NGƯỜI CHỒNG YÊU

Ở nhà lăn lộn hai ngày, cuối cùng họ cũng thu dọn hành lý chuẩn bị xuất phát.

Trước khi lên đường, còn có một chuyện họ cần xử lý, là thành viên mới trong nhà, một con chó với cái tên “Nhị Hắc”

Nhị Hắc vào ở trong nhà họ đã hai ngày rồi, nó rất thích nơi vô cùng mát mẻ này, tuy không gian không lớn như tổ trạch Giang gia, không cách nào khiến nó vui vẻ khắp nơi, song hiểu ra còn có chỗ trên ban công là nơi mà tổ trạch Giang gia không thể so nổi. Tuy vẫn còn chưa mở trí óc, nhưng bản năng nó hiểu được đến gần thực vật đó có chỗ tốt với nó.

Vì thế ngày nào ngoài ở trong phòng vui chơi thám hiểm ra thì mọi thời gian nó đều ghé trên ban công, cả ổ chó cũng kéo tới tận đây, đến tối thì hận không thể ngủ ngay dưới cái giá đặt bồn hoa.

Biểu hiện của Nhị Hắc cũng khiến Úc Linh biết rõ thực vật ở gian cửa hàng bán hoa đó quả thật không tầm thường.

Ngh nói họ sắp ra cửa, Nhị Hắc tới gần, dùng người cọ cọ chân úc Linh, nhưng sua khi bị Hề Từ trừng cho, chạy nhanh kêu ô ô lui lại, song vẫn cắn ống quần của cô, tỏ vẻ muốn đi theo ra cửa.

Cho dù nó là con vật nhưng nó cũng hiểu được đây là chủ nhân muốn xa nhà, đi ra ngoài chơi sao có thể thiếu nó được chứ?

“Ngồi xuống!” Úc Linh rút chân lại, phát hiện ra nó cắn thật chặt, rút không nổi, bất giác trừng mắt nhìn nó một chút.

Nhị hắc lập tức đặt mông ngồi xuống, ngồi xổm nhìn Úc Linh trước mặt, ngước mặt chó đầy nịnh hót lên, ngo ngoe nhìn cô, đầu lưỡi thè ra sau đó lại kêu ngao ô một tiếng.

“Đừng có ngốc thế!’ Úc Linh vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, nói với nó, “Chúng ta muốn ra ngoài mấy ngày, mày ở nhà trông nhà, đã chuẩn bị đủ thức ăn chó cho mày trong mấy ngày rồi, nếu mày không thích thức ăn chó cũng không sao, tao sẽ bảo dì mỗi ngày tới đây nấu cơm cho mày, mày xem thế có được không?’

Úc Linh nói đến dì này chính là người hầu trước đây chăm sóc cho cô, là người của ông bà lão Giang, sau khi Úc Linh một mình đến đây, Giang Vũ Thành lo cho cô không tự chăm sóc mình tốt, nên đã phái một người hầu tới đây.

Nhị Hắc nhìn cô, như không rõ ý cô là gì.

Úc Linh ngẫm nghĩ, lấy ra một chậu nhựa đựng món đồ chơi bằng xương nhựa, tiện tay cầm mấy cái, sau đó chọn xếp làm 3 đống xương, đống thứ nhất là một cục xương to, đống thứ hai là hai cục xương, còn đống thứ ba là ba cục xương, “Cho mày chọn một trong ba cái, một là thức ăn cho chó, hai là người hầu đến đây nấu cơm cho mày, ba là tới nhà của dượng tao, mày chọn cái nào?”

Nhị Hắc nhìn nhìn đám xương xương nhựa tỏa ra mùi thịt thơm, sau đó thò móng vuốt đặt lên trên chân cô, ngẩng đầu trông mong nhìn cô, tỏ vẻ nó chẳng muốn chọn cái nào hết, chỉ muốn được đi ra cửa với chủ nhân là vui nhất thôi.

Úc Linh nhướng mày, “Mày nghĩ là muốn đi cùng chúng tao sao? Rất nguy hiểm đó nha” Cô cố tình dọa nó.

Nhị Hắc lập tức kêu ngao ô ngao ô lên, dù sao chủ nhân muốn ra ngoài, nó bất kể thế nào cũng muốn đi cho bằng được.

Lúc này Úc Linh cũng cảm thấy con Husky này rất thông minh, ít nhất có cũng có thể nghe và hiểu lời họ nói, cũng biểu hiện rõ ý của mình.

Úc Linh quay đầu nhìn Hề Từ hỏi, “Làm sao đây?’

Hề Từ nhìn thoáng qua con chó ngu ngốc kia một cái, bảo, “Nếu nó muốn đi, vậy cứ cho nó đi theo thôi” Đối với loài yêu, anh từ trước tới nay đều rất rộng lượng bao dung.

Úc Linh chống cằm nghĩ ngợi, đột nhiên nói, “Nghe nói máu chó có thể phá tà, có thật không ạ?”

Hề Từ, “….”

Hề Từ bị lời cô nói mà bất giác chẳng nói được câu nào, nhưng máu chó quả thật có đôi lúc cũng có thể phá tai trừ tà, nhất là máu chó đen, có tác dụng rất lớn.

Vì thế Nhị Hắc không cần ở lại trông nhà nữa, mà cùng họ đi ra ngoài.

Trợ lý Nguyễn khi biết Úc Linh muốn ra ngoài độ giả, tự mình lái xe đưa họ ra sân bay. Anh ta là một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, khiến người ta có cảm giác như rất khôn khéo.

Thấy Úc Linh dắt một con chó đi theo, trợ lý Nguyễn hơi bực hỏi, ‘Tiểu thư Giang định dẫn nó đi độ giả nữa sao ạ?”

“Đúng vậy, thêm chó trên đường đi cũng náo nhiệt hơn” Vẻ mặt Úc Linh ngập tràn phóng túng.

Vẻ mặt Nhị Hắc thì thâm trầm ngồi bên cạnh ghế phụ, còn đeo một đôi kính trên mặt, nghe thấy tiếng nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý Nguyễn. Trợ lý Nguyễn bị nó nhìn như thế, không kìm được quay đầu, vốn Husky nguyên bản là một con chó uy phong lẫm liệt, nhưng không hiểu sao lúc đeo kính lên thì thoạt nhìn trông nó có vẻ hơi ngốc.

Tuy không rõ vị đại tiểu thư này sao tự dưng lại đột nhiên nuôi vật cưng, nhưng trợ lý Nguyễn cũng chỉ cho là cô ấy kết hôn, trong nhà có thêm một người, vì vậy tình yêu nuôi vật cưng cũng tự dưng mà tới.

Phiếu lúc đầu đính xong, còn Nhị Hắc cùng hành lý được gửi vận chuyển, tiến lên máy bay.

Úc Linh chỉ cảm giác híp mắt ngủ một lúc, thì máy bay đã hạ cánh rồi.

Máy bay hạ cánh, lúc họ tới đón Nhị Hắc, thì nhìn thấy con chó đang sợ tới mức lạnh run cả người, lông dựng hết cả lên.

Nhị Hắc từ máy bay đi xuống, bốn chân mềm nhũn, bước thấp bước cao trên mặt đất, cứ như uống rượu say vậy, khiến mọi người chung quanh nhìn thấy hơi buồn cười. Đợi đến lúc Úc Linh bọn họ nhìn thấy, Nhị Hắc chạy nhanh tới, gào lên đáng thương, sau đó quay đầu nhìn về phía máy bay trong mặt lộ ra hoảng sợ vô tận.

“Nếu mày đã tự chọn đường chết, thì có quỳ cũng phải đi tiếp” Hề Từ nói lạnh lùng, đợi khi nào về còn mịt mờ lắm, con chó này có thể chịu nổi không.

Nhị Hắc nghe hiểu được lời anh nói, suýt nữa rơi lệ, máy bay thật đáng sợ quá mà, ông trời không đáng sợ, còn nó thì thật sự sợ vô cùng a a a!

Vì thế mới nói, đây là chỉ con chó đi máy bay khủng, lần đầu tiên trong cuộc đời mù mịt đã khiến nó bị dọa sợ.

Úc Linh không kìm được cười phá lên, quả nhiên là ngốc mà.

Đến S thị, họ ngồi luôn lên xe từ sân bay đi thẳng tới nông trang nhạc gia, chừng độ ba tiếng thì mới đến nơi.

Nông trang nhạc gia tuy nói là ở S thị, thật ra còn cách S thị rất xe, đi suốt 2 canh giờ hành trình xe mới tới.

Tuy gọi là nơi ở ở nông thôn, nhưng lúc trước do nhà đầu tư quy hoạch nông gia nhạc, cũng theo tiêu chuẩn quy cách mà xây nên, đi giữa là con đường theo từng cấp bậc, có nơi tập sinh thái, giải trí, đi dạo, dưỡng sinh vân vân, diện tích vô cùng rộng, dựa vào quy hoạch mà xây, có nông trường sinh thái, vườn trái cây, suối nước nóng, hồ nước, đưa mắt nhìn khắp nơi cả một vùng cây cối xanh tươi tốt, thỉnh thoảng cũng có một số ngôi nhà gỗ xây theo phong cách riêng núp trong góc rừng cây.

Xe tới dừng ở cửa sau của Nông trang Nhạc gia, Hề Từ xuống xe lấy hành lý ra, úc Linh đi sau anh, Nhị Hắc cũng nhảy từ trong xe ra, bước chân ưỡn ngực đi cạnh bên người Úc Linh, nhìn về phía cửa Nông trang Nhạc gia, cái đuôi vui vẻ đập đập.

Đã có nhân viên phục vụ tới, tươi cười tận tụy hỏi han, dẫn họ đi vào.

Năm đó lúc xây nông trang Nhạc gia, nghe nói đầu tư rất lớn, xau khi xây xong cũng được tuyên truyền quảng cáo một trận, rồi người độ giả tới đây liên tục. Tiếc là không rõ bắt đầu từ lúc nào, việc làm ăn trở nên thưa dần, mấy năm nay kinh tế đình trệ, người độ giả tới đây càng ngày càng ít, nông trang nhạc gia duy trì không nổi, hiện giờ cũng chỉ là cố gắng duy trì hoạt động mà thôi.

Úc Linh nước mắt nhìn nhìn, phát hiện ra ở đây có rất nhiều thứ quả thật rất cổ, có thể nói là tài chính không rót tới nơi, việc bảo trì không tốt, khiến cho người ta có một cảm giác rất cũ.

Họ vừa đăng ký xong, lúc lĩnh thẻ mở cửa phòng, thì thấy có nhân viên phục vụ dân ba người rõ ràng cũng là người độ giả đến đây.

Chỉ liếc một cái Úc Linh liền thầm hít một hơi trong lòng.

Ba người đó vốn chẳng chút để ý cứ theo sát nhân viên phục vụ tiến vào, lúc nhìn thấy hai người Úc Linh ở quầy đăng ký chuẩn bị rời đi thần sắc đồng loạt thay đổi, nhìn thẳng về phía Hề Từ, sắc mặt không còn thoải mái như lúc trước nữa. Ánh mắt họ lúc nhìn lên người Hề Từ, cứ như nhìn thấy loại người họ kiêng kỵ vậy, cả người cảnh giác hẳn lên, không để ý tới lời nhân viên phục vụ nói nữa.

Trong bất chợt chung quanh trở nên yên tĩnh hẳn.

Ba người này là hai nam một nữ, đi đầu là một người đàn ông trung niên gầy yếu, diện mạo khó coi rất khó nói, nhưng do quá gầy nên không thể nói là đẹp được; còn một là một nam nhân trẻ tuổi môi hồng răng trắng, vô cùng đẹp trai; nữ nhân còn lại là một em gái khoảng chừng hai mươi tuổi xinh đẹp, rõ ràng là đôi tình nhân với người thanh niên kia, hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật.

Tuy bọn họ ăn mặc quần áo bình thường, nhưng Úc Linh vẫn mẫn cảm ngửi được hơi thở không tầm thường phát ra từ trên trang sức quần áo của họ, chỉ là cái loại cảm giác ấy chói quá khiến người ta thấy khó thích hợp, chẳng khác Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên, Lâu Duyệt bọn họ cho lắm, có một hương vị độc lập độc hành đặc biệt.

Trong lòng Úc Linh xác định họ chắc chắn là thiên sư.

Sao thiên sư lại tự dưng chạy đến nơi như thế này chứ? Hay cũng đóng giả làm người hành hương sao?

So với ba kẻ kia, phản ứng của Hề Từ lại rất bình thản, liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nắm tay Úc Linh rời đi.

Nhị Hắc thì ngây ngốc tung tăng chạy theo sau họ, vừa nhìn đông nhìn tây, chẳng thấy kinh sợ với cái nơi xa lạ này tý nào.

Đợi sau khi hai người rời đi, cả ba người liếc mắt nhìn nhau, thần sắc trầm mặc một lúc, được người lễ tân nhắc, sau đó sách hành đi dẫn họ đi nhận phòng.

Sau khi đóng cửa lại, người đàn ông trung niên nhiều tuổi nhất trong ban người trầm giọng nói, “Người nam vừa rồi kia hẳn là yêu”

“Hơi thở người nữ kia cũng rất kỳ lạ” Người đàn ông trẻ tuổi nói.

“Bọn họ tới làm gì nhỉ?’ Nữ nhân trẻ tuổi nhăn đôi mi xinh đẹp bảo, “Tả thúc, chắc không phải là…”

“Không phải…” Người đàn ông trung niên tên Tả thúc kia khẳng định, “Yêu này luôn tự cho mình là rất cao, không thích xen vào việc của người khác, chỉ cần không động đến họ, bọn họ sẽ không bao giờ ra tay”

“Tả thúc, thúc nói thế là không đúng rồi, La Phách Vương Đông Bắc vẫn không hài lòng hới hiệp nghị của chính phủ nhân loại chúng ta, vẫn cho là nhân loại chiếm lấy núi rừng sinh tồn của bọn họ, còn hạn chế không gian hoạt động của loài yêu, vẫn rất muốn đuổi nhân loại đi đó kìa” Nam nhân trẻ tuổi nói, đột nhiên hưng phấn đứng dậy, “Tả thúc, vừa rồi cháu nhìn tên họ đăng ký, người đàn ông đó họ Hề, có phải là Hề Triển Vương kẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi ở vùng phía nam kia không ạ?”

Nữ nhân trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, “Hề Triển Vương? Nghe nói con yêu này lúc nào cũng thanh cao kiêu ngạo lắm, hiện giờ Vô Trần sao thế nào lại đi cùng một chỗ với cả con người nữa thế?”

Sắc mặt Tả thúc trầm xuống nói, “Họ xuất hiện ở đây quá trùng hợp, hai người các cháu cẩn thận một chút” Rồi trầm ngâm, nói tiếp, “May tổ chức và yêu cùng ký kết hiệp nghị hòa bình, Hề Triển Vương cũng là một tên trong tổ Dị Văn, tin chắc Hề Triển Vương sẽ không nhúng tay vào chuyện này, đến lúc đó cứ coi như là bạn đi’

Cả hai khẽ gật đầu với ông ta, trên mặt lộ ra thần sắc khác nhau.

***

Bên đó Úc Linh và Hề Từ cũng đi đến phòng họ đăng ký.

Dừng chân ở Nông trang Nhạc gia vô cùng đặc sắc, bề ngoài thì nhìn như toàn nhà gỗ độc lập, cao chừng ba tầng, mỗi tầng đều có một phòng nhà trọ trong khách sạn, còn trang bị cả bếp núc đầy đủ, có thể thỏa mãn hoàn toàn những người khách thích tự mình nấu nướng lúc cần thiết. Đương nhiên, nếu không muốn nấu, cũng vẫn có thể đi ăn ở phòng ăn.

Vừa vào cửa, Nhị Hắc vui sướng nhảy nhót trong phòng một lúc, còn Hề Từ thì đi để hành lý gọn gàng rồi sau đó đi đun một ấm nước sôi.

Hiện giờ mới chỉ là hai giờ chiều, không sớm không muộn, bụng Úc Linh hơi đói, bóc một gói đồ ăn vặt ra, ngồi trên ghế salon, vừa ăn vừa nói, ‘Ba người kia là thiên sư sao?”

Hề Từ gật đầu, thần sắc thản nhiên.

“Bọn họ cũng tới độ giả sao ạ?” Úc Linh hỏi tiếp.

Hề Từ lắc đầu, tuy không quan tâm bọn họ tới đây làm gì, nhưng vẫn nói, “Chỉ cần không đụng vào mục đích của chúng ta, thì cũng đừng để ý tới nhóm đó là được” Anh để ý thấy trên người họ có dấu hiệu của Dị Tổ, nhưng cho dù là tổ Dị Văn, giữa nhiều thành viên cũng không biết nhau lắm, đặc biệt là giữa con người và loài yêu, cũng có nhiều lúc chưa từng gặp nhau.

Úc Linh gật đầu, cô tới chỗ này chỉ là muốn thu thập tàn hồn cuối cùng của mẹ, tốt nhất mọi người với nhau không thể ở chung là tốt nhất, còn nếu mục đích trùng nhau vậy thì cũng đừng có bàn luận gì.

Đang ngẫm nghĩ, di động vang lên, Úc Linh lấy tay ấn nghe, lại nghe thấy tiếng của Giang Vũ Thành truyền từ đầu kia tới, “Úc Linh, con đang ở đâu thế?’

Úc Linh vừa cắn miếng phồng tôm dòn, vừa nói hàm hồ, ‘Hiện giờ chúng con đang ở S thị, đến đây hành hương ạ”

“Thật đúng lúc quá, ba ba đang ở công ty S thị rồi, sáng nay vừa tới đây” Giọng Giang Vũ Thành ngập tràn ý cười.

Úc Linh ngừng lại, rồi chậm rãi vâng một câu.

“Các con độ giả ở đâu vậy?’ Giang Vũ Thành lại hỏi.

Úc Linh nghe thấy giọng cha cô sao cứ giả dối sao đó, rõ ràng là hiểu họ đi đâu rồi, còn giả vờ là không biết nữa. Nhưng nơi này là nơi mà mẹ gặp chuyện năm đó, Úc Linh cũng hiểu được tâm tình của cha, nên không muốn cố ý làm trái ý ông, bảo, “Chúng con đang ở Nông trang, người định tới đây sao ạ?”

“Đương nhiên, đang trên đường đi rồi”

Sau khi ngắt điện thoại xong, Úc Linh nói với Hề Từ đang uống nước, “Sáng hôm nay ba ba đi công tác ở S thị, hiện giờ đang đi về hướng này đó”

Hề Từ nghe xong cười cười, cũng không thấy lạ, bảo, “Việc làm của chúng ta gần đây, trong lòng ông ấy cũng biết cả, nói vậy ông ấy cũng đã cho đi tra xét mặt này rồi, nên mới phỏng đoán lần này chúng ta hẳn là sẽ đến nông trang ở S thị. Nơi khác thì tốt hơn, song nơi này là nơi mẹ lúc trước gặp chuyện không may, bất kể thế nào, ông ấy cũng đều tới”

Không những chỉ thăm lại chốn xưa, chỉ e cũng sợ Úc Linh ở bên xảy ra chuyện gì đó, dù gì thì năm đó Úc Mẫn Mẫn đã xảy ra chuyện bất ngờ ở đây, trong lòng ông nhất định bị ấn tượng rất sâu, thậm chí còn khiến ông đối vơi nơi này này có bóng ma không tan.

Tuy Hề Từ không rõ Giang Vũ Thành quan tâm đến chuyện này đến thế nào, nhìn biểu hiện của ông, nói vậy cũng có chủ trương của bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc