NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 56: Sau này, nếu ngươi nhìn thấy bất cứ điều gì thì cứ đổ hết lên người ta
Thành Hà Nhạc xây dựng hơn trăm năm, chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay, buổi sáng phủ nha thẩm tra một vụ án mưu tài hại mệnh lớn, tuy rằng cuối cùng kết án là cáo buộc, nhưng chỉ dựa vào quá trình thăng trầm của việc thẩm án, cũng đủ để dân chúng cả thành nói chuyện say sưa mấy tháng rồi.

Không ngờ, vừa qua giờ trưa, Trân Bảo Hiên của phường Tam Hà lại dán thông báo, nội dung khiến toàn thành khiếp sợ, dân chúng khắp thành chạy đi báo cáo, vui mừng nhảy nhót, không đến nửa canh giờ, gần như dân chúng nửa thành đều chạy đến ngoài cửa phường trân bảo xếp hàng.
Gì cơ? Ngươi thắc mắc vì sao phải xếp hàng ư?
Ôi chao, chẳng lẽ ngươi không xem thông báo của phường trân bảo sao?
Hoa gia Tứ Lang danh chấn Đường quốc muốn lấy giá gấp mười lần thu mua trang sức trân châu của toàn thành, dù là bông tai, trâm cài, lắc vàng, vòng tay hay là nhẫn, chỉ cần có gắn trân châu, đều mua cả!
Cái gì? Ngươi nói Hoa gia Tứ Lang có phải điên hay không ư?
Ha ha, ngươi đúng là chỉ biết một không biết hai, Hoa gia Tứ Lang xuất thân từ Hoa thị ở Dương Đô nổi danh khắp thiên hạ, thuộc hàng sĩ tộc trong ngũ tính thất tông, tộc quy chỉ có tám chữ "Đặc lập độc hành(*), nhàn rỗi tiền nhiều", đặc biệt là vị Tứ Lang này, hắn chính là công tử ăn chơi trác táng nhất Dương Đô, nổi tiếng khắp thiên hạ, làm ra chuyện điên rồ này cũng không có gì là kỳ quái.

Huống chi người ta lần này làm như thế là có nguyên nhân cả, là việc đứng đắn đàng hoàng.
(*)Đặc lập độc hành: Chỉ kiểu người Đi đứng một mình (không a dua theo ai)
Cái gì? Ngươi hỏi chuyện gì đứng đắn sao?
Ha ha ha, đương nhiên là vì một nụ cười của hồng nhan rồi!
Cái gì? Ngươi hỏi hồng nhan là ai sao?
Ôi chao, cái này là ngươi cũng không biết ư?
Nhìn thấy tiểu nương tử bên cạnh Hoa gia Tứ Lang sao? Tư thế oai hùng hiên ngang, sát khí ngút trời, hai mắt trừng một cái giống như quỷ thần nhập thân thể, nhìn vào biết ngay là một người khiến người ta kinh hồn bạt vía, lông tơ dựng đứng.
Nàng ta chính là Lâm Tùy An trong truyền thuyết có thể lấy một địch trăm.
Hả? Ngươi nói mắt nhìn của Hoa gia Tứ Lang không tốt sao?
Cút cút cút, ngươi thì biết cái rắm gì!
Tiểu nương tử kia cũng đâu phải người bình thường, đao pháp sắc bén, võ nghệ cao cường, một trận thành danh ở Dương Đô, nghe nói liếc mắt một cái đã trừng chết thái thú Dương Đô Chu Trường Bình.

Nhân vật như vậy, mới xứng đáng với Hoa gia Tứ Lang "độc nhất vô nhị"!
Này, không nói với ngươi nữa, nhà ta còn có một đôi bông tai trân châu, phải mau mau đi xếp hàng!
*
"Trên đây chính là tin đồn Hoa gia Tứ Lang vung vàng vì muốn có được nụ cười của hồng nhan." Cận Nhược vui sướng khi người gặp họa nói: "Vừa mới ra lò, cực kỳ tươi mới."
Ngón tay Lâm Tùy An đè lên gân xanh đang giật giật ở thái dương: "ĐÂY, LÀ, THỨ, QUỶ, QUÁI, GÌ, ĐÂY HẢ?"
"Không liên quan đến ta." Cận Nhược giơ tay lên tỏ vẻ vô tội: "Là Hoa Nhất Đường kêu ta truyền như vậy, còn nói chỉ có nguyên nhân như vậy mới phù hợp với thân phận ăn chơi trác táng của Hoa gia Tứ Lang hắn."
Lâm Tùy An cắn răng, siết chặt ngón tay, buông ra rồi lại siết chặt, ngón tay nắm chặt đến mức kêu răng rắc, trong lòng thầm niệm mười bốn chữ xả giận chân ngôn: Không nói đạo lý với hạng chó má, không phân cao thấp với đồ ngu.
Vì phá án, nhịn một chút, nhẫn nhịn, nhịn...!Không thể nhịn được nữa.
Cô nhấc Thiên Tịnh lên, thân mang theo gió đen lướt thẳng đến Trân Bảo Hiên, Cận Nhược lắc lư đi theo phía sau, không ngừng cười như thể sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Quán trà nghỉ chân nằm ngay đối diện phường trân bảo, nhưng lúc bước đến chỉ cách vài bước chân, Lâm Tùy An đột nhiên đứng khựng lại, mồ hôi hột lăn xuống, dân chúng xếp hàng xung quanh đồng loạt nhường đường, đồng loạt trừng mắt nhìn cô giống như đèn flash của máy ảnh thời hiện đại, khiến cho Lâm Tùy An cực kỳ đau não.
Trước cửa Trân Bảo Hiên dựng một cái lều che nắng cực lớn, ước chừng có thể che khuất nửa con đường, xung quanh treo ba lớp màn che lụa mỏng, gió thổi qua, như mây lại tựa sương mù, như mộng như ảo, dưới lều che nắng bày một chiếc chế dài, tạo hình giống như nằm trên giường, Hoa Nhất Đường nghiêng người dựa lên trên, sau lưng kê chiếc đệm mềm, vểnh chân, chống má, híp mắt, phe phẩy quạt hưởng thụ chén nước trái cây, tạo hình muốn diêm dúa bao nhiêu thì có bấy nhiêu diêm dúa, khí chất nói có bao nhiêu ăn chơi trác táng thì có bấy nhiêu ăn chơi trác táng, dung mạo tuấn lệ vô song hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Phía trước bên trái chiếc lều che nắng bày ra một chiếc bàn, Y Tháp và Mộc Hạ ngồi ngay ngắn phía sau, hai vị chưởng quầy Trân Bảo Hiên chia làm hàng trái phải, trước mặt Lý chưởng quầy có một cái rương lớn, phụ trách thu trang sức, phía sau Trương chưởng quầy có mấy cái rương lớn, bên trong chứa đầy đồng tiền, phụ trách trả tiền, Tiểu Yến và các tiểu nhị trong Trân Bảo Hiên vây quanh vòng trong, Từ huyện lệnh phái sáu Bất Lương đến vây quanh vòng ngoài bảo vệ, đều là dáng vẻ nghiêm trận chờ đợi.
Dân chúng xếp hàng đầu tiên giao trang sức trân châu cho Y Tháp, Y Tháp đánh giá giá trị trang sức, Mộc Hạ đổi thành giá gấp mười lần, Lý chưởng quầy thu trang sức, Trương chưởng quầy trả tiền, một tay giao tiền một tay giao hàng, đã rời đi thì không được đổi ý...!trên thực tế, căn bản không có ai đổi ý cả.
Hoa Nhất Đường nói không sai, ánh mắt Y Tháp vừa chuẩn vừa chính xác, liếc mắt một cái là có thể nói chính xác giá cả trang sức, không kém nửa văn tiền, hơn nữa giá cả tăng lên gấp mười lần, hầu như tất cả mọi người nghe được giá thì đều vui mừng khôn xiết, lấy được tiền lập tức chạy đi, chỉ sợ Trân Bảo Hiên đổi ý.
So ra thì sắc mặt Lý chưởng quầy và Trương chưởng quầy cũng không dễ nhìn lắm, tuy rằng dùng tiền của Hoa Nhất Đường, nhưng dù sao cũng là lấy từ trong tay bọn họ, quả thực giống như cắt thịt bọn họ vậy.
Lâm Tùy An mang theo ánh mắt nóng bỏng đến dưới mái che nắng, Hoa Nhất Đường lập tức ngồi dậy, dùng quạt phủi phủi mép giường, làm ra một bộ tạo hình "quét giường chờ đợi".
Lâm Tùy An khoanh tay trước ngực: "Ngươi làm thế có phải khoa trương quá rồi không?"
"Ta là Hoa gia Tứ Lang, chuyện ta làm không khoa trương mới kỳ lạ á." Hoa Nhất Đường cười nói: "Càng khoa trương thì khiến người ta khó sinh nghi."
Cận Nhược cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng: "Ngươi chắn chắn hung thủ nhất định sẽ đến bán trang sức sao?"
"Bởi vì ngoại trừ hắn và Lỗ Thời, chưa ai từng thấy được trang sức kia, nếu hắn cảm thấy trang sức kia an toàn."
"Ngộ nhỡ hung thủ đã bán trang sức đi rồi thì sao?"
"Bán thì càng tốt, hung thủ tuyệt đối sẽ không nói ra lai lịch trang sức, nhất định sẽ giả mạo lai lịch của một người trong sạch, người mua càng tin tưởng hung thủ, lại càng yên tâm bán trang sức.

Chỉ cần tìm được trang sức một cách thuận buồm xuôi gió, đương nhiên có thể bắt được hung thủ."
"Ngộ nhỡ hung thủ không bán trang sức cho người khác, cũng không đến đây bán trang sức thì sao?"

"Người có thể mạo hiểm giết người vì đồ trang sức mà phá hư quy củ của mình, lòng tham rất nặng, đối mặt với giá trị cao gấp mười lần, hắn không thể nào không động tâm được."
"Nói rất có đạo lý: "Cận Nhược vỗ tay, nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường giống như đang nhìn một tên thiểu năng nói: "Còn một vấn đề cuối cùng, chúng ta không có ai từng nhìn thấy trang sức kia! Sao có thể xác định được?"
"Cái này đơn giản." Hoa Nhất Đường gật đầu, rút ra một tờ giấy từ trong ngực: "Ta có vẽ một bức."
Trên bức vẽ là một cây trâm tinh xảo nhỏ nhắn, trân châu tròn trịa, chính là bức lúc trước Hoa Nhất Đường căn cứ vào miêu tả trong ngón tay vàng Lâm Tùy An vẽ ra.
Mí mắt Lâm Tùy An trợn lên: Cô trăm phương nghìn kế muốn che giấu bí mật, người này thế mà lại tùy tiện lấy ra như vậy, không sao đó chứ?
Cận Nhược trợn mắt há hốc mồm: "Là Trâm?!"
Hoa Nhất Đường gật đầu.
"Bức này ngươi lấy đâu ra?!"
"Đương nhiên là Lỗ Thời nói cho ta biết."
Lâm Tùy An: "Ừ khụ khụ khụ!"
Cận Nhược hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Chẳng, chẳng lẽ ngươi còn có thể thông linh chiêu hồn?!"
(Chiêu hồn cái khỉ á, ảnh sợ mà nhất làng rồi)
Thần sắc Hoa Nhất Đường nặng nề, ra vẻ thần bí nói: "Thế nhân đều biết, Dương Đô Hoa thị tứ lang ta, tướng mạo như Phan An, thông tuệ tuyệt đỉnh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngũ hành bát quái, phong thủy la bàn, không gì là không thông, không gì là không hiểu, có thể đoạn âm dương, có thể phân biệt nhật nguyệt, thông linh chiêu hồn chẳng qua chỉ là ngón nghề con nít, đương nhiên là dễ như trở bàn tay rồi."
Không khí chợt trở nên câm lặng.
Mí mắt Lâm Tùy An giật giật, nhìn biểu cảm của Cận Nhược từ khiếp sợ biến thành nghi hoặc cuối cùng biến thành ghét bỏ: "Họ Hoa kia, ngươi không khoác lác thì chết hả?!"
(Ừ, chết thật đó bé Nhược ạ)
Hoa Nhất Đường gõ gõ quạt: "Ôi chào, không thể tưởng tượng được nhanh như vậy đã bị nhìn thấu, không hổ là thiếu môn chủ Tịnh Môn, quả nhiên là thông minh lanh lợi mà."
Cận Nhược: "......"
"Thật ra ta hỏi chưởng quầy Điền Bảo của Tiểu Yến và Hoa Bảo Hiên, căn cứ vào miêu tả của bọn họ và kiểu trang sức Lỗ Thời đã từng làm lúc trước mà suy đoán ra." Hoa Nhất Đường thấp giọng nói: "Lỗ Thời giỏi nhất chế tác là trâm cài, kiểu dáng hoa văn này cũng là sở trường của hắn."
"Ngươi không sợ vẽ sai sao?" Cận Nhược hỏi.
Hoa Nhất Đường đắc ý phe phẩy quạt nhỏ: "Ta là Hoa gia Tứ Lang đó, sao có thể vẽ sai được?"
Cận Nhược trợn mắt như muốn lật lên trời, biểu cảm tràn đầy khinh bỉ ghét bỏ, nhưng lại không chịu nổi, nhét hai miếng điểm tâm, chạy tới bên cạnh Mộc Hạ xem thử.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Đường.
"Sau này mắt ngươi thấy được gì, phàm là điều không tiện nói ra thì cứ đổ hết lên người ta." Hoa Nhất Đường tiến lại gần, giọng nói vừa thấp vừa chậm: "Ăn nói hàm hồ, khoác lác cãi nhau, đổi trắng thay đen chính là bản lĩnh của đám ăn chơi trác táng bọn ta."

Lúc hắn nói những lời này, cách lỗ tai Lâm Tùy An chỉ có hai tấc, mùi hoa quả trên người tựa như có thực thể, chua chua ngọt ngọt ngào thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Hô hấp của Lâm Tùy An đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hoa Nhất Đường như không có việc gì lui ra nửa bước, nhìn về phía đám người, nếu không phải vành tai mơ hồ phiếm đổ thì có thể coi là trấn định tự nhiên.

Đột nhiên, hắn kêu "ấy" một tiếng.
Lâm Tùy An nhìn theo ánh mắt hắn, thì thấy cách Trân Bảo Hiên ước chừng một trượng đột nhiên xảy ra bạo loạn, hình như có người gây chuyện.
Hoa Nhất Đường bốp một tiếng khép quạt lại: "Dám gây chuyện ở địa bàn Hoa thị ta, coi ta có đánh cho hắn răng rơi đầy đất không..."
"Ngươi ngồi yên đó, ta đi xem một chút." Lâm Tùy An xách Thiên Tịnh bước tới chỗ đám người, thì ra là hai cô gái trẻ tuổi trong đội ngũ bị ba tên lưu manh vô lại vây quanh, đám lưu manh đang trêu chọc ầm ĩ.
Hai nữ tử đeo mũ trùm, vị phía trước mặc váy lựu màu đỏ thẫm, áo choàng màu vàng tươi sáng, dáng người yểu điệu, bước đi uyển chuyển.

Vị phía sau thân hình cao gầy, mặc váy lam khoác áo choàng lục, giống như bị dọa sợ, đứng núp ở phía sau nữ tử váy đỏ không dám lên tiếng.
Trang phục của tên lưu manh càng đặc sắc, quần áo chỉ mặc một nửa, lộ ra một cánh tay, đang là thời gian cuối thu cũng không sợ lạnh, nhất là người dẫn đầu, cả người mập mạp vừa nói chuyện bắp thịt đã rung rinh, trên cánh tay vốn là hình xăm, thế nhưng cũng không biết là màu sắc không đủ hay là bị phai màu, mà chỉ còn lại có vài đường cong đen nhánh, nhìn qua giống như hai con giun đất.
Đám lưu manh vây quanh hai vị nương tử, cợt nhả cười:
"Nhìn xem nè, đây không phải là Vưu cửu nương của Tứ ca gia phường Ngũ Hà đây sao? Như thế nào, hầu hạ quan to quý nhân chưa đủ, hiện giờ còn muốn đến nếm thử vị ngọt của Hoa thị nữa sao?"
"Ngày thường kỹ nhân tứ ca gia đều giấu đầu lộ đuôi, thần thần bí bí, hôm nay vừa thấy, quả thực đúng là thắt lưng nhỏ như liễu làm lão tử ta ngứa ngáy quá chừng!"
"Vưu cửu nương phơi nắng ở đây hơn nửa ngày, có mệt hay không vậy, nếu không nhào vào ngực các nam nhân chúng ta nằm nghỉ ngơi một chút, ta cam đoan sẽ hầu hạ nương tử thật thoải mái."
Dân chúng xung quanh dám giận mà không dám nói, rõ ràng những tên lưu manh này là đám cứt chuột kỳ cựu trong thành, nhưng kỹ nữ váy đỏ rất là ghê gớm, nhảy dựng lên dùng chất giọng nũng nịu mắng lớn: "Hôm nay là ngày nghỉ của lão nương, không hầu ai sất!"
Gương mặt dưới mũ trùm như hồng đào, mềm mại xinh đẹp, Lâm Tùy An nhìn hơi quen mắt, hồi tưởng lại, ôi chao, người quen, là vị tiểu nương tử nũng nịu cô gặp ở Y quán Kỷ tộc, còn từng đưa cô một tấm thẻ hoa.
Vưu cửu nương vừa lộ mặt, mấy tên lưu manh càng kích động, tên xăm trổ muốn chảy nước miếng, liếm liếm môi tiến lại gần: "Ta tự xử, ngươi chỉ cần nằm đó là được, không mệt chút nào đâu!"
Tiểu đệ lưu manh lớn tiếng ồn ào, Vưu cửu nương trợn trắng mắt, quét qua nửa người dưới của tên lưu manh xăm trổ một cái, ghét bỏ nói: "Như ngươi ấy à, chỉ sợ làm xong rồi lão nương cũng chẳng có cảm giác gì!"
"Phì!" Cũng không biết là ai phì cười, rất nhanh, xung quanh vang lên tiếng cười trộm.
Tên lưu mạnh xăm trổ thẹn quá hóa giận: "Các huynh đệ, đem hai người này dám chống lại ta, lão tử hôm nay phải chơi thật đã đời!"
Hai tên lưu manh hơi do dự: "Điều này, điều này không hay lắm."
"Kỹ nhân của tứ ca gia, đắt lắm!"
"Một người chúng ta còn không trả nổi tiền, huống chi còn là hai người?"
Tiếng cười lớn hơn vang lên xung quanh.
Xăm trổ: "Trả, trả tiền gì?! Lão tử ngủ với nữ nhân chưa bao giờ phải trả tiền gì sất!"
Tiểu đệ lưu manh tận tình khuyên bảo:
"Đại ca còn bảo chúng ta đi đòi nợ, đừng nên làm chậm trễ chính sự!"
"Ở trên đường cưỡng đoạt nữ tử nhà lành sẽ bị đánh chết đó."

"Nữ tử nhà lành cứt chó gì chứ, mấy ả ta là kỹ nữ! Ngươi biết kỹ nữ là gì không? Ngàn người ngủ vạn người đi..."
"Bốp!" Một cái bạt tai vang dội tát vùng vào mặt tên xăm trỗ, hắn lảo đảo, đôi đồng tử của Vưu cửu nương bốc hỏa, cười lạnh nói: "Lão nương cho dù ngủ một vạn nam nhân cũng không tới phiên ngươi! Những người khác tốt xấu gì bên d.ư.ớ.i cũng còn có ba lạng thịt, ngươi tính thử thịt mỡ trên bụng và não trong đầu có thể gom đủ một lạng không?"
Tiếng cười vang vọng khắp phố.
Tên lưu manh giun đất giận đến xanh mặt, trán nổi gân xanh, không khỏi vung quyền vào mặt Vưu cửu nương, tiểu đệ lưu manh thét chói tai: "Đánh bị thương bồi thường không nổi đâu!", dân chúng vây xem kinh hãi hét lên, trơ mắt nhìn nắm đấm lớn kia "rầm" một tiếng...!Một tiếng bị một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy.
Không khí im lặng.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người chắn trước mặt Vưu cửu nương, đó là một tiểu nương tử trẻ tuổi, mày dài mắt phượng, nhẹ nhàng cầm lấy nắm đấm của tên xăm trổ, còn sắc mặt của hắn thì tái mét, hai chân run rẩy, rõ ràng là chịu thể không nổi sức mạnh của tiểu nương tử này.
"Vị này..." Lâm Tùy An hơi rối rắm xưng hô với tên lưu manh xăm trổ, dựa theo phong tục thời đại này, nam nhân cơ bản gọi chung là cái gì "huynh", nhưng trực tiếp gọi là "lưu manh huynh đài" hình như hơi không đứng đắn lắm, ánh mắt Lâm Tùy An đảo một vòng trên cánh tay tên xăm trổ, chọn một cái danh hào: "Vị...!Giun đất huynh, ngài đây là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đó."
"Ta không phải họ Tao..."(*) Giun đất huynh mới nói bốn chữ thì lập tức nghe thấy cánh tay mình kêu rắc một tiếng, gào lên rồi ngã xuống đất, cánh tay nghiêng thành góc độ kỳ quái, đúng là bẻ gãy ngang xương.
(*)Đoạn này chắc thời cổ đại không dùng nên ảnh nghe lộn, từ này phiên âm là tính tao nhiễu, pinyin là xing xao rao, dịch là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ảnh nghe thành xing xao, nghĩa là họ Tao.
Lâm Tùy An cười tủm tỉm nói: "Cái miệng của ngươi bẩn quá, hay ra giúp ngươi rửa đầu lưỡi?"
Giun đất huynh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, đau đến thiếu chút nữa thì nín thở, ngoài miệng vẫn không buông tha cho người khác: "Ngươi tính là cái đếch gì, ngươi có biết ta là ai..." Nửa câu sau còn chưa nói ra, hai tiểu đệ còn lại một người che miệng hắn, một người liều mạng kéo hắn về phía sau.
"Nương ta ơi! Nàng ta là Lâm Tùy An của Hoa thị!"
"Một trăm người như ngươi cũng không đủ để cho nàng ta chém đâu!"
Tên xăm trổ trợn mắt, hai chân liên tục đạp lung tung, bị hai tiểu đệ liều mạng kéo ra khỏi hiện trường.
Dân chúng xung quanh đồng loạt vỗ tay hoan hô.
"Đa tạ Lâm tiểu nương tử giải vây." Vưu cửu nương dịu dàng cúi đầu, đột nhiên thân hình nghiêng về phía trước, giống như người không có xương ngả về phía Lâm Tùy An: "Ai ôi, ta nhát gan, không chịu được kinh sợ, chân mềm nhũn rồi..."
Lần này ngã xuống, đúng là vạn loại phong tình, ngàn kiểu quyến rũ, Lâm Tùy An không dám không đỡ, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vưu cửu nương, Vưu cửu nương xoay một vòng, thuận thế bày ra tư thế eo vểnh chân cong, tấm lụa trắng bay lên một góc, lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Đồng tử Lâm Tùy An không ngừng co rút.
Trên tóc Vưu cửu nương có ba cây trâm trân châu, lúc này cô thấy rất rõ ràng, trong đó một cây trâm giống hệt như cây trâm cô nhìn thấy trong ngón tay vàng.
Hay lắm, tìm người khắp trăm ngàn bến nước, bỗng nhiên quay đầu, lại ở nơi đèn đuốc lan san!
Lâm Tùy An nhướng mày cười, ôm lấy chân Vưu cửu nương đang cong lên, tư thế bế công chúa tiêu chuẩn: "Vưu cửu nương vất vả rồi, không bằng theo ta qua bên kia nghỉ ngơi một lát?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu cửu nương ửng đỏ: "Ta đương nhiên là bằng lòng, chỉ là hôm nay ta còn mang theo một vị muội muội, cứ để mình muội ấy lại như vậy không hay lắm ~."
Lâm Tùy An: "Không sao, đi cùng nhau nào."
Trong tiếng ồn ào của mọi người, đột nhiên vang lên một tràn tiếng hít sâu.
Lâm Tùy An kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy tên công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô đứng cách đó vài bước, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt đen sạm, vầng trán xanh mét, chiếc quạt quý giá rơi xuống mặt đất đầy bụi bẩn.
2.9.2022
Tiểu kịch trường:
Hoa Nhất Đường (nước mắt lưng tròng): Muốn sống cho qua kiếp này thì phải gắn hai chiếc sừng xinh đẹp lên đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc