NGƯỜI TRUY TÌM DẤU VẾT

Trong phòng chỉ huy, Lâm Kỳ và Trương Cường, Lý Chấn Uy vẫn đang thảo luận về phương án bố trí cài đặt lực lượng tuần tra ở khu Giang Tân, thấy Hạ Minh vội vã đi đến, vội gọi anh vào cùng bàn bạc.

Chưa kịp ngồi xuống, Hạ Minh đã nói luôn: "Tôi muốn thử một cách truy tìm dấu vết khác."

Trương Cường nhìn anh vẻ hồ nghi: "Con đường điều tra qua camera giám sát đã bế tắc, còn cách gì nữa?"

"Khi phạm tội, bọn tội phạm có mang điện thoại di động tôi muốn..."

"Đợi đã!" Trương Cường cảnh giác đứng dậy, dẫn họ vào văn phòng bên cạnh, đóng cửa lại, hỏi, "Cậu muốn điều tra qua điện thoại di động?"

"Đúng."

"Nhưng không biết số điện thoại di động của đối phương thì điều tra thế nào?"

"Có lẽ có thể thử hàng rào điện tử."

Lâm Kỳ không hiểu, hỏi: "Đấy là cái gì?"

Trương Cường không trả lời anh ta, tập trung suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu: "Về mặt lý thuyết thì khả thi, nhưng thực tế chưa sử dụng bao giờ, hơn nữa xung quanh khu vực xảy ra vụ án có hàng rào điện tử không?"

"Trong hệ thống đời thứ ba của chúng tôi đánh dấu là có."

Trương Cường gật đầu, sự việc không được phép chậm trễ, lập tức theo Hạ Minh quay lại phòng chỉ huy bảo anh kiểm tra tìm luôn. Còn anh ta thì giải thích cho hai người khác nghe về hàng rào điện tử.

Hàng rào điện tử điện thoại di động là thiết bị mới đưa vào sử dụng mấy năm gần đây, đây là một thiết bị có hình dạng tương tự như trạm cơ sở di động, phạm vi bao quát khoảng một nghìn mét, nếu bị chặn lại bởi các tòa kiến trúc, thì khoảng cách có hiệu quả sẽ bị rút ngắn ở mức độ tương ứng. Sau khi điện thoại di động vào trong khu vực bao quát, hàng rào điện tử sẽ nhận biết được số điện thoại di động, đồng thời ghi lại.

Thiết bị này chủ yếu được sử dụng trong lĩnh vực chống khủng bố, một khi đã bị hàng rào điện tử ghi lại chứng tỏ người đó đã đến hiện trường, máy vi tính sẽ là tức gửi thông tin đến cảnh sát phụ trách khu vực, cảnh sát sẽ đặc biệt lưu tâm đến sự xuất hiện của những người này.

Thẳng thắn mà nói, ý nghĩa tượng trưng của thiết bị này trong lĩnh vực chống khủng bố lớn hơn giá trị thực tế, những kẻ thực sự định làm việc xấu sẽ không sử dụng điện thoại di động thật, hơn nữa thể tích của hàng rào điện tử vô cùng lớn, việc lắp đặt và bảo trì đều rất phức tạp. Với vị trí là kinh đô của thiết bị an ninh, thành phố Hàng Châu tất nhiên cũng sẽ lắp đặt một loạt một cách tượng trưng, bình thường rất ít khi dùng đến, thiết bị này chỉ để theo dõi sự xâm nhập của những số điện thoại di động nguy hiểm, trung tâm thông tin chưa bao giờ dùng nó để tra tìm số điện thoại di động.

Bản đồ an ninh hiện có của trung tâm chỉ đánh dấu thông tin của camera giám sát, không có hàng rào điện tử, trong hệ thống đời thứ ba của Đại Khang lại hội tụ đủ toàn bộ thiết bị an ninh, nên Hạ Minh mới nhớ được ở một quảng trường cách nơi xảy ra vụ án không xa có đánh dấu một trạm. Nếu thiết bị này đang vận hành, rất có khả năng sẽ ghi lại số điện thoại di động của tội phạm.

Trương Cường và hai người còn lại đứng sau lưng Hạ Minh, nhìn anh mở máy vi tính, tìm ra kho dữ liệu hàng rào điện tử có mã hiệu tương ứng, bắt đầu tra tìm.

Liệu thực sự có thể sử dụng hàng rào điện tử để điều tra ra kết quả hay không, Hạ Minh cũng là lần đầu tiên làm, không thể khẳng định chắc chắn.

Vị trí của hàng rào điện tử này cách con đường phía bắc khu Biệt thự Tiền Đường khoảng bảy, tám trăm mét, gần hết khoảng cách nhận biết tối đa.

Diện tích bao quát lớn nhất của hàng rào điện tử là phạm vi hình tròn bán kính 1 ki-lô-mét, diện tích đó trong khu vực nội thành đủ cho mấy chục nghìn người sinh sống, ở một khu vực như vậy, mỗi phút đều có mấy chục đến hàng trăm số điện thoại di động ra vào phạm vi đó.

Mặc dù camera giám sát toàn cảnh đã ghi lại được thời gian tội phạm đến và đi, nhưng vì nơi xảy ra vụ án nằm ở khoảng cách nhận biết tối đa của hàng rào điện tử, cũng có khả năng bị chặn khỏi vùng nhận biết, cho nên biện pháp điều tra này khả thi về mặt lý thuyết, nhưng thao tác thực tế vô cùng khó khăn.

Ngón tay Hạ Minh liên tục gõ rất nhanh trên bàn phím, liên tục dừng lại, im lặng quan sát sự thay đổi từng phút của tình hình lưu giữ trong kho dữ liệu, suy nghĩ về những khả năng có thể.

Ba người đứng một bên sốt ruột chờ đợi, không ai giúp được, kể cả Trương Cường, người được cho là có trình độ kỹ thuật và kinh nghiệm đáng nể nhất trung tâm, nhìn vào mấy trăm đến hàng nghìn số điện thoại di động khả nghi, sử dụng các loại biện pháp sàng lọc và loại trừ, tìm ra số điện thoại di động cuối cùng, anh ta cũng không thể làm được.

Cả 5 tiếng đồng hồ đã trôi qua, Lâm Kỳ chạy ra chạy vào hút hết cả nửa bao thuốc, hai người còn lại cũng đều sang phòng làm việc bên cạnh nghỉ, đến sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Minh gọi cả ba người dậy, từ mấy nghìn số điện thoại di động khả nghi được ghi lại, anh khóa mục tiêu là một số điện thoại di động bắt đầu bằng 170.

Trương Cường nhìn chăm chú vào dãy số đó, hỏi vẻ bán tín bán nghi: "Cậu có thể khẳng định tội phạm đã sử dụng số này?"

Hạ Minh mệt mỏi gật đầu: "Tôi đã kiểm tra rồi, số này hầu hết thời gian đều tắt máy, nhưng lại mở máy đúng vào bốn lần phạm tội."

Trương Cường phấn chấn reo lên, như vậy thì kết quả này là chính xác, không còn nghi ngờ gì nữa. Trung tâm thông tin đã thiết lập con đường phá án xanh với cả mấy nhà cung cấp dịch vụ viễn thông, có thể trực tiếp tra tìm dữ liệu liên quan đến số điện thoại di động, họ lập tức điều tra về chủ nhân của số điện thoại di động, kết quả là hắn sử dụng chứng minh thư của một người đã chết vì tai nạn để đăng ký, rất nhiều sim điện thoại di động liên quan đến các vụ án đều như vậy.

Mặc dù không thể dựa vào số điện thoại di động để xác định danh tính của tội phạm, nhưng bây giờ đã có một thu hoạch lớn, bốn lần phạm tội bọn tội phạm đều sử dụng số điện thoại di động này, nếu không có gì thay đổi, lần phạm tội tiếp theo cũng sẽ sử dụng số này.

Hạ Minh thở hắt ra một hơi: "Ngày mai sẽ cử người theo dõi số điện thoại di động này 24 trên 24, trực tiếp định vị bắt người." "Không được." Lâm Kỳ lập tức phản đối, "Việc giám sát số điện thoại di động này, cậu phải đích thân làm. Ngoài ra, việc điều tra ra số điện thoại di động, cả bốn chúng ta đều phải bảo mật, không được cho người thứ năm biết."

Trương Cường khẽ nhíu mày: "Cậu lo rằng nếu tên chủ mưu biết số điện thoại di động này đã bị điều tra ra, lần phạm tội tiếp theo sẽ đổi số?"

"Đúng thế, không lẽ hắn lại ngu đến mức vẫn tiếp tục sử dụng số điện thoại di động này?"

"Việc bảo mật này hơi khó." Trương Cường nhìn Hạ Minh một cái.

Hạ Minh giải thích với Lâm Kỳ: "Nếu tôi cài đặt số điện thoại di động trong hệ thống kiểm tra giám sát, các kỹ thuật viên khác đều sẽ nhìn thấy, người để ý tất nhiên cũng sẽ biết."

"Thế phải làm thế nào?"

Trương Cường trầm ngâm nói: "Tôi thấy đã không thể bảo mật được thì không cần bảo mật luôn. Nếu lần tiếp theo bọn tội phạm vẫn sử dụng số này để phạm tội, bọn chúng mở máy một cái là chúng ta biết ngay, lập tức cử đội tuần tra đi bắt luôn. Nếu lần tiếp theo chúng đổi số điện thoại di động, ít nhất chúng ta có thể khẳng định một điều, tên chủ mưu ở ngay trong trung tâm thông tin, hơn nữa chính là một trong những người đã tham gia vào công việc điều tra lần này, có thể điều tra từ trong nội bộ."

Bình luận

Truyện đang đọc