NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH

Lần này Lâm Văn Trúc trở về phủ Thanh Sơn, “chân bị thương” cuối cùng cũng khỏi, sau khi vết thương ở chân cô khỏi, cô lại bắt đầu đi dạo trong phủ, bây giờ một vài người hầu hoặc là thấp thỏm kính sợ nhìn cô từ xa, hoặc là nhiệt tình lấy lòng cô, cô cảm thấy hơi thú vị, càng thích ra ngoài đi dạo khắp nơi hơn.

Mà sau mấy lần theo Lâm Văn Trúc ra ngoài, cảm giác của Lan Thúy với Lâm Văn Trúc ngày một phức tạp, còn Lâm Văn Trúc dường như không bận tâm đến suy nghĩ của Lan Thúy.

Phủ Thanh Sơn là nơi ở hiện nay của Diệp Khuynh Lăng, mặc dù năm đó xây dựng nên vì cái gọi là “kim ốc tàng kiều” khiến Diệp Quân bốc lửa giận phừng phừng, nhưng ông ta tuyệt đối cũng ngầm trợ giúp đắc lực, nếu không thì dựa vào tài lực vật lực của Diệp Khuynh Lăng cũng không đủ để xây cả phủ tinh xảo mỹ lệ đến thế.

Lâm Văn Trúc lẳng lặng nhìn. ++

Khi đó tam thiếu mới bắt đầu thể hiện, phương thức độc đáo khác người, đưa quân đi cướp hôn, rồi lại xây phủ này, có thể nói là đã tiêu phí tất cả của Diệp Khuynh Lăng, sau đó là Diệp Quân phẫn nộ, cho nên khi đó Diệp Khuynh Lăng chỉ là một cái khung rỗng.

Trước đây Lâm Văn Trúc đã nghĩ, Diệp Khuynh Mặc kiêng kị cậu em trai này như thế, với sự cẩn thận của Diệp Khuynh Mặc thì hắn ta nên ngăn chặn ngay từ đầu chứ không phải là để Diệp Khuynh Lăng phát triển đến bước không thể chỉnh đốn như bây giờ, xem ra Diệp Khuynh Mặc cũng đã bị Diệp Khuynh Lăng của khi ấy che mắt. Diệp Khuynh Lăng tỏ ra không màng tất cả vì tình yêu, không ngại phạm vào đại kị của Diệp Quân, cuối cùng còn tiêu hết sạch tiền của, người như thế, ai sẽ chăm chăm trông chừng hắn, ai sẽ nghĩ rằng hắn có ý đồ khác chứ?

Còn về phủ này, dù sao cũng đã tiêu tốn nhiều tiền như thế rồi, đương nhiên bằng mọi cách phải lấy được tiền từ tay Diệp Quân, Diệp Quân không bỏ tiền ra cũng được thôi, cùng lắm thì đi mượn, lấy thân phận tam thiếu nhà họ Diệp đi mượn, cũng chẳng sợ mọi người cùng mất mặt, Diệp Quân sẽ để Diệp Khuynh Lăng mất mặt bên ngoài như thế sao? Sẽ không, không muốn thì móc tiền ra thôi! ++

Phủ này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, con số cụ thể không ai biết được, con số ấy chỉ dựa vào việc Diệp Khuynh Lăng há mồm ngoạm bao nhiêu. Hơn nữa Diệp Quân còn phải dỗ dành Diệp Khuynh Lăng lấy tiểu thư nhà họ La, cho nên món tiền đó không chỉ không nhỏ, Diệp Quân móc ra còn phải không quá miễn cưỡng.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, là mình đã nghĩ Diệp Khuynh Lăng quá kinh khủng hay là hắn vốn chính là người như thế? Tất cả mọi người hắn đều có thể lợi dụng, nhưng mà người ta lại không thể chỉ trích gì hắn, bởi vì hắn chỉ phát huy một vài chuyện đến lợi ích lớn nhất mà thôi.

Lâm Văn Trúc dạo quanh, lại đến một nơi xa lạ. ++

“Phía trước là chỗ nào?” Lâm Văn Trúc tò mò nhìn phía trước.

Lan Thúy hơi ngẩn ra, sau đó hơi khó hiểu, phủ tuy lớn, nhưng chủ nhân lại rất ít, nơi có thể nấu nướng cũng chỉ có Lan Đình Hiên và Thiên Hành Cư, ngay cả đồ ăn của Lâm Văn Trúc cũng được bưng tới từ nhà bếp lớn này, căn phòng phía trước khói đang bốc lên nghi ngút, đừng nói là cách gần thế này, cho dù là nhìn từ xa thì hẳn đã đoán ra đây là nhà bếp rồi.

“Phía trước là nhà bếp của phủ đó Lâm tiểu thư, đồ ăn của cô chính là được nấu ở đây, nếu cô có gì bất mãn về đồ ăn thì có thể nói với nhà bếp, bảo họ nấu theo sở thích của cô.”

Lâm Văn Trúc gật đầu, trên mặt như không hứng thú, cô xoay người muốn đi.

Lan Thúy không nghĩ nhiều, ngược lại còn hiểu được, có lẽ vừa rồi cô ấy căn bản không nhìn gì cả, chỉ là hơi ngây người, thế nên ngay cả nhà bếp cũng không nhận ra.

Lâm Văn Trúc lại dừng bước chân, “Nếu đã đến đây rồi, vậy thì cứ đi vào xem chút đã!”.

Lan Thúy chỉ cho rằng cô đang chán, thế nên không nói gì, theo Lâm Văn Trúc đi qua.

Trong bếp đang bận rộn, chủ nhân trong phủ không nhiều, hạ nhân lại nhiều, còn có một vài người thân phận cao quý nữa, bởi thế việc trong bếp vô cùng nhiều, còn phải luôn luôn cảnh giác, chỉ cần truyền đến món đặc biệt gì thì phải xốc lại tinh thần nghĩ cách nấu ra được, áp lực tinh thần rất lớn. ++

Lâm Văn Trúc đi vào, gần như tất cả mọi người đều dừng động tác, không biết nên làm gì, rồi xưng hô với cô thế nào.

“Mọi người cứ tiếp tục bận việc đi!” Lâm Văn Trúc không muốn làm phiền họ, càng không phải là đến chỉ trích họ làm chỗ nào không tốt, ngược lại vì sự kinh sợ của họ mà cảm thấy hành vi của mình quá đáng.

Những người đó không hẹn mà cùng nhìn Lan Thúy, Lan Thúy gật đầu với họ, mọi người mới tiếp tục bận rộn với các công việc của mình.

Trong những người đang bận rộn, có một người cúi đầu ngày càng thấp.

Lâm Văn Trúc đi thẳng đến, dùng ngữ khí tò mò hỏi, “Đây là đang làm gì?”.

“Mộc nhĩ tươi không thể dùng ngay, trước tiên phải dùng nước ấm ngâm rửa sạch…” Giọng Bích Nhu lí nhí.

“Tôi rất đáng sợ sao, sao cô vẫn cúi đầu mãi thế.” ++

Một người quản việc ở bên cạnh sợ Bích Nhu không biết nói chuyện sẽ đắc tội với quý nhân, “Con bé này tính cách vốn đã như thế rồi, nhút nhát, hướng nội, không thích nói chuyện”.

Lâm Văn Trúc cười cười, “Vậy ư?”.

Người quản việc: “Đúng vậy đúng vậy, cho nên đừng so đo với nó, con bé này thật sự là người như thế, không phải là cố ý đâu…”.

Lâm Văn Trúc nghiêng đầu, như nhớ lại gì đó, “Tôi có một người chị, tính cách cũng như thế, nhìn thấy cô bé này thì đột nhiên cảm thấy rất giống người chị của tôi, thật khiến tôi hoài niệm mà”.

Người quản việc cũng không biết nên nói gì. ++

Bích Nhu càng không dám lên tiếng, từ lúc Lâm Văn Trúc tiến vào, Bích Nhu đã cầu khẩn đối phương không phải là đến tìm mình, kết quả Lâm Văn Trúc thật sự đến tìm mình. Cô nàng không hiểu, vì sao Lâm Văn Trúc không chịu bỏ qua cho mình chứ? Liên tưởng đến mấy nhân vật cao xa khó với thích tóm lấy thóp của người khác, rồi thông qua cái thóp đó yêu cầu đối phương làm việc cho mình, sắc mặt Bích Nhu càng trắng bệch.

Lâm Văn Trúc cười cười, “Đi thôi!”.

Lan Thúy nhìn Lâm Văn Trúc một cái sâu xa.

Sau khi rời khỏi phòng bếp, Lâm Văn Trúc thoáng cười, “Cô biết chuyện về nha đầu vừa rồi không?”.

Lan Thúy lắc đầu. ++

“Nghe ngóng chút đi!”

Lan Thúy yên lặng nhìn Lâm Văn Trúc, có lẽ là vì Lâm Văn Trúc rất ít khi yêu cầu cô nàng làm việc, bây giờ vừa yêu cầu thì lại là yêu cầu tìm hiểu về một người, điều này khiến Lan Thúy nhất thời chưa phản ứng lại được, Lâm Văn Trúc cười nhàn nhạt, nhưng không giải thích nguyên do.

Có chủ nào phải giải thích lý do cho nha hoàn sao? Cho nên không cần.

“Dạ.” ++

Lâm Văn Trúc đề cập đến như vậy, cho dù cô không yêu cầu, Lan Thúy cũng sẽ tìm hiểu một phen, không hiểu sao nha đầu ở phòng bếp này lại lọt vào mắt của Lâm Văn Trúc.

Nhưng mà Lâm Văn Trúc có thể thẳng thắn đề cập tới như thế, Lan Thúy đã biết rằng không thể có gì đó, có lẽ là mình quá trông gà hóa cuốc, thế nên mới nghĩ chuyện này theo hướng phức tạp thôi.

Diệp Khuynh Lăng lại mấy ngày chưa tới, trong mấy ngày này, bên Phượng Vũ Thiên cũng không có tin tức gì bảo cô quay về, vì thế cô tiếp tục nhàm chán mà đi dạo trong phủ, cũng gặp bạn  nhỏ Diệp Chí Hằng mấy lần, nhưng không xung đột chính diện, Diệp Chí Hằng phẫn nộ trừng mắt lườm cô, Quyên Tử thì dỗ dành đưa Diệp Chí Hằng về Lan Đình Hiên.

Quyên Tử đã lo lắng nhiều rồi, Diệp Chí Hằng cũng không ngốc, sau khi Đặng Thanh Vân nói với cậu ta rằng nếu còn tranh chấp với Lâm Văn Trúc thì sẽ khiến cha không thích mình thậm chí còn liên lụy đến mẹ, Diệp Chí Hằng quyết định không chọc vào Lâm Văn Trúc nữa, cho dù Quyên Tử không khuyên nhủ dỗ dành, Diệp Chí Hằng cũng sẽ không cố ý gây chuyện với Lâm Văn Trúc.

Quyên Tử coi vẻ tao nhã của Lâm Văn Trúc thành sự cười nhạo của kẻ chiến thắng, lần nào về Lan Đình Hiên cũng báo cáo với Đặng Thanh Vân, một lần hai lần, Đặng Thanh Vân đương nhiên nhớ rõ cái “tình” này. ++

Sau khi bên Phượng Vũ Thiên lại truyền tin đến, cuối cùng Lâm Văn Trúc vội đến Phượng Vũ Thiên.

Lâm Văn Trúc có thể được coi như nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, trực tiếp bị đẩy lên sân khấu, may là cô phản ứng nhanh, nếu không thì thật sự có khả năng phá hỏng buổi biểu diễn lần này rồi. Cũng vào lúc này, Lâm Văn Trúc phát hiện sự biến hóa trong Phượng Vũ Thiên, tầng ba nghiễm nhiên được xử lý thành nơi nghỉ ngơi giải trí, mà tầng hai cũng có biến hóa cực lớn, ngoại trừ căn phòng bao khách quý của tam thiếu nhà họ Diệp, những phòng bao khác đều có người, tầng dưới cùng thì kín người, nhưng bầu không khí hôm nay lại rất kì lạ, cho dù do Lâm Văn Trúc mở màn buổi biểu diễn, thế nhưng mọi người cũng không mấy nhiệt tình.

Phượng Vũ Thiên nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nghĩ đến đã mấy ngày Diệp Khuynh Lăng chưa xuất hiện, cô đoán ra, có lẽ có liên quan đến Diệp Khuynh Lăng.

Vừa xuống sân khấu, người lên sân khấu tiếp theo vậy mà là Cố Hương Liên, Lâm Văn Trúc nhướng mày, lúc đi đến phòng hóa trang lớn, phát hiện mấy người Chu Nhan, Liễu Như Ngọc đã chuẩn bị xong cả rồi, nhất thời càng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Buổi biểu diễn ở Phượng Vũ Thiên thường đều có quy luật, đó là người biểu diễn chính dẫn theo người, người cũ dẫn người mới, rất ít khi xuất hiện một buổi biểu diễn do tất cả những nhân vật chủ chốt biểu diễn. ++

Chỉ có một khả năng, mọi người đang giữ khách lại, đang kéo lượng khách mất đi quay về.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, lúc tiến vào phòng hóa trang, ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều có thâm ý khác, nhất là mấy người mới mới có chút nhân khí, ánh mắt nhìn Lâm Văn Trúc có sự xem thường và ngạo mạn rõ rệt.

Lâm Văn Trúc khó hiểu, lẳng lặng nhìn một vòng qua mọi người, Lâm Vụ ra hiệu với Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc bèn xoay người rời đi.

“Cô ta kiêu ngạo cái gì chứ, nhìn cái dáng vẻ đó của cô ta chắc là vẫn chưa biết nhỉ? Đúng là buồn cười chết người ta mà, còn giả vờ thánh khiết, không biết đám người bên ngoài sao lại khen cô ta không ngớt mồm nữa.” ++

“Ây da, cũng có phải là cô ta khiến nơi này hoàn toàn thay đổi đâu, cô có bản lĩnh thì đi tìm kẻ đầu sỏ đi.”

“Kẻ đầu sỏ giờ đang ở Vân Chi Thượng, tôi chẳng dám đi đâu, để Kim tỷ biết được thì còn tưởng tôi muốn theo địch làm phản ấy chứ!”

“Được rồi, muốn bỏ đá xuống giếng cũng phải đợi cô ấy bị đuổi khỏi phủ Thanh Sơn rồi hãy nói.” Liễu Như Ngọc thản nhiên quét mắt qua mấy người đó.

Trong nghề này cũng phải xem lai lịch, ví dụ như bây giờ Liễu Như Ngọc muốn nhân khí có nhân khí, muốn địa vị có địa vị, mấy người này cho dù là nhân khí cũng không theo kịp, vẫn thấp hơn Liễu Như Ngọc một cái đầu. ++

Chu Nhan khinh thường nhếch miệng, cô ta không thích Lâm Văn Trúc, nhưng còn ghét mấy người mới đoạt nhân khí với mình này hơn, Lâm Văn Trúc chưa bị Diệp Khuynh Lăng chán, nếu thật sự chán, có lẽ Chu Nhan sẽ là người đầu tiên cười, nhưng lúc này cô ta lại không cười nổi, nếu Lâm Văn Trúc không được sủng thì sẽ chỉ càng lợi cho đám người bên Vân Chi Thượng, chỉ hi vọng rằng Lâm Văn Trúc có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa.

Lâm Văn Trúc rời đi, không ai để ý, dù sao thì người ta cũng có phòng hóa trang riêng, đây cũng là điều khiến đám người họ phẫn nộ tập thể, dựa vào cái gì chứ!

Lâm Văn Trúc ngồi một lát trong phòng hóa trang của mình thì Lâm Vụ đến.

Lâm Văn Trúc không nói năng uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề, “Xảy ra chuyện gì?”.

“Cô không biết?” ++

Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, “Đã lâu rồi Diệp Khuynh Lăng không về phủ, dù sao tôi cũng không gặp được hắn”.

Lâm Vụ không hoài nghi lời của Lâm Văn Trúc, lần trước Lâm Văn Trúc nhắc đến “mối thù”, đã có người đi tìm hiểu rồi, Lâm Văn Trúc không hề nói dối, cô ấy thật sự có quan hệ rất tốt với phu nhân La Tú Vân của Diệp Khuynh Lăng, trong gia tộc như thế, La Tú Vân không chỉ giúp đỡ Lâm Văn Trúc mà còn đối đãi với Lâm Văn Trúc như bạn bè, chuyện quý hóa nhất là vì Lâm Văn Trúc mà La Tú Vân còn đắc tội với mấy công tử nhà quyền quý có gia thế không tệ.

Lúc Lâm Văn Trúc và La Tú Vân quen nhau, sớm hơn nhiều so với lúc nhà họ Diệp và nhà họ La liên hôn, cho nên không thể là tính kế từ trước, như vậy thì, nếu Lâm Văn Trúc muốn báo thù cho La Tú Vân, điều này rất đáng tin. ++

Nếu Lâm Văn Trúc đã là người nhà mình, Lâm Vụ đương nhiên không phải giấu giếm, “Có lẽ Diệp Khuynh Lăng đã nhận được tin tức gì đó, nói cái gì mà vật phẩm quý trọng của hắn trong Phượng Vũ Thiên bị mất rồi, lật tung Phượng Vũ Thiên lên, ngay cả kinh doanh bình thường cũng không được, đám khách oán thán mãi, rất nhiều khách cũ đều chạy sang Vân Chi Thượng, Kim tỷ không biết làm sao, chỉ đành ngừng kinh doanh…”.

Lâm Văn Trúc thật sự không biết chuyện này, “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”.

“Ai mà biết được!” Lâm Vụ mím môi, rõ ràng không thoải mái như vẻ bề ngoài, “Cô yên tâm, nếu tôi gặp chuyện, vẫn sẽ có người liên lạc với cô”.

Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Diệp Khuynh Lăng phát hiện có người của đại thiếu nên mượn cơ hội này để quét sạch?”. ++

“Không biết, dù sao thì Kim tỷ cũng lo ngay ngáy rồi, chấn chỉnh hết lần này đến lần khác, kết quả là hắn thì hay rồi, chạy đến Vân Chi Thượng luôn.”

Thì ra là thế.

Lâm Văn Trúc cười tự giễu, “Có lẽ các cô không cần sắp xếp người liên lạc với tôi nữa đâu”.

Nếu Diệp Khuynh Lăng đến Vân Chi Thượng, đương nhiên là đã có cô gái khác lọt vào mắt hắn.

“Đừng tự xem thường mình, không phải hắn chưa đưa người về sao?”

Ánh mắt thâm trầm của Lâm Văn Trúc nhìn qua, ngược lại Lâm Vụ hơi ngại, cũng phải, chút chuyện đó của đàn ông, có mới nới cũ, không có lý do, có thể nghĩ thông mới là chuyện tốt.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Văn Trúc bình tĩnh như thế, Lâm Vụ nói không rõ là cảm giác gì, điều này chứng tỏ Lâm Văn Trúc thật sự là một quân cờ rất tốt, người như thế nhất định sẽ được xem trọng, cũng sẽ càng hấp dẫn sự chú ý của đại thiếu. Lâm Vụ xoa xoa mặt mình, nếu mình có một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, liệu có được đại thiếu xem trọng hơn?

Chắc là sẽ không, ai có thể bì được với địa vị của người phụ nữ đó trong lòng đại thiếu chứ? Cho dù là người phụ nữ có được cái danh đại thiếu phu nhân đó.

Lâm Văn Trúc đánh đòn phủ đầu, so với việc để người khác truy hỏi mình hôm đó rời khỏi Phượng Vũ Thiên đã xảy ra chuyện gì, chi bằng trách cứ người khác trước, “Lần trước lúc tôi biểu diễn, đã xảy ra chuyện gì?”. ++

Lâm Vụ nghiêm túc nhớ lại, “Tôi không rõ lắm… Nhưng Diệp Khuynh Lăng chắc chắn đã làm không ít chuyện ở Phượng Vũ Thiên, phải xem Cố Hương Liên có nói hay không đã”.

“Cố Hương Liên là người của Diệp Khuynh Lăng?”

Lâm Vụ lắc đầu, “Chắc là không phải. Diệp Khuynh Lăng đối đãi với người của mình thì có thái độ gì? Nhìn Đặng Thanh Vân xem, giấu giấu giếm giếm, Cố Hương Liên thì lại đường đường chính chính bị đẩy ra làm lá chắn, đáng tiếc là cô ta ngoan cố mãi, không chịu nói thật”.

“Vậy cho dù cô ta nói, cũng không có tin tức gì hữu dụng.”

“Ừm, đúng thế.” Lâm Vụ đồng tình gật đầu. “Nhưng nếu trước đây Diệp Khuynh Lăng lợi dụng Cố Hương Liên để che giấu mục đích thật sự của hắn, vậy thì hắn ở trong Phượng Vũ Thiên, chắc chắn có bí mật, hơn nữa bí mật không ít”.

Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Úp úp mở mở gì vậy?”. ++

“Rất đơn giản thôi, nếu Diệp Khuynh Lăng dám dùng cô hoặc Cố Hương Liên làm cái cớ đến đây bí mật bàn chuyện gì đó, vậy thì điều tra từng khách cũ tới đây, phân tích lần lượt là được, dù sao cũng có thể tìm ra chút dấu vết.”

Lâm Văn Trúc gật đầu, biết chuyện này không do mình quản, đổi chủ đề, “Tình huống của tôi đặc biệt, cho nên muốn giúp đại thiếu, còn cô thì sao, vì sao cô muốn giúp?”.

Lâm Vụ cười ngây ngốc, “Nếu cô đã từng tiếp xúc với đại thiếu thì sẽ không hỏi câu hỏi ngốc nghếch này, tôi chỉ cảm nhận được khí phách quân vương trên người đại thiếu, thế nên tôi nguyện phục tùng đại thiếu”.

Điều có thể trói buộc phụ nữ ngoài con cái, còn có cả tình yêu.

Lâm Văn Trúc trầm mặc.

Cô biết, cô sẽ không gặp lại Lâm Vụ nữa, nếu Lâm Vụ đủ thông minh thì sẽ sắp xếp tốt đường lui, lập tức rời khỏi chốn thị phi này, nếu không thông minh, vậy thì tất sẽ bị người của Diệp Khuynh Lăng bắt đi nghiêm phạt để thẩm vấn.

Cô là người bị cài đặt tín hiệu của Diệp Khuynh Mặc, người liên lạc với cô, chỉ có thể là người của đại thiếu Diệp Khuynh Mặc.

“Cô đi đi, lập tức đi ngay.”

Lâm Vụ hơi khựng lại, “Ừm”.

Bình luận

Truyện đang đọc