NGƯỜI LÁNG GIỀNG CỦA ÁNH TRĂNG



Sau khi anh chàng người máy đi mất, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Ứng Hàn Thời cúi đầu nhìn cô: “Em không vui thật đấy à?”.



Cẩn Tri cũng chẳng đến mức không vui, chỉ là…Cô hỏi: “Trước kia, có nhiều phụ nữ thích anh đến thế sao?” Thật ra, vấn đề này không hỏi cũng biết. Anh trẻ trung, đẹp trai, tài giỏi, có địa vị, đồng thời lại rất chính trực nên chắc chắn là người tình trong mộng của nhiều cô gái. Bây giờ chỉ có mỗi tấm ảnh gương mặt nghiêng thôi mà anh đã gây được cảm tình với phái nữ rồi.



“Anh không rõ.” Ứng Hàn Thời đáp.



“Sao anh lại không rõ chứ?”



“Bởi vì anh chẳng để ý.”



“Thế à?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Anh bắt đầu để ý em từ lúc nào?”.



Ứng Hàn Thời nắm tay cô, trả lời: “Lần thứ hai gặp em”



Cẩn Tri tỏ ra ngạc nhiên: “Lần thứ hai là lúc nào nhỉ?”.



Anh cất giọng dịu dàng: “Hôm đó trời mưa, em một mình đến thư viện tìm hiểu tình hình. Anh đã lái xe đi theo em về nhà”.



“Sau đó thì sao?” Cẩn Tri hỏi.



“Em đi trong mưa, dáng vẻ rất lạnh nhạt, cũng rất yên tĩnh.”



Cẩn Tri ngẫm nghĩ lời anh, lại hỏi: “Do đó…anh thích vẻ lạnh nhạt của em à?”.



“Đúng vậy.”



Cẩn Tri không nhịn được cười: “Thì ra là thế!” Nhận ra vẻ trêu chọc trong thái độ của cô, anh liền kéo cô vào lòng.



“Anh thích đến mức nào?”. Cô áp mặt vào ngực anh, hỏi nhỏ.



“Thích vô cùng.”




Sự việc phát triển với tốc độ nằm ngoài dự kiến của mọi người. Cẩn Tri vẫn đi làm như bình thường vì bây giờ dù trời có sụp xuống, cô cũng không thể trốn việc hơn nữa. Đến buổi trưa, cô lại mở weibo, phát hiện đã có hơn năm mươi nghìn lượt chia sẻ, đồng thời leo lên vị trí số một bảng xếp hạng tin tức nóng hổi nhất.



Trước đó, Ứng Hàn Thời thường xuất hiện ở thư viện nên từ ông Giám đốc đến nhân viên bảo vệ từng gặp anh. Vì thế, Cẩn Tri nhận được không ít ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp. Trong khi đó, Nhiễm Dư và Trang Xung cứ như bắt đầu trận đánh lớn, chốc chốc lại hỏi cô giải quyết thế nào. Cẩn Tri nói với họ, hiện tại tạm thời áng binh bất động, chờ quyết định của Ứng Hàn Thời.



Sau bữa trưa, Cẩn Tri đi mua cặp kính râm của nam. Không ngờ cô nhân viên bán hàng cũng chăm chú xem tin tức, còn cảm thán: “Đẹp trai quá! Chắc là người ngoài hành tinh thật chứ người Trái đất đâu có khí chất đặc biệt đến thế!”



Buổi chiều, chuông thông báo hết giờ vừa vang lên, Cẩn Tri liền chạy ngay xuống dưới. Ô tô của Ứng Hàn Thời chờ sẵn ở bên ngoài. Chỉ có điều , hôm nay, anh không xuống xe như mọi hôm. Anh nói: “Xin lỗi, hôm nay đi trên đường, anh đã bị nhận ra nên không vào cơ quan đón em”.



Cẩn Tri nghĩ bụng: Đó là bởi vì ô tô của anh quá bắt mắt, thu hút sự chú ý của mọi người nên bị nhận ra cũng chẳng thấy gì lạ.



Chiếc Porsche nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường phố. Cẩn Tri quay sang hỏi anh: “Tiểu John đã tìm ra Lão Bạch chưa?”.



Anh đáp: “Sắp rồi. Lão Bạch gửi tin từ một quán net. Tiểu John đang lần theo địa chỉ và thông tin cá nhân của anh ta.”



“Vụ này có liên quan đến quân nổi loạn và Arnold Lin hay không?”



“Hiện tại vẫn chưa rõ. Có điều, chắc chắn anh ta sẽ rất vui khi anh gặp chuyện phiền phức”.



Cẩn Tri gật đầu, lấy chiếc kính râm từ túi xách ra đưa cho anh: “Anh đeo tạm cái này đi!”



Tuy không thích nhưng Ứng Hàn Thời vẫn nghe lời cô. Cẩn Tri ngẩn người nhìn anh. Dưới cặp kính râm, đường nét sống mũi, chiếc cằm và đôi môi anh càng nổi bật. Cô không nhịn được ghé người hôn lên má anh một cái: “Đúng là anh cực kì đẹp trai!”.



“Tiểu Tri…”



Cẩn Tri tựa đầu vào vai anh , nhắm mắt lại.



Về đến nơi, hai người bất ngờ phát hiện xung quanh ngôi biệt thự của Ứng Hàn Thời có không ít người, một số còn cầm máy ảnh và camera. Mấy nhân viên bảo vệ cố gắng giữ trật tự, tựa hồ muốn giải tán đám đông nhưng chẳng có hiệu quả.



Ứng Hàn Thời dừng xe. Đúng lúc này, máy liên lạc vang lên giọng nói của Tiêu Khung Diễn: “Không xong rồi lão đại, có lẽ hàng xóm của chúng ta đã tiết lộ địa chỉ của anh trên mạng nên ngoài nhà toàn là người là người thôi. Anh và Tiểu Tri hãy tạm lánh mặt đi. Lâm Tiệp, Tô và Daniel đã ra ngoài tìm Lão Bạch nên không có ai tiếp ứng cho anh.”



“Chúng tôi về đến nơi rồi.” Ứng Hàn Thời nói. Cẩn Tri dõi đôi mắt ra ngoài, nhìn thấy không ít các cô gái trẻ đang cầm sẵn di động, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa mong chờ. Cô cảm thấy bản thân đã cách xa cuộc sống của người trái đất rồi.



“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” cô hỏi.



Ứng Hàn Thời vừa định quay đầu xe, một người bảo vệ đã chạy tới: “Ứng tiên sinh, chúng tôi không giải tán được những người đó…”



Cẩn Tri lập tức tiếp lời: “Được rồi, phiền anh cho chúng tôi đi nhờ!”



Nhưng không còn kịp nữa, phía trước có phóng viên phát hiện ra xe của họ, liền cất cao giọng: “ Đằng kia kìa!”. Mọi người nhanh chóng chạy đến bên này, bay vây lấy ô tô.



Bọn họ đấm bùm bụp lên cửa xe, không ngừng truy vấn.



“Ứng tiên sinh, anh có phải người ngoài hành tinh thật không?”



“Có phải anh tự bày trò để leo lên top weibo không?”



“Đây là bạn gái người trái đất của anh à?”



“Rốt cuộc sự thật như thế nào vậy.”







Những cô gái trẻ cũng ra sức chen vào trong, cầm di động chụp ảnh. Ứng Hàn Thời giơ tay che mặt, chỉ để lộ đôi môi. Sau đó, anh nói với Cẩn Tri: “Em hãy theo sát anh nhé!”



“Vâng”.



Đây là một trò hề nực cười hay tai bay vạ gió từ trên trời rơi xuống thì còn chưa biết, nhưng nếu đã không thể né tránh vậy thì đành đối mặt thôi.



Ứng Hàn Thời mở cửa xuống xe. Xung quanh vang lên tiếng reo hò và máy ảnh tanh tách. Anh bình tĩnh giơ tay gạt đám đông để chừa một lối đi. Mọi người tựa như cũng không dám đứng quá gần anh. Anh đi sang bên này, mở cửa cho Cẩn Tri xuống xe. Đám đông xúm lại, ra sức chụp ảnh cô. Ứng Hàn Thời ôm cô vào lòng, cất giọng từ tốn: “Xin các vị hãy tránh đường, để chúng tôi về nhà.”



Đáp lại lời anh là những cậu hỏi như bắn súng liên thanh. Cẩn Tri cúi đầu, để mặc anh kéo về phía ngôi biệt thự. Bị đám đông bám theo nên hai người di chuyển rất chậm.



Đúng lúc này, một tiếng “Aaa” vang lên, có hai cô gái bị xô ngã vào bụi hồng bên cạnh đường đi. Ứng Hàn Thời phản ứng cực nhanh, lập tức buông tay Cẩn Tri để kéo họ. Đám đông xôn xao nhưng không ai ra tay giúp đỡ mà chỉ giơ máy ảnh hay điện thoại để chụp hình.



“Cảm ơn anh”, “cảm ơn anh rất nhiều!” hai cô gái vẫn chưa hết hoảng sợ, luôn miệng nói cám ơn. Ứng Hàn Thời nhanh chóng buông người họ, quay về phía Cẩn Tri.




Đúng lúc này, Cẩn Tri đột nhiên bị xô mạnh, khiến cô loạng choạng, lùi lại phía sau mấy bước. Hai người đàn ông đang giơ máy ảnh ở bên cạnh lập tức túm lấy vai cô. Còn chưa kịp thốt lên tiếng kêu, một lực mạnh đã đập xuống đầu vai. Bàn chân cô rời khỏi mặt đất, cả người bị lôi về đằng sau. Cây cối và tòa nhà kiến trúc vụt qua trước mặt Cẩn Tri. Loáng một cái, cô đã cách xa đám đông cả chục mét.



Sống lưng lạnh buốt, Cẩn Tri hét lớn: “Ứng Hàn Thời,đừng…” Hai người đàn ông nhếch miệng, khiến Cẩn Tri nhớ tới những người Nano tấn công Cố Tế Sinh ở núi Y Lam. Đúng lúc này, không biết chúng rút đâu ra con dao trắng lóa, đâm xuống ngực Cẩn Tri.



Một luồng sáng nhanh như sao băng từ đám đông, bay vụt về phía hay người Nano. Mũi dao còn chưa kịp chạm vào làn da cô, chúng đã bị xách cổ áo, ném ra xa. Tuy nhiên, chúng đã đạt được mục đích của mình. Đám đông hò reo hỗn loạn. Cẩn Tri nhướng mày. Luồng sáng đã biến mất, dáng vẻ của Ứng Hàn Thời hiện rõ trong tầm nhìn của cô. Vì sự việc quá đột ngột nên đôi tai nhọn của anh đã lộ ra ngoài, cái đuôi cũng đung đưa sau lưng.



“Đuôi kìa!”



“Yêu quái!”



“Anh ta đúng là người ngoài hành tinh.”







Bọn họ lại giơ máy ảnh và di động chớp lia lịa, gương mặt đầy vẻ hưng phấn và xen lẫn sợ hãi. Mấy người bảo vệ ở gần đó cũng sững sờ, nhất thời không có phản ứng.



Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, đứng yên trước ánh mắt như nhìn thấy quái vật của mọi người. Vẻ mặt anh vẫn hết sức điềm tĩnh, anh nắm tay Cẩn Tri, nói nhỏ: “Chúng ta về nhà thôi!”



Cẩn Tri cất bước theo anh. Lần này, đám đông giãn ra xa, không một ai dám tiến gần. Dõi theo bóng lưng và cái đuôi rủ xuống của anh, Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn khó diễn tả thành lời. Cô thực sự không muốn nhìn thấy hình bóng cô độc của anh trước con mắt người đời một chút nào.



Cẩn Tri đứng bên cửa sổ, ngắm bầu trời đêm bao la. Ứng Hàn Thời đi đến bên cạnh cô, hỏi cô: “Tiểu Tri, em không ăn cơm à?”



Cô kéo rèm cửa, trả lời: “Em không muốn ăn, anh cứ ăn trước đi”.



Anh lập tức kéo cô vào lòng. Cô lặng lẽ tựa đầu vào ngực anh.



“Em mà không ăn, anh sẽ tự tay đút cho em đấy!”



Cẩn Tri ngẩng đầu: “Ai dạy anh câu này thế?”



“…Trang Xung”



Cẩn Tri không nhịn được cười. Ứng Hàn Thời cất giọng vô cùng dịu dàng: “Bất cứ lúc nào, em cũng bạc đãi bản thân”.



Cô “vâng” một tiếng, lại hỏi: “Hàn Thời, có phải anh chịu ấm ức quen rồi phải không? Người khác đối xử với anh như vậy, anh không tức giận, không buồn bực chút nào sao?”



Anh ôm vai cô; “Anh không phải là người yếu đuối, dễ bị ức hiếp. Tuy nhiên, con người sống trên đời, có những việc cần bận tâm, cũng có những chuyện chỉ là phù du, chúng ta khỏi cần để trong lòng”.



Từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy anh quá lương thiện và chất phác. Nhưng vào thời khắc này, cô chợt hiểu ra một điều, anh lương thiện không có nghĩa là đơn thuần, chẳng biết gì về sự đời, phải nói là anh thấu suốt tất cả thì hơn.



Cô liền ôm lấy Ứng Hàn Thời: “Anh rất, rất, rất đàn ông”.



Chưa từng được Cẩn Tri tán thưởng bằng giọng điệu tự hào như vậy, lại đúng phương diện bản thân quan tâm nhất, Ứng Hàn Thời đỏ mặt, cái đuôi cũng lộ ra ngoài. Cô quấn đuôi vào tay mình hai vòng, lại hỏi: “Bây giờ, chúng ta sẽ làm gì?”.



“Tiêu Khung Diễn đã tìm ra Lão Bạch. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi tìm anh ta.”



“Vâng.”



Đám đông tụ tập bên ngoài biệt thự cuối cùng cũng bị bảo vệ giải tán. Còn hai người Nano của quân nổi loạn nhân lúc lộn xộn đã trốn mất.



Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đều không lên mạng xem tin tức, nhưng qua vẻ mặt của Trang Xung và Tiêu Khung Diễn, có thể thấy tình hình tương đối tệ hại. Ăn cơm xong, Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri lập tức xuất phát.



Nửa tiếng sau, họ dừng bước tại một khu chung cư trông rất bình thường. Tiêu Khung Diễn điều tra ra, Lão Bạch đang chui rúc ở nơi này.



Bây giờ đã tối muộn, khu chung cư rất yên tĩnh, đèn điện thưa thớt. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đi cầu thang bộ chứ không dùng thang máy. “Lão Bạch” sống ở tầng mười tám. Lên đến tầng mười sáu, anh đột nhiên dừng bước, chăm chú lắng nghe.



Bạch Tử Thần ngồi hút thuốc trên chiếc sofa cũ kĩ, bẩn thỉu, bên cạnh có mấy người đàn ông đang chơi mạt chược, tiếng cười nói ầm ĩ. Là một người có văn hóa, Bạch Tử Thần rất ghét dân lưu manh, chợ búa, nhưng hiện tại, anh ta cần đến bọn họ.



Từ sáng đến giờ, anh ta luôn trong tâm trạng sốt ruột và hưng phấn. Như những gì đã viết trên weibo, kể từ lúc được Ứng Hàn Thời cứu, anh ta rất mong tìm ra và vạch trần bí mật của đối phương. Nhưng chỉ dựa vào đôi tai và cái đuôi, anh ta không thể khẳng định Ứng Hàn Thời có phải là người ngoài hành tinh hay không. Tuy nhiên, anh ta biết rõ, giả thiết về “người ngoài hành tinh” sẽ thu hút sự chú ý của dư luận, đạt hiệu quả càng chấn động hơn.



Bây giờ, tiết lộ của anh ta đã được chứng thực. Nghe nói đã có người tìm ra địa chỉ nhà Ứng Hàn Thời, thậm chí chụp được nhiều ảnh làm bằng chứng. Tuy nhiên, Bạch Tử Thần không vội đến góp vui. Thứ anh ta muốn chính là tin tức độc quyền. Nếu vụ này thành công, anh ta sẽ trở thành phóng viên nổi tiếng toàn thành phố Giang, thậm chí là cả nước. Anh ta hít một hơi thuốc, ánh mắt dừng lại ở chiếc lồ ng sắt cao quá đầu người ở giữa phòng. Trong đó đã chuẩn bị đầy đủ các loại xích sắt để trói người ngoài hành tinh.



Bạch Tử Thần đoán Ứng Hàn Thời sẽ đến tìm mình. Vì thế, anh ta mới thuê căn hộ này, đồng thời thuê bảy, tám tên côn đồ. Dù biết Ứng Hàn Thời rất khỏe nhưng anh ta người đông, lại toàn là kẻ giỏi đánh đấm nên chắc không có vấn đề gì.




Trên thực tế, Bạch Tử Thần không tin vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Anh ta nghiêng về giả thiết người đàn ông này bị đột biến ghen nên mới mọc đuôi, gọi là quái thai thì đúng hơn. Ở nước ngoài cũng đưa tin trẻ sơ sinh bị mọc đuôi đấy thôi. Có điều, tên quái thai đó là át chủ bài giúp anh ta thành danh.



Bạch Tử Thần nhìn đám côn đồ bằng ánh mắt chán ghét, nhưng ngoài miệng vẫn ngọt nhạt: “Các vị đại ca chơi thì chơi, nhưng không được lơ là cảnh giác đâu đấy! Hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Các vị nhớ đừng đả thương hắn, chỉ cần nhốt vào trong lồ ng là được, khi nào nghiên cứu xong, tôi sẽ thả hắn ra”.



Đám côn đồ vừa chơi bài vừa gật gù: “Được thôi”. Bạch Tử Thần sốt ruột mở máy tính ra lưới weibo, theo dõi tiến triển mới nhất của vụ việc. Trong phòng rất ồn ào nên anh ta và cả đám đông đều không nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách.



Đến khi Bạch Tử Thần có linh cảm bất thường, một quầng sáng trắng từ phía cửa ra vào bất thình lình ập đến. Mấy tên côn đồ “hự” một tiếng, ngã vật xuống đất, còn anh ta cũng bất tỉnh.



Khi tỉnh lại, Bạch Tử Thần phát hiện bản thân mình đang ở trong lồ ng sắt. Anh ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội lồm cồm bò dậy , nhìn đôi nam nữ ở bên ngoài.



Ứng Hàn Thời đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía anh ta. Cẩn Tri ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm nghị: “Anh có lương tâm không hả? Anh ấy từng cứu mạng anh, vậy mà anh định nhốt anh ấy như loài động vật”.



Bạch Tử Thần lấy lại bình tĩnh, thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ muốn tìm ra sự thật thôi. Cậu ta… là người ngoài hành tinh thật sao?”



Cẩn Tri đảo mắt một vòng quanh căn phòng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Tìm kiếm sự thật ư? Thế những máy quay camera và bản thảo ở đây thì sao? Anh định truyền hình trực tiếp phải không?”



Bạch Tử Thần không biết nói gì hơn, cuối cùng ấp úng: “Đó cũng là sự thật…”



Ứng Hàn Thời cuối cùng cũng quay đầu về phía anh ta. Khi hai người chạm mắt, Bạch Tử Thần thót tim. Sau đó, Ứng Hàn Thời cất giọng điềm tĩnh: “Tôi không giết những người dân thường, tội của anh cũng không đáng chết, nhưng hành động của anh đã khiến người của tôi bị tổn thương. Vì vậy, tôi sẽ bắt anh trả giá”.



Bạch Tử Thần hoảng sợ hét lớn: “Các người định làm gì hả? Bây giờ là xã hội pháp trị…” Còn chưa dứt lời, Ứng Hàn Thời đã thò tay vào trong lồ ng sắt, lôi anh ta ra ngoài. Bạch Tử Thần kêu “a” lên một tiếng. Ứng Hàn Thời nhanh như cắt xách anh ta nhảy ra ngoài ban công.



Cẩn Tri đợi mấy phút mới thấy hai người quay lại căn hộ. Ứng Hàn Thời buông đối phương. Sắc mặt Bạch Tử Thần tái nhợt, toàn thân mềm nhũn. Anh ta ngồi bệt xuống đất rồi bắt đầu nôn khan.



Chứng kiến bộ dạng này của đối phương, Cẩn Tri thấy vô cùng sảng khoái. Ứng Hàn Thời nói: “Nếu còn lần sau, tôi sẽ không đỡ anh”. Ý của anh rất rõ ràng, lần sau sẽ lấy mạng anh ta.



Bạch Tử Thần lắc đầu lia lịa: “Tôi sẽ không làm gì hết.”



Ứng Hàn Thời nhìn thẳng vào anh ta một lúc rồi quay sang Cẩn Tri: “Em ra ngoài cầu thang đợi anh”.



“Vâng.”



Cẩn Tri đợi một lúc mới thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời. Hai người xuống dưới, lên xe ra về.



Trên đường đi, anh thông báo: “Anh đã đánh gãy hai chân anh ta”.



Cẩn Tri chỉ “ừ” một tiếng, không phát biểu điều gì.



Ứng Hàn Thời giải thích: “Ánh mắt Bạch Tử Thần rất gian xảo nên phải cho anh ta nếm mùi đau khổ, anh ta nói không dám tái phạm, cũng từ bỏ ý định theo dõi anh. Anh đã tiêu hủy hết tài liệu trên máy tính của anh ta. Mất thông tin nguồn thì Tiêu Khung Diễn có thể phong tỏa mọi tin tức liên quan trên mạng. Sau này, trên mạng sẽ không còn bất cứ dấu vết nào nữa”.



Cẩn Tri gật đầu. Cô tin tưởng vào phán đoán và quyết định của anh. Vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời bộc lộ vẻ quyết đoán quen thuộc mà xa lạ, nhưng cũng khiến cô rung động. Cô biết trước kia từng có nhiều trường hợp, ở trên mạng dù một sự kiện nóng hổi đến mấy, một khi đã bị dẹp bỏ thì vài ngày sau, công chúng sẽ không còn nhắc đến nữa, mấy tháng sau sẽ chẳng còn ai nhớ tới. Chỉ là, sự kiện này đã phá vỡ cuộc sống êm đềm của họ.



Cô dõi mắt về dòng xe cộ ở phía trước, nói nhỏ: “Đến nhà em đi, sẽ không ai là phiền chúng ta”.



“Ừ!”



Ứng Hàn Thời đỗ xe ở góc phố, cách nhà Cẩn Tri một đoạn rồi ôm cô nhảy lên không trung, chui qua cửa sổ. Trong nhà rất tối như hai người đều không bật đèn, cứ thế leo lên giường. Cẩn Tri rúc vào người anh, thì thầm: “Hàn Thời, anh thật sự khiến người khác chỉ muốn làm anh hài lòng thôi”. Anh không đáp lời nhưng cô biết, chắc chắn anh lại đỏ mặt khi nghe những lời này rồi.



“Em cũng muốn….khiến anh hài lòng à?” anh hỏi.



Cẩn Tri nghiêm túc trả lời: “Em sẽ cố gắng”.



Hai người đều mỉm cười trong bóng tối. Anh giữ hai tay cô, âm thầm phủ môi xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc