NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 5: Hào quang nữ chính không đáng tin
Chỉ trong một khoảnh khắc đó, toàn bộ cảnh sắc biến mất.
Lâm Tùy An kinh hãi đến thất sắc, vừa rồi đó là cái gì? Rất giống với cảnh tượng ký ức của em gái Lâm, nhưng cô đâu có mang theo gương đồng trên người, cho nên khẳng định không phải là hình ảnh do gương đồng kích hoạt, hơn nữa..

Hình như cũng không phải là ký ức của nguyên chủ.
Lâm Tùy An nhớ rõ hoa văn trên chén trà, là trà cụ của La Thạch Xuyên.
Chẳng lẽ hình ảnh này là ký ức của La Thạch Xuyên sao? 
Lâm Tùy An hoảng hốt so sánh lại với nhau, vì sao cô lại có ký ức của La Thạch Xuyên? Di chứng của việc xuyên không sao? 
Không, không, không, cô phải bình tĩnh, giữa hai điều này chắc chắn có điểm tương đồng, chỉ cần tìm được điểm đó thì hẳn là có thể tìm được mấu chốt kích hoạt hình ảnh này.
Một chút thất thần đó của cô khiến cho Chu Đạt Thường có hơi không an phận, Lâm Tùy An không chút khách khí siết chặt ngón tay, Chu Đạt Thường sợ tới mức hai mắt dựng đứng, có thể so được với mắt trâu: "Ta, ta chính là có hơi khó thở thôi...
Lâm Tùy An đột nhiên nghĩ đến, là mắt!
Trước hai lần cảnh tượng đó xuất hiện, cô đều nhìn thấy đôi mắt, lần đầu tiên là đôi mắt của mình trong gương đồng, lần thứ hai là mắt của thi thể La Thạch Xuyên, không, nói cho đúng thì lần đầu tiên là mắt của thi thể nguyên chủ.
Chẳng lẽ nói, nàng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của thi thể thì cô có thể sẽ nhìn thấy một bộ phận ký ức của thi thể sao?! 
Bàn tay vàng kỳ lạ này này là gì? Cũng xui xẻo quá đi!
Càng bức bối hơn đó sau khi nhìn thấy những hình ảnh đó cô càng thêm khó hiểu, chả có tác dụng rắm gì!
Trong lúc trong lòng Lâm Tùy An đang sóng to gió lớn, công tác khám nghiệm tử thi vẫn không ngừng nghỉ, ngón tay gầy gò sờ qua miệng, lưỡi, cằm, cổ họng, giọng nói của tên ngỗ tác giống như tiếng cưa sắt rỉ sét đang mở quan tài: "Miệng đóng, lưỡi chưa cứng, cổ họng không có vết thương." Ngón tay di chuyển đến ngực, cắt quần áo ra: "Phần dưới ngực trái hai tấc, bị đâm vào chỗ chí mạng, y phục rách, nhiều máu." Ngón tay đè vào miệng vết thương quan sát một lát, lại nói: "Miệng vết thương dài một tấc, rộng bằng ba mũi nhọn, sâu bốn tấc một, miệng vết thương nghiêng, xuyên qua lớp mỡ bên trong, vết thương rộng, có máu bắn ra, da thịt ngoài máu ra còn có nhiều màu sắc khác, có vụn màu đen sót lại."
Được lắm! Lâm Tùy An thực sự muốn nhảy sông.

Ngỗ tác nói toàn mấy từ ngữ chuyên nghiệp, cô căn bản là nghe chả hiểu gì.
Đừng nói mấy lời này cô nghe không hiểu đến cái tên Chu Đạt Thường là huyện úy chân chính này hình như cũng chẳng hiểu ra làm sao, hướng người Bất Lương bên kia rắc rắc: "Ngỗ tác này là ai thế? Lý ngỗ tác đâu rồi?
"Tên Bất Lương mồ hôi lạnh đầm đìa nói: "Là người mới tới, họ Đinh.


Lão Lý về quê thăm họ hàng sau đó ở đó làm việc luôn rồi.
Chu Đạt Thường: "Ngươi muốn hại chết ta à!"
"Công việc ngỗ tác này bẩn quá, không ai muốn làm cả, có người chịu đến đã tốt lắm rồi."  
Đinh ngỗ tác dường như không hề nghe thấy, rất có trật tự lật thi thể lại, lần lượt kiểm tra lưng, gáy, bả vai, thân trái, thân phải, nách, hai chân, hai chân, lòng bàn chân, ngón chân, đợi kiểm tra xong toàn bộ mới lấy vải trắng từ trong rương ra phủ lên người La Thạch Xuyên, dọn dụng cụ cại, đốt một chậu than thiếu tấm bùa trấn kia đi, sau lại lại rưới giấm vào trong chậu than, rưới dài hai lần, dùng xà phòng tỉ mỉ rửa tay rồi buông tay đứng qua một bên.
Lâm Tùy An: "Vì sao lại chết?"
Đinh ngỗ tác: "Bị vũ khí sắc bén đâm vào ngực, là...!vết thương chí mạng."
"Hung khí là vật gì?"
"Hung khí dài bốn tấc ba, dày bằng ba mũi nhọn, rộng nửa tấc, làm từ sắt" Đinh ngỗ tác suy nghĩ một chút quay đầu lại nhìn mấy cái trà khí trên bàn: "Suy đoán hung khí là hỏa sách."
"Hỏa sách?" Lâm Tùy An vội nhìn lướt qua, nhớ lại cái kìm La Thạch Xuyên dùng để gắp than không thấy đâu nữa, cái kia gọi là Hỏa Tẩu, là hung khí?! 
Lâm Tùy An: "Dấu chân máu trên mặt đất là của ai?"
Đinh ngỗ tác: "Là của người chết để lại."
Cho nên La Thạch Xuyên bị đâm ở bên cạnh mấy cái án, sau đó ôm vết thương đang chảy máu đi đến bên cạnh, vì kêu cứu? 
Lâm Tùy An: "Chết khi nào?"
Đinh ngỗ tác: "Đầu giờ hợi đến giữa giờ tý."
Nghĩa là thời gian tử vong là từ chín giờ tối đến một giờ sáng, quả nhiên là lúc cô đến La Thạch Xuyên vẫn còn sống, nếu lúc ấy cô có thể cẩn thận một chút thì có lẽ có thể cứu chú La một mạng rồi...
Lâm Tùy An buồn bực hít sâu một hơi.
Người chết cũng đã chết, bắt hung thủ mới là quan trọng! 
Đinh ngỗ tác im lặng một lát, nâng đôi mắt đục ngầu của hắn lên, cũng không biết là đang nhìn Lâm Tùy An hay là nhìn Chu Đạt Thường: "Vừa kiểm nghiệm có hơi chút nghi ngờ, xin mổ tử thi để nghiệm lại."
Chu Đạt Thường: "Hả?!
La Khấu và Mạnh Mãn kinh hãi kêu lên: "Ngươi nói cái gì?!"
Quả nhiên, bất kể thời đại nào thì việc mổ xẻ xác chết là quá tàn nhẫn đối với thân nhân gia đình.
Lâm Tùy An lạnh lùng véo cổ Chu Đạt Thường một cái, giọng của Chu Đạt Thường cao lên quãng tám: "Chuẩn!"
La Khấu ngất xỉu trong lòng Mạnh Mãn, đôi mắt Mạnh Mãn nhìn về phía Lâm Tùy An đầy oán hận, ôm ngang người La Khấu vội vàng rời đi.
Bốn tên Bất Lương giẫm lên chiếu cỏ khiêng thi thể La Thạch Xuyên đi, Đinh ngỗ tác cũng đi theo, họa sĩ cuối cùng cũng vẽ xong đồ đạc bài trí phương vị đồ, còn rất tỉ mỉ, phương hướng cửa sổ, sổ sách, vị trí giường đều rõ ràng, thậm chí ngay cả vị trí trên bàn trà cũng được đánh dấu rất tỉ mỉ, Lâm Tùy An nhìn bản đồ mới biết được, thì ra cái nghiền trà kia kia gọi là niễn tràm hộp vuông mang theo ngăn kéo gọi là trà La Tử, lò đất nhỏ nấu trà quả nhiên gọi là phong lò.
Chu Đạt thường nuốt nước miếng: "Anh hùng, ngài còn có phân phó gì nữa không?"
Lâm Tùy An một tay gấp bản đồ nhét vào trong ngực, một tay xoay lại rút Thiên Tịnh đặt lên động mạch cổ Của Chu Đạt Thường, Chu Đạt Thường hét lên một tiếng, thiếu chút nữa thì ngất đi.

Hai tên Bất Lương sắc mặt đại biến: "Dừng tay!"
Mục Trung: "Nha đầu, ám sát mệnh quan triều đình là tội chết đó!"
Lâm Tùy An dùng đao buộc Chu Đạt Thường chậm rãi lui về phía trước bình phong, khoảng cách với cửa sổ ước chừng mấy trượng, đoán tầm cũng tính là khoảng cách an toàn, cô cao giọng nói: "Bất lương tiến vào, kiểm tra cửa sổ, xà nhà, mặt đất, mái nhà."
Hai gã Bất Lương lộ vẻ kinh nghi, nhìn Mục Trung một cái, Mục Trung gật gật đầu.

Bất lương lúc này mới vào phòng, vội vàng kiểm tra tất cả cửa sổ, xà phòng, mái nhà một lần, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An càng hung ác hơn.
Lòng Lâm Tùy An hơi run rẩy: Chu huyện úy và Bất Lương đều đối xử rất cung kính với tên Mục Trung kia, chỉ của hắn không hề đơn giản, nếu muốn rửa sạch hiềm nghi giết người của mình thì có lẽ hắn chính là lối thoát.
Có phát hiện gì không?" Mục Trung hỏi.
Hai tên Bất Lương trả lời: "Không có dấu chân của những người khác trên mặt đất."
"Tất cả các cửa sổ đều bị khóa từ bên trong, cửa sổ và giấy cửa sổ không bị hư hỏng."
"Xà nhà bụi dày cộm, không có dấu vết giẫm đạp."
"Mái nhà còn nguyên vẹn, không bị hư hỏng, ngói không có dấu vết di chuyển." 
Mục Trung liếc mắt nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An: "Thợ xây đã đến chưa?!"
"Đến rồi." Một ông già nhỏ thó thò đầu ra: "Ngôi nhà này được xây dựng hai mươi năm trước, ở đây vẫn còn bản vẽ xây dựng."
"Phòng này có mật thất hay tầng hầm không?"
"Không có không có, La gia chủ làm người quang minh lỗi lạc, không thích những thứ này." 
Trái tim Lâm Tùy An lại chìm xuống một đoạn.
Chẳng lẽ thật sự là một vụ án trong phòng kín không thể giải được. 
Mục Trung bật cười: "Người là do người giết nhỉ!"
Cái tên râu quai nón này thật khó chơi.
Lâm Tùy An Tâm khó chịu, đao vừa động đậy, suýt nữa thì cắt cổ Chu Đạt Thường.
Chu Đạt Thường mồ hôi chảy xuống xuống ào ào: "Ta, ta ta, ta tin anh hùng tuyệt không phải là hạng coi mạng người như cỏ rác."
"Nếu phòng kín không có lối ra." Ánh mắt Lâm Tùy An rơi vào then cửa trên mặt đất: "Như vậy lối vào duy nhất chính là lối ra."

Mục Trung theo ánh mắt Lâm Tùy An nhìn qua, thần sắc khẽ động, nhặt lên hai đoạn then cửa rơi trên vũng máu ghép lại nhìn, lắc đầu: "Quả thực là bị đánh gãy."
"Ừ.

Ta thấy rồi, là bị đụng gãy." Lâm Tùy An nói.
Da mặt Mục Trung hơi co rút.
Lâm Tùy An: "Trên đó có vết lõm hoặc vết trầy xước gì đặc biệt không?"
"Chốt cửa có vết trầy xước khắp nơi là chuyện bình thường." Mục Trung nói thầm, nhưng vẫn dùng ngón tay sờ một vòng: "Thật đúng là có!"
Hắn giơ nửa đoạn then cửa lên cho hai gã Bất Lương phía sau nhìn: "Bốn góc có vết lõm nhỏ, giống như cố ý mài ra."
Bất Lương: "Ồ ồ ồ."
Ánh mắt Mục Trung sáng lên: "Có dây thừng không?
"Người Bất Lương vội vàng tháo sợi dây thừng cột trên chân mình đưa tới, Mục Trung quấn hai vòng dây thừng xung quanh vết lõm kia, vừa vặn.
Lâm Tùy An: "Nhìn những cánh cửa xung quanh đi."
"Hai gã Bất Lương bò trên ván cửa tìm kiếm một hồi, Mục Trung càng dùng sức hơn, trực tiếp dỡ hai tấm ván cửa xuống, ba người tỉ mỉ sờ hai vòng, một gã Bất Lương đột nhiên kêu to: "Nơi này có vết máu." Hắn chỉ vào đỉnh ván cửa: "Còn có vết lõm vào."
Mục Trung tiến lại gần, dùng ngón tay sờ sờ, quay đầu lại, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc: "Nha Đầu, làm sao cô biết được?!"
Chu Đạt Thường: "Vết lõm nào?"
Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn Conan."
Chu Đạt Thường: "Conan gì?"
Vẻ mặt Mục Trung vẫn có chút không thể tin nổi, hắn ta đứng dậy lấy khăn tay ra lau: "Nha đầu, nếu ngươi thật sự có thể giải thích rõ ràng phòng kín này, ta sẽ tạm thời tin tưởng ngươi không phải hung thủ." 
"Đây là một cơ quan vô cùng đơn giản." Lâm Tùy An đặt ván cửa và then cửa trên mặt đất, vừa khua tay múa chân vừa giải thích: "Đầu tiên hung thủ cột dây thừng vết lõm kia, không thắt nút, sau khi đặt then cửa vào vị trí rồi thì kéo hai sợi dây thừng xuyên qua vết lõm phía trên ván cửa ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, như vậy cho dù ván cửa và khung có chặt đến mấy thì dây thừng cũng không bị kẹt lại, rồi đứng bên ngoài chậm rãi kéo dây thừng một cái thì có thể cắm vào chốt thì có thể cài then vào cửa được rồi, cuối cùng rút dây thừng ra thì cả phòng kín lập tức hoàn thành.
Mục Trung sờ qua vết lõm: "Không phải mài, là chém, còn có vết máu, ước chừng là dùng lửa nhỏ để làm."
Chu Đạt Thường: "Dây thừng từ đâu ra?"
Lâm Tùy An: "Lấy nguyên liệu có sẵn, dưới giá sách La Thạch Xuyên có rất nhiều sợi dây da nhỏ để sửa sách cổ, còn rắn chắc hơn cả dây thừng."
Gã Bất Lương: "Nương ta ơi!"
Mục Trung: "Hung thủ là ai?"
Lâm Tùy An trợn mắt: Anh coi tôi là Conan hay Kindaichi? Bấm ngón tay tính toán, lấy danh nghĩa ông nội tôi ra là có thể bắt được hung thủ sao?
"Bên ngoài có dấu chân không?" Lâm Tùy An hỏi.
Mục Trung: "Đêm qua trời mưa to, khi ta đến mặt đất bằng phẳng, không có dấu chân."
Lâm Tùy An: "..." 
Đêm qua trời có mưa không? Cô hoàn toàn không có ấn tượng, có lẽ là sau khi cô ấy ngất xỉu.
"Nói cách khác, hung thủ gây án trước trời mưa, mưa to vừa vặn che dấu chân và dấu vết của hắn." Lâm Tùy An thì thầm.

"Mục công, tiểu nương tử này thật sự không phải hung thủ sao?" Chu Đạt Thường nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không cần bắt nhốt sao?"
Mục Trung liếc Chu Đạt Thường một cái: "Chỉ bằng mấy người các ngươi thì có thể bắt được sao?"
Trong lòng Chu Đạt Thường vẫn còn sợ hãi sờ sờ lên cổ mình, giọng nói lại hạ thấp vài phần: "Không phải còn có Mục công ngài sao!"
Mục Trung: "Huyện lệnh Nam Phố đâu? La thị cũng coi như là đại hộ huyện Nam Phố, gia chủ chết oan, huyện lệnh lại không quan tâm sao?"
Vẻ mặt Chu Đạt Thường cực kỳ đau khổ nói: "Huyện lệnh tiền nhiệm cáo lão về quê, huyện lệnh mới còn chưa nhậm chức, chuyện trong huyện đều do ta và Tư hộ Trương huyện úy chịu trách nhiệm, chuyện của Tư Hộ Úy đều đè lớn Tư Pháp Úy chúng ta, Mục công ngài cũng biết, từ trước đến nay Tư Hộ Úy đều thích chèn ép Tư Pháp Úy, Trương huyện úy xưa nay không hợp với ta, đã thế hết lần này tới lần khác xảy ra các vụ án mạng ly kỳ giống thế này, Mục công, ngài nhất định phải giúp ta bắt được hung thủ thật sự, nếu không ta chỉ có thể từ quan về quê làm ruộng thôi."
Đám Bất Lương cũng vội nói: "Mục công khi nhậm chức Bất Lương soái ở huyện Tân Đồng đã nhiều lần phá những vụ án kỳ lạ, sự tích truyền kỳ lưu truyền rộng rãi trong giới Bất Lương, vụ án nhỏ như vậy đối với ngài mà nói khẳng định là dễ như trở bàn tay thôi."
Thì ra tên râu quai nón này từng làm Bất Lương soái, còn là cao thủ phá án, khó trách ngay cả tên đầu heo và đám Bất Lương nhân lại nghe lời hắn nhủ thế.

Lâm Tùy An cuối cùng cũng nghe được một tin tức hữu dụng, thầm nghĩ, xem ra mình thật đúng là gặp phải bảo bối rồi.
Mục Trung lại lắc đầu nói: "Ta từ chức Bất Lương soái đã hơn mười năm, hơn nữa lúc ấy cũng không phải là công lao của một mình ta, mà là nhờ một vị quý nhân tương trợ.
Ánh măt Chu Đạt Thường sáng lên: "Không biết có thể mời vị quý nhân kia hay không..."
Mục Trung bật cười: "Hắn ử? Bận lắm, không rảnh đâu."
"Ta vẫn là từ quan thôi!" Châu Đạt Thường ôm đầu.
"Nếu muốn phá án cần gì phải bỏ gần cầu xa, ta cảm thấy nha đầu này cũng biết không ít." Mục Trung dừng lại một chút: "Còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô như thế nào?"
"Lâm Tùy An." Lâm Tùy An vội vàng xua tay: "Tôi không biết phá án."
Mục Trung: "Một ngày không bắt được hung thủ thì một ngày người vẫn là nghi phạm."
Mí mắt Lâm Tùy An giật giật: "Chuyện phá án, vẫn nên nhờ vào quan phủ..." Nửa câu sau thật sự không thể tiếp tục nói được nữa, mấy gã Bất Lương đưa ánh mắt to tròn trông mong nhìn cô, đôi mắt trâu của Chu Đạt Thường cũng lóe ra ánh sáng chờ mong như sao sáng.
Lâm Tùy An đột nhiên có chút hư vinh.
Quả nhiên, xuyên không qua vẫn có chút hào quang nhân vật chính.
Lâm Tùy An hắng giọng: "Đầu tiên tập hợp tất cả tộc nhân La thị, người hầu La trạch, kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của bọn họ." Tất cả mọi người không nói gì, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Lâm Tùy An cho rằng bọn họ không hiểu ý tứ "kiểm tra chứng cứ ngoại phạm", lại giải thích một câu: "Hỏi chín giờ tối qua...!Trong khoảng thời gian từ giờ hợi đến giờ tý, họ ở đâu, làm gì, có nhân chứng không."
Bất lương: "Vì sao phải hỏi tộc nhân La thị?"
Chu Đạt Thường: "Ta nhớ họ không sống ở phường Diên Nhân, mà sống ở phường Đông Hậu."
Lâm Tùy An: "Hả?"
Mục Trung: "Sau khi dạ cấm đóng cửa, những tộc nhân La Thị khác căn bản không thể vào được sao?"
Lâm Tùy An: "..." 
Hào quang nhân vật chính vừa thành hình đã bị chiếc kim thép "không hiểu biết" đâm một lỗ lớn, rồi biến mất không còn gì.
12.5.2022.


Bình luận

Truyện đang đọc