NGƯỜI CHÍNH TRỰC AI LẠI YÊU THẦM

Chiều thứ bảy, cô Dương Thụ Quả bảo mọi người thành lập ‘Nhóm giúp đỡ học tập lớp 11-6’, sau đó thêm tài khoản mười học sinh top đầu và mười học sinh bét lớp vào nhóm wechat: “Tôi nhận ra có một số em không dám hỏi bài thầy cô, chỉ dám hỏi bạn học, nhưng không phải ai cũng thân thiết với các bạn điểm cao… Bây giờ chúng ta cùng tạo một nhóm giúp đỡ học tập, những bạn học kém nếu gặp phải đề không biết làm có thể để qua một bên, tổng hợp lại sau đó hẹn các bạn học giỏi một khung giờ cố định để giải đáp thắc mắc hoặc những chỗ không hiểu. Đều ở trong một nhóm, mọi người nhớ giúp đỡ nhau, nỗ lực để cuối kỳ có sự tiến bộ nhảy vọt.” Cô Dương Thụ Quả cho rằng tạo một nhóm chat sẽ giúp hai nhóm học sinh thân thiết hơn, dù là trò chuyện trong nhóm hay trò chuyện riêng đều thuận tiện.

Cô dừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Bây giờ đã là tháng tư. Trừ vài bạn thì hầu hết các em sắp đến ngưỡng trưởng thành, bắt đầu hiểu chuyện, vì tương lai suy nghĩ rồi. An Chúng, Tiền Hậu… hai em đều có sinh nhật ở tháng ba, phải thể hiện mình đã hiểu chuyện, cho người khác thấy mình có thay đổi nhé…”

An Chúng, Tiền Hậu: “Dạ, tụi em biết rồi!”

Đêm đến, cô Dương vào wechat xem ‘Nhóm giúp đỡ học tập lớp 11-6’ mà mình tạo hồi sáng thì thấy Thẩm Hi đã đổi biệt hiệu của mình thành ‘Thẩm hiểu chuyện’, cũng đem biệt hiệu của Hạ Cửu Gia đổi thành ‘Hạ hiểu chuyện’. An Chúng, Tiền Hậu, tất cả mười học sinh đội sổ cũng bắt chước đổi biệt hiệu mình thành ‘An hiểu chuyện’, ‘Tiền hiểu chuyện’… Bọn họ còn bàn bạc đổi tên nhóm thành ‘Hội hiểu chuyện lớp 11-6’!!!

Cô Dương Thụ Quả: “…” Cô tận mắt thấy quyết tâm trưởng thành của An Chúng Tiền Hậu, nhưng kì lạ là cô không thấy vui mừng một chút nào! Này là quỷ gì đây! Khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định là Thẩm Hi bày trò. Biệt hiệu của Hạ Cửu Gia chắc hẳn là Thẩm Hi tự sửa, dù sao hai em ấy… rất dễ dàng cầm di động của nhau.

——

Buổi tối, Hạ Cửu Gia tắm rửa xong, mặc vào bộ quần áo ngủ bằng vải cotton rộng thùng thình mà bà nội may cho rồi lê bước về phòng 336. Ba bạn cùng phòng đã về nhà. Hạ Cửu Gia dùng khăn lau khô tóc, sau đó lấy một miếng kem dưỡng ẩm Johnson Baby thoa lung tung lên mặt. Mùa xuân ở thành phố CC có gió lớn, trời hanh khô, thỉnh thoảng trước khi ngủ Hạ Cửu Gia sẽ bôi chút kem dưỡng để phòng ngừa da bị nứt nẻ. Cậu không biết mấy về mỹ phẩm, chẳng qua lúc nhỏ mẹ thường bôi cho cậu loại này nên vẫn dùng đến giờ, mà hiệu quả cũng tốt.

Cậu vừa định đọc sách thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ ‘cộc — cộc cộc — cộc cộc cộc–“, cùng với giọng Thẩm Hi: “Đông bảo ~ Cho tớ vào ~ Cho tớ vào~”

“…” Hạ Cửu Gia ra mở cửa, đáp: “Gõ cửa còn gõ theo nhịp trống nữa à.”

Thẩm Hi nhìn nhìn trong phòng: “Mọi người đều về nhà hết rồi hả?”

“Ừm.”

“Cục cưng”, Thẩm Hi nắm hai cánh tay Hạ Cửu Gia, “Tại cô hiệu trưởng yêu cầu phải chú ý nên mấy ngày nay không hẹn được cậu ở vườn hoa, khó chịu muốn chết, tớ sắp hết kìm nén được rồi.” Với cả do không biết có bao nhiêu thầy cô biết chuyện này, nên trong phòng học hay sau giờ học cũng không dám nắm tay nắm chân.

“…” Hạ Cửu Gia ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm Thẩm Hi.

“Cục cưng”, Thẩm Hi có chút khẩn trương, hô hấp bắt đầu dồn dập, “Cục cưng à, cậu có nhớ cậu thiếu tớ một món nợ không?”

“…” Hạ Cửu Gia hỏi lại, “Lần cậu bị cận thị ấy à?”

“Ừ, có được tính không?”

“Tính.”

Thẩm Hi nghe thế liền thần bí mà lấy ra một món đồ: “Đông bảo, chơi cái này được không? Hôm nay Hồng Tinh ERKE lại gọi tớ lên nói chuyện, chuyển lời thay cô hiệu trưởng. Tớ thấy gần thùng rác có mấy món đồ bị thầy ấy tịch thu nên tiện tay nhặt một cái. Tiếp theo mới buồn cười, thầy ấy bảo tớ phải chín chắn lên, phải có trách nhiệm, đừng nghĩ muốn ngưng là ngưng, hôm nay theo đuổi người ta ngày mai lại đá người ta. Còn bảo…”  Thẩm Hi bắt chước giọng điệu mạnh mẽ của thầy Hồng Tinh ERKE, “Hai trò hoặc là chia tay bây giờ hoặc không được chia tay, ngàn vạn lần đừng chọn thời điểm lớp 12 hoặc thời điểm thi đại học lại làm nhau tổn thương.”

“…” Hạ Cửu Gia biết trường R lo sợ Thẩm Hi chia tay làm mình không còn lòng dạ nào học tập, thành tích tuột dốc. Mấy hôm trước muốn chia rẽ, mấy hôm nay lại lo lắng chia tay, nhà trường cũng đủ nhức não.

Hạ Cửu Gia cúi đầu nhìn liền nhận ra Thẩm Hi cầm trong tay hai viên xúc xắc bằng nhựa, mỗi mặt là một màu, đỏ vàng cam xanh da trời xanh lá đủ cả, trông thật đáng yêu. Hạ Cửu Gia hỏi: “Đây là cái gì?” Hai cái xúc xắc, một cái mặt phía trên viết chữ ‘Hôn’, ‘một cái mặt trên viết ‘Lỗ tai’.

Thẩm Hi trả lời: “Xúc xắc tình thú…”

“Hả?” Hạ Cửu Gia cầm lên một viên xúc xắc, lật xem tất cả sáu mặt, tổng cộng viết sáu chữ: thổi, mút, hôn, cắn, liếm, sờ.

“…” Cậu cầm cái còn lại lên xem. Quả nhiên viên xúc xắc này lại viết các bộ phận trên thân thể: môi, lỗ tai, cổ tay, cổ chân, đầu gối, khuỷu tay.

Mấy bộ phận thật ra cũng bình thường, xem ra đây là phiên bản nhẹ nhàng của xúc xắc tình thú.

Thẩm Hi cẩn thận dò hỏi: “Chơi cái này được không?”

“…”

“Không được à… vậy thôi bỏ qua đi.”

Hạ Cửu Gia cắt ngang: “Phải chơi mấy lần?”

“A?” Vốn Thẩm Hi nghĩ chỉ chơi được nhiều nhất một lần, không ngờ đối phương lại đặt ra câu hỏi mấy lần, bèn vội vàng làm bộ đau đớn mà ra quyết định: “Vậy ba lần được không?’

“Nói rồi nhé chỉ chơi ba lượt, sau đó không được nhắc lại vụ bị cận thị 0,5 độ nữa, coi như thanh toán xong.”

Yết hầu Thẩm Hi chạy lên chạy xuống: “Một lời đã định.”

Hạ Cửu Gia cũng cảm thấy vô cùng kích thích cùng một chút hưng phấn. Xúc xắc tình thú… khiến mọi việc vô cùng khó đoán trước.

Hai người ngồi xếp bằng trên giường Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi lấy ra một cái chén, ụp lên hai viên xúc xắc, lắc loảng xoảng một lúc, sau đó ‘vù’ đặt lại lên giường, mở chén ra, thấy một viên xúc xắc đề chữ ‘cắn’, viên còn lại là chữ ‘lỗ tai’.

Thẩm Hi ngước mắt: “Cục cưng à…”

Hạ Cửu Gia ra vẻ bình tĩnh, nhìn lại đối phương. Vài giây sau Thẩm Hi nhào tới, Hạ Cửu Gia ngả về phía sau, lưng dựa vào tường. Tay trái Thẩm Hi chống tường, tay phải vén tóc Hạ Cửu Gia qua tai, để lộ ra vành tai mượt mà, sau đó đưa tay luồn vào đầu tóc vẫn còn hơi ẩm ướt của đối phương, cố định lại gáy, đưa môi qua. Cậu khẽ cắn vành tai mềm mại của đối phương, lại cắn rồi lại buông, cắn xong còn kéo nhẹ sang một bên. Hơi thở ấm ấp phun vào tai làm Hạ Cửu Gia không tự chủ mà nắm chặt khăn trải giường. Bầu không khí dần dần trở nên nóng bức như trong lồng hấp.

Chẳng biết qua bao lâu Thẩm Hi mới quay lại chỗ cũ, nhìn Hạ Cửu Gia xong lại đưa mắt nhìn chiếc chén, lại bắt đầu một vòng chơi mới. Lắc được vài giây, Thẩm Hi lại nhìn thẳng vào Hạ Cửu Gia, tay vẫn không ngừng lắc, nói: “Cục cưng, cậu bảo dừng thì tớ sẽ dừng.”

“…” Hạ Cửu Gia nghĩ: cái này giống như… tự mình lựa chọn phương thức ‘tình thú’.

Cậu giả vờ tự nhiên, chờ vài giây rồi nói: “Ngừng”.

Thẩm Hi dừng tay, chờ cho trong chén không còn tiếng va chạm loảng xoảng mới mở chén lên, một viên xúc xắc ghi ‘thổi’, viên còn lại ghi ‘cổ chân’.

Hạ Cửu Gia: “…” Có vẻ cũng ổn.

“Cục cưng…” Thẩm Hi gọi xong liền đưa tay cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Hạ Cửu Gia, nhẹ nhàng kéo về phía mình. Hạ Cửu Gia cũng không chống lại, thuận thế còn nâng chân lên. Tay phải Thẩm Hi nắm phần dưới cổ chân, nâng lên gần miệng mình, cậu chỉ cảm thấy chân Hạ Cửu Gia thực trắng, có thể nhìn thấy những đường mạch máu xanh nhạt, ngón chân tròn trịa, móng chân sạch sẽ. Cậu hơi cúi đầu thổi một hơi thở nóng hổi lên bộ phận đã được chỉ định.

Bả vai Hạ Cửu Gia dựa vào tường, chân phải duỗi thẳng về phía cuối giường. Thẩm Hi vừa thổi, Hạ Cửu Gia liền thấy cổ chân ngứa ngứa, dường như có một luồng điện ‘xoẹt’ chạy thẳng từ nơi ấy lên toàn thân.

Cậu rụt chân lại, vội nói: “Nhanh lên làm vòng thứ ba, nhanh chóng xong việc.”

“Ừ…” Thẩm Hi ngồi ngay ngắn lại, tiếp tục lắc hai viên xúc xắc.

Lần thứ ba ra kết quả: mút, môi.

Toàn thân Hạ Cửu Gia bắt đầu bồn chồn, tim bắt đầu đập thật nhanh.

Thẩm Hi lại nhỏm người qua, hai đôi môi chậm rãi tiến gần tới nhau.

Ngay tại lúc sắp đụng vào nhau, Hạ Cửu Gia mềm mại gọi: “Thẩm Hi….”

Thẩm Hi khựng lại một chút, sau đó trực tiếp đè lên. Cậu hôn thật cẩn thận, thỉnh thoảng mút thật nhẹ, theo thời gian ngày càng dài lực mút cũng ngày càng tăng, cuối cùng môi Thẩm Hi dùng sức mút cắn cánh môi dưới đầy đặn của Hạ Cửu Gia, mỗi lần đều kéo đến khoảng cách lớn nhất, làm cho nó tự bật trở về, rồi lại ngậm lấy nó mà mút.

Hạ Cửu Gia nhịn không được mà nắm chặt bả vai Thẩm Hi.

Thẩm Hi chuyển sáng ngậm môi trên, dùng chính đầu lưỡi mình ve vuốt môi châu đối phương. (*môi châu là chỗ nhô ra phần giữa môi trên)

Một lúc sau cậu đẩy răng nanh Hạ Cửu Gia mở ra, luồn đầu lưỡi mình vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi người kia, từng chút một quấn quýt, cọ xát. Sau đó, phạm vi xâm nhập càng lúc càng lớn, đi vào càng ngày càng sâu, lực đạo càng lúc càng mạnh, cuối cùng đầu lưỡi vô cùng bá đạo, có chút thô lỗ, tỏa ra khát khao chiếm hữu cực cao, vừa nóng bỏng lại vừa mạnh mẽ, tựa như muốn nuốt trọn người trong lòng.

Chưa bao giờ Hạ Cửu Gia cảm thấy mình bị kích thích đến thế, trong miệng tràn ngập hương vị của Thẩm Hi, trái tim đập nhanh như muốn vọt lên cổ họng. Hai tay cậu bấu chặt bả vai Thẩm Hi, hai chân cọ nhẹ hai bên eo đối phương. Cậu vừa kinh ngạc, vừa vui sướng, lại vừa bất an, hàng ngàn cảm xúc đang quấy đảo cùng một lúc.

Vài phút sau, Thẩm Hi vừa buông ra là Hạ Cửu Gia thuận thế trượt xuống, nằm ngửa trên giường. Thẩm Hi cũng chỉ buông đôi chân nãy giờ mình nắm, chuyển sang ôm Hạ Cửu Gia tiếp tục hôn môi, Hạ Cửu Gia thì ôm chặt lưng Thẩm Hi. Đến khúc cuối cùng hai người đều có chút không khống chế được, điên cuồng không ngừng hôn môi cho đến khi đầu lưỡi tê dại, có chút khó chịu mới thôi.

Vừa nhìn đồng hồ liền phát hiện sắp đến giờ ký túc xá tắt đèn, Thẩm Hi vuốt ve mặt Hạ Cửu Gia nói: “Tớ phải quay về phòng ngủ đây, Chu Tri Cổ hôm nay ở lại.” Vì còn có bạn cùng phòng ở lại nên nếu đêm không về sẽ bị hoài nghi.

Hạ Cửu Gia đáp: “Ừm.”

“Tớ yêu cậu.”

“…Sến quá đi.”

“Tuổi mười bảy, mười tám không để nói mấy lời sến súa sao?”

Hạ Cửu Gia thở dài: “Tớ cũng yêu cậu, mau về phòng ngủ đi.”

“Ừm.”

=======

Bình luận

Truyện đang đọc