NGƯỜI CÁ XẤU XÍ



Quần áo của tiểu nhân ngư đã bị thợ săn lột sạch, may là Chu còn giữ lại chút lý trí, nếu không với tính đơn thuần thế này của tiểu nhân ngư, sợ là Chu làm gì cũng sẽ không ngăn cản.

Nhất là người mới nếm qua tư vị tình dục, chỉ cần là người từng hưởng thụ qua đều biết nó khiến người ta trầm mê thế nào.

Tiểu nhân ngư thoải mái cả người đều run rẩy.

Sau khi bị thợ săn trêu đùa, thần sắc vừa thích ý lại mang theo vài phần mệt mỏi làm ổ trong ngực Chu, bộ dáng lười biếng, mắt cũng không muốn mở.

Trong phòng phảng phất hương vị dịch thể không thể miêu tả, tiểu nhân ngư giật mũi ngửi ngửi, hai má đỏ ửng chưa tan lại nóng lên, thẹn thùng chôn mặt trong lòng thợ săn.


Lỗ tai Chu lúc này cũng nóng lên, chỉ là nếu hai người cùng ngượng ngùng thì còn làm gì được? Nhất định hắn phải chống đỡ, tiểu nhân ngư ngây thơ chưa hiểu sự đời, hắn phải chậm rãi chỉ bảo cho đối phương.

Kiều cảm thấy bàn tay của Chu nhẹ nhàng vuốt ve, dần dần trái tim đang đập loạn cũng từ từ yên tĩnh trở lại, cảm nhận được ấm áp cùng thỏa mãn khó nói thành lời.

Tất cả những thứ này đều là Chu mang lại cho y.

Khóe miệng nhịn không được cong cong, Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn Chu, chịu đựng xấu hổ, hỏi: "Chu, vừa rồi là cái gì? Chúng ta...!Chúng ta đã làm qua vài lần, chỉ là tại sao lại...!lại thoải mái như vậy?" Hai chữ "thoải mái" đã nhỏ xíu đến mức không thể nghe thấy.

Hầu kết Chu trượt trượt: "Đó là chuyện chỉ hai người thân mật nhất với nhau mới có thể làm."
Tiểu nhân ngư thì thào: "Hai người thân mật nhất?"
"Ta và Chu là hai người thân mật nhất trên đời?"
Hai tai thợ săn đã nóng bừng, ánh mắt chăm chú nhìn tiểu nhân ngư: "Đúng vậy, em là người thân mật nhất của ta; ta, ta cũng là người thân mật nhất của em...!Chuyện vừa rồi chỉ có hai chúng ta mới có thể làm, những người khác đều không thể."
Tiểu nhân ngư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, y dụi dụi mắt ngáp một cái: "Ta hơi mệt."
Thợ săn dịu dàng sờ tóc tiểu nhân ngư: "Ngủ đi, ta ở đây trông coi, buổi chiều chúng ta đi chợ xem thử."
Được Chu vuốt ve, tiểu nhân ngư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau giờ ngọ, đợi cho ánh mặt trời không còn gay gắt nữa, lúc này Chu mới dẫn theo Kiều ra ngoài.

Kiều là người cá, hắn lo lắng đi lâu dưới ánh mặt trời làm y khó chịu, vì thế làm một cái áo choàng rộng cho y khoác lên, sau đó lại tìm nón sa phủ rất nhiều vải thưa để y đội lên, thứ nhất là che được ánh nắng, thứ hai là tránh cho mọi người thấy được dung mạo quá đỗi xinh đẹp của tiểu nhân ngư.


Trong chợ người tới kẻ đi, tiểu nhân ngư bị thợ săn nắm tay đi trên đường lớn, trong lòng cảm thấy cực kì thú vị, kinh ngạc cảm thán.

Đây là lần đầu tiên Kiều nhìn thấy nhiều nhân loại như vậy, âm thanh rao bán hàng vang bên tai không dứt, trẻ con vui đùa xôn xao, nhiều người như vậy có thể sánh bằng cung điện náo nhiệt y từng sống.

Bên người nhiều nhân loại xa lạ như vậy, tiểu nhân ngư vừa hồi hộp lại tò mò.

Y nắm chặt tay Chu không rời, giống đứa nhỏ đi theo sau đối phương, từng chút một đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Chu đột nhiên dừng bước, Kiều nghi hoặc muốn hỏi sao vậy, chỉ thấy Chu đưa cho y một xâu màu đỏ.

"Hả?" Tiểu nhân ngư nhận lấy: "Đây là cái gì?"
"Cái này gọi là kẹo hồ lô, em nếm thử xem."
Kiều vén vải xô che trước mặt cắn thử một miếng, nhẹ nhàng nhai nhai.

"Ngon quá!"
Chu thấy Kiều thích, lại mua thêm một xiên nữa cho y cầm.

Hai người đi tới một tiệm may quần áo, từ trước đến nay Chu vẫn sống tiết kiệm, cơ mà đây là lần đầu tiên mua y phục cho tiểu nhân ngư, tất nhiên là sẽ chọn loại tốt nhất.

Lo lắng tiểu nhân ngư rời nước lâu không thoải mái, Chu mua quần áo rất nhanh.


Thật ra là do tiểu nhân ngư lớn lên rất đẹp, mặc gì cũng hợp, không cần lựa chọn quá lâu.

Khi trở về nhà, quả nhiên tiểu nhân ngư không chịu nổi rời nước lâu, vừa mới về liền lảo đảo chạy tới thùng nước, quần áo cũng không kịp cởi mà nhảy vào luôn.

Kiều ngâm người dưới nước, bọt khí ùng ục nổi lên, hai chân mảnh khảnh cũng biến trở lại thành đuôi cá, làm bọt nước bắn tung tóe khắp mặt đất.

Thợ săn đặt đồ đạc trên tay bên cạnh đó, nhẹ nhàng sờ tóc tiểu nhân ngư, lo lắng hỏi: "Rất khó chịu sao?"
Kiều lắc đầu: "Hiện tại thì ổn rồi."
Ngươi cá nhỏ cầm lấy bàn tay thợ săn: "Đừng lo, ta không yếu ớt như vậy."
Chu thở dài một hơi, không kìm lòng được đặt một nụ hôn lên trán tiểu nhân ngư, sau đó hôn xuống dưới, chạm vào bờ môi mềm mại.

Hạnh phúc tới quá mức đột ngột, lấp đầy trái tim cô quạnh của hắn.

Nhiều lúc hắn lo lắng đây chỉ là một giấc mộng..


Bình luận

Truyện đang đọc