung một chỗ với Phó Trạch quá áp lực mẹ nó khiến hắn thở không nổi.

Huống chi hắn còn phải lo lắng sợ hãi, sợ Phó Trạch lại lấy ra con dao phẫu thuật động tay động chân uy hiếp hắn.

" Biến đi." Nghiêm Đào mắng một câu vào trong nhà rổi sải bước chạy, dường như sợ Phó Trạch đuổi theo tìm hắn tính sổ.

Phó Trạch khẽ cười hai tiếng, cầm lấy kính rồi cũng xuống xe.

"Cảm ơn." Phó Trạch nói lời cảm ơn với tài xế, sau đó bước vào khu chung cư.

Một đường Nghiêm Đào hùng hùng hổ hổ, còn đang mạnh miệng nói rằng một ngày nào đó sẽ làm Phó Trạch đến kêu bố gọi mẹ.

Thang máy lên tầng sáu, Nghiêm Đào vừa định lấy thẻ phòng ra quẹt cửa. Đột nhiên một bàn tay thon dài vịn lên cửa, kẹp Nghiêm Đào giữa anh ta và khe cửa.

" Có thể vào uống chén trà không?"

Th âm Phó Trạch vang lên phía sau Nghiêm Đào.

Cả người hắn phản xạ có điều kiện rùng mình một cái.

" Anh là quỷ chắc! Đi đường không phát ra tiếng!" Nghiêm Đào tức đến thất khiếu (3) bốc khói, "Uống cái con mẹ anh."

(3) Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

" Tôi mà nói không thể, thì anh không đi vào chắc?"

Lúc này đổi thành Phó Trạch trầm mặc.

Nghiêm Đào quẹt thẻ phòng, nếu không phải biết rõ ràng mình không phải là đối thủ của Phó Trạch. Hắn nhất định sẽ ném anh ta ra ngoài cho gió thổi lạnh rồi khóa cửa lại.

" Chỉ có nước máy, uống xong rồi thì biến nhanh đi." Giọng Nghiêm Đào rất không kiên nhẫn.

Phó Trạch lại không nhanh không chậm đi đến trước mặt giá rượu vang của Nghiêm Đào. Nghiêm Đào thích uống rượu,có không ít rượu trân quý nổi tiếng, có rất nhiều trên thị trường nhưng vô giá.

Nghiêm Đào ngồi trên sô pha, ánh mắt vẫn không khống chế được mà nhìn về phía người đàn ông đang phát ra mị lực đáng chết kia. Dáng người của anh ta thì không còn gì để nói rồi, bộ dạng cũng rất tốt, tuy rằng hắn rất rõ ràng hành vi ác liệt của anh ta, nhưng lại vẫn không nhịn được mà muốn ngủ (4) cùng.

(4) Ngủ = cɦịƈɦ =)))) ( chắc các bạn cũng hiểu rồi nhưng mình cứ note để dễ hiểu hơn thôi )

Dù sao thì Phó Trạch cũng là người mà hắn tâm tâm niệm niệm từ hồi còn đi học như vậy, sao mà dễ dàng quên được.

Chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau, Nghiêm Đào phát hiện thằng em của mình héo rũ lâu nay hình như có phản ứng với Phó Trạch.

" Yamazaki (5)" Trước tủ rượu, ánh mắt Phó Trạch sáng ngời "Không ngờ cậu cũng thích loại whisky này."

(5) Yamazaki: là thương hiệu rượu whisky mạch nha đơn thuần túy (sản phẩm đáp ứng tiêu chuẩn nhãn whisky nhật bản theo quy định của hiệp hội sản xuất rượu vang nước ngoài nhật bản) được sản xuất tại nhà máy rượu mạnh sundoli yamazaki, được bán bởi các loại rượu vang sundoy (thế hệ thứ hai)

"Uống hai chén?" Nghiêm Đào đột nhiên mở miệng.

" Rất vinh hạnh." Phó Trạch lấy rượu ra, đưa cho Nghiêm Đào. Hắn cầm rượu đi lấy chén, thừa dịp Phó Trạch không chú ý lấy thêm đồ trên giá chén.

Nghiêm Đào thêm cái gì đó vào trong chén của Phó Trạch, thứ tốt nhất làm cho cả người ta mềm nhũn. Ai bảo anh ta đê tiện như vậy, bây giờ chính là gậy ông đập lưng ông.

Sau đó đưa chén rượu đến trước mặt Phó Trạch, một chút chột dạ cũng không có.

Phó Trạch cầm chén rượu lên cũng không vội uống, đầu tiên là dùng mũi để phẩm rượu trước, " So với ấn tượng của tôi hương thơm còn thuần hơn."

Thấy Phó Trạch chuẩn bị uống, trong lòng Nghiêm Đào mừng thầm. Kế hoạch phản công của mình chỉ thiếu một bước! Đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm Phó Trạch đến khóc cũng không khóc nổi!

" Hơi lạnh, đóng cửa sổ lại được không?" Phó Trạch để chén rượu đã đưa đến môi xuống, nhìn về cái cửa sổ sau lưng Nghiêm Đào.

" Chậc! Chỉ có anh là lắm chuyện!." Trên miệng Nghiêm Đào nói không dứt, đứng dậy đi đóng cửa sổ, chờ lúc hắn ngồi xuống thì Phó Trạch đã cầm chén lên uống. 

Bình luận

Truyện đang đọc