NGƯỜI QUÈ


Nhìn Lâm Thiên Nhiên hai mắt phát sáng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, Lý Dật Thành cưng chiều hỏi.

“Anh rất ít khi đi đến thành phố sao?”
“ừm, từ nhỏ đến lớn chỉ đi có mấy lần, bình thường dều ở trong khu công nghiệp, ít ra ngoài.” Lâm Thiên Nhiên thành thật trả lời, ánh mắt không nỡ rời cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
“không sao đâu, sau này còn rất nhiều cơ hội.” Lý Dật Thành xoa xoa cái đầu nhỏ của anh.
“Tôi đi đứng không tiện, ngồi xe buýt đi từ công ty ra lại xa, hơn nữa ở đó cũng có một khu dân cư nhỏ, cho nên không cần thiết phải thường xuyên ra ngoài.” Lâm Thiên Nhiên trả lời, “Hơn nữa, hàng nội thành cũng rất đắt…”
“Bây giờ khác rồi.” Lý Dật Thành đăm chiêu, lắc đầu.
Lâm Thiên Nhiên không hiểu Lý Dật Thành nói cái gì khác rồi, anh chỉ biết là người ngốc thì nên ở nơi của mình, mãi mãi không hợp với đô thị.

Chỉ có thể hợp với khu công nghiệp chim không thèm ị lại bụi bặm cuồn cuộn kia.
“Sắp đến buổi trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Lý Dật Thành lái xe vào một trung tâm thương mại lớn.
Lâm Thiên Nhiên vừa muốn mở miệng ăn cơm ở quán ven đường cũng được, Lý Dật Thành như đã đoán trước, liền cướp lời “Hôm nay anh phải nghe lời tôi, không được kháng cự.”

Lâm Thiên Nhiên chỉ có thể chớp chớp hai con mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.
“Tốt lắm.” Lý Dật Thành ưu nhã xoay tay lái, đỗ chính xác chiếc Mercedes đen vào vị trí đã đánh dấu.
Trung tâm thương mại này là một địa danh nổi tiếng trong thành phố, ngày thường lượng khách đi hơn mười ngàn người, một ngày cũng chưa đi dạo hết.

Hết thảy hàng hiệu hay mỹ thực quốc gia đều có ở trong đó, quả thực là một thiên đường mua sắm.
“Anh muốn đi thang cuốn, hay đi thang máy ngắm cảnh?” Hai người vào trung tâm, Lý Dật Thành liền hỏi.
Nếu là trước hôm nay thì Lâm Thiên Nhiên đều chưa từng ngồi qua, thế nhưng sáng nay ở bệnh viện, anh đã đi thử thang cuốn rồi.
“Đi thang máy ngắm cảnh.” Lâm Thiên Nhiên trả lời.
“Được.” Lý Dật Thành cười đáp ứng, nếu chỉ một mình hắn hôm nay đến đây thì sẽ không nghi ngờ mà chọn thang cuốn, vì có thể tránh chen chúc với người khác cũng như bị người lạ trong lúc chen chúc đụng chạm vào người.
Thực sự quá nhiều người, bọn họ đợi vài chuyến rốt cuộc mới chen được vào thang máy.
May mắn thay, hai người bị đẩy đến vị trí kính ngoài.
“Phiền chọn tầng 12 giúp tôi, cảm ơn.” Lý Dật Thành nhẹ nhàng nói với người đứng ở gần nút bấm.
“tầng 12?” Lâm Thiên Nhiên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tầng 12, trên đó ghi là “Thiên đường ẩm thực.”
Sau đó anh còn chưa kịp nắm lấy tay vịn, thang máy liền lao một cái lên trên.
“A.” Anh hoảng hốt, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa kính bỗng chốc bị thu lại dưới lòng bàn chân mình, anh có chút đầu váng mắt hoa.

Hơn nữa bên trong không gian chật chội lại đông người, anh có cảm giác ngột ngạt, sự khó chịu trong người càng tăng thêm mãnh liệt.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Đôi tay trắng nhỏ nắm chặt tay vịn bỗng được một bàn tay to lớn hơn trùm lên, âm thanh êm tai của người đàn ông không rơi xuống đất mà truyền thẳng vào tai anh.
Trong chớp mắt, sự hoảng sợ của anh đã biến mất.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Thiên Nhiên bắt đầu hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

“thật giống… thật giống toàn bộ thành phố đều ở dưới chân của tôi vậy.” Con ngươi của Lâm Thiên Nhiên vì chấn động mà mở lớn.

“Đẹp quá, thực sự rất đẹp.”
Những con đường trải dài ngang dọc giữa các tòa nhà cao tầng thưa thớt dần, xe cộ chạy bất tận trên đường chẳng khác nào đồ chơi, còn con người thì nhỏ như kiến.
Lý Dật Thành nhìn anh hưng phấn như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo.
Không sai, trong khu công nghiệp cũng có siêu thị, có tiệm cắt tóc hay quán cơm, sinh hoạt thường ngày muốn gì có đó.

Thế nhưng lại không có kiến thức.

Mà một người luôn tự tin ở chỗ, họ có kiến thức trong người.
Nhiều người chen nhau đến vỡ đầu chảy máu như vậy cũng muốn vào thành phố phát triển, một phần là cần kiến thức, một phần chính là tương lai sau này.
Lý Dật Thành trong lòng hiểu rõ, phần tự ti từ trong xương tủy kia của Lâm Thiên Nhiên bắt nguồn từ việc cơ thể tàn tật của anh, cũng như bằng cấp văn hóa lẫn kiến thức.
Vì lẽ đó, hắn muốn thay đổi Lâm Thiên Nhiên, để Lâm Thiên Nhiên thoát khỏi tự ti, lấy lại được sự tự tin, điều này nhất định hai bút cùng vẽ.*
*cụm này ý chỉ cả hai khía cạnh đều cần được thực hiện cùng lúc.
“Chúng ta hôm nay ăn món Nhật đi.” Lý Dật thành chỉ chỉ một nhà hàng sushi phía trước tên là “Tứ hệ” (Bốn đời).


“Đây là nhà hàng sushi nổi tiếng, bởi vì chủ nhà hàng đã truyền nghề từ đời cha sang con, trải qua 4 đời rồi nghề vẫn không bị mai một, vẫn giữ được phương pháp nấu ăn ngon và nguyên bản nhất của Nhật Bản.

Rất đáng thử.”
Lâm Thiên Nhiên theo hắn đến nhà hàng, một cô gái tiếp khách lập tức mỉm cười chào đón bọn họ, “Chào hai vị, hiện tại lượng khách đông quá, mời hai vị lấy số trước, sau đó chờ được gọi đến tên.”
Đúng thật, Lâm Thiên Nhiên nhìn thấy hai hàng ghế đẩu ở một bên cửa chật ních những vị khách đang ngồi đợi.
Lý Dật Thành mỉm cười lấy trong ví ra một tấm thẻ VIP =)))
“Tiên sinh hóa ra là khách vip của quán, hai vị mời vào trong.” Cô gái nhanh chóng lễ phép mà dẫn đường.
“Cho tôi một căn phòng nhỏ.” Lý Dật Thành nói.
“Được, hai vị mời qua bên này.”
Lâm Thiên Nhiên chưa từng ăn món Nhật, vì lẽ đó sau khi vào nhà hàng, anh rất tò mò với các loại sushi hình tròn đặt trên băng cuộn, anh muốn dừng lại nhìn thêm vài lần, nhưng lại sợ không theo kịp bước chân của Lý Dật Thành, cho nên chỉ có thể nhìn một lát rồi thu hồi ánh mắt.
Cô gái dọn bàn trà ra cho họ, sau đó để lại thực đơn rồi rời đi.
“Phòng riêng quả thực thoải mái hơn so với ở ngoài.” Lý Dật Thành thích ý, ngồi xếp bằng xuống, Lâm Thiên Nhiên cũng nhìn hắn rồi làm theo..


Bình luận

Truyện đang đọc