NGƯỜI NGƯỜI CƯNG CHIỀU SƯ MUỘI MIỆNG QUẠ ĐEN


Hoa Linh Cơ bắt đầu mất tập trung, bên trong Vạn Dịch Trang giao dịch đủ thứ kỳ lạ, nhưng không cái nào thu hút được ánh mắt của nàng, đầu óc nàng lúc này toàn là những cái lồng nhốt người đó.

Hầu hết những người bị nhốt đều nằm co ro, không lộ mặt, giống như bọn họ đã quá tuyệt vọng, cho nên hoàn toàn không muốn cầu cứu người bên ngoài.

Có một số ít người lộ ra ánh mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu thì cũng đều là vẻ chết lặng, như khao khát tự do nhưng không gửi hy vọng vào việc được người cứu thoát.

Nàng nghĩ tới bảng đánh dấu trên lồng giam nữ tu kia, còn cố ý ghi rõ: "Không sợ sau này bị trả thù", có thể hiểu được chút ít.

“Cô nương còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?” Hành Tham thấp giọng hỏi.

Hoa Linh Cơ liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Ừm, trong lòng nặng trĩu, nếu có một ngày ta cũng rơi vào loại tình huống này, ta phải làm gì mới có thể trốn thoát được đây?"
Hành Tham im lặng một hồi, sau đó trầm giọng nói: "Đây hẳn cũng là quy luật tự nhiên “cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích nghi được mới có thể sống sót” mà cô nương nói tới, hay là Hoa cô nương nghĩ thoáng chút."

Nàng sửng sốt, suy nghĩ một chốc rồi kiên quyết lắc đầu: "Không, đây không phải là quy luật tự nhiên!"
"Không phải à?"
"Quy luật tự nhiên là tự nhiên, là con đường sinh tồn của vạn vật trên đời.

Chẳng lẽ mua bán người cũng trở thành con đường duy nhất để bọn buôn người sinh tồn sao?" Hoa Linh Cơ tức giận: "Rõ ràng là suy nghĩ xấu xa của con người! Đó là tội nghiệt mất nhân tính! Con người được làm người không phải bởi vì bọn họ có thân xác này, mà vì họ có nhân tính.

Những kẻ buôn người đó thậm chí còn không phải là người.

Nếu ông trời có mắt chắc chắn sẽ đánh chết đám buôn người kia!"
Hành Tham thở dài: "Ta hy vọng một ngày nào đó Phật Tổ có thể phổ độ chúng sinh."
Hoa Linh Cơ không khỏi bĩu môi.

Đợi ông trời có mắt, đợi Phật Tổ phổ độ chúng sinh, vậy đợi đến bao giờ?
Nàng không thể nào chuyển hướng suy nghĩ của mình ra khỏi vấn đề mua bán tu sĩ công khai, Hoa Linh Cơ không nhịn được quay lại nhìn thoáng qua con ngõ máu lạnh vô tình kia.

Đột nhiên, nàng phát hiện có một nam nhân đang kéo một tiểu cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi từ trong ngõ đi ra.

Tiểu cô nương đờ đẫn bị túm cổ áo, nửa kéo, nửa lảo đảo.

Vẻ mặt nam nhân hung ác dữ tợn, hắn đẩy tiểu cô nương ngồi bệt xuống ven đường, lớn tiếng nói: "Nữ thuần âm, xử nữ, mười ba tuổi, Trúc Cơ kỳ! Tuyệt đối không có tai họa về sau, chỉ cần ba ngàn linh thạch thượng phẩm!"
Ngay lập tức, rất nhiều người xúm lại vây xem.


Tim Hoa Linh Cơ giật thót, vừa định tỏ vẻ mình muốn đi xem một chút thì đã thấy các sư huynh, sư tỷ đồng loạt quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

Cửu sư huynh Hà Minh Tước lúc nào cũng cười đùa tí ta tí tửng, nổi giận mắng: "Đồ điên!"
Sở Huyền Dịch cau mày: "Đi xem thử."
Dù sao phong cách hành xử của Trình Tiên môn cũng không phải lạnh lùng vô tình, không cần đến Hoa Linh Cơ mở miệng, cả đoàn người đều quay đầu lại xem chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ còn chưa đến gần, nam tử kia đã nói lớn: "Các vị cứ yên tâm mà mua, đây là nữ nhi của ta! Linh căn nó đã bị hủy, tu vi chỉ đến Trúc Cơ."
Có người ngoài lớn tiếng nói: "Sao ngươi lại nỡ bán cả nữ nhi của mình chứ?"
"Ông đây sinh, ông đây sống không nổi nữa, bán nó đổi ít tiền sống qua ngày là lẽ đương nhiên! Sao nào, ngươi là cái quái gì mà quản ta có nỡ bán hay không?"
"Ba ngàn linh thạch thượng phẩm quá đắt rồi, giảm giá chút, một ngàn!"
"Lải nhải ít thôi! Trong chợ đen có bọn buôn người trả ta hai ngàn ta còn chưa bán đây này!"
Một đám đứng buông lời gièm pha hoặc mặc cả, cuối cùng nam tử kia bực bội, viết một tấm biển đặt trước mặt, sau đó xua tay, không nói chuyện với đám người không mua mà chỉ hỏi kia nữa.

Tiểu cô nương ngồi dưới đất, cuộn tròn hai chân lại, vùi đầu thật thấp, ngay cả tiếng khóc cũng không có.

Thấy vậy trái tim Hoa Linh Cơ đau nhói.


Nàng vốn muốn cứu nàng ấy, trong nhẫn trữ vật Ma tôn đưa cho nàng cũng có đủ linh thạch.

Nhưng, nàng không thể lấy ra nhiều linh thạch như thế trước mặt mọi người, huống chi, nàng cũng không muốn cho tên khốn này!
Hoa Linh Cơ luống cuống không biết làm sao, quay đầu nhìn xung quanh, muốn nhờ các sư huynh, sư tỷ giúp đỡ, nhưng quay đầu lại, đã không thấy ai cả!
Nàng cẩn thận phân biệt những khuôn mặt xa lạ xung quanh mình, xác định không có đồng môn ngụy trang.

Chỉ còn lại Hành Tham đang bị nàng ôm chặt cánh tay, mắt to mắt nhỏ nhìn nàng.

“Mọi người đâu?”
“A di đà phật.” Giọng nói Hành Tham căng thẳng hơi run rẩy: “Đến lúc kiểm tra rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc