NGƯỜI TÌNH CỦA ANH RỂ

Hương cà phê dậy lên khiến Mai cảm thấy khoan khoái, chị đang ngồi trong quán cà phê đối diện với khách sạn của Khả. Chị biết đêm qua là một đêm khó khăn với anh, chị đã nói rằng không muốn cưới anh nữa, đơn giản là chị không thích phải chờ đợi. Chị không thể chờ nghe câu trả lời của anh, chị không thể khiến mình thôi sợ hãi được. Anh đã gọi điện cho chị rất nhiều, nhưng chị không nghe máy.

Có thể anh gọi chỉ vì khó nghĩ đó thôi, anh không hiểu tại sao chị lại từ chối anh. Chị đã tưởng tượng ra hàng ngàn hoàn cảnh khi gặp anh, nhưng cuối cùng chị đều gạt đi tất cả. Chị cần thời gian để suy nghĩ.

- Chà, hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

Tuấn xuất hiện từ đằng sau, một cuộc hẹn gặp bất ngờ. Sáng sớm nay, khi anh còn đang ngủ thì chị gọi cho anh và nói muốn gặp anh tại đây.

Tuấn ăn mặc đơn giản. Anh ta chỉ khoác một chiếc denim bên ngoài áo phông ngắn tay. Trong tiết trời lạnh giá thế này thì thật là quá phong phanh rồi.

Mai đá vào cái ghế cạnh đó, rồi chống tay nhìn Tuấn:

- Ngồi đi.

Tuấn ngồi xuống, đồng thời đặt tách cà phê nóng mà mình đã gọi sẵn. Nếu không phải vì tò mò thì anh sẽ không đến gặp Mai. Giữa anh và chị ta vốn đã không còn gì cả, ngày trước chính chị ta đã nói không muốn gặp anh nữa, vậy mà sáng nay lại đòi gặp bằng được.

- Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi - Mai bắt đầu câu chuyện - Trước tiên tôi muốn biết, anh có yêu Thư không?

Tuấn gõ nhẹ lên thành tách, những suy đoán trong đầu anh lại bắt đầu hoạt động. Tại sao chị lại hỏi câu này? Muốn quay lại với anh hay gì? Từ lâu Tuấn đã biết Mai không hiền lành như vẻ bề ngoài của chị. Chị cũng không yếu đuối. Trong những trường hợp cần cứng rắn, chị sẽ cứng rắn đến mức vô tình.

- Cô muốn quản chuyện này à?

- Tôi chỉ cần biết anh có yêu nó không thôi.

Tuấn nhìn ra bên ngoài, đáp:

- Tôi yêu Thư.

- Là thật lòng?

Tuấn gật đầu.

Mai cười nhạt, xem ra em gái chị cũng được đấy chứ, nó có thể khiến cho lũ đàn ông yêu thật lòng mà không phải chỉ là ham muốn thể xác. Đôi khi Mai thực sự muốn biết Thư đã làm bằng cách nào. Mà với Thư thì chắc chẳng cần phải làm gì, đàn ông vừa thấy nó đã si mê rồi.

- Anh biết Thư sắp rời khỏi đây chứ?

Tuấn ngạc nhiên:

- Rời khỏi đây? Sao tôi không biết điều này?

Mai vẽ vòng tròn trên miệng cốc cà phê, không nhìn Tuấn mà đáp:

- Bây giờ thì anh đã biết rồi đấy. Anh có định đi theo nó không?

Tuấn im lặng như đang suy nghĩ, anh dần dần hiểu ra Mai gọi anh đến đây là muốn anh đi theo Thư. Anh cũng biết mục đích chính của việc này là để chị dễ dàng yêu Khả. Tuấn cười nhạt, vừa không ngờ mà vừa thấy hơi nực cười. Một người như Mai lại sợ Thư đến vậy hay sao?

Mai nói tiếp:

- Anh vẫn có cơ hội vì Thư không yêu Khả và hiện tại nó chưa có người yêu.

- Còn cô thì sao?

- Gì cơ? - Mai nhất thời không hiểu.

- Cô ở lại thành phố này và lấy một người đàn ông khác phải không? Cô muốn tôi giữ lấy Thư để cô ta khỏi phá bĩnh cuộc đời cô chứ gì?

Mai nói bình tĩnh:

- Tôi còn chưa có ý định cưới xin gì ráo.

Nhưng anh ta đã đoán đúng mục đích của chị trong chuyện hẹn anh ra đây, chị muốn anh đi theo Thư và giữ nó lại. Còn chị ở đây, sẽ tiếp tục vun đắp tình cảm với Khả. Không phải là chị không muốn lấy anh, nhưng chị cần thêm một chút thời gian nữa.

- Cô không cần phải thế đâu Mai - Tuấn nói - Cho dù lần ấy không phải là Thư, thì tôi vốn đã không yêu thương gì cô rồi.

Bàn tay của Mai năm chặt lại khi nghe lời nói đó của Tuấn. Chị đã cố gắng quên đi những điều chết tiệt này, nhưng lần nào gặp Tuấn nó cũng bị đào bới lên. Nói chị không đau buồn là giả dối, nói chị không yêu anh cũng là giả dối. Chị đã từng rất yêu Tuấn, gạt đi hết tất cả mà chấp nhận người đàn ông lăng nhăng này. Ở bên anh, chị không ngu ngốc đến nỗi không biết anh đã đi với biết bao nhiêu người, nhưng chị luôn hy vọng mình sẽ khiến anh thay đổi. Anh ta ở bên chị vì tiền, còn chị thì tự đưa mình vào những ảo mộng. Cuộc hôn nhân của chị không phải là cuộc hôn nhân địa ngục, song đó là một cuộc hôn nhân lạnh lẽo. Bởi chỉ có mình chị ở trong đó thôi.

Tuấn đặt tay lên bàn tay của Mai, như muốn an ủi chị:

- Tôi xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc với cô.

Mai hất tay Tuấn ra, Tuấn nhìn cô rồi bật cười. Anh ta trở lại với vẻ cợt nhả vốn có của mình:

- Ít nhất cô cũng nên cảm ơn tôi vì đã dạy cho cô một bài học. Phải không?

- Được rồi, tôi gọi anh đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ.

- Đương nhiên rồi, nhưng tôi cũng nói rồi đó, cô không cần thiết phải để Thư rời khỏi thành phố hoặc là nhờ tôi giữ chân Thư. Bởi vì nếu như người đàn ông kia muốn bỏ cô, anh ta cần gì phải có lý do.

Mai nghiến răng, chị thật sự muốn vả vào cái miệng đang liến thoắng của Tuấn. Anh ta không bớt đi một lời nói được hay sao? Đâu phải là chị không biết điều này? Nhưng bản tính của chị vẫn cứ muốn làm điều này. Bởi vì nó khiến chị cảm thấy an toàn.

- Anh chỉ cần nói anh có làm được không thôi. Chuyện còn lại tôi không cần anh phải dạy bảo.

Tuấn nhún vai:

- Tôi làm sao mà biết, em gái cô tránh tôi như tránh tà.

- Anh biết em gái tôi có điểm yếu gì không?

Tuấn nhìn Mai đầy chờ đợi:

- Điểm yếu gì?

- Nó chỉ có một mình.

- Sao cơ?

- Thư luôn luôn chỉ cô độc một mình, không bạn bè, không người yêu, không có ai yêu thương và chăm sóc nó trong những năm tháng qua. Chỉ cần anh âm thầm quan tâm đến nó, nó nhất định sẽ cảm động mà đi theo anh thôi.

Tuấn cười, nói như đang đùa:

- Cô quên rằng tôi cũng có điểm yếu trong chuyện này sao?

Mai nhướn mày.

Tuấn nói tiếp:

- Tôi là chồng cũ của cô. Điều đó có ý nghĩa rất lớn đấy, rằng tôi và cô ta - Tuấn giơ hai ngón tay ra đặt cạnh nhau - là hai đường thẳng song song.

Tuấn nhìn Mai thêm một lúc nữa, sau đó uống hết tách cà phê và rời đi. Anh tự hiểu được vấn đề của mình, và cũng tự biết cách giải quyết. Anh không cần ai phải dạy bảo cả. Yêu là điên cuồng mà chiếm đoạt, nếu anh muốn, anh sẽ không để Thư chạy thoát.

Mai nhìn theo dáng Tuấn lẫn khuất vào dòng người đông đúc bên ngoài, ánh nhìn của cô lộ ra một vẻ khinh thường. Muốn yêu được Thư sợ rằng anh ta đã tự đánh giá mình quá cao rồi.

Một người đàn ông đột nhiên bước đến ngồi vào cái ghế mà Tuấn vừa ngồi, anh ta đeo kính đen, trên tay là một chiếc máy ảnh. Mai yên lặng, trong lúc này chị không để ý lắm đến những người xung quanh. Ai ngờ anh ta không dừng lại ở việc ngồi cạnh, mà anh ta đặt lên trên bàn một tấm ảnh. Trong ảnh là Mai với góc nghiêng đầy lạnh lùng.

- Cái này…

Mai nhíu mày, chị nhận ra chính bản thân mình ngày hôm đó. Bộ váy đắt tiền mà Thư đã hỏi xin nữa. Mai nhìn người đàn ông, chẳng lẽ hôm ấy anh ta chưa xoá ảnh? Nhưng chính anh ta nói chụp Thư mà? Anh ta còn gọi chị là bà cô nữa.

- Anh nghĩ rằng đem trả tấm ảnh này cho tôi thì tôi sẽ cảm kích cảm ơn anh à?

Người đàn ông tháo kính ra, Mai hơi giật mình khi một bên mắt của anh đục ngầu. Nhưng trông bộ dáng này thì có thể khẳng định anh ta là dân nhiếp ảnh. Mai cầm tấm ảnh lên, tự nhiên thấy hơi chạnh lòng khi vừa mới mắng mỏ anh ta. Người đàn ông thấy bộ dạng đó của Mai, đột nhiên bật cười:

- Sao thế? Thấy áy náy à?

- Tôi…- Mai lúng túng, sau đó cô vênh mặt lên nhìn anh - Ai nói với anh là tôi áy náy? Tôi đang nghĩ không biết có nên xé bức ảnh này ra không thôi.

Người đàn ông không quan tâm đến điều đó, anh ta rời khỏi chiếc ghế, đeo lại kính mắt rồi vỗ vai Mai:

- Nó là của cô, cứ làm những điều mà cô muốn.

Khi người đàn ông định quay đi, Mai đã định gửi đến anh một lời xin lỗi.

- Khoan đã.

Nhưng lúc người đàn ông dừng lại và chờ đợi thì chị lại nói:

- Lần sau đừng có chụp trộm người khác nữa nghe chưa?

- Tôi chưa bao giờ chụp trộm ai.

Mai “ha” lên một tiếng như để giễu cợt cho lời anh ta vừa nói. Đúng là nực cười thật, hôm đó anh ta đã chụp cả chị lẫn Thư mà giờ lại nói chưa bao giờ chụp trộm ai.

- Cô là người đầu tiên.

- Cái gì?

Anh ta nói dối nghe cũng ổn đó chứ.

- Em gái cô chỉ là đi vào khung hình thứ hai tôi bấm, nhưng chủ đích của tôi là chụp cô.

Mai im lặng, chị vốn tính kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không bao giờ hối lỗi. Nhưng trong lòng chị đã có một sự khác lạ, như là có dòng nước ấm áp nào đó đang chảy quanh. Mai giật mình, quay đi, chị vội vàng đưa cà phê lên uống, nhưng giờ đây chỉ còn toàn đá. Chị đã uống hết tự khi nào rồi.

Người đàn ông quay lại bàn của mình, thu dọn đồ rồi rời đi. Anh đã cố tình quay lại đây mấy hôm để có thể trả ảnh được cho Mai. Thật kỳ lạ, ở cô gái này gây cho anh một nguồn cảm hứng. Anh muốn chụp cô, nhưng hôm nay có lẽ không hợp để nói ra điều đó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Thư cảm thấy sợ một người. Cầm lá đơn xin nghỉ việc trên tay mà Thư cứ năm lần bảy lượt tự động viên chính mình rồi lại buông bỏ, cô không thể đối diện với Khả ngay lúc này được. Nụ hôn của anh cứ ám ảnh cô mãi, đến mức từ sáng đến giờ Thư chỉ cảm thấy nóng nực.

Thư đi đi lại lại trong phòng kho, tự nói hay là cô đưa lá đơn này cho thư ký của Khả? Nhưng nếu thế cô sẽ không nói được lời xin lỗi anh ta. Mà đến nước này rồi sao cô vẫn còn nghĩ đến chuyện xin lổi Khả nhỉ? Thư tự đập tay lên đầu mình, từ đêm hôm qua hình như cô đã ngu đi ít nhiều.

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa khiến Thư giật bắn mình, cô thận trọng cất tờ đơn đi, rón rén đi tới mở cửa như thể bên ngoài là một tên sát nhân nào đó đang chờ đợi mình.

Song, người gõ cửa chỉ là Nguyệt, cô ta có vẻ không vui khi phải nói với cô điều này:

- Giám đốc vừa đi ngang có nhắn lại, cô lên phòng gặp anh.

- Gặp gặp gặp tôi sao? Tại sao lại thế?

Nguyệt bực bội:

- Đi mà hỏi anh ta.

Anh ta muốn gặp vì công việc là vì chuyện đêm hôm qua, Thư đi đi lại lại, bấu những ngón tay vào nhau vì căng thẳng. Cô chết chắc rồi, nhưng chuyện này đâu phải do cô gây ra. Đúng. Thư lấy quyết tâm, rồi ngay sau đó đã trùng lại vì suy nghĩ: Nếu mày không cùng anh ta trở về khách sạn thì đã chẳng có chuyện này.

RENGGGG

Thư giật bắn mình một lần nữa, cô lấy điện thoại ra nhìn. Số của chị Mai hiện lên chình ình như một tảng đá rơi xuống giữa đầu cô. Thư phân vân không biết có nên nghe hay không, giờ đây cô cảm thấy rất tội lỗi với chị. Cô đã làm cái điều không phải.

- A A Alo, em nghe đây - Chết tiệt, sao cô lại run lập cập như thế này.

- Mày ốm à? - Chị Mai hỏi.

- Không không, làm làm làm gì có.

- Nghe giọng mày thấy run lẩy bẩy. Có đang rảnh không?

- Em…em đang trong giờ làm.

- Mày còn đi làm sao? Tao tưởng mày phải nghỉ rồi chứ.

- Nốt hôm nay, em đang chuẩn bị nộp đơn đây.

- Được rồi, lúc nào cũng được. Hôm nay về nhà sớm nhé.

Nghe có mùi nguy hiểm đâu đây, chị Mai dặn cô về nhà sớm, để làm gì kia chứ? Với lại chị đâu có ở chung cùng với cô.

- Tao sẽ làm cơm ăn, có mời cả Khả nữa. Một bữa cơm chia tay mày.

Thư im lặng, điện thoại suýt nữa thì tuột khỏi tay. Không may rồi, chị Mai định mời Khả đến ăn cơm, mà trong khi đó, chị có vẻ như đã tốt hơn với cô một chút. Nếu chị biết hôm qua giữa anh và cô đã xảy ra chuyện đó thì sao? Thư vội vàng ngắt máy mà chưa trả lời lại Mai. Cô vội vàng mở cửa và lao ra ngoài như tên bắn. Một vài vị khách nhìn thấy cô lại nghĩ bụng dạ cô có vấn đề nên đã né sang một bên nhường đường.

Thư không đi thang máy, cô chạy thang bộ theo một phản xạ rất tự nhiên. Chuyện này cần được giải quyết nhanh gọn, Thư nghĩ. Giữa cô và Khả cần có một giao kèo.

Sau khi leo gần mười tầng cầu thang thì Thư thở không ra hơi nữa, nhưng cô vẫn cố gắng lết được đến căn phòng rộng nhất trong toà nhà, cũng là phòng làm việc của Khả.

Lúc đó Khả cũng đang chuẩn bị mở cửa. Hai người va mạnh vào nhau rồi ngã xuống. Thư đè lên Khả khiến anh vô thức đưa ta ra đỡ. Cả cơ thể cô nằm gọn trong vòng tay anh.

TING

Cửa thang máy mở ra, một mùi hương truyền đi trong không khí. Mai bước ra với vẻ tự tin. Hôm nay chị đã ăn mặc thật đẹp, trang điểm thật tinh tế để đến gặp Khả. Giữa chị và anh cũng cần phải nói cho thật rõ ràng. Chị muốn biết, nếu như giờ chị nghĩ lại, anh có còn muốn cưới chị không? Không có thời gian để suy nghĩ, chị muốn anh trả lời ngay tắp lự.

Nhưng trước mặt chị giờ đây như là một câu trả lời của anh rồi. Ở dưới sàn, em gái chị và Khả đang ôm nhau thắm thiết. Xung quanh không có ai qua lại, chỉ có chị đứng đó bần thần nhìn hai người. Chị có cảm giác mình là người thừa, mình là kẻ phá bĩnh trong chuyện này. Sự tức giận dâng trào trên khoé mắt, nhưng đôi môi lại nở một nụ cười cay nghiệt:

- Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Khả đẩy mạnh Thư ra, ngay cả Thư cũng muốn anh làm điều đó. Cô ngã đập người vào cửa, nhưng giờ đây chuyện đó chẳng phải điều quan trọng nữa. Bởi hình như, chị Mai lại vừa hiểu lầm cô.

Bi kịch lặp lại, Thư một lần nữa bị chị gái hiểu lầm còn Mai thì cũng một lần nữa chứng kiến cô em gái của mình đang nằm trong vòng tay người đàn ông của chị. Những chuyện trớ trêu này cũng khiến Khả phải đau đầu khi chỉ có anh và Thư biết, nó là vô tình.

Nút thắt sẽ được mở ra sao? Liệu Mai có tin hai người?

Bình luận

Truyện đang đọc