NGƯỜI ĐIÊN

Diệp Tử mở mắt ra, nhìn thấy một không gian nhỏ bé, âm u. Ánh sáng mờ ảo từ hai bên cửa nhỏ chiếu vào, đan xen ở chính giữa, tựa hồ có thể nhìn thấy bóng người chìm nổi bay lượn.

Bên ngoài đã là buổi tối, rất náo nhiệt, tiếng con nít cười vang lên không ngừng.

Diệp Tử đương nhiên biết chỗ này là chỗ nào, anh đối với nơi này rất quen thuộc. Dù sao năm 11 tuổi ấy, mỗi lần cha mẹ ở nhà cãi nhau, anh toàn đeo balo đi tới công viên nhỏ, ngồi ở dưới chỗ thang trượt lớn hình con voi. Nơi này rất yên tĩnh, không bẩn, có thể che nắng tránh mưa, rất tốt.

Anh nhấc hai tay mình lên, quả nhiên, anh bây giờ, đại khái chính là anh năm 11 tuổi. Vào lúc ấy, anh đã biết mình không phải là con ruột của mẹ, mà tình cảm của cha mẹ cũng tan vỡ.

À, lần mơ này thế nhưng bản thân không bị mất trí nhớ sao? Cũng thật thuận tiện.

Diệp Tử nghĩ như vậy, vừa định chui ra, liền nghe thấy âm thanh phi thường non nớt, tinh khiết vang lên bên tai mình:

“A Tử! A Tử!”

Diệp Tử ngẩn người, lập tức chui ra, suýt nữa bị đụng đầu.

Sau đó anh nhìn thấy một đứa trẻ khoảng chừng 6 tuổi như con hamster hùng hục chạy về phía anh, sợi tóc nhạt màu bay loạn trong gió, dưới ánh sáng mờ ảo hiện ra mềm mại đến mức dị thường. Nó cầm trong tay một dây pháo bông, cười đến cực kỳ xán lạn.

Chỉ thấy nó giơ lên dây pháo bông kia, nói: “A Tử, anh xem, pháo bông anh thích nhất này! Đẹp không?”

Lần đầu tiên Diệp Thành Tịch đưa pháo bông cho anh, vừa mới qua 5 tuổi.

Lúc đó Diệp Tử nói thế nào nhỉ? À, lúc đó Diệp Tử nói với hắn: Cút ngay! Đừng lại đây!

Cảnh tượng này, có chăng nó cũng chỉ là đơn giản nhìn pháo bông đốt, không có làm ra phản ứng gì.

Nhưng lần này, tầm mắt Diệp Tử trong nháy mắt trở nên mờ hồ.

Anh cúi đầu nhìn đứa em trai chỉ mới đứng ngang bụng anh, gật gật đầu: “Đẹp…”

Tiểu hamster cực kỳ cao hứng, kích động nói: “A Tử, sinh nhật vui vẻ… Á, nguy hiểm!”

Khói hoa rơi trên mặt đất, thiêu đốt bùm bùm.

Mà Diệp Tử đã không cách nào tự kiềm chế. Anh hô hấp run lên, ngũ quan vặn vẹo, còn chưa kịp phản ứng gì, đã đem người em trai ôm thật chặt vào ngực. Mũi chua xót đến lợi hại, toàn bộ mặt, toàn bộ yết hầu đều nóng lên, đều rất khó chịu, thật khó chịu…

Tiểu hamster mặt lập tức đỏ ửng, nó có chút không biết làm sao hỏi: “A Tử… Sao vậy?”

Sau đó rất nhanh, nó lại có chút bận tâm hỏi: “Ai bắt nạt anh sao? Sao lại khóc?”

Diệp Tử lặng lẽ dùng tay áo xoa xoa mắt, buông em trai ra, có chút mờ mịt bước về phía trước.

Tiểu hamster lại chạy theo phía sau anh.

Diệp Tử quay đầu lại nhìn nó, sau đó hướng nó đưa tay ra.

Tiểu hamster thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ) đưa tay đặt lên tay Diệp Tử, khá kinh ngạc: “Anh hai, Thành Tịch là đang nằm mơ sao?”

Diệp Tử cười khổ một cái: “Có thể là, quả thực đang nằm mơ.”

“Ơ? Nhưng vẫn chưa có nằm ngủ mà, chưa ngủ thì sao mơ được.”

“Thật ra tỉnh táo, cũng có thể nằm mơ, a, những điều này không quan trọng, quan trọng chính là, Thành Tịch, cậu có biết, phần sau giấc mộng, sẽ xuất hiện tình tiết gì không?”

“Anh hai định kể chuyện cho em sao?”

Buổi tối rất yên tĩnh, cho dù giọng nói Diệp Tử rất nhỏ, nhưng tựa như có thể bay đến chỗ rất xa: “Coi như thành một câu chuyện mà nghe đi.”

Diệp Tử 11 tuổi nắm tay em trai 6 tuổi, đi trên con đường uốn lượn. Ánh sáng mơ hồ làm thân ảnh bọn họ kéo ra thật dài, nhìn xem, giống như đã lớn rồi vậy.

“Mười năm sau này, cậu đã lớn rồi. Ngoại hình cậu rất đẹp, cao lớn.”

Tiểu hamster mặt đầy hi vọng: “Có thật không? Em sẽ còn cao hơn cả A Tử sao?”

Diệp Tử hồi tưởng, trên mặt mang theo ý cười: “Ừm, cao hơn tôi nửa cái đầu.”

“Thật sự?”

“Không lừa cậu. Cậu học ở một trường tốt nhất, cậu rất được hoan nghênh, rất nhiều người yêu thích cậu. Ba ba để cậu làm người thừa kế cho ông ta, mẹ cậu vì cậu mà kiêu ngạo, bạn học của cậu đều chen lấn để chúc cậu…”

“A Tử anh sẽ thích em như vậy chứ?”

“Thích, đương nhiên thích, phi thường yêu thích, phi thường yêu thích.” Diệp Tử cười đến nhu hòa, “Thích đến mức ngày nào cũng muốn đi cạnh cậu, thích đến mức muốn cùng cậu ở một chỗ, thích đến mức không muốn cùng cậu tách ra.”

“… A Tử, em cũng thích anh.” Tiểu hamster mặt lại đỏ.

Diệp Tử sửa lại: “Không, khi ấy, cậu đã không còn thích tôi nữa rồi.”

Tiểu hamster cau mày: “Làm sao có thể…”

“Là sự thật. Vào lúc ấy, cậu sẽ thích một nữ sinh rất xinh đẹp, tóc của cô ấy dài, thích mặc váy, trên móng tay thường hay vẽ những hoa văn đặc biệt đẹp. Cô tuy rằng có chút tùy hứng, nhưng gia cảnh cực kỳ tốt, cử chỉ lại văn nhã. Cô thích gọi cậu là “Thành Tịch ca”, tới chỗ nào cũng kéo tay cậu, các người đi đến rất nhiều nơi, rất nhiều nơi…”

“Nhưng mà em thích anh hai hơn…”

“Vào lúc ấy, cậu liền xem thường tôi. Ha ha, bởi vì tôi chỉ là kẻ không tiền không gia thế không phải phụ nữ, lại còn là anh trai của cậu, người nhà không cách nào tiếp nhận chuyện này, tấm ảnh tôi với cậu làm cho cậu bị chửi, tôi tỏ tình với cậu làm cậu hổ thẹn.”

“…”

“Cậu không thích tôi, nằm mơ cũng muốn rời khỏi tôi.”

“Cậu không nhận điện thoại của tôi, bất luận gọi bao nhiêu cuộc, cậu cũng đều không tiếp.”

“Cậu từ chối tôi, rời khỏi tôi.”

“Cậu chọn Nhiếp Hải Hà, không chọn tôi; cậu chọn nhà cửa xe hơi của cậu, không chọn tôi; cậu muốn tương lai của cậu, không muốn tôi…”

“Cậu không yêu tôi, không yêu tôi, không yêu tôi, không yêu tôi, không yêu tôi, không yêu tôi…”

“Không yêu tôi.”

“Không yêu tôi.”

“Không yêu tôi.”

“Không yêu tôi.”

Tiểu Thành Tịch có chút sợ hãi, nó đứng trước mặt Diệp Tử, lo lắng gọi tên anh, mà Diệp Tử đã không thể khống chế tâm tình mình nữa rồi. Hai tay anh nắm chặt tóc, không ngừng lùi lại, mãi đến khi sống lưng chạm vào tường, ngồi xuống.

Mãi đến tận khi trời bắt đầu mưa, rốt cục anh mới ngẩng đầu lên, hai mắt mê man vô thần.

Tiểu Thành Tịch vỗ vỗ vào trên mặt Diệp Tử, hỏi: “A Tử, anh bị sao vậy? Em rất sợ…”

Diệp Tử nhưng như không nghe thấy, cứ như vậy nhìn nó, nghẹn họng nói: “A, Thành Tịch, nói cho tôi, phải làm sao, mới có thể làm cho cậu vĩnh viễn ở bên cạnh tôi?”

“Phải làm sao, cậu mới không đi thích người khác?”

“Phải làm sao, cậu mới chỉ yêu mỗi tôi?”

“Phải làm sao, cậu mới chỉ thuộc về mỗi tôi?”

“Hả? Phải làm sao đây? Nói tôi biết đi?”

Diệp Tử vừa nói, hai tay vừa xoa xoa hai bên cổ non nớt của tiểu Thành Tịch.

Anh cảm thụ mạch đập thịch thịch của đối phương, trong lòng dâng lên một nỗi vui như điên.

Đột nhiên, anh như trúng tà, giảo hoạt cười nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi!”

“A Tử?…”

“Giết cậu! Giết cậu!”

Diệp Tử vừa mới nói xong, hai tay đã chụp lấy cái cổ bé nhỏ của Diệp Thành Tịch, tàn nhẫn dùng sức —

Anh dùng khí lực lớn như vậy, dường như khí lực lớn như vậy căn bản không phải của một đứa trẻ 11 tuổi, mà là của một người trưởng thành, tiểu hamster, tiểu Thành Tịch đáng thương giãy dụa trong tay anh, vặn vẹo…

Vô số âm thanh rống lên trong đầu anh, bọn họ đang rống lên, không nên như vậy…

Nhưng anh không dừng được, không dừng được…

Bởi vì tất thảy những thứ này đều đã định trước.

Bởi vì tất thảy những thứ này, nhất định sẽ kết thúc vào ngày mùng 1 tháng 2, kết thúc vào sinh nhật của anh…

Thật sự rất buồn cười, dù cho có đang ở trong mơ, bọn họ cũng không cách nào sống cùng nhau.





“Diệp tiên sinh!”

“Diệp tiên sinh!”

“Diệp tiên sinh! Tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”

Diệp Tử choàng mở mắt.

Ít nhất hai, ba phút sau anh mới dần dần tỉnh táo lại.

Một người phụ nữ mặc áo trắng nâng anh dậy, khắp khuôn mặt là sự kinh hỉ: “Rốt cục tỉnh rồi, Diệp tiên sinh, xem ra lần này thuốc mới có hiệu quả rồi.”

Diệp Tử không để ý đến cô, có chút mê man nhìn xung quanh.

Giường trắng tinh, rèm cửa trắng tinh, tường xanh nhạt, sàn nhà xanh sẫm, ở góc có cây xanh, còn có đầu giường chất đầy thư báo. Còn bản thân, trên người đang mặc một bộ áo ngủ.

A, làm sao lại quên chứ, nơi này là viện dưỡng lão. Đã ở đây, sinh hoạt bao nhiêu năm rồi cơ chứ?

“Tôi lần này ngủ trong bao lâu?” Diệp Tử hỏi.

“Đứt quãng, chắc hơn một tháng. Lần này so với lần trước ổn hơn, bình thường ngài sẽ tự xuống giường, không có ý thức gì, như người mộng du. Có điều nếu lần này tỉnh như vậy, chính là có hi vọng rồi. Diệp tiên sinh cũng phải có lòng tin với bản thân mới được.”

“…”

“A, em trai ngài nói xế chiều khoảng 4 giờ sẽ đến đấy! Giờ chắc cũng sắp tới rồi.”

“Ai?”

“Em trai ngài, Diệp Thành Tịch tiên sinh! Anh ấy đối với ngài rất tốt, rõ ràng công việc bận rộn như vậy, nhưng mỗi tháng đều dành thời gian đến thăm ngài mấy lần, mười năm nay đều như vậy, thật sự hiếm thấy nha! Ngài phải nhanh nhanh khỏe lên, nếu không sẽ rất có lỗi với em trai ngài!”

“Mười năm? Hiện tại là năm bao nhiêu?”

“Năm 2023. Đúng rồi, mỗi lần ngài tỉnh dậy, ngài đều hỏi tôi câu này.”

Hộ sĩ nói xong, liền đi ra ngoài.

Một lát sau, cửa bị đẩy ra, một thanh niên cao lớn trẻ tuổi đi vào.

Tóc nhạt màu, hai mắt nhỏ dài, tròng đen lợt lạt, đường nét tinh xảo, da thịt trắng nõn. 

Nhưng so với trong trí nhớ có đôi chút khác biệt. Hắn bây giờ, đường nét góc cạnh càng thành thục hơn, mà trong trí nhớ, hắn là đứa trẻ ngây ngô, đẹp đẽ.

“Anh tỉnh rồi, anh trai.”

A, liền ngay cả giọng nói cùng xưng hô, cũng không giống.

Giọng nói người kia, càng thêm ôn nhu. Hắn sẽ gọi mình là “A Tử” hoặc là “Anh hai”. Giọng nói của hắn mềm như kẹo đường, lúc nói chuyện, hai mắt đều cất giấu tình cảm sâu đậm.

“Bác sĩ nói, dùng thuốc xong, tình hình tốt lên, sang năm là có thể đón anh về.”

Diệp Tử vẻ mặt mê man: “Trở về? Về đâu?”

“Nhà của chúng ta chứ đâu, em sẽ đặc biệt mời một bảo mẫu đến chăm sóc cho anh.”

Diệp Tử liếc mắt đến bé gái đang nấp sau cánh cửa. Bé gái mới chỉ 4, 5 tuổi, lớn lên phi thường đáng yêu, cùng cha nó da dẻ trắng nõn như nhau, tóc cũng nhạt màu.

Diệp Tử lạnh nhạt nói: “Nhưng cậu kết hôn rồi, không tiện.”

“Năm trước ly hôn rồi, em quả nhiên… Vẫn không cách nào đối với nữ nhân…”

Diệp Tử ngắt lời hắn: “Tôi không thể đi theo cậu.”

Diệp Thành Tịch rất kinh ngạc: “Tại sao?”

Diệp Tử hạ hai mắt xuống: “Bởi vì cậu không phải hắn.”

“Hắn? Ai?”

“Cậu không phải Thỏ.”

Diệp Thành Tịch đương nhiên biết Thỏ là ai. Thỏ cho đến nay, chính là huyễn ảnh quấn quýt lấy Diệp Tử. Tám phần mười nhân vật chính trong mộng cảnh của Diệp Tử, chính là tên Thỏ kia!

“Diệp Tử, anh nhìn cho rõ ràng, em mới là người thật, tên Thỏ kia chỉ là giả.”

Diệp Tử không hề bị lay động: “Trên thế giới có bao nhiêu thật thật giả giả? Thật giả có gì khác biệt đâu, chỉ khác nhau ở chỗ, bản thân có tin hay không thôi.”

Diệp Thành Tịch sốt ruột, tóm lấy vai Diệp Tử: “Nhưng em mới là thật! Anh! Anh không phải thích em nhất sao? Em cũng thích anh, nếu không phải vậy sẽ không chờ anh…”

Diệp Tử giương mắt nhìn Diệp Thành Tịch, không khóc, cũng không nháo.

Vẻ mặt anh khá bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Không, cậu không phải. Thỏ của tôi, là người yêu tôi nhất trên đời này, hắn chỉ yêu tôi, từ nhỏ đến lớn, vẫn yêu tôi, vì tôi, hắn có thể trả giá tất cả, ở trong mắt hắn, chỉ có tôi, chỉ sẽ chọn tôi… Còn cậu, cậu không yêu tôi, không hề yêu tôi, cậu sẽ không chọn tôi, dù có đi theo cậu, cậu sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ tôi.”

Diệp Thành Tịch cuống lên: “Tin tưởng em, em sẽ không lại…”

Diệp Tử giống như không nghe thấy, nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Cậu biết không, Thỏ, hắn là sự tồn tại chỉ thuộc về tôi. Tôi cùng hắn, tối xem pháo bông rực rỡ, ngắm trời sao lấp lánh, nhìn biển rộng lớn, còn đi tham quan thế giới, thậm chí xuyên qua quá khứ đến tương lai. Tết đến, chúng tôi cùng làm cơm, cùng vẽ tranh, cùng viết chữ, cùng đánh đàn, mỗi ngày trôi qua đều như vậy. Bất luận ở trong mộng như thế nào, hắn đều nói, hắn yêu tôi, hắn yêu tôi, nói vô số lần, vô số lần. Thế nhưng… Tôi đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện có lỗi với hắn.”

“…”

“Tôi thật sự, phi thường hối hận, phi thường tự trách. Tôi thế mà lại, ở trong mơ, một lần rồi một lần giết hắn, giết chết hắn. Vì sao lại như vậy? Diệp Thành Tịch? Tại sao thậm chí ngay cả trong mơ, chúng tôi cuối cùng, cũng gần như phải nhận lấy phần kết cục bi thảm này?”

“…”

“Tôi muốn gặp hắn. Dù chỉ một lần thôi cũng được. Tôi muốn nói với hắn, lời xin lỗi. Nói với hắn, tôi cũng yêu hắn. Tôi không muốn lại tổn thương hắn, tôi muốn cùng hắn, vĩnh viễn ở bên nhau…”

Diệp Thành Tịch nhìn chằm chằm Diệp Tử, thân thể hơi run rẩy. Hắn muốn nói gì đó, rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều chuyện muốn xin lỗi, muốn nắm giữ cái gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra, liền nghe thấy giọng bé gái vang lên: “Ba ba! Ba ba! Còn bao lâu nữa, con đói rồi!”

Diệp Thành Tịch thở dài một hơi, nói: “Suy nghĩ thật kĩ đi, mai em quay lại.”

Nói xong, liền đứng lên, mang theo con gái rời đi.





Đến hoàng hôn, toàn bộ viện dưỡng lão trở nên yên tĩnh.

Đến bữa tối, viện dưỡng lão vì các bệnh nhân mà mở lên âm nhạc du dương. Bởi viện trưởng là tín đồ cơ đốc, nên âm nhạc cũng là loại nhạc thánh ca, giọng hát trẻ con khuếch tán trong không khí, tựa hồ tòan bộ kiến trúc màu trắng đều bị ánh tà dương nhuộm thành màu vàng nhạt.

Nữ hộ sĩ cùng đồng nghiệp trò chuyện, cười hướng phòng bệnh Diệp Tử đi đến.

Nói đến Diệp Thành Tịch, mấy cô gái ở đây đều rất hưng phấn, sau đó lại cùng nhau thở dài, nam nhân chất lượng tốt như thế vì sao lại kết hôn rồi.

Cùng với mấy cô nó bye bye xong, nữ hộ sĩ đẩy cửa phòng Diệp Tử ra.

Sau đó, lạch cạch một tiếng.

Đồ vật trong tay cô rơi xuống.

Trên giường trắng tinh không có một bóng người, mà cửa sổ vốn dĩ đóng chặt, giờ khắc này lại rộng mở, rèm cửa trắng tinh lay động trong gió, như đôi cánh bướm dập dờn, uyển chuyển nhảy múa trong gió.

※ ※ ※

Đó là một buổi chiều hoàng hôn.

Một mình Diệp Tử, đi trên bờ cát, phóng tầm mắt ra nước biển đỏ au.

Ngàn vạn hải âu chao lượn trên trời, vô biên vô hạn, trần bì sóng gợn dập dờn. Cảnh sắc như vậy, như một bức tranh sơn dầu được đặc tả lại.

Vốn cho rằng chỉ có một mình mình, nhưng Diệp Tử thấy cách đó không xa, là Thỏ.

Thỏ trên người mặc một cái áo sơ mi trắng, quần dài đen. Hắn đi chân trần đứng tại nơi nước biển cùng bãi cát giao nhau, phóng tầm mắt ra phương xa, sợ tóc nhạt màu phất phơ trong gió.

Diệp Tử cũng không kinh sợ, anh nở nụ cười.

Anh một bước một bước đi về phía Thỏ, ở trên bãi cát lưu lại liên tiếp dấu chân.

“Thỏ.” Anh nhẹ nhàng gọi lên.

Thỏ quay đầu lại nhìn anh.

A, thật là gương mặt quen thuộc.

Mỗi một đường nét, mỗi một vẻ mặt, đều quen thuộc như vậy, đều khiến người ta yêu thích như vậy, khiến người ta động tâm như vậy.

“Anh rốt cục đến rồi. Em vẫn luôn đứng đây chờ anh, A Tử.” Hắn nói như vậy.

Diệp Tử cười đến ngọt ngào, sau đó, mặt có chút ửng đỏ, “Này, tôi vẫn muốn nói với cậu…”

“Nói cái gì?”

“Xin lỗi, tôi… Luôn làm chuyện có lỗi với cậu. Còn nữa… Tôi yêu cậu.”

“Em biết.” Thỏ nở nụ cười.

Diệp Tử ngẩng đầu, nét mặt chăm chú: “Tôi yêu cậu, so với bất luận người nào đều yêu cậu hơn.”

“Em biết mà.”

“Tôi muốn đi cùng cậu. Tôi… tôi hiện tại, muốn hôn cậu!”

Khóe miệng Thỏ cong cong, nắm sau gáy Diệp Tử, cúi đầu, ôn nhu hôn anh.

Xúc cảm rung động vẫn quen thuộc như cũ.

Cảm động đến khiến người ta rơi nước mắt, khiến trái tim người ta đau đớn, tuyệt vọng, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.

Tà dương phác họa ra đường nét của hai người, trong nháy mắt, mỗi một động tác đều như biến chậm, tựa hồ, hóa thành vĩnh cửu.

Môi hai người tách ra, Thỏ nắm chặt tay Diệp Tử, nhìn về phía biển mênh mông: “Biển rộng đang khẩn thiết hô gọi chúng ta tới đấy, tới đây đi, tới đây đi, tới đây đi. A Tử, anh có nghe thấy không?”

Diệp Tử nắm chặt tay Thỏ. Đương nhiên, anh nghe thấy. Anh đã sớm nghe thấy.

Tim anh đập thình thịch.

“Sợ sao?”

Diệp Tử lắc lắc đầu: “Không sợ. Vì chỉ cần hòa làm một với thiên nhiên, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở cùng nhau. Chỉ cần có thể ở cùng cậu, tôi cái gì cũng không sợ.”

“Em cũng vậy, đi thôi.”

“Ừm.”

— The End —

Bình luận

Truyện đang đọc