NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH

Đêm dài đằng đẵng, Lâm Văn Trúc tựa vào lòng Diệp Khuynh Lăng, mặc tay hắn chơi đùa tóc mình, nghĩ ngày mai lúc tỉnh dậy lại có thể nhìn thấy khuôn mặt xoắn xuýt buồn bực của Minh Nguyệt rồi. Mỗi lần Minh Nguyệt chải tóc cho cô, chỗ tóc có nút buộc đều sẽ khiến Minh Nguyệt phải cẩn thận từng li từng tí, sợ động tác hơi mạnh sẽ làm cô đau, cô đều nói với Minh Nguyệt không sao cả, lần sau Minh Nguyệt vẫn sẽ cẩn thận và rối trí như thế, cô dứt khoát chẳng nói gì nữa, dù sao thì cũng cảm thấy hơi thú vị.

"Thời gian này ta sẽ rất bận."

Có thể khiến hắn nói rằng hắn bận, vậy chính là thật sự rất bận.

Cô khẽ ngẩng đầu, nếu bây giờ là ban ngày hoặc có ánh đèn sáng trưng, nhất định có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cô, tựa như ánh nến nho nhỏ trong căn phòng u tối, lấp lóe thiêu cháy mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói cho cô biết rằng tiếp theo hắn sẽ rất bận, coi như thông báo?

"Ừm." Cô gật đầu.

Tay Diệp Khuynh Lăng sờ cằm cô, khẽ nâng lên, "Ý là biết hay là đã sớm biết rồi?".

"Em chẳng dám đoán ý của tam thiếu đâu."

"Vậy bây giờ ta cho phép em đoán."

"Ý là... biết đi!"

Diệp Khuynh Lăng cười trầm thấp.

Lâm Văn Trúc giải thích, "Sắp đến ngày giỗ của phu nhân rồi, Tư lệnh cũng sẽ trở về, đến lúc đó tam thiếu phải đến phủ Bạch Vân báo cáo, tam thiếu đương nhiên sẽ rất bận".

Đến phủ Bạch Vân báo cáo? Hình dung này khiến hắn vui vẻ, "Là phải đi báo cáo".

"Ừm." Cô gật đầu, nhắm mắt định ngủ.

Diệp Khuynh Lăng thật sự bận rộn, dù sao thì cũng không thể đi dạo trong phủ cùng Lâm Văn Trúc, vì thế cô bèn dẫn Minh Nguyệt đi dạo khắp nơi, như vô ý, lại đến Bích Lạc Hiên.

Cô đứng ở cửa đợi một lát, quả nhiên, không lâu sau Đặng Thanh Vân bèn dẫn A Lan cùng đến đây.

Đặng Thanh Vân khó hiểu nhìn Lâm Văn Trúc, "Bích Lạc Hiên này rốt cuộc có sức hút lớn đến mức nào vậy, khiến Lâm tiểu thư thích chạy đến đây như thế, chuyện này khiến tôi cứ tò mò mãi".

Lâm Văn Trúc nói thẳng, "Tôi đang đợi cô đó!".

Đặng Thanh Vân ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, sao Lâm Văn Trúc lại biết mình sẽ đến tìm cô ta chứ, nói lời này chẳng qua chỉ là ra vẻ thần bí mà thôi, Đặng Thanh Vân không khỏi khẽ hừ một tiếng, "Nếu đã là tìm tôi, vậy hẳn là có chuyện muốn nói nhỉ!".

Lâm Văn Trúc khảng khái gật đầu, "Đúng, còn là một bí mật, nhưng mà không biết Đặng tiểu thư có dám nói chuyện riêng với tôi không?".

Lâm Văn Trúc chủ động bảo Minh Nguyệt ở lại bên ngoài Bích Lạc Hiên, Minh Nguyệt đương nhiên nghe theo, Lâm Văn Trúc làm vậy, Đặng Thanh Vân cũng chỉ đành bảo A Lan ở lại bên ngoài. Đặng Thanh Vân cũng muốn biết, Lâm Văn Trúc muốn làm trò gì.

Đặng Thanh Vân ngẫm nghĩ, phủ đầu trước, "Có phải bây giờ cô rất hận tôi, hối hận vì đã thả tôi đi, hận tôi không lập tức chết luôn?".

Ánh mắt Lâm Văn Trúc khẽ lướt qua Đặng Thanh Vân, dường như Đặng Thanh Vân đang nói chuyện vặt vãnh vậy.

Đặng Thanh Vân sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế, "Rất bất ngờ, có đúng không? Tôi trở về, tam thiếu rõ ràng biết là tôi bày trò, nhưng vẫn đối xử với tôi như trước, chưa từng trừng phạt tôi, thậm chí còn bảo vệ tôi hơn, không để tôi và Hằng Nhi chịu chút thương tổn nào".

Lòng phụ nữ rốt cuộc nhỏ đến mức nào nhỉ, Đăng Thanh Vân không tin Lâm Văn Trúc sẽ không để ý chuyện này.

Lâm Văn Trúc cho Đặng Thanh Vân một nụ cười có ác ý, "Điều bất ngờ nhất lẽ nào không phải là tôi vẫn còn sống trở về hay sao?".

Sắc mặt Đặng Thanh Vân quả nhiên sững ra, cô ta đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, bất luận là khả năng nào, Lâm Văn Trúc đều không nên sống sót trở về. "Có phải cô đã hợp tác gì đó với đại thiếu, muốn trở về để điều tra gì đó?".

Lâm Văn Trúc che miệng cười, "Cô thế này là đang mắng tam thiếu ngốc ư".

Cô có mục đích rõ ràng như thế, tam thiếu vẫn giữ cô lại bên cạnh, đó không phải là tam thiếu ngu ngốc hay sao?

Đặng Thanh Vân ngậm miệng, vừa rồi đã quá kích động rồi, nếu Lâm Văn Trúc đã nói là đợi mình, vậy thì nhất định có chuyện muốn làm.

Lâm Văn Trúc đi dạo một vòng trong sân của Bích Lạc Hiên, "Bích Lạc Hiên trước đây vẫn luôn có tin đồn rằng nó có ma, cô thật sự không sợ?".

"Mấy chuyện ma mãnh chỉ là lời mê tín đồn nhảm vớ vẩn."

"Vậy thì trước khi gặp chuyện tam thiếu phu nhân từng gặp cô, đó cũng là lời đồn nhảm?"

Đặng Thanh Vân hiểu ra, "La Tú Vân, cô là vì La Tú Vân... Cô và cô ta rốt cuộc có quan hệ gì?".

"Không có quan hệ gì. Chỉ là tôi vô tình biết được một bí mật, cho nên muốn chia sẻ với cô một chút thôi."

"Bí mật gì?"

"Tình sử của cô và tam thiếu đó, nghe nói khi đi du học ở nước ngoài, lúc đi chơi, tam thiếu vô ý ngã xuống nước, là cô nhảy xuống cứu tam thiếu, còn luôn chăm sóc tam thiếu, sau khi tam thiếu tỉnh lại trong bệnh viện, hai người bắt đầu qua lại. Nhưng tôi lại nghe nói một chuyện nữa, thì ra hồi đó người cứu tam thiếu là một người khác, cô chỉ chăm sóc tam thiếu ở bệnh viện thôi, còn cố ý để tam thiếu hiểu lầm là cô đã cứu tam thiếu nữa."

"Cô..."

"Muốn biết vì sao tôi lại biết được chuyện này hả? Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho cô biết chứ?"

Quả thực chuyện năm đó Đặng Thanh Vân đã quá đáng, nhưng cũng là do bản thân La Tú Vân không hành động, nếu La Tú Vân trực tiếp đến trước mặt Diệp Khuynh Lăng nói rõ chuyện đó ra, vậy thì không thể để Đặng Thanh Vân làm thật giả lẫn lộn được.

Lâm Văn Trúc cũng đã từng hỏi La Tú Vân, vì sao không nói rõ ra chứ!

La Tú Vân cười rất bất đắc dĩ, cô ấy nói, nếu không nói rõ thì có thể tự an ủi mình, là Đặng Thanh Vân đoạt đi tất cả của mình, chứ không phải là tất cả đều không liên quan đến mình.

Mà nói rõ ra rồi, Diệp Khuynh Lăng sẽ lựa chọn ở bên La Tú Vân sao? Hay là tiếp tục ở bên Đặng Thanh Vân, lấy tiền ra đền đáp ơn cứu mạng của La Tú Vân?

Không ai biết nói rõ ra thì sẽ thế nào, La Tú Vân cũng không dám, bởi vì cô ấy nhìn thấy ánh mắt Diệp Khuynh Lăng khi nhìn Đặng Thanh Vân, sự thân thiết và yêu chiều đó, khiến cô ấy đột nhiên mất đi dũng khí nói ra chân tướng.

"Vậy cô nói những điều này trước mặt tôi làm gì?" Đặng Thanh Vân nổi cáu, "Muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi, tôi có thể nói rõ cho cô biết, không thể. Chuyện lần trước tôi làm, có thể khiến Khuynh Lăng không so đo, chuyện lần này, anh ẫy vẫn sẽ không so đo, cô không tin thì có thể thử xem, xem xem anh ấy có để tâm chuyện hồi ấy có phải là tôi thật sự cứu anh ấy hay không".

"Tôi đương nhiên sẽ không lấy chuyện nhỏ này làm phiền tam thiếu làm gì, chỉ là muốn biết rốt cuộc cô đã nói gì với tam thiếu phu nhân thôi."

"Lâm Văn Trúc, lẽ nào cô cũng tin những tin đồn ma quỷ đó, cảm thấy bởi vì tôi đã nói gì đó khiến La Tú Vân tự sát? Cô không ngại thì có thể ngẫm nghĩ thêm xem, nếu tôi không nói gì, đây chỉ là lời đồn đãi của mọi người, cô hoàn toàn không cần phải bận tâm về nó. Nếu tôi thật sự đã nói gì đó... tam thiếu sẽ không biết, anh ấy có biết thì cũng không so đo, cho nên dù cô biết, thế thì sao?"

"Cô thế này là đang thừa nhận, cô đã nói gì đó với tam thiếu phu nhân khiến cô ấy tự sát?"

Trong nháy mắt, Đặng Thanh Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Chuyện cứu người năm đó, cô ta và La Tú Vân không phải chưa từng gặp mặt nhau, khi cô ta còn đang thấp thỏm, La Tú Vân lại chủ động hứa rằng sẽ không nói chuyện này ra. Khi La Tú Vân gả đến nhà họ Diệp thì cũng từng nói lại với mình như thế, chuyện xảy ra trước đây, La Tú Vân sẽ không lấy ra để rêu rao gì.

Cho nên, vì sao Lâm Văn Trúc lại biết được chuyện này?

"Cô và La Tú Vân có quan hệ gì? Vì sao cô lại quan tâm đến chuyện của cô ta như thế?"

"Cô nói cho tôi biết cô đã nói gì với cô ấy, tôi sẽ nói cho cô biết đáp án."

Đặng Thanh Vân đột nhiên nảy ra một tính toán, thì ra Lâm Văn Trúc đến vì cái chết của La Tú Vân, bản thân Lâm Văn Trúc tự muốn tìm đường chết, vậy mình sẽ tác thành cho cô ta.

"Được, tôi có thể nói cho cô biết tôi đã nói gì với La Tú Vân. Nếu cô muốn biết, ba ngày sau, gặp ở Tịnh Hồ, những gì cô muốn biết, tôi sẽ nói hết với cô."

Nhưng mà cô cảm thấy cô có thể gánh vách chân tướng đó sao?

Ngày giỗ của Nhậm Vũ Tinh đến, Diệp Khuynh Lăng đương nhiên phải về phủ Bạch Vân, bởi vì Diệp Quân đã vội vã trở về rồi.

Diệp Quân vừa nhìn thấy đứa con trai này thì đã đầy bất mãn, nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, biết để lại mặt mũi cho hắn trước mặt mọi người, sau khi đuổi tất cả mọi người đi, ông ta mới nói chuyện tử tế với Diệp Khuynh Lăng.

Diệp Quân thuận tay ném một nghiên mực vào người Diệp Khuynh Lăng, "Rốt cuộc anh đang làm gì thế hả, tôi vừa về, chân còn chưa đặt xuống đất thì đã có người xếp hàng tới tố cáo với tôi rồi".

"Đều là đám người ở đẩu ở đâu ấy, con bảo đảm..."

Diệp Quân lại ném tách trà qua, "Anh phản rồi hả, còn muốn cho người đi uy hiếp người ta?".

Diệp Khuynh Lăng hé miệng, rồi không phục mà mím môi.

Diệp Quân hô hấp gấp gáp kịch liệt, cái thằng này quá kém rồi, cũng quá vớ vẩn rồi. "Anh nói anh xem, cần nhiều tiền như thế làm gì? Con đường chính quy thì không đi, lại đi ép một chủ tịch ngân hàng nhỏ, thật sự ném thể diện của nhà họ Diệp ta đi đâu rồi. Rốt cuộc anh đang làm gì hả, sao lại cần số tiền lớn như thế?".

Diệp Khuynh Lăng tiếp tục trầm mặc.

"Được được được, anh không nói có phải không? Vậy dưới chân Thanh Sơn, thi thể thành núi, chuyện này thì dù sao anh cũng nên nói chứ hả?"

Mắt Diệp Khuynh Lăng phiếm đỏ, hắn vẫn bướng bỉnh không chịu nói.

"Có phải anh cảm thấy tôi không dám làm gì anh không? Tôi tưởng anh chỉ náo loạn vớ vẩn thôi, vậy mà anh còn lạm sát người vô tội, đó là mạng người, anh có biết rốt cuộc anh đang làm gì không hả?"

"Con đương nhiên biết con đang làm gì." Diệp Khuynh Lăng nhìn phụ thân mình, trong mắt đều là vẻ trấn định và không chút sợ sệt. "Thi thể đầu tiên dưới chân Thanh Sơn, là người đầu tiên đến ám sát con, khi đó con vô cùng sợ hãi, nhưng để bảo vệ tính mạng mình, một đao cuối cùng là con đích thân đâm. Thi thể thứ hai là một người phụ nữ, muốn hạ độc vào trà con uống, cho nên con giết cô ta... Sau đó có bao nhiêu người, con không nhớ rõ nữa, bởi vì số lần con đích thân động thủ quá ít, một vài tử sĩ đều là họ bắt được. Đương nhiên, dưới chân Thanh Sơn không chỉ có họ, mà còn có một nấm mồ, đó đều là những người vì bảo vệ con mà bị sát hại. Vì sao con phải giữ họ lại, là vì con đang tự nhắc nhở mình, nếu mình không trở nên kiên cường mạnh mẽ thì sẽ trở thành một thi thể giống họ, nếu bản thân con không trở nên có năng lực, những người bên cạnh con cũng sẽ trở thành một nấm mồ".

Lạ là Diệp Quân lại trấn định lại, những chuyện này vậy mà người làm cha như ông ta đều không biết. Ông ta chỉ biết cậu con trai này họ Diệp, không có ai dám làm khó nó, nó có thể ngang ngược hống hách trong thời thế loạn lạc này, chỉ cần mình không ngã xuống, người khác có căm phẫn cũng sẽ không hé răng gì, nhưng ông ta lại quên mất, cái họ này cũng mang đến cho nó điều gì.

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy mình đã già rồi, bởi vì ngay cả cậu con trai ngây ngô nhất cũng đã hiểu chuyện rồi, cũng học được cách tự bảo vệ mình rồi.

Diệp Khuynh Lăng nói tiếp, "Con cần tiền, chính là để có thêm lớp áo bảo vệ cho mình... Cha, con đã mua một lô súng, đi con đường của nhà họ La".

Diệp Quân ngẩn ra, thở dài một hơi, "Vậy được rồi!".

Diệp Khuynh Lăng thở phào một hơi, tiếp tục, "Cha, cha đừng có người khác nói gì thì nghe nấy, cái gì mà chủ tịch nhỏ chứ, thực ra quyền to lắm, con cần có chút tiền, căn bản chẳng là gì với ông ta cả...".

Thế này là vẫn chưa định xong đây.

"Nói lời khốn nạn gì đấy."

"Con không có tiền trả." Diệp Khuynh Lăng chìa tay, vô cùng vô tội, tiền đã tiêu sạch cả rồi!

Diệp Quân lại trào cơn tức, nhớ tới lời Diệp Khuynh Lăng mới nói, lại thôi. "Mấy chuyện này con đừng đặt trong lòng, nhưng ngày giỗ của mẫu thân con dù sao con cũng nên để tâm đến chứ?".

"Con cũng muốn để tâm đến, nhưng ngay cả mẫu thân con trông như thế nào con cũng không nhớ, mẫu thân cũng không chăm sóc con, con... Được rồi, con có cần giả vờ ra dáng vẻ đau lòng gần chết không?"

Lần này Diệp Quân thật sự nổi giận.

Diệp Khuynh Lăng vội chuồn đi.

Diệp Quân cũng đầy đau khổ, đúng vậy, A Vũ đi sớm như vậy, ngay cả Khuynh Lăng cũng không nhớ dáng vẻ của bà ấy, nếu như A Vũ biết được, vậy thì sẽ đau lòng sẽ buồn đến mức nào? Vì sao A Vũ chết, không ai biết rõ hơn Diệp Quân, lần này lại nhắc nhở ông ta phải đối tốt với Diệp Khuynh Lăng hơn một chút, nếu không A Vũ nhất định sẽ trách ông ta không chăm sóc tốt cho con trai họ.

Diệp Khuynh Lăng ra khỏi thư phòng, đầu cũng không quay lại.

Hắn muốn cố ý nhắc nhở Diệp Quân về cái chết của Nhậm Vũ Tinh, khiến Diệp Quân áy náy, thế thì ông ta mới lo liệu cho mình bất chấp nguyên tắc, giúp mình bất chấp nguyên tắc.

Còn về chuyện nhớ nhung hay đau lòng vì Nhậm Vũ Tinh, người phụ nữ đó xứng sao?

Trong lòng hắn đột nhiên bốc lên ngọn lửa căm thù phừng phừng, nếu có một ngày, hắn bày ra tất cả trước mặt phụ thân hắn, phụ thân sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ? Hắn thật sự rất chờ mong ngày đó đến.

Diệp Khuynh Lăng về phủ Bạch Vân này, đương nhiên đạt được nhiều lợi ích, không chỉ bắt Diệp Quân trả số tiền nợ chủ tịch Lý, mà còn lấy được một món tiền từ chỗ Diệp Quân.

Hắn thật sự muốn thưởng thức vẻ mặt của đại ca mình.

Phơi vài nhược điểm ra cho người khác xem, chưa hẳn là thật sự giao nhược điểm cho người khác, mà là thông qua nhược điểm đó đạt được nhiều lợi ích hơn, hơn nữa còn là đối thủ chủ động đưa đến trước mặt mình.

Buổi biểu diễn riêng của Lâm Văn Trúc đương nhiên phải bù, nếu không mọi người đều có ý kiến, khách khứa mặc dù không phải thượng đế, nhưng cũng là cha mẹ cơm áo của mọi người, không ai dám đắc tội.

Sau buổi biểu diễn, Lâm Văn Trúc mệt lử.

Sau đó Liễu Như Ngọc đến tìm cô, yêu cầu dành cho cô rất đơn giản, dạo này Diệp Khuynh Lăng ra ngoài gặp một vài nhân vật lớn, bảo cô nghĩ mọi cách lấy được danh sách, Lâm Văn Trúc gật đầu đồng ý.

Liễu Như Ngọc thấy Lâm Văn Trúc dễ dàng đồng ý như thế, trên mặt cô không lộ ra bất cứ vẻ chần chừ hay khó xử nào, cô ta không khỏi mở miệng nói, "Phụ nữ không cần phải trung thành như thế, đặt trứng chim trong một cái rổ, sớm hay muộn cũng gà bay trứng vỡ, muốn thoát khỏi đầm lầy, phải sớm có tính toán cho mình".

Lâm Văn Trúc ung dung nhìn Liễu Như Ngọc, "Liễu tỷ có kiến nghị hay gì sao?".

Liễu Như Ngọc như vô tình nói, "Lý thiếu hôm nay lại đến rồi, buổi biểu diễn của cô anh ta thật sự không bỏ lỡ bất cứ màn nào, cũng may là anh ta chưa lấy vợ, nếu không thì vợ anh ta chắc chắn sẽ bận lòng lắm".

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn ý tốt của cô."

"Hi vọng cô thật sự hiểu."

Lâm Văn Trúc hiểu được Liễu Như Ngọc, nhìn thấy kết cục của những người bên cạnh rồi, sao có thể không sắp xếp cho mình một đường lui.

Chỉ là mình và Liễu Ngư Ngọc hoàn toàn khác nhau.

Lâm Văn Trúc thay quần áo, đi ra khỏi phòng thay đồ, chuẩn bị rời đi, lại không ngờ rằng sẽ gặp phải người mà Liễu Như Ngọc vừa nhắc đến. Thông thường thì khách không được đi vào hậu đài, đương nhiên, hễ chuyện gì cũng có ngoại lệ, quy tắc dù sao cũng được lập ra bởi những người có đặc quyền, chỉ là Lý Xuyên Dương là do Kim tỷ đưa vào hay là do Liễu Như Ngọc đưa vào, Lâm Văn Trúc cũng không biết.

Cô đi qua, "Lý thiếu".

Lý Xuyên Dương nhìn cô, cảm thấy cô rất gầy, không nhịn được mà đau lòng, vốn còn đang do dự với quyết định, đột nhiên đã hạ quyết tâm. "Nếu cô muốn rời đi, tôi có thể giúp cô".

Rời đi, đương nhiên là rời khỏi tam thiếu.

Lâm Văn Trúc đột nhiên hiểu ra, Lý Xuyên Dương chắc chắn là một trong những người biết nội tình, biết cô bị tam thiếu bỏ rơi thế nào, sau khi Đặng Thanh Vân trở về, Diệp Khuynh Lăng mặc kệ cô, hoàn toàn không đặt cô trong lòng.

Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Cảm ơn, nhưng không cần đâu".

Lý Xuyên Dương túm chặt cô, "Vì sao? Lẽ nào cô sợ tôi vì vậy mà đắc tội với tam thiếu...".

Lâm Văn Trúc gạt tay anh ta ra, "Không phải, tôi thích người đàn ông đứng ở trên đỉnh, bây giờ đối với tôi tam thiếu chính là người như thế".

Lý Xuyên Dương đờ đẫn nhìn cô, sau khi cô đã đi một đoạn xa, anh ta vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Bình luận

Truyện đang đọc