NGƯỜI CHÍNH TRỰC AI LẠI YÊU THẦM

Đại hội thể thao trường R tổ chức trong hai ngày.

Ngày hôm sau, Thẩm Hi phải tham gia chạy vượt rào 100m trước. Hạ Cửu Gia lại đi cùng cậu, đứng một bên ôm quần áo, dõi theo người mình thích nhất.

Cảnh tượng khi người ấy sắp 18 tuổi, nhiệt huyết thi đấu trong đại hội thể thao, sau này sẽ không gặp được nữa, Hạ Cửu Gia không muốn bỏ qua, mặc kệ là thi nhảy cao, nhảy xa hay là chạy 100m, 200m… cậu không muốn bỏ lỡ bất kì hạng mục nào.

Tiếng súng báo hiệu nổ vang.

Thẩm Hi phản ứng rất nhanh, cả người bắn lên như một mũi tên, lao thẳng về phía trước!

Đến thanh rào đầu tiên, Thẩm Hi chưa biết tư thế vượt rào tiêu chuẩn nên đành co người nhảy qua, nhấc chân sau vượt qua rào, tiếp tục chạy về trước. Những người khác có người thì lập tức dừng lại, nhấc chân nhảy qua lại đá trúng rào, rồi chạy tiếp; cũng có người cố gắng nhảy lên nhưng vẫn bị rào ngăn trở, thực sự vượt rào cũng chỉ có hai ba người.

Đến thanh rào thứ hai, Thẩm Hi lại co người, bật nhảy qua rào, đến thanh rào thứ ba tư thế của cậu đã thuần thục hơn hẳn, ưu thế dẫn đầu càng lúc càng lớn.

“Má ơi…” An Chúng Tiền Hậu đứng bên sân há hốc mồm, “Nhảy cao hơn cả rào… Thẩm ca của chúng ta biết bay à…”

Hạ Cửu Gia: “…” Cậu nhớ tới khoảnh khắc Thẩm Hi bay lên chụp rổ trong trận bóng rổ năm lớp 10. Khả năng vận động của Thẩm Hi quả thật kinh người.

Trường R không có ai chuyên bộ môn chạy vượt rào cho nên cuối cùng Thẩm Hi hơn người về nhì tận 2m, cậu sải đôi chân dài chạy nhanh đến điểm đích.

Không biết tại sao, khi Hạ Cửu Gia đứng ở đường biên nhìn đôi chân mạnh mẽ của Thẩm Hi, nhìn cậu cười tươi chân thành, đặc biệt là khi Thẩm Hi vượt qua vạch đích, xoay người giảm tốc chạy vòng lại, sau đó dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn đối thủ lần lượt chạm vạch đích sau mình, lại khiến trái tim Hạ Cửu Gia vô cùng rung động. Hạ Cửu Gia ma xui quỷ khiến nâng lên chiếc áo khoác thể thao hồi nãy Thẩm Hi vừa khoác, đặt nó lại gần mũi, nhẹ nhàng hít một hơi. Mấy giây sau cậu mới giật mình phản ứng lại, vội vàng ôm áo vào lòng, thấp thỏm liếc nhìn Tiền Hậu, An Chúng, may mà bọn họ đang bận reo hò vỗ tay khen ngợi Thẩm Hi, Hạ Cửu Gia mới yên tâm thả lỏng.

Thẩm Hi đi đến trước mặt Hạ Cửu Gia nói: “Đi thôi, tớ vừa nghe bên nhảy cao thông báo đến điểm danh.”

Hạ Cửu Gia đáp: “Cậu thật là bận rộn.”

Thẩm Hi đau khổ nói: “Ai bảo tớ phải dựa vào chính mình gánh hết đám con trai lớp 12-6 đây.”

Trường R có mấy học sinh lớp thể dục chuyên nhảy cao, biết dùng kỹ thuật nhảy cao lưng qua xà hoặc kiểu nằm nghiêng. Như vậy, nửa người trên qua xà, nửa người dưới vẫn còn dưới xà, sau đó khi nửa người dưới lên xà thì nửa người trên đã ở dưới xà, trọng tâm cơ thể thấp. Nhưng Thẩm Hi không có huấn luyện chuyên môn, nên dùng phương thức nhảy bước qua xà, cả thân thể đều phải bật cao hơn xà, trọng tâm cơ thể rất cao, khó khăn hơn những kiểu khác.

Dù như vậy, Thẩm Hi vẫn vượt qua vài học sinh khối thể dục, lấy được hạng ba. Thi nhảy cao ở trường R không cần học sinh tự chọn độ cao, cứ thống nhất mỗi lần nhích lên cao 5cm.

Mỗi lần Thẩm Hi vượt qua xà, An Chúng Tiền Hậu liền cảm khái: “Thẩm ca như khinh công”, “Chắc chắn Thẩm ca biết khinh công rồi.”

Tiếp theo là thi nhảy xa.

Lúc Thẩm Hi nhảy, Hạ Cửu Gia thấy mấy thầy thể dục làm trọng tài cầm bút chì chỉ vào Thẩm Hi: “Nè, chiều cao như này mới được! Phía trước nhảy không ra gì hết… Không có chiều cao thì sao nhảy xa?”

Cuối cùng Thẩm Hi hạng nhì, một học sinh chuyên thể dục lớp 12-22 được hạng nhất.

Trên đường về chỗ lớp 12-6, Thẩm Hi vừa cầm lại áo khoác vừa nhớ lại quá khứ: “Lúc trước á, mỗi năm đều có giáo viên các trường thể dục, thậm chí ngay cả thầy thể dục trong trường đều đến khuyên tớ tham gia huấn luyện thi đấu mấy môn như nhảy cao, chạy đường dài này nọ.”

Hạ Cửu Gia hỏi: “Vậy sao không tham gia huấn luyện?”

Thẩm Hi lại thả thính: “Vì để gặp được Đông bảo ở lớp 10-6 trường R.”

Hạ Cửu Gia: “…”

Giữa trưa mọi người lại ra khu chợ ăn uống, uống bia. Trong lòng Hạ Cửu Gia vui vẻ nên cũng uống hai ly.

Buổi chiều tiến hành hạng mục cuối cùng của đại hội thể thao – chạy 3000m nam.

Hạ Cửu Gia lại đi theo Thẩm Hi.

Chạy 3000m, nghĩa là phải chạy quanh sân thể dục 7 vòng rưỡi. Nam sinh bình thường chạy 2 vòng đã mệt, ai yếu hơn chạy một vòng đã thở dốc. Hạ Cửu Gia biết tuy nhìn Thẩm Hi cà lơ phất phơ, nhưng một tuần trước khi bắt đầu đại hội thể thao, mỗi buổi trưa Thẩm Hi đều chạy một lần 3000m, mục đích để rèn luyện sức chịu đựng và nắm giữ tiết tấu để phân phối thể lực.

Tiếng súng ra hiệu vang lên, Thẩm Hi không dẫn đầu mà ổn định ở vị trí thứ ba, thứ tư. Nhưng qua một vòng rồi một vòng, Thẩm Hi vẫn không hề giảm tốc độ, tới nửa vòng cuối cậu thậm chí còn tăng tốc! Trường R không có học sinh chuyên hạng mục này, cuối cùng Thẩm Hi giành được hạng nhất, hơn hạng nhì tận nửa vòng, hơn những người xếp cuối tận vài vòng.

“Quá đỉnh…” An Chúng trợn to mắt, “Thẩm ca của chúng ta thể lực thật vô hạn, như vực sâu không đáy…”

Tiền Hậu cười hèn hạ: “Tao nghe được một phép tính như vầy. Giả thiết.. ‘cậu em’ có chiều dài 15cm, một lần ra vào tương đương với thân thể dịch chuyển 30cm, như vậy 3000m là…” Tới thời điểm này bỗng dưng học sinh kém trở nên giỏi tính toán hẳn, “3000m là 10.000 lần ra vào… Thẩm ca của chúng ta có thể ra vào 10.000 lần, không cần nghỉ ngơi giảm tốc. Má ơi, nếu một giây ra vào một lần, vậy Thẩm ca có thể xxoo gần 3 giờ không cần nghỉ.”

“Nghe nó cứ điêu điêu…” An Chúng nghi ngờ, “Trong nhà tắm chúng ta thấy qua rồi, tuy rằng… ờm ở trạng thái bình thường, nhưng tao phỏng đoán ‘họa mi’ của Thẩm ca không chỉ dài 15cm.”

“Vậy tăng lên, cứ cho là Thẩm ca dài 20cm đi. Vậy cũng là 7500 lần ra vào, hơn hai giờ vận động.”

An Chúng trầm mặc, ngay cả chạy 1000m thi cuối kỳ cậu ta cũng không chạy nổi.

Cuối ngày, loa phát thanh công bố thành tích chung cuộc đại hội thể thao.

Ban đầu Thượng Quan Lăng Tiêu nghĩ lớp 12-6 chỉ có thể dựa vào Thẩm Hi, nhưng thật ra ngày hôm sau, La Đình Đình tham gia nhảy cao nhảy xa cho nữ cũng lấy được thành tích. La Đình Đình trước kia là vận động viên trượt băng của tỉnh, khả năng bật nhảy khá xuất sắc, nhưng hồi lớp mười vội vàng tham dự huấn luyện và dự thi, không hay đến trường, lại càng không rảnh tham dự đại hội thể thao cấp trường. Lớp 11 thật ra La Đình Đình có đăng ký một hạng mục nhảy xa, muốn thử sức mình xem sao. Nhưng khác nghề khác kĩ thuật, Đình Đình học bộ dáng của các vận động viên trong TV, chân bật về trước, khi đáp xuống là mông chạm đất, kết quả… lại không được như người ta, nhảy xong cô mới phát hiện người khác lúc chạm đất đều hướng người về phía trước, các thầy cô sẽ đo khoảng cách chân chạm đất, chỉ có cô là đo vị trí mông chạm đất, cuối cùng được hạng chín. Lần này, La Đình Đình cũng được hạng năm, hạng sáu.

Loa phát thanh đọc: “Khối 12… hạng 30… lớp 12-2…”

Các học bá lớp thực nghiệm im lặng không nói một lời.

“Hạng 29… lớp 12-8…”

“Yeah!!!” Các học sinh lớp 12-8 hoan hô, vỗ tay sôi nổi, cứ như đây là thời khắc ăn mừng chiến thắng.

Thẩm Hi giải thích cho các bạn học khác, thể hiện mình biết rõ lắm: “Lớp 12-8 năm ngoái hạng nhất từ dưới đếm lên.”

Các bạn học: “…” Vậy nên năm nay được hạng nhì từ dưới đếm lên là chiến thắng sao??

Loa phóng thanh vẫn tiếp tục đọc: “Hạng 28… Hạng 27… Hạng 11, lớp 12-4… Hạng 10, lớp 12-6…”

“Yeahhh!!” Các bạn học lớp 12-6 đồng loạt vô tay rầm rầm, hò hét kêu to – năm kia, năm trước cũng tham dự nhưng thành tích đều không tốt, năm nay Thẩm ca tham gia gần hết các hạng mục, còn ca hát, cuối cùng cũng chen vào được top 10!!!

Một đống bàn tay vỗ bộp bộp lên lưng Thẩm Hi: “Thẩm ca, đỉnh của chóp!”

Thẩm Hi thổi thổi tóc mái, làm bộ đẹp trai cool ngầu.

——

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Thẩm Hi ngồi trên giường ra sức bóp bóp hai chân mình. Sau khi đại hội thể thao kết thúc, bạn cùng phòng đều về nhà hết.

Hạ Cửu Gia ngồi ở chân giường liền thấy: “Phải mát xa cả bắp đùi và cẳng chân, hai ngày nay cậu chạy nhiều lắm, buổi chiều nay còn chạy 3000m, không mát xa cẩn thận ngày mai chắc chắn đau nhức.”

“Tớ biết rồi.”

Hạ Cửu Gia hỏi: “Biết xoa bóp cơ bắp không?”

“…” Thẩm Hi chớp chớp mắt đáp: “Không.”

Hạ Cửu Gia tin Thẩm Hi thực sự không biết, bèn chỉ dẫn: “Cậu nắm nó trước, sau đó xoa…” Tay cậu quơ quơ trong không khí, miêu tả lại động tác: “Như vầy nè…”

Thẩm Hi duỗi thẳng hai chân: “Cậu xoa bóp giúp tớ đi.”

“…” Hạ Cửu Gia không nói nhiều, một tay cầm mắt cá chân Thẩm Hi nhẹ nhàng nâng lên, một tay bóp vào cẳng chân đối phương, vừa bóp vừa xoa, sau đó dùng bàn tay ấn mạnh xuống.

Xong một chân lại đổi qua chân còn lại.

Vài phút sau, đến phần cơ mặt bên đùi.

Hạ Cửu Gia ngồi ở mép giường, hai tay đè lên cơ đùi Thẩm Hi, từ đầu gối chậm rãi ấn dần lên, còn thường hỏi: “Lực thế này vừa chưa?”

Thẩm Hi rũ mắt nhìn đôi bàn tay trắng nõn và những ngón tay thon dài của Đông bảo nhà cậu, cảm thấy ngay cả vết chai nhỏ ở ngón giữa do thường xuyên cầm bút viết bài cũng rất đáng yêu. Bị người xoa nắn một lúc, hơi thở Thẩm Hi dần dần dồn dập.

Hạ Cửu Gia cũng nhận thấy bầu không khí thay đổi, bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Đông bảo..” Thẩm Hi lên tiếng, “Ôm một cái nào.”

“…” Hạ Cửu Gia thở dài nhận mệnh, rướn người bò lên ngồi trên người Thẩm Hi, tay chống trên vai đối phương, sau đó liền cảm thấy hai bên thắt lưng bị người nắm chặt.

Hai người nhìn nhau một lúc rồi hôn nhau. Nụ hôn này không hề mãnh liệt, thậm chí rất khẽ khàng, mút mát mơn man. Cả hai không nhắm chặt mắt mà hé mắt mơ màng nhìn khuôn mặt đối phương.

Hai chân Hạ Cửu Gia tách ra, quỳ ngồi hai bên eo Thẩm Hi. Dần dần cậu cảm thấy có một đồ vật nào đó bên dưới đang nhẹ nhàng cọ xát mông mình. Tuy rằng cách hai lớp vải quần ngủ, nhưng…

Thật ra vừa rồi Thẩm Hi cũng đã có chút phản ứng, Hạ Cửu Gia cũng không mù, nhưng bây giờ thật sự lộ liễu…

“Này”, Hạ Cửu Gia mở miệng, “Cậu như vậy thì sao mà ôm?”

“Cứ ôm vậy đi.”

“Sao cậu dễ động dục quá vậy?” Lên tới trình độ rõ mồn một thế này.

Thẩm Hi nhớ lại sách giáo khoa môn sinh hồi lớp 10: “Bởi vì đã tới mùa giao phối chăng?”

“Chưa tới!”

“Ừm…” Thẩm Hi tủi thân nói, “Tớ cũng chỉ dễ dàng động dục với một mình cậu thôi.”

“Thật sao?” Hạ Cửu Gia ghẹo Thẩm Hi, hỏi: “Có nhiều người đẹp như vậy mà, ví dụ những ngôi sao đang hot trên TV…” Dạo này cậu luôn chú tâm vào học tập, nên Hạ Cửu Gia chỉ nhớ được những minh tinh đang hot hai năm trước, “Ví như tiểu thịt tươi Liễu Dương Đình kìa?”

“Cảm giác khi nhìn là: haha một tên ngốc, nhìn không thông minh.”

“… Chỉ cậu thông minh thôi.”

Thẩm Hi lại ngọt ngào mở miệng: “Cậu cũng thông minh.”

“…” Hạ Cửu Gia cảm thấy chính mình có bệnh, thế mà không lập tức đứng dậy mà lại cùng Thẩm Hi hôn môi thêm một lát. Lúc này, Thẩm Hi không chỉ cử động thắt lưng, còn dùng ngón chân mình khẽ khàng cọ cọ phía ngoài mắt cá chân Hạ Cửu Gia.

=======

Bình luận

Truyện đang đọc