NGƯỜI CHỒNG YÊU

Trong núi trời tối rất nhanh, không có ánh đèn tuýp như thành phố, trên cao chỉ có ánh trăng tròn, cả thế giới cứ như chìm vào trong thời đại mêng mông.

Tuy con đường trong thôn rất nhỏ hẹp, nhưng đã có điện mười mấy năm trước, chỉ là không biết có phải trời quá tối không mà ánh đèn cũng trở nên ảm đạm, chẳng giống ánh điện sáng ngời ở thành thị gì cả.

Úc Linh vừa tắm xong, gió đêm thổi tới trận lạnh lẽo, khiến da thịt mẫn cảm nổi đầy gai ốc, cô vội vã xoa mặt, kéo chặt áo khoác lại, chui vào phòng bà ngoại.

Bà ngoại ngồi dưới ánh đèn đang sắp xếp lại thực phẩm dinh dưỡng Úc Linh mang về, trên mũi đeo một chiếc kính lão.

Thấy Úc Linh tiến vào, bà ngoại cất giọng nói, “Sao cháu mua đồ linh tinh thế? Sức khỏe bà vẫn tốt, không cần ăn mấy thứ này đâu…”

“Coi như của mua là của được mới an tâm ạ” Úc Linh cuốn tóc lên, ngồi xếp bằng cạnh bà ngoại, nhấc mấy thứ dưỡng phẩm lên giới thiệu cho bà biết là thứ gì, có một nửa rất phù hợp cho bảo vệ sức khỏe người già.

Bà ngoại cố sức mở mắt xem, vừa cười ha ha nghe cháu gái giảng giải, đợi sau khi cô nói xong, lại nói, “Sức khỏe bà một nửa sắp xuống lỗ rồi, ăn nhiều vậy chẳng ích gì, sau này đừng có mua nữa, dù cháu có tiền, cũng không cần tốn như thế”

“không sao đâu, hết tiền thì lại kiếm ạ, nhưng bà thì chỉ có một, chẳng cách nào kiếm được về” Úc Linh nói.

Bà ngoại bị những lời chọc như thế cười tươi, trên mặt nếp nhăn giãn ra. Nhìn thấy khá muộn, bà ngoại đuổi Úc Linh đi ngủ, “Hôm nay cháu đã ngồi xe cả ngày mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi, mai còn biết đường mà dậy”

Tuy cháu gái trở về thăm mình bà rất vui, nhưng bà cũng biết cháu ngoại mình nhất định là vì chuyện của mình, nên lại thấy làm phiền đến cô. Tình hình trong thôn bà ngoại biết rõ, không giữ lại được người trẻ tuổi, cũng không thích hợp cho người trẻ tuổi sống như những người già đã cao tuổi về hưu, nên bà ngoại biết người trẻ tuổi không thích ở mãi trong thôn, vẫn không có ý để cháu gái trở về ở lâu, cũng không muốn để mình trói buộc cháu.

Bà ngoại lúc trẻ là một người hiếu thắng, cho dù giờ đã già nhưng vẫn không thay đổi dược tính tình ngoan cố, chuyện đã nhận định thì rất khó làm bà thay đổi chủ ý. Cũng bởi thế, nên Úc Linh chưa nói về ở bao lâu, chỉ nói đang xin nghỉ phép, đỡ cho bà ngoại lại cố ép.

Rời khỏi phòng bà ngoại, Úc Linh đi xuyên qua hành lang, lại có một trận gió đêm lạnh lẽo thổi tới.

Đang giữa tháng tư, nhiệt độ ban đêm lạnh như mùa xuân, phải mặc nhiều quần áo. Úc Linh đi dọc theo hàng lang được mấy bước, không kìm được dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn về núi non phập phồng trong bóng đêm, dưới ánh trăng che một lớp xa hoa, như có một cự thú đang đứng lặng yên tĩnh, yên lặng chăm chú nhìn tòa nhà nằm lặng lẽ trong thôn, mãi mãi không đổi.

Trái tim đột nhiên đập rộn, Úc Linh xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, tầm mắt đảo nhanh quanh mình, mắt thường đi qua dĩ nhiên cũng không thấy gì cả. Cô dùng sức ép chặt tay mình, để mình không nghĩ linh tinh nữa.

Trở lại trong phòng, Úc Linh chui lên giường đã được làm từ bảy tám mươi năm, ánh đèn xuyên qua màn lụa

Cô mở di động ra, quả nhiên thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là những cuộc gọi của một người, nhìn thời gian thì hiện giờ mới là tám giờ tối, song đại đa số người dân trong thôn đều ở trong nhà, không phải xem TV, thì đang chuẩn bị ngủ, cả thôn ngoài tiếng chó sủa ra thì yên tĩnh không một tiếng động.

Úc Linh bấm thông điện thoại, chỉ mấy giây đã thông.

“A, còn biết gọi điện thoại cho tôi nữa đây” Một giọng nói tức giận oang oang vang lên.

“Di An à, trong núi không có sóng, con cũng hết cách rồi, hiện giờ cũng vừa có sóng chút, đợi lát nữa không có tín hiệu thì dì cũng đừng có trách con đó” Úc Linh nói đầy thành khẩn.

“Nghe con nói kìa” An Như rõ ràng biết tính cách Úc Linh, oán hận mắng cô một trận, “Dì nói cháu chạy cái gì chứ? Cháu cho là dì có thể cấm cháu về được sao? Nói với dì một câu không được hả? Con nha đầu chết tiệt kia, thích thì cứ chạy loạn, nếu không phải cháu chạy loạn, thì với nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất của cháu, đã sớm trúng trở thành minh tinh rồi, cũng chẳng phải đến tận bây giờ ở tận cái nơi khỉ ho cò gáy kia, mất mặt chết được”

“Dì không thấy mất mặt, cháu cũng không mất mặt mà” Úc Linh đáp lại, “Hơn nữa nếu lúc ấy cháu nói với dì, thì dì nhất định sẽ mắng té tát cháu cho mà xem”

“Vậy hiện giờ cháu không sợ dì mắng cháu té tát ấy hả?”

“Không sao ạ, tín hiệu không tốt, sẽ mất bất cứ lúc nào ạ”

An Như là người đại diện của công ty truyền thông Vương bài, là bạn thân của Úc Mẫn Mẫn thời đại học, vì thế lúc trước Úc Linh được Du Lệ thông đồng chạy tới phát triển ở giới giải trí, An Như không tiếc sức giúp đỡ cho cô, tiếc là Úc Linh chẳng tiến bộ, cứ hai ba ngày thì lại mất tích hai ngày, lúc thì có người nhà họ Giang gây rối, cho tới tận bây giờ vẫn mười tám tuổi độc thân. An Như biết nhà họ Giang bên đó vẫn không muốn Úc Linh lọt vào trong giới giải trí, thấy mất mặt nhà họ Giang, An Như âm thầm nghẹn, rất muốn đỡ cho Úc Linh thành đại minh tinh nổi tiếng đánh bật lại mặt mũi nhà họ Giang, mỗi lần có cơ hội, đều tranh thủ cho cô.

Lần này khó khăn lắm mới tranh thủ chiếm được một nhân vật nữ tốt của đạo diễn điện ảnh Bùi, ai ngờ cô chưa thử vai thì đã chạy mất, nhường cơ hội ấy cho một nữ diễn viên của công ty khác, khiến An Như tức giận hộc máu, chỉ muốn tóm lấy đứa trẻ này đánh cho một trận nên thân.

Lúc này, An Như quả thật bị cô làm cho tức giận vô cùng, nhưng dù tức vẫn phải nhịn xuống, lúc đầu là hỏi dò tình hình của bà ngoại Úc, bảo, “Thực ra con trở về cũng tốt, Mẫn Mẫn đã mất sớm, hiện giờ con chỉ còn mình bà là người thân, tuổi đã cao, con phải chăm sóc tốt cho bà đấy”

Người thành danh cơ hội rất nhiều, song người thân thì chỉ có một.

“Cháu biết rồi, nên cháu cũng tính như thế, vì thế dì An đừng có giận cháu nhé?”

Giọng An Như nghiến răng trèo trẹo, “Con nhóc thối, ta sao dám tức chứ hả? Đợi khi nào con về, nếu vẫn còn bất kính như thế, ta lập tức đưa Du Lệ xung quân đi Châu Phi ngay, để nó tìm con khóc xem, xem con còn có thể nhàn nhã như thế mãi được không/”

“… Dì An, hảo hán không giận chó đánh mèo ạ”

“Xin lỗi, ta là phụ nữ, không phải hảo hán”

Hai người trò chuyện một lúc, mãi cho tới khi An Như nguôi giận thì vừa lúc tắt điện thoại.

Tóc vẫn còn ướt, Úc Linh ngại tiếng máy sấy tóc quá to, nên đẩy cửa sổ ra, thò đầu ra cửa sổ để gió tự nhiên thổi tới, ánh mắt nhìn lên vành trăng sáng trên bầu trời, đang chuyển dần qua những rặng núi yên tĩnh, không khí trong lành thổi tới thoang thoảng mùi hương.

Cô hít sâu một hơi, nhận ra mùi hương này là mùi hương quế trong viện, nồng đậm hương thơm. Sau khi tóc khô, Úc Linh đóng cửa sổ lại, trèo lên giường ngủ.

***

Đêm lạnh như nước.

Úc Lnh phát hiện ra mình đang đi trong khu rừng rậm rạp, chung quanh đều là những cây cổ thụ cành lá tốt tươi che kín, ánh trăng lọt qua từng kẽ lá, như những tinh linh nhảy nhót xuống dưới tàn cây cổ thụ.

Cô dẫm chân lên đám cỏ dại trên đường. Trong lòng thấy hơi kỳ lạ, không rõ mình đi đâu, nhưng chân vẫn bước không ngừng, cứ như có gì đó trong hư vô đang chỉ dẫn cho cô đi, bên cạnh liên tục có những cành cây cỏ dại chặn đường, rõ ràng phía trước đã hết đường, lại có người cứ thế chen thẳng trong đám cỏ dại đi tới.

Cô cảm thấy rất mệt, song cố kiên trì, ánh trăng trên đầu càng thêm mông lung, lại không rõ vì sao chọc vào mắt khiến cô thấy khó chịu, thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh, chỉ mơ hồ biết mình đang đi trong đó, vẫn chưa từng dừng lại, mồ hôi đổ từng giọt to trên trán chảy xuống má, chui vào trong cổ áo ngủ.

Lại lần nữa đưa tay gạt đám dây mây cỏ dại chặn đường ra, cả trời đất như thông suốt. Đập vào mắt là cả một màu xanh thẳm của mây trời.

Bên trong đám mây đó, có điểm xuyết chút ánh sáng màu tím, cứ như những ngôi sao trong đêm, lấp loáng ánh sáng, trong không khí thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, bay tới, mây di chuyển, cả màu xanh dào dạt, tự dưng vang lên một khúc nhạc tự nhiên xao động, cả thế giới đang yên tĩnh, tất cả nỗi mỏi mệt khốn khổ trong người, chỉ trong một giây chợt bay biến.

Mệt mỏi cứ như đã ba ngày ba đêm vậy, đột nhiên ngủ một giấc ngon tỉnh lại, thấy thoải mái không chịu được, chỉ muốn tiếp tục nhào tới, tiếp tục được quay cuồng sung sướng.

Gió bay tới, mùi hương ập lại, cả trời đất yên tĩnh cả thế giới lan tràn màu xanh ngắt, lại chỉ còn lại có chính mình.

Lúc cô đang bị mê hoặc nhắm mắt lại, một thứ đồ vật lạnh lẽo nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cả chiếc lồng giam màu xanh biếc vây chặt lấy cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu, bóng đen uốn lượn trong đầu ập tới…

Úc Linh mở choàng mắt ra. Trong bóng tối lặng yên, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Là giấc mơ…

Một lát sau, đôi mắt vừa thích ứng với bóng tối, ngủ đến nỗi đầu óc hỗn độn mới nhớ ra đây là phòng ở quê thôn Ô Mạc, đưa tay lấy di động ra nhìn, mới có ba giờ hai mươi phút sáng.

Trời vẫn còn chưa sáng.

Sau khi đột ngột bừng tỉnh lại, lại hơi khó ngủ, Úc Linh lại bò dậy đi vệ sinh, sau đó cầm bình nước trên bàn, ngồi trước cửa sổ vừa uống nước vừa nhìn ra núi non phía xa xa.

Không biết khi nào ánh trăng dũng mãnh lặn vào trong đám mây đen, cả thế giới chìm trong bóng tối đáng sợ.

Cô ngồi uống nước, vừa không để ý nhìn, thần sắc lãnh đạm, mãi cho tới khi nghe được một thanh âm sàn sạt quỷ dị, như có loài động vật bò sát gì đó đang bò trong đêm, bò tới thế giới của con người.

Cả người cô cứng đờ, chậm rãi xoa xoa tay, để mình bình tĩnh trở lại. Đột nhiên ầm một tiếng, tay  cầm lấy bình nước run khẽ, nhưng thần sắc cô vẫn bình tĩnh như cũ, một lát sau, mới thăm dò xem là thứ gì rơi.

Dưới ánh đèn toát ra từ cửa sổ, ở hành lang có một cọc gỗ bị đổ. Không biết lúc nào, gió lại nổi lên, trong không khí có ám khí di động, mùi hương quế quẩn quanh trong gió đưa lại, lại khiến cho bầu không khí thêm ngọt ngào tới kích thích đầu óc hỗn loạn cả lên.

Cơn buồn ngủ đột nhiên ào tới, Úc Linh lắc lắc đầu, cũng quên đóng cả cửa sổ, ngồi dậy trèo lại lên giường, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ, màn quên cả hạ xuống.

Thế giới lại trở lại an tĩnh lần nữa. Trong cảnh cửa sổ mở rộng, có một bóng đen từ chân tường uốn éo bò đi.

Bình luận

Truyện đang đọc