NGƯỜI QUÈ


"Lý tổng có gì muốn dặn dò?" Phương quản lý nghiêng đầu hỏi.
"Lần trước tôi bảo anh để Lâm Thiên Nhiên đến làm ở tòa nhà văn phòng, trước mắt thế nào rồi?" Lý Dật Thành đậy nắp bút máy, ưu nhã cài vào trước ngực áo bên trái.
"Bảo vệ mới đến thay thế cho y, hôm nay sẽ đi làm.

Chẳng qua chức vụ ở tòa nhà văn phòng tôi còn chưa sắp xếp, trong trung tâm văn phòng kiểm soát có thư kí Tiểu Trương muốn từ chức rời đi, nhưng phải hai ngày nữa, công việc đó tôi sắp xếp cho y.

Bình thường chỉ là photo tài liệu và quét thông tin, rất ung dung." Phương quản lý làm việc đáng tin cậy, một phen đã sắp xếp ổn thỏa, Lý tổng nghe xong phi thường hài lòng.
"Vậy thì nhờ anh, anh thực sự rất có tài, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh." Lý Dật Thành tán thưởng, vỗ vai người đàn ông này, nở nụ cười.
Lý Dật Thành về văn phòng của mình, mở máy tính ra, gõ một chuỗi mật mã, sau đó màn hình LCD hiện lên hình ảnh giám thị phòng bảo vệ.
*màn hình LCD: Màn hình LED (hiển thị diode phát sáng) là công nghệ hiển thị màn hình sử dụng bảng điều khiển đèn LED làm nguồn sáng.
Chỉ thấy bóng lưng gầy trơ xương của Lâm Thiên Nhiên xuất hiện trong màn ảnh, đang cúi đầu nghiêm túc thu dọn giấy chứng nhận công tác trên bàn.
Lý Dật Thành thở dài, thực sự là thiếu nợ anh cả đời, bây giờ hắn phải dùng khoản tiền lớn như vậy đến bồi thường anh.
Chỉ lo anh ăn không đủ dinh dưỡng, lại biết anh tính tình quật cường không muốn đón nhận ân huệ của người khác.

Vì ý nghĩ chăm sóc của hắn, không thể đưa anh vào căn phòng nhỏ bên trong để cải thiện thức ăn, cũng chỉ có thể ra tay ở nhà ăn công cộng.

Muốn để Thiên Thiên ăn nhiều thịt hơn một chút, ý tưởng cẩu thả về việc tăng tiền cũng đã xuất ra, thực sự là đủ.
Nơi ở cũng đã được Phương quản lý điều tra, bây giờ anh ở một mình trong ký túc xá tập thể.

Lúc trước có bạn cùng phòng là "Nhị Cẩu" bây giờ cũng đã từ chức chuyển đi, để anh độc hưởng một gian phòng nghỉ ngơi cũng thêm thư thích chút.


Lại để phòng nhân sự tu bổ một hồi, sửa những vòi nước bị rỉ, đổi luôn cửa sổ và chuẩn bị tốt ở những nơi khác, để Thiên Thiên có thể sống tốt hơn.

Hết cách rồi, dựa theo tính tình của anh, ở kí túc xá hai, ba trăm tệ một tháng nhất định không được, cho nên cũng chỉ có thể tu sửa dưới danh nghĩa sửa chữa kí túc xá nhân viên.
Cũng thật là một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Lý Dật Thành có chút dở khóc dở cười, mắng thầm, nhân viên cả xưởng này e là phải cảm tạ Lâm Thiên Nhiên mới đúng, vì anh ấy nên mọi người mới được hưởng hạnh phúc thế này.
Lý Dật Thành nghĩ, từ từ thôi, không cần vội, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, hai chúng ta càng quen thuộc, sẽ...
Bên phòng bảo vệ, Lâm Thiên Nhiên hắt hơi một cái thật to.
"Mọi người đến đây một lát." Phương quản lý dẫn theo một người vào, bắt chuyện cùng Lâm Thiên Nhiên cùng Lão Quyền và Lão Vương.

Ba người đi lại.

"Đây là bảo vệ mới tới, tên là Trương Dũng, giới thiệu cho mọi người biết một chút."
"Tôi là Trương Dũng, tôi ở làng Trương Gia bên cạnh, cũng tới nơi này làm việc." Trương Dũng mỉm cười hớn hở, làn da đen thui không khác gì con trâu, giọng nói đồng quê rõ ràng, đúng thực là tiêu chuẩn dân quê.
Lâm Thiên Nhiên cùng lão Vương và Lão Quyền cũng giới thiệu một chút về mình.
Phương quản lý nói, "Trương Dũng ngày đầu đi làm, trước tiên để hắn quen thuộc với hoàn cảnh bên này, nên tạm thời không sắp xếp cho trực ca đêm.

Lâm Thiên Nhiên, cậu dẫn hắn đi lấy bộ đồ bảo vệ ở nhà kho cũ, thuận tiện đưa hắn đi tham quan phân xưởng."
"Được, quản lí." Lâm Thiên Nhiên gật đầu, liền đứng lên dẫn Trương Dũng ra ngoài.

"Oa, xưởng này thật lớn." Trương Dũng theo Lâm Thiên Nhiên đi một vòng, cảm thán đúng chất của người dân quê.
"Tập đoàn Hoa Mậu là nhà máy lớn nhất trong khu công nghiệp này." Lâm Thiên Nhiên cười nói, thong thả cùng Trương Dũng đi đến nhà kho.
"Xin hỏi quản kho có ở đây không? Chúng tôi đến lấy quần áo làm việc." Hai người dừng ở trước cửa nhà kho, chỉ thấy cửa nhà kho hơi mở, nhưng không thấy có người.
"Ờm, đi vào tự chọn số đo đi." Bên trong phát ra một âm thanh không thân thiện, "Lão nương bận rộn muốn chết, không rảnh bắt chuyện với người khác, đi tới hàng giá thứ hai, số đo đều có đủ, sau khi mặc thử thì không được vứt loạn ra đấy, bắt lão nương gấp gọn lại, có nghe không?"
"Ai?" Lâm Thiên Nhiên đáp trả một tiếng, nhưng vẫn không biết âm thanh này phát ra ở đâu, nơi này hàng giá lít nha lít nhít, chất đống như núi.
Hai người đi tới hàng thứ hai, quả nhiên thấy công phục chỉnh tề ở đấy, có đồng phục của bảo vệ, nhân viên phân xưởng, nhân viên vệ sinh, thợ sửa chữa, cũng có đồ chức nghiệp của tòa nhà văn phòng, đa dạng đầy đủ số đo.
Trương Dũng chọn những bộ kích thước khác nhau và thử nó, lẩm bẩm "Này đòi tiền à?"
Không nghĩ âm thanh không hề lớn này lại vững vàng truyền vào trong tai một người nào đó, đột nhiên một nữ hán hung dữ bước ra, hung thần ác sát chống nạnh nói "Không phí lời, một bộ đồng phục hè 120, bộ mùa đông 180, dùng tháng lương đầu tiên để trả, chọn xong chưa?"
Hai người sợ hết hồn, đặc biệt vừa mới cởi cái quần lộ ra nửa cái mông(1) của Trương Dũng, hắn nhanh chóng mặc lại quần áo, bộ dáng y như cô nương e thẹn.
"Lão nương đối với cái chim nhỏ(2) của cậu không có hứng thú!" Nữ hán lườm một cái, "Cậu không cần thử nữa, cậu size L, lão nương ở đây làm nhiều năm như vậy, nhìn người rất chuẩn, size L là được rồi."
*Chú thích: (1) và (2) là văn gốc tác giả viết như thế nha, chứ không phải mình tục tĩu đâu.
"Cái kia, không thì chọn size L đi?" Lâm Thiên Nhiên quay đầu hỏi Trương Dũng.
Trương Dũng hơi do dự, gãi đầu, nửa cầu khẩn nói, "Cái kia cái gì, Thiên ca, cậu cũng chẳng làm bảo vệ nữa, bộ đồng phục bảo vệ trên người cũng vô dụng thôi, bằng không cho tôi đi, một bộ mới mất 120 tệ, tôi vừa tới đây còn chưa làm việc đã dùng tiền rồi, tôi không nỡ đâu, cậu thương xót cho tôi đi, được không?"
"Cái gì?" Lâm Thiên Nhiên lần này giật mình, nhanh chóng hỏi "Ai nói tôi không làm nữa?"
"Phương quản lý nói đó, hắn nói với tôi là tôi tới thay vị trí của cậu, nói cậu không làm cái này nữa." Trương Dũng trả lời.
Lần này Lâm Thiên Nhiên như bị sét đánh trúng đầu, nói không ra lời.

Anh vốn nghĩ rằng bởi vì người không đủ nên mới tăng thêm một người mới, không nghĩ tới lại muốn thay thế vị trí của anh, là anh làm không tốt sao, lại là cái bài nhạc bị sa thải? Cẩn thận ngẫm lại, anh giống như thực sự vô dụng, đứng thôi cũng bị cảm nắng mà ngất đi không khác gì phụ nữ, đi tới chỗ nào cũng bị người khác phiền toái ghét bỏ!
Lâm Thiên Nhiên cố gắng điều chỉnh tâm tình để không rơi xuống đáy vực, tuy rằng bình thường anh biết rõ cân lượng của mình, một người không có văn hóa lại còn bị què, có thể sống tạm bợ cũng đã rất tốt, vì lẽ đó dù sinh hoạt có bẩn có mệt anh cũng không chê – vùi đầu làm việc, thế nhưng từ nhân viên dán nhãn mác đến bảo vệ, một lần lại một lần bị sa thải, đã đả kích rất lớn đến lòng tự ái của anh.

"A, Thiên ca, cậu đừng khóc mà, cậu không cho tôi cũng được, tôi tự mình mua là được rồi, cậu chớ khóc." Trương Dũng đối mặt với Lâm Thiên Nhiên bỗng dưng rơi lệ, nhất thời rối loạn chân tay.
"Không, không có." Lâm Thiên Nhiên lại thầm mắng mình vô dụng, một người đàn ông lại khóc trước mặt người khác, dùng sức khịt mũi nói "Tôi cho cậu, tôi cho cậu cũng được."
"Ồ..." Trương Dũng không hiểu sao, nhưng vẫn cảm ơn anh, giúp đỡ hắn bớt chút tiền.
Hai người tay không ra khỏi nhà kho, Lâm Thiên Nhiên không có tâm trạng, anh chỉ con đường dẫn về phòng bảo vệ.

"Hôm nay tôi trực ca đêm rồi, không đi được nữa, cậu qua kia làm việc đi, lão Vương bên kia sẽ dẫn cậu theo."
"Ừm." Trương Dũng gật đầu hiểu chuyện, hai người liền ở trước cửa kho hàng mỗi người đi một ngả.
Dựa theo thông lệ, người trực ca đêm, trước khi đêm đến thì không cần phải đi, Lâm Thiên Nhiên cúi đầu ủ rũ, nặng nề lê bước chân, đi ngang qua kho phế phẩm, anh ngơ ngác đứng hồi lâu rồi đẩy cửa đi vào.
Đây là căn cứ bí mật từ nhỏ tới lớn của anh, tuy rằng khi còn bé đã xảy ra chuyện ở đây, lẽ ra không muốn trở lại nơi âm trầm này, thế nhưng ngoại trừ nơi này, có thể đi đâu được đây.

Nơi này là nơi anh quen thuộc nhất, thoải mái nhất, bất luận lúc nào, chỉ cần đến đây, đóng cửa lại liền giống như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy.

Đem toàn bộ những thương tâm khổ sở ngăn chặn ở bên ngoài.

Nơi này chỉ thuộc về thế giới của anh, không có người khác, anh là chủ nhân ở đây.
Rất nhiều năm về trước sau khi xảy ra chuyện đó, một phần phế phẩm bên trong đều bị thanh lý hết, thế nhưng theo năm tháng lại vô tình bị người khác chồng chất thêm càng nhiều phế phẩm.
Lâm Thiên Nhiên tìm được cái ghế rách nát phủ kín tro bụi, nhịn không được mà ngồi xuống, khóc nức nở.

Anh thật giống như phế phẩm trong căn phòng này vậy, rất khó chịu.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng cuộc sống giống như đã tốt lên, anh may mắn được nhận một gian phòng kí túc xá.

Ngày ấy còn rất thần kì, có cả thợ sửa chữa đến tu sửa ký túc xá, đồng thời thay mới điều hòa.


Nhà ăn cũng được ngon hơn, mỗi ngày đều được ăn thịt, không còn là thức ăn chay vô vị trước đây.

Công việc so với phải dán nhãn mác cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng làm bảo vệ không thoải mái, thức đêm khó chịu cực kì, tiền lương cũng chẳng cao như dán nhãn mác.

Thế nhưng anh cảm nhận được sự tôn trọng, lão Vương cùng lão Quyền là người thật thà, không giống những người trong phân xưởng, chỉ vì anh là người què mà bắt nạt anh, anh cảm thấy công việc này rất tốt...
Còn có, thỉnh thoảng đi qua cửa lớn, Lý Dật Thành sẽ lén lút nhìn anh một chút, anh là người thấp kém như vậy, nhưng cũng có người quan tâm đến anh, cho anh mượn áo khoác, lúc Hổ Mập bắt nạt anh thì ra mặt giúp anh, sẽ dẫn anh vào nhà nhỏ ăn cơm, đồng thời lấy thân phận là "bạn bè".

Đây là người bạn duy nhất mà hiện tại anh có.
Anh thậm chí cảm thấy, hết thảy những điều này, khiến cho toàn bộ cuộc đời anh sáng rực lên.
Thế nhưng, tại sao anh không thể hưởng thụ lâu hơn một chút?
Mỗi lần bị sa thải, đều là về lại phòng nhân sự, và được quản lý Phương phân bổ.

Bây giờ đã mất luôn việc ở phòng nhân sự.

Lẽ nào không còn nơi khác để đi?
Sau bao nhiêu năm kiên trì ở trong nhà máy Hoa Mậu, rốt cục không thể ở lại được nữa sao?
Thế nhưng, anh đã sớm coi đây là nhà rồi, ngoại trừ nơi này, một người què như anh còn có thể đi đâu?
Lâm Thiên Nhiên gần như đã đi làm với đôi mắt đỏ hoe và sưng híp lại.
Lão Quyền, người đang đợi anh thay ca sẽ đi uống rượu vào tối nay.

Ông ta đứng lên, hào hứng mặc thêm áo khoác rồi lên xe đạp phóng đi, căn bản không để ý đến Lâm Thiên Nhiên khác thường..


Bình luận

Truyện đang đọc