NGƯỜI LÁNG GIỀNG CỦA ÁNH TRĂNG

“Biết rõ là nguy hiểm...” Anh từ tốn mở miệng: “... vậy mà em còn định đi tìm tôi.”

Cẩn Tri giật mình. Tựa như bị nhìn thấu điều bí mật cất giấu trong lòng, cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa bối rối.

Bề ngoài, cô vẫn tỏ ra thản nhiên: “Có gì đâu. Cố Tế Sinh cũng nói rồi, chúng ta là đồng đội nên tôi sẽ không bỏ rơi anh cũng như những người khác.”

Cẩn Tri liếc anh một cái nhưng Ứng Hàn Thời không hề có phản ứng. Trên thực tế, anh đâu có để vào tai lời nói vừa rồi, bởi còn đang chú ý đến tiếng thở có chút căng thẳng và vẻ mặt bối rối của cô. Anh đột nhiên cảm thấy một cơn sóng trào dâng trong lòng.

Anh còn nhớ rõ, lúc từ khe núi quay về chỗ cũ, anh nhìn thấy cô đứng trước đám đàn ông, sắc mặt rất khó coi. Tưởng xảy ra chuyện gì, anh lập tức đi nhanh tới, kết quả nghe thấy giọng nói kiên định của cô: “Tôi đi xem anh ấy thế nào.”

Trong vũ trụ bao la rộng lớn, anh từng chinh chiến nam bắc nhưng chưa bao giờ vương vấn người nào. Trước kia, phần lớn thời gian anh đều ở trên lô cốt vũ trụ. Ngay cả những lúc chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất, anh cũng không quá quan tâm và lo lắng đến người xung quanh. Không chỉ mình anh mà cả Tiểu John cũng vậy. Anh còn nhớ có lần dẫn hạm đội đi đánh đội quân mạnh gấp mười lần của Trùng tộc. Đó là một trận chiến hết sức gian nan, vậy mà khi trở về, Tiểu John vẫn vô tư hẹn hò với cô người máy y tá như không có chuyện gì xảy ra.

Anh biết rõ bản thân không cần người khác lo lắng cũng chẳng cần vướng bận điều gì. Người phụ nữ Trái đất có sức chiến đấu bằng không này... biết rõ anh lợi hại đến mức nào, vậy mà cô vẫn không yên tâm, còn định xông pha vào chốn hiểm nguy cùng anh.

Một cảm xúc ấm áp xa lạ dội vào lòng, Ứng Hàn Thời liền cụp mi. Anh phải làm thế nào mới có thể báo đáp tâm ý của cô đây?

Trước sự trầm mặc của Ứng Hàn Thời, tâm trạng Cẩn Tri cũng lắng xuống. Bây giờ hễ có dịp ở riêng bên anh là trong lòng cô xốn xang một cách vô cớ. Cô quay người định rời đi: “Chúng ta lên đường thôi...”

Cẩn Tri còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời đột nhiên ghé sát. Giây tiếp theo, anh nắm chặt cổ tay cô, cánh tay còn lại vòng qua thắt lưng người phụ nữ. Cẩn Tri chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng. Cô tròn mắt, tim đập thình thịch. Gương mặt cô áp vào lồng ngực anh, đồng thời cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm siết càng chặt hơn.

Anh muốn làm gì vậy?

Ứng Hàn Thời cúi đầu, kề má vào cổ cô, toàn thân bất động. Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bờ vai rộng của anh. Mặt cô đột nhiên nóng như lửa đốt. Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh chủ động và có ý thức rõ ràng. Toàn thân Cẩn Tri cứng đờ, tựa như không thuộc về mình nữa.

“Cẩn Tri!” Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai cô: “Sau này... em đừng làm vậy nữa.”

Tôi không cần em lao vào nơi nguy hiểm, dù chỗ đó có mặt tôi đi chăng nữa.

Cẩn Tri ngẩn người, tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực. Đúng lúc này, ba người đàn ông còn lại đã thu dọn xong xuôi, chiếu đèn pin về phía họ. Trang Xung lộ vẻ nghi hoặc, Cố Tế Sinh nheo mắt còn Nhiếp Sơ Hồng trầm lặng.

Cẩn Tri lập tức vỗ tay lên lưng Ứng Hàn Thời: “Được rồi! Anh cố lên!”

Ứng Hàn Thời từ từ buông tay, quay người rời đi. Anh dừng lại dưới một gốc cây lớn, đứng ở đó bất động, không biết đang nghĩ gì. Tuy nhiên, Cẩn Tri có thể mường tượng, gương mặt anh lúc này đỏ lựng.

***

Đoàn người tiếp tục lên đường. Bởi vì trời vừa mới đổ mưa, mặt đất trơn ướt nên họ không thể đi nhanh. Thời tiết ở vùng núi đúng là chẳng thể đoán trước. Vào thời khắc này, bầu trời đã trở nên trong vắt, thấp thoáng một vài vì sao.

Cả nhóm đi bộ vài tiếng đồng hồ mà vẫn không có phát hiện gì mới, Tiêu Khung Diễn cũng chẳng liên lạc. Lúc này, họ đang lặng lẽ tiến bước trong một khu rừng, xung quanh vắng lặng như tờ.

“Khoan đã!” Trang Xung đột ngột mở miệng.

Mọi người đều dừng bước, nhìn theo hướng anh ta chỉ. Trên một cành cây lớn xuất hiện chiếc huy hiệu hình hoa mai màu đỏ nhạt. Trang Xung ghé sát, soi đèn pin, lờ mờ thấy chữ “ZC” khắc trên cánh hoa mai.

“Sao lại như vậy?” Cố Tế Sinh thắc mắc: “Chúng ta từng đi qua nơi này rồi à?”

“Chưa đi bao giờ.” Ứng Hàn Thời đáp.

Cẩn Tri giật mình. Người khác không rõ chứ cô biết, chắc chắn Ứng Hàn Thời có GPS vệ tinh do Tiêu Khung Diễn chuẩn bị, làm gì có chuyện đi nhầm về đường cũ.

“Nếu chúng ta chưa từng đến nơi này, tại sao chiếc huy hiệu lại nằm ở đây?” Nhiếp Sơ Hồng chau mày.

Sắc mặt Trang Xung trở nên vô cùng khó coi., anh ta quay sang Ứng Hàn Thời: “Thầy bắt ma, “quỷ đập tường” rồi.”

(“Quỷ đập tường”: Buổi đêm ở bên ngoài không phân biệt được phương hướng nên cứ vòng đi vòng lại một chỗ, vì vậy gọi là “quỷ đập tường”, cũng là chỉ trạng thái ý thức mơ hồ của con người.)

Bình luận

Truyện đang đọc