NGƯỜI ĐIÊN

Hoàng hôn, mặt trời ngã về phía Tây. Sườn núi nhấp nhô ở nơi xa, bên trên rừng cây, là màu vàng trùng điệp. Khắp nơi thỉnh thoảng thổi tới vài cơn gió lạnh, mang theo hơi lạnh tinh tế, như một tấm lụa mỏng che đậy lên thanh xuân của cô gái.

Diệp Tử tỉnh dậy, anh ngồi lên, dụi dụi con mắt: “Còn chưa đi?”

Thỏ giơ tay, Diệp Tử khẽ cau mày, hắn đem cỏ dại dính trên người anh phủi xuống, lấy cánh hoa đậu trên vai anh: “Ừm. Ngủ có ngon không?”

Diệp Tử nhớ lần trước ở rạp phim, bản thân cũng dựa vào hắn mà ngủ quên mất. Rõ ràng anh lớn hơn hắn đến bốn tuổi, cảm giác này cứ như là hắn đang chăm sóc cho anh, thật mất mặt.

Lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nhớ đến bưu kiện của Thỏ, anh liền hỏi: “Nói cho tôi một ít chuyện về Trương Thục Nghi đi, tại sao lại muốn giết bà ấy.”

Trương Thục Nghi, chính là người Thỏ muốn anh giết, là một bà lão góa phụ.

Thỏ nhìn sóng nước lấp loáng trong hồ, nói: “Mụ ta là người hầu của mẹ em, tương đối bài xích mẹ em, cảm thấy điều kiện của mẹ không tốt, đã từng…. bán thân, tiến được vào gia tộc này cũng bởi vì mang thai. Mụ ấy cảm thấy mẹ em không xứng làm nữ chủ nhân của gia tộc này. Lúc em còn nhỏ, mụ từng cho mẹ em uống thuốc độc, chỉ bệnh xoàng mà kéo dài ngày càng trầm trọng, suýt chút nữa không qua được!”

“…”

“Sau đó phát hiện ra, cha em cũng không có trừng phạt gì mụ ấy, chỉ bắt mụ rời khỏi gia đình em. Mà em thấy  vẫn chưa hả dạ. Bởi vì chất độc đó, thân thể mẹ em ngày càng kém, hiện tại ngay cả ra ngoài đi chơi cùng bạn bè cũng không thể, mỗi ngày chỉ có thể ở trong nhà, nằm ở nơi bị mọi người lãng quên, nhẫn nhịn cha em cùng với những nữ nhân khác chơi đùa,… Tất cả những thứ này, đều là do mụ đó hại, em vẫn luôn muốn trả thù mụ.”

Diệp Tử lật xem thông tin về bà ta: “Bà ấy không phải sống gần đây sao.”

“Đúng.”

“Đi, đi tới xem thử.”

Thỏ hơi ngạc nhiên: “A Tử, anh muốn động thủ sao?”

Diệp Tử xì một tiếng: “Kẻ ngu mới động thủ. Tôi đối với mối thù này của cậu một chút hứng thú cũng không có, nhưng giờ tôi không muốn quay lại trường, nhà trọ bị hạn xúi quẩy, càng không muốn về. Coi như giết thời gian đi.”

Đúng, nếu Thỏ cho anh quyền được lựa chọn, chỉ có kẻ ngu mới chọn đi giết người.

Anh đã không còn muốn giết người.

Cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến nó.

Dưới sắc đỏ phản chiếu của trần bì, từng đàn chim nhỏ xoay quanh bay lượn trên đỉnh đầu, lá cây vang dội sàn sạt, hoa dại không tên cao hơn đầu gối nở rộ tầng tầng lớp lớp.

Diệp Tử đi phía trước, Thỏ đi phía sau.

Tóc cùng tay áo đánh nhịp nhẹ nhàng.

Anh có chút trách cứ Thỏ sao mà đi chậm như vậy, rõ ràng hắn mới là người biết rõ nơi sống của bà lão góa phụ kia, Diệp Tử quay đầu lại nhìn về phía Thỏ, anh muốn giục đối phương vài câu.

Nhưng mà, mới vừa nhìn về phía Thỏ, hết thảy từ ngữ trong đầu đều biến mất.

Diệp Tử lại bắt đầu đau đầu, anh hơi nhíu mày.

Sau đó anh nghe được tiếng ong ong lanh lảnh, ríu ra ríu rít, ríu ra ríu rít, từ tai phải truyền đến.

Cách đó không xa, Thỏ trên người mặc áo sơ mi trắng tay dài, tựa hồ trong chớp mắt nhắm lại đó, bóng người của hắn, cũng dần biến xa.

Hình ảnh không ngừng thay đổi xoành xoạch, như là băng đĩa cũ tín hiệu không tốt, mơ mơ hồ hồ, tiếng băng đĩa xước vang lên hỗn độn.

Đó là một bé trai khoảng chừng năm tuổi, mặc một cái quần yếm màu xanh nước biển, tất dài cùng áo sơ mi nhỏ, đứng ở chỗ xa, giương mắt tha thiết nhìn anh chằm chằm. Dưới ánh mặt trời, màu tóc nhợt nhạt của nó tung bay, giống như được dát lên một lớp vàng.

Hình ảnh đứt quãng, nó hướng phía anh bước lại gần, một bước rồi một bước.

Nó mở miệng, kêu tên của chính anh:

“A Tử.”

“A Tử.”

“Cùng em chơi đùa, có được không, A Tử.”



Diệp Tử bỗng nhiên nhắm mắt.

Thỏ cảm giác được khác thường của anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Diệp Tử xoa xoa huyệt thái dương, lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Thỏ kéo tay anh lại, nói: “Cẩn thận một chút, phía trước là vũng nước.”

Mới vừa nhìn thấy vũng nước kia, bên tai lại vang lên tiếng ong ong, đầu đau quá. Hình ảnh vừa mới xuất hiện lúc nãy lại hiện lên —

“A Tử.”

“Chơi với em, có được không?”

Non nớt, là thanh âm non nớt quen thuộc, Diệp Tử đã từng nghe qua thanh âm này: “Phiền chết mất! Đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo tôi!”

Vì đứng quá gần, nên bé trai bị đẩy ngã, nó lùi về sau vài bước, giày bị trượt, liền chật vật ngã vào vũng nước, nước bẩn bắn lên, làm bẩn quần yếm xanh dương đắt tiền của nó, cùng với áo sơ mi trắng đẹp đỡ có thắt nơ.

Nó ngồi ở vũng nước bẩn ấy, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm mình.

Mắt của nó rất lớn, lông mi nhỏ dài, như là một con búp bê tinh xảo. Mà giờ khắc này nó đột nhiên nhíu mày, khuôn mặt chau lại, miệng méo đi, cả người đều đang phát run, rất nhanh, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt tràn mi.

Nó khóc.

Khóc đến thiên hôn địa ám, thở không ra hơi.

Vừa khóc vừa gọi: “A Tử, A Tử, A Tử,…”

Giọt nước mắt của nó, ánh ra một bóng người, chính là gương mặt của anh.

Vũng nước từ từ lắng đọng lại, phản chiếu lại khung cảnh trời xanh mây trắng.

Nó ở dưới khung cảnh trời xanh mây trắng gào khóc…

Vừa khóc, vừa hét to tên của chính mình: A Tử.





“A Tử? A Tử?” Thỏ lắc lắc Diệp Tử, Diệp Tử mới tỉnh táo lại.

“Anh rốt cục sao vậy? Sắc mặt cũng không được tốt, hôm nay hay là về đi thôi?”

Diệp Tử sửng sốt mấy giây, hình ảnh vừa xuất hiện liền trở nên mờ ảo, giống như chỉ là một giấc mộng.

Anh lắc đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Đã đến chỗ mấy ngôi nhà mái bằng rồi.

Thỏ chủ động dẫn đường, đi đến trước một ngôi nhà hai tầng cửa khắc đá, ngừng lại.

Cửa sắt mở rộng, trong nhà, là một đám đàn ông đang chơi mạt chược, khí thế ngất trời. Một bà lão ngồi ở ngưỡng cửa, vùi đầu lựa đậu, một con chó nằm cạnh bà sưởi nắng, đầu lười thè ra thật dài.

Bà lão ấy so với trong tưởng tượng của anh còn già hơn.

Rõ ràng chỉ mới sáu mươi tuổi, nhìn qua chẳng khác gì tám mươi mấy. Tóc trắng phau, da dẻ nhăn nheo, gầy yếu, lưng còng, mắt đeo kính thật dầy.

Diệp Tử thực sự nghĩ không ra, một lão nhân sắp chết như vậy, còn cần chi phải giết bà như vậy?

Cứ như vậy để bà ấy sống, nhìn bà cũng đã đủ cực khổ rồi.

※ ※ ※

Diệp Tử hoàn toàn không dự định động thủ. Có điều, có lẽ cảnh sắc bên này đã mê hoặc anh, cho nên sau ấy, anh thường thường cơm nước trên trường xong, sẽ chạy qua đây, dưới ánh tà dương lật xem sách, ngủ một giấc, sau đó lên xe đi về nhà, kỳ thực cũng không tệ lắm.

Anh thường đụng phải bà lão đó. Trên thực tế, từ một góc độ nào đó mà nói, anh cùng bà lão ấy rất giống nhau.

Bà lão thường chống gậy, con chó cùng bà đi tới bờ sông, mãi đến tận khi mặt trời lặn sau núi. Thời điểm như vậy, anh thường ngồi cách bà lão không xa mà đọc sách, chỉ cần ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy bóng lưng lọm khọm của bà lão.

Cuộc sống của bà lão tựa hồ cũng không tốt, có một lần, bà đến đây ngồi không được bao lâu, thì có một thằng đến kéo bà đi, một bên kéo, một bên chửi, nói bà đã không còn tích sự gì, chỉ biết hưởng thụ, cái gì cũng không làm; tình cờ có người đến bắt chuyện với bà, bà sẽ rất vui mừng, đáng tiếc chính là, người kia rời đi rất nhanh. Bởi vì bà gần như là không nghe được, cùng bà đối thoại sẽ rơi vào tình huống “ông nói gà bà nói vịt”; bà rất thích đứa trẻ cách vách, thường thường cầm quả cam đến cho nó, đứa bé đó cũng thường xuyên chơi cùng bà và con chó kia…

Nói chung, nhìn thế nào cũng thấy bà lão ấy vừa đáng thương vừa hiền lành. Thật sự rất khó tưởng tượng bà sẽ dùng độc hại người.

Bất tri bất giác, Diệp Tử cảm thấy chính mình như trở thành bạn cũ của bà lão.

Bất luận thế nào, cũng muốn cùng đối phương trò chuyện một hồi, nói về nam nhân trẻ tuổi bắt nạt bà, nói về chuyện quá khứ của bà, gia đình của Thỏ, có thể, sẽ giúp đỡ bà một chút, vân vân.

Anh ngồi bên cạnh bà lão, thân thiết đến hỏi thăm sức khỏe của bà.

Dùng phương thức rất bình thường để hỏi: “Bà bà, hôm nay khí trời không tệ lắm nhỉ.”

Anh đại khái nói với bà lão cỡ năm, sáu phút thì bà mới như vừa tỉnh giấc mà quay đầu nhìn về phía Diệp Tử, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhân của bà hiện lên nét nghi hoặc, sau đó, bà run run đôi tay khô héo, gỡ xuống cặp kính lão dầy.

Chú chó màu nâu nhạt ở bên người bà quơ quơ đuôi, tiếp tục ngủ.

Diệp Tử thời điểm nhìn thấy đôi mắt bà lão, trái tim nặng nề.

Bà lão trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Tử, mặt đầy kinh hoảng, sau đó run rẩy duỗi ngón tay xấu xí của mình ra chỉ về phía Diệp Tử, há miệng, khô cằn rống lên: “Cậu… Cậu… Cậu…”

Sau đó chống gậy đứng lên, muốn rời khỏi đây.

Nhưng mà, bà không hề rời đi, cả người bà lão ngã trên cỏ, không ngừng xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng xuống sông…

Hoa thủy tiên mọc cao cao, con chó trên đất điên cuồng sủa.

Diệp Tử ngơ ngác nhìn hai tay của mình, không thể tin được, vừa rồi, anh thế nhưng, lại đẩy bà xuống.

Anh chạy đến, đem người kéo lên.

Thế nhưng, nước sông đã nhuốm đầy màu máu tươi, trán bà lão vừa vặn chạm vào cạnh đá sắc bén trên mặt sông, máu tươi tuôn ra, hai mắt bà lão lồi to lên, tràn đầy tơ máu, chết không nhắm mắt. Bà đã không còn hơi thở.

Trời ơi…

Rốt cục phát sinh cái gì vậy…

Tại sao…

Tại sao lại như vậy?!?

Đây là bất ngờ… Căn bản là bất ngờ…

Vốn anh không hề muốn giết người, nhưng cuối cùng sao lại thành ra thếnày??!!!

Con chó vẫn còn đang sủa, nhưng bị Diệp Tử dùng đá ném ngất. Anh nhanh chân rời đi, liều mạng bỏ chạy, liều mạng rời khỏi đây.

Mây đen tụ tập trên trời, sắc trời ngày càng tối, đây chính là khúc nhạc dạo trước giông bão.

Gió lạnh thổi phần phật, từng mảng lá cây xoay tròn rớt xuống, Diệp Tử cảm giác mình như rơi vào một cái bẫy, cái bẫy hình xoắn ốc, liên tục rơi xuống, sa đọa, không có điểm kết.

Không biết chạy bao lâu, có người nắm lấy anh, ngăn cản anh.

Là Thỏ.

Từng giọt từng giọt mưa trĩu nặng rớt xuống, rất nhanh, mưa ào ạt xối xả tuôn xuống.

Thỏ đem Diệp Tử đẩy mạnh lên thân cây, không ngừng nói: “Bình tĩnh, A Tử, bình tĩnh!”

Diệp Tử không ngừng lắc đầu, đã hoàn toàn mất lý trí: “Tôi không phải cố ý… Tôi cũng không muốn… Tôi… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ… Tôi chỉ là muốn nói chuyện với bà bà… Tôi…”

Thỏ không tiếp tục nói gì, hắn chỉ đem Diệp Tử ôm chặt vào trong ngực.

Nhịp tim hai người đồng nhất với nhau.

Mưa càng lúc càng lớn, tàn nhẫn nghiền ngã vạn vật thế gian, ào ào, ào ào, như muốn hủy diệt tất cả.

Thời điểm Thỏ buông Diệp Tử ra, Diệp Tử đã ngã ngồi dưới gốc cây.

Gió nhẹ đi rất nhiều, anh không nhận ra bản thân mình ngồi dưới đây từ lúc nào.

Đôi tay lạnh lẽo của Thỏ không ngừng lau gò má Diệp Tử, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt anh lên.

Rốt cục Diệp Tử cũng nhìn về phía Thỏ.

Thỏ hoàn toàn bị nước mưa xối ướt, trông rất chật vật.

Tóc lộn xộn xòa trước trán, trên mặt, màu so với bình thường đậm hơn, là màu nâu đậm. Lông mi hắn mang theo vệt nước, môi hắn hơi tím tái, da dẻ đặc biệt trắng xám.

Tròng mắt hắn vẫn nhạt màu như cũ, giờ khắc này, con ngươi hắn phóng to âm u như vậy, bên trong, toàn bộ là gương mặt của Diệp Tử, một khuôn mặt chật vật tương tự hắn.

Tầm mắt của hắn, đang không ngừng di chuyển xuống dưới, dừng lại một chỗ.

Môi Diệp Tử.

Tim Diệp Tử đập loạn, nuốt một ngụm nước miếng.

Ngón tay Thỏ nâng gò má Diệp Tử nắm chặt lại, hô hấp trở nên nóng rực, con ngươi lại lớn thêm một vòng. Sau đó, hắn thăm dò hướng đến gần Diệp Tử.

Diệp Tử thế nhưng lại cảm thấy đau đầu, đầu óc choáng váng. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy đôi mắt đối phương, liền đột nhiên nhớ đến thời điểm đứa bé rơi vào vũng nước bẩn kia, khóc lóc oa oa.

Tựa hồ có người đang cảnh cáo anh, ở trong đầu anh, nhắc nhở anh: Không được để Thỏ đến gần hơn nữa! Hắn chỉ đang muốn kéo ngươi cùng xuống Địa Ngục mà thôi… Hắn chỉ dẫn ngươi nảy sinh sát ý với bạn gái ngươi, hắn chỉ dẫn ngươi giết bà lão kia! Hắn chính là tội nhân! Hiện tại, hiện tại ngươi còn có cơ hội để né tránh! Hắn quá nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Vì chính ngươi, phải cách xa hắn một chút! Rồi sau đó, phải quên hết mọi chuyện ngày hôm nay, như vậy là tốt rồi! Như vậy là được rồi!

Ngay lập tức, anh bỗng nhiên né ra, đứng lên.

Thỏ ngồi xổm trên mặt đất nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút mất mát, có chút gợi cảm: “Làm sao vậy, A Tử?”

Diệp Tử cúi đầu, tóc che khuất mắt, qua một hồi lâu, anh mới nhỏ giọng nói: “Hiện tại, lần giao dịch thứ hai của chúng ta, hoàn thành rồi.”

Thỏ gật đầu.

“Sau này, đừng tới tìm tôi nữa, đừng theo tôi nữa.”

Vẻ mặt Thỏ trong nháy mắt thay đổi, ôn nhu cùng ý loạn tình mê lúc nãy trong nháy mắt biến mất, giọng hắn trầm thấp: “Tại sao?”

“Tôi không chịu được. Cùng cậu, tôi nhất định sẽ nhớ đến Nhiếp Hải Hà đã chết, còn có… cái chết của bà lão. Cùng cậu, tôi sẽ đau đầu, còn ù tai nữa, cả người không được thoải mái… Cùng cậu, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách nào rút lui, tôi không muốn như vậy, tôi nghĩ, chúng ta đều cần không gian của riêng mình, chúng ta cần tỉnh táo lại…”

Mưa tạnh, Thỏ đứng lên.

Vốn Diệp Tử nghĩ hắn sẽ nổi nóng, hoặc đánh người, hoặc gào khóc.

Nhưng, Thỏ không có.

Hắn từ trong túi lấy ra tờ một trăm đồng, nhét vào túi Diệp Tử, nói: “A Tử, chắc anh không mang theo tiền đúng không. Một lát nữa bắt taxi về phòng nhé, hiện tại không bắt được đâu. Sau khi về trường, nhất định phải ngay lập tức cởi đồ này ra, tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm đó.”

Diệp Tử sững sờ: “Này, cậu có nghe tôi vừa nói gì không, sao…”

Thỏ cắt ngang lời Diệp Tử, lông mi cụp xuống run run, vẫn như cũ mỉm cười: “Nếu như đây là nguyện vọng của anh, được, không thành vấn đề.”

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

Vạt áo của hắn ướt sũng, giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống từ trên góc áo hắn, rơi xuống cỏ, bắn lên bọt nước nhỏ bé.

Thời điểm hắn đi tới dưới đèn đường, liền quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tử, miệng khẽ mở.

Hắn đang nói: “A Tử, tạm biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc