NGƯỜI CÁ XẤU XÍ



Chu xây thêm một cái sân, trong sân đào một cái hố to dùng đá bóng loáng xây lên.

Tốn bảy ngày để chuẩn bị tốt mọi thứ, Chu tự mình xây cho tiểu nhân ngư một ao nước, cạnh bờ còn trồng thêm mấy cái cây lấy bóng râm, như thế Kiều có thể hóng gió dưới tàng cây được mà cũng có thể chơi đùa dưới nước được.

Sau khi đổ nước biển vào trong ao, tiểu nhân ngư kinh ngạc nhìn, đôi mắt đen láy trừng lớn, cái miệng nhỏ xíu nói không nên lời.

Chu đứng bên cạnh lau mồ hôi trên trán, nói: "Cuối cùng cũng làm xong rồi.

Kiều, em thích không?"

Tiểu nhân ngư gật đầu liên tục, hai tay nghịch nước trong ao.

Nước biển trong suốt có thể nhìn thấy tảng đá dưới đáy, còn có một ít cá nhỏ.

Y cười khẽ thả mình vào trong nước, hai chân biến thành đuôi cá đen tuyền.

Ở trong ao vui vẻ bơi qua bơi lại vài vòng, Kiều chống tay vào thành ao ngửa cổ nhìn Chu, tóc đen dán vào sau lưng lộ ra cần cổ xinh đẹp.

"Chu, ta thích lắm, cám ơn huynh, huynh thật tốt!" Kiều lặp đi lặp lại những lời này, nói năng cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

Chu cười nhẹ, xoa đầu tiểu nhân ngư, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười: "Em thích là tốt rồi, nơi này là nhà của chúng ta, em muốn làm gì cũng được.

Tiểu nhân ngư mím môi cười, hai tay ướt sũng đột nhiên vươn lên kéo thợ săn xuống nước.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của thợ săn Kiều nghịch ngợm mở to mắt, sau đó dùng đuôi cá quấn lấy chân thợ săn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên.

Mấy lần liên tiếp tiểu nhân ngư đều chủ động cầu hoan, điều này làm thợ săn vui vẻ nhưng đồng thời lại có chút phiền muộn.

Hắn lo lắng làm việc này thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Kiều, nhưng mỗi lần bị đối phương trêu chọc, mấy lời nhắc nhở bản thân phải khắc chế đều bị ném ra sau đầu, cùng Kiều trầm luân.


Đến khi Chu dừng lại động tác, hai người đã bất động ở dưới nước, cứ thế lẳng lặng ôm nhau.

"Kiều..."
Kiều ngẩng đầu, đôi mắt dập dờn sóng nước, hơi nước mông lung.

"Ta yêu em...!Ta sẽ mãi mãi đối xử tốt với em."
Khóe miệng tiểu nhân ngư giương cao, gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn, cũng hứa hẹn đáp lại: "Ta cũng sẽ đối xử với Chu thật tốt, mãi mãi."
Tiểu nhân ngư gắt gao nhìn thợ săn, mặt mày chứa đựng tình cảm nồng đậm, lại hôn lên môi đối phương.

Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng quấn lấy đối phương.

Tiếng thở dài thoát ra từ trong họng, Chu ngậm lấy đầu lưỡi linh hoạt của Kiều, một dòng ấm áp chảy tới khắp tứ chi xương cốt, làm cho lỗ chân lông của hắn cũng thoải mái mở ra.

Hôn xong Chu mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân thể hắn vốn rắn chắc khỏe mạnh, giờ phút này lại cảm nhận được một dòng nước ấm áp dạt dào chảy trong cơ thể, vô cùng thoải mái.

Thợ săn hoảng sợ nhìn tiểu nhân ngư, hỏi: "Kiều!? Em vừa làm gì vậy?"

"Ta cho huynh một nửa nhân ngư đan của ta."
Cánh tay vòng qua eo tiểu nhân ngư không khỏi siết chặt, Chu lo lắng nói: "Kiều, em...!em không cần làm như vậy." Hai tay thô ráp lướt qua hai má trơn bóng của tiểu nhân ngư: "Nhân ngư đan của em thì em cứ tự mình giữ, cho ta một nửa rồi sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể em thì phải làm sao?"
"Ta phải làm gì mới trả lại một nửa nhân ngư đan kia cho em?"
Tiểu nhân ngư lắc đầu, cười nói: "Đã cho thì sẽ không lấy lại được.

Huynh yên tâm, thiếu một nửa nhân ngư đan cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho ta cả, ta cho huynh sẽ không tự làm tổn thương đến mình."
Lời nói nghẹn lại ở họng, Chu không nói lên lời.

Kiều vẫy vẫy đuôi cá màu đen, rời khỏi cái ôm của thợ săn bơi một vòng, khuôn mặt đầy ý cười vui vẻ nói: "Huynh xem, ta thật sự không sao cả."
Chu bán tín bán nghi, tạm thời tin tiểu nhân ngư không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng muốn biết vì sao Kiều lại cho hắn một nửa nhân ngư đan.

Hỏi vài lần Kiều đều lắc đầu, cười không nói cho hắn.

Thời gian chậm rãi trôi, trận tuyết đâu mùa đã bắt đầu tới, bọn họ đón ngày tết long trọng nhất năm..


Bình luận

Truyện đang đọc