NGƯỜI TRUY TÌM DẤU VẾT

Trong phòng giam, ba người chuyện trò lan man câu được câu chăng, nói chuyện có thể xua tan nỗi sợ hãi.

Lúc đầu, hai bên luôn cố gắng hết sức tránh những chủ đề động chạm đến quá khứ, sau rồi vợ chồng Hạ Chính không kìm được, hỏi thăm tình hình của Giang Đông Đông. Từ ba năm trước, qua lời của Hạ Minh, họ đã biết, năm xưa Giang Văn Linh đúng là đã có bầu, không lừa họ, sau khi chia tay, Giang Văn Linh không đi phá thai. Năm sau, cô sinh được một cậu con trai, vì chuyện đó mà phải nghỉ học một thời gian, sau đó cứ thế một mình nuôi con.

Hạ Minh đã cho bố mẹ xem ảnh của Giang Đông Đông, không cần làm giám định AND, mặt mũi cậu bé nhìn một cái đã biết ngay là con của Hạ Minh.

Vợ chồng Hạ Chính cũng không phải là những người lòng dạ sắt đá, một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù thế nào cũng là máu mủ tình thân, nhưng họ vẫn không thể nào chấp nhận được Giang Văn Linh. Mặc dù Hạ Minh đã giải thích đi giải thích lại nhiều lần là lúc đó Giang Văn Linh làm như vậy để dồn tiền cứu mẹ, cô không ngờ rằng lại gây ra hậu quả cho gia đình họ, nhưng họ cảm thấy thời gian đó họ đối xử với Giang Văn Linh tốt như vậy, thế mà ở một mức độ nhất định, cô đã lấy ân báo oán, khiến họ thực sự đắng lòng.

Nhất là vợ chồng Hạ Chính không sao quên được quãng thời gian nửa năm bị thúc nợ cơ cực, buộc phải nộp khoản tiền phạt thuế, nếu không sẽ bị bắt giam, đùng một cái hơn chục triệu đội nón ra đi, dòng tiền mặt quay vòng đột ngột gián đoạn, ngân hàng biết tin lập tức đến thúc nợ, nhà cửa, ô tô đều đem đi cầm cố, căn nhà ở cũng bị chủ nợ chiếm giữ, họ đành phải ở lại công ty, ngày nào cũng có đối tác cung cấp hàng đến công ty đòi nợ, hơn nửa số nhân viên đều bỏ đi, đang ở độ tuổi trung niên mà trong vòng mấy tháng đó, Hạ Chính bạc trắng cả đầu.

Sau giai đoạn đó, hàng hóa toàn cầu lên giá, dẫn đến gia tăng lạm phát, số hàng tồn trong kho mới bán được đi với giá thấp, nhờ vậy mà qua được cơn nguy khốn.

Tự đáy lòng, họ chưa bao giờ tha thứ được cho tai họa cùng cực mà Giang Văn Linh đã gây ra cho gia đình họ.

Mấy năm vừa qua, Hạ Minh đã gặp họ rất nhiều lần để nói về chuyện tái hợp với Giang Văn Linh, họ cũng biết sự tồn tại của cháu trai Giang Đông Đông, cũng đồng ý giúp đỡ về mặt kinh tế, nhưng con trai muốn cưới Giang Văn Linh, thì cho dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.

Họ nghe Giang Văn Linh kể chuyện, Đông Đông không biết về thân thế của mình, cứ nghĩ mình là em trai được Giang Văn Linh nhặt về, cũng coi Hạ Minh như người anh lớn, có điều quan hệ giữa cậu bé và Hạ Minh rất tốt, cậu bé thường xuyên đến ở nhà Hạ Minh, không muốn về nhà, Vợ chồng Hạ Chính bất giác nở nụ cười, trong giây lát chợt thấy mềm lòng, tự nhiên vô cùng muốn gặp cậu bé Đông Đông.

Họ lại hỏi về công việc thường ngày của Giang Văn Linh mấy năm đầu khi mới sinh Giang Đông Đông, cuộc sống của Giang Văn Linh rất khó khăn. Căn bệnh của mẹ cô không chữa khỏi được, cuối cùng bà cũng qua đời, trong nhà không họ hàng nào có thể giúp đỡ, cô đành mang theo con tìm một vài công việc đơn giản. Lúc đó chủ yếu duy trì cuộc sống bằng cách nhiều lần rút tiền mặt bất hợp pháp bằng thẻ tín dụng, đến khi con trai được hai tuổi, cô gửi con vào một nhà trẻ tư rẻ tiền, mới đi làm ở công ty bảo hiểm. Cô rất chăm chỉ, khéo ăn khéo nói, thu nhập khả quan, cuộc sống cũng dần tốt lên, tích lũy vài năm, cuối cùng cũng mua được một căn hộ trả góp giá rẻ. Trong thời gian đó, cô cũng được người ta mai mối cho mấy lần, nhưng những người bên cạnh đều Không chấp nhận chuyện cô còn phải nuôi một đứa bé, cho nên cô vẫn cứ một mình.

Những chuyện này Hạ Minh đã kể cho họ nghe từ lâu, có điều qua lời của Hạ Minh, có vẻ như Giang Văn Linh đã chịu đựng mọi nỗi thống khổ trên thế gian mới nuôi được Giang Đông Đông đến bây giờ. Qua lời của Giang Văn Linh, cô hoàn toàn không kể chi tiết về những nỗi vất vả ấy, cô nói về cuộc sống một cách rất nhẹ nhàng.

Suy nghĩ về Giang Văn Linh trong lòng vợ chồng Hạ Chính cũng dần thay đổi, cảm thấy cô không đến nỗi như trong ấn tượng.

Trong phòng giam không có đồng hồ, thời gian không biết đã trôi đi được bao lâu, chắc là vào buổi chiều, bởi vì tên bắt cóc mới mang đến cho họ một bữa trưa, rồi đi luôn không nói gì.

Lúc này, lối ra cầu thang có tiếng động, ba người không nói chuyện nữa, ngẩng đầu nhìn.

Một người đàn ông bị bịt kín mặt bằng túi vải màu đen, tay vịn vào tường, lần mò bước từng bước xuống cầu thang, nhìn dáng người và quần áo có thể nhận ra là Hạ Minh. Phía sau lưng anh, gã chụp đầu mặt nạ hình đứa bé một tay xách một chiếc túi nilon đen, bên trong đựng 500 nghìn tiền mặt, một tay cầm súng, chĩa vào gáy Hạ Minh, đi theo sau với tốc độ tương tự.

"Cậu rất giữ chữ tín, đem tiền đến rất nhanh." Tiếng cười trầm đục phát ra từ đằng sau cái mặt nạ hình đứa bé.

"Họ đang ở đâu?" Hạ Minh đã bước đến hai bậc cầu thang cuối cùng, anh dừng lại.

Cả ba người trong phòng giam đồng thanh kêu lên: "Hạ Minh (Tiểu Minh)."

"Mọi người không sao chứ? Hắn có làm..." Hạ Minh cố ý kéo dài âm tiết, nói chưa hết câu, anh đột ngột rụt đầu lại, ngoặt tay túm lấy nòng súng phía sau lưng, nhưng anh bị trùm kín đầu bằng vải đen, không nhìn thấy gì, tay túm hụt vào chỗ cách khẩu súng vài xen-ti - mét, một giây sau tên bắt cóc giận dữ quát lên một tiếng, rồi đá anh ngã nhào xuống.

Lối ra cầu thang ở phía sau chiếc cột trụ, che mất tầm nhìn. Ba người trong phòng giam bám vào song sắt, vẫn không thể nhìn rõ được tình hình giữa Hạ Minh và tên bắt cóc, chỉ nghe thấy tên bắt cóc vừa đá vừa chửi, Hạ Minh nén đau rêи ɾỉ, cả ba người liền lo lắng hét to: "Đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa."

Mấy giây sau, tiếng chửi đánh mới dần lắng xuống, căn phòng giam lại yên lặng như cũ, ba người căng thẳng nín thở, một lúc sau, nhìn thấy Hạ Minh người đầy bụi đất từ đằng sau cây cột bước ra, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tên bắt cóc lôi Hạ Minh đến trước song sắt, miệng đe dọa: "Đừng có mà giở trò nữa, tôi dám khẳng định, tuyệt đối không có lần sau đâu."

Hắn để chiếc túi nilon đựng tiền sang một bên, một tay túm lấy Hạ Minh, tay cầm súng lấy chìa khóa phòng giam ra, chĩa súng vào ba người qua song sắt, ra hiệu cho họ lùi lại, rồi mới mở cánh cửa sắt, đẩy mạnh Hạ Minh vào trong, đóng cửa lại đánh rầm một cái, rồi mặc kệ họ, quay người đi lên.

Ba người vội tháo chụp đầu ra cho Hạ Minh, kiểm tra vết thương trên người anh. "Con không sao." Ánh mắt Hạ Minh lướt qua gương mặt của từng người, Hạ Chính cau mày, vẻ mặt nghiêm khắc đầy lo lắng; Thư Bối Quân xót xa vì vết thương của con, Giang Văn Linh nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mắt đỏ hoe

Hạ Minh nắm chặt tay Giang Văn Linh, quay về phía bố mẹ an ủi: "Bố mẹ yên tâm, chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây an toàn." Sự bình tĩnh của anh khiến mọi người đỡ căng thẳng phần nào.

"Sao anh cũng bị hắn bắt?" Giang Văn Linh hỏi mà cả ba người cùng thắc mắc, sau đó ghé sát lại hỏi khẽ: "Sao anh không báo cảnh sát?"

Ha Minh mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh sẽ không mang tính mạng của bố mẹ và em ra để mạo hiểm. Sáng hắn gọi điện thoại cho anh, yêu cầu anh đích thân mang tiền đến gặp hắn. Anh lập tức kiểm tra vị trí điện thoại di động, thì phát hiện điện thoại di động gọi từ biệt thự, anh đang định đến biệt thự tìm manh mối, kết quả vừa đi được nửa đường đã nhận được điện thoại của cảnh sát, cảnh sát đã có mặt ở biệt thự rồi."

Nghe thấy hai chữ "cảnh sát", Hạ Chính sợ tên bắt cóc nghe được, liền đưa mắt ra hiệu, rồi khẽ hỏi: "Cảnh... họ làm thế nào lại biết được?"

"Tất cả là tại thằng Thẩm Nghiêm khốn kiếp" Hạ Minh buột miệng chửi, "Buổi sáng, anh ta đến biệt thự gặp bố để vay tiền, phát hiện thấy mảnh giấy có tin nhắn tên bắt cóc để lại, anh ta cũng không nói với con, gọi điện thoại báo... cảnh sát luôn, đúng là không thể tin được con rể hẳn là anh ta muốn bố mẹ đều chết, anh ta cũng không cần vay tiền nữa, kế thừa luôn tài sản là xong. Nếu Vân Linh là con dâu bố mẹ, cô ấy chắc chắn không cư xử vậy!"

"Cũng... cũng không đến mức đó." Mặc dù Thư Bối Quân nói vậy, nhưng cũng vô cùng oán trách con rể trực tiếp báo cảnh sát.

Hạ Chính dù thế nào cũng không phải là Lâm Kỳ vẫn giữ được tư duy khách quan: "Con đừng có nói linh tinh về anh rể con, nó làm như thế cũng không sai, lúc này vẫn phải tin tưởng vào... tin tưởng vào họ. Sau đó thì sao, họ có đi theo con không?" Ông tràn đầy hi vọng, nghĩ bụng nểu cảnh sát đi theo, thì cho dù bây giờ Ha Minh đã bị bắt, sớm muộn gì cảnh sát cũng tấn công được vào.

Ha Minh lập tức đưa ra một câu trả lời khiến ông thất vọng tột độ: "Đừng có hòng! Con đã cắt đuối họ một cách dễ dàng."

"Hả?" Cả ba người đồng thanh thốt lên.

"Con đã tìm thấy chiếc điện thoại di động tên bắt cóc để lại trong biệt thự, trong đó có cài một phần mềm Trojan, hắn đã sử dụng phần mềm này điều khiển chiếc điện thoại di động gọi cho con từ xa. Tên phần mềm đó là Giường nhi đồng, con lập tức nghĩ đến chiếc giường của Đông Đông, thế là con cắt đuôi Lâm Kỳ, một mình đến nhà Văn Linh, con có chìa khóa mà, con tìm thấy một chiếc điện thoại di động khác trên giường của Đông Đông, trong đó có một phần mềm chỉ đường đơn giản, phần mềm này không hiển thị nơi đến, chỉ liên tục chỉ dẫn cho con phải lái xe về hướng nào. Phần mềm này làm như vậy là để đề phòng cảnh... đề phòng họ bám theo con. Thế là con gọi taxi đến một công ty cho thuê xe, thuê tạm một chiếc xe, rồi đi theo chỉ dẫn tuyến đường trong phần mềm, cuối cùng đến một nhà máy nhỏ bỏ hoang đã bị phá dỡ. Vừa bước vào bên trong không lâu, thì bị hắn giáng một gậy vào cổ, ngất xỉu tại chỗ, lúc tỉnh dậy đã ở đây rồi."

Thư Bối Quân vạch cổ áo con trai ra, nhìn thấy phía sau có một vết đỏ, nhưng thấy anh vẫn nói chuyện, cử động bình thường, cũng không bị tổn thương gì.

Hạ Chính vẫn ôm hi vọng, hỏi: "Họ có thể điều tra ra việc con đã đến đây không?"

Hạ Minh dập tắt hoàn toàn ý nghĩ của ông: "Không thể nào, con làm ngành gì chứ, con đã không muốn bị bám đuôi, thì không ai có thể bám theo con!"

Hạ Chính thở dài, đó là sở trường công việc của con trai, bây giờ lại khiến họ rơi vào tình thế cô độc không ai trợ giúp, ông thầm trách con trai đáng ra khi đến phải thông báo cho cảnh sát, nhưng nếu thông báo cho cảnh sát, hẳn con trai ông cũng không thể đến được. Con trai đã một mình mạo hiểm vì sự an nguy của họ, ông cũng thấy ấm áp trong lòng.

Lúc này, Giang Văn Linh chỉ vào cổ Hạ Minh: "Anh đeo cái gì trên cổ thế?"

Nghe cô hỏi vậy, cả ba người đều tập trung sự chú ý vào cổ anh.

Trên cổ Hạ Minh có đeo một chiếc vòng nhựa, vòng gồm hai nửa bán nguyệt ghép vào với nhau, làm khít chặt rất tinh xảo, chỗ ghép có bốn hàng lỗ kim loại rất nhỏ, bên cạnh có một chiếc đèn phát tín hiệu đốm sáng màu đỏ.

Hạ Minh đưa tay sờ kỹ xung quanh chiếc vòng, chiếc vòng rất khít, mặt bên trong của chiếc vòng sát với da cổ anh, có thể cảm giác rất rõ chất liệu kim loại, khi sờ đến bốn hàng lỗ nhỏ bằng kim loại, anh cau mày: "Đây hình như là vòng định vị của công ty con."

"Vòng định vị?" Cả ba người đều chưa bao giờ nghe nói về vật này.

"Chính là thứ có lúc dùng cho động vật hoang dã, cũng dùng cho chó nghiệp vụ, bên trong có vi mạch chỉ đường, chỉ cần là nơi có tín hiệu vệ tinh, thì luôn tìm ra được vị trí."

Giang Văn Linh hỏi: "Tại sao hắn lại bắt anh đeo cái này?"

"Không biết, có khả năng muốn chửi anh là chó nghiệp vụ?" Hạ Minh nói bừa, mọi người thấy cách suy nghĩ đó không có lý, nếu muốn chửi Hạ Minh là chó nghiệp vụ, chẳng bằng cho anh đeo xích chó.

"Làm thế nào mà tháo ra được?" Hạ Chính bẻ thử, chiếc vòng định vị vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi.

"Có hai cách, một là dùng chìa khóa, bốn hàng lỗ kim loại ở khớp nối chính là lỗ tra chìa khóa, phải có loại khóa chuyên dụng mới có thể cắm vào được. Vòng định vị không phải là thiết bị bảo mật, những chiếc vòng định vị có cùng mã hiệu đều có thể dùng chung một loại khóa, loại khóa này trong ngăn kéo bàn ở phòng làm việc của con có đến mấy cái, nhưng bây giờ không có khóa, thì không thể mở được. Ngoài ra, còn một cách nữa là nhập mật mã qua phần mềm tương ứng trong điện thoại di động, trên vòng định vị có bluetooth, có thể kết nối với điện thoại di động, nếu mật mã đúng, điểm màu đỏ trên chiếc vòng sẽ chuyển thành màu xanh, khóa sẽ được mở."

"Cậu nói rất đúng, quả nhiên là rất chuyên nghiệp, hiểu rõ như lòng bàn tay đối với các loại sản phẩm của công ty cậu." Trong lúc nói chuyện, họ không để ý thấy tên tội phạm đã bước xuống cầu thang, trong tay hắn còn cầm một chiếc vòng định vị khác, thong thả bước đến trước mặt họ.

Hạ Chính hít thở sâu một hơi, nói với hắn: "Anh bạn, tiền anh đã lấy được rồi, chúng tôi cũng chưa hề nhìn thấy mặt anh, không biết anh là ai, 500 nghìn đối với đình chúng tôi cũng không nhiều, tôi xin thề là sau khi ra khỏi đây, chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, anh có thể thả chúng tôi ra được chưa?"

"Không vấn đề gì" không ngờ tên bắt cóc đồng ý luôn, "Nếu ba vị muốn ra khỏi đây, tôi sẽ tìm một thời điểm, thả các vị ra, để các vị bình yên rời khỏi đây, không bị làm sao cả, có điều - trừ Hạ Minh ra."

Hạ Chính cau mày: "Ý anh là sao?"

"Rất đơn giản, tôi luôn giữ lời hứa, tôi hứa là sau khi Hạ Minh một mình mang tiền đến, tôi sẽ thả các vị ra, nhưng tôi không nói là sẽ thả Hạ Minh."

Hạ Chính hơi bực bội: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"

"Không biết Hạ Minh có tiếp tục chịu đựng được 24 tiếng đồng hồ nữa không."

Một cảm giác không lành thoáng hiện trong lòng Hạ Chính, ông trầm giọng hỏi: "24 tiếng đồng hồ nghĩa là sao?"

Tên bắt cóc lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động, nhấn sáng màn hình, trên màn hình hiển thị 23 giờ 57 phút một số giây, con số chỉ giây liên tục ít đi, đó là phần mềm đếm ngược thời gian.

Hạ Minh hỏi: "Cái này để làm gì?"

"Thứ trên cổ cậu vốn là một cái vòng định vị, có điều tôi đã thay đổi một chút, bên trong không cài vi mạch định vị, chỉ chứa đầy pin Lithium. Trong chiếc điện thoại di động là đồng hồ đếm ngược thời gian, khi hết thời gian, pin trong này sẽ phóng điện, cũng không nhiều, mười nghìn vôn, liên tục năm giây, chỉ cần tim của cậu đủ tốt, chịu đựng được năm giây này, thì cơ hội sống sót vẫn khá lớn"

Nghe vậy, mọi người đều choáng váng, Hạ Chính buột miệng nói: "Rốt cuộc là anh muốn bao nhiêu tiền, anh cứ nói một con số, bao nhiêu tôi cũng đồng ý, anh tha cho Hạ Minh có được không?"

"Tôi là người rất giữ lời hứa, lúc đầu đã nói 500 nghìn, là 500 nghìn. Hạ Minh, nghe thông tin này, cậu có sợ không?"

Hạ Minh vô cùng bình tĩnh, cười nhạt đáp: "Tôi nghĩ anh nên cho tôi một cơ hội, nếu anh chỉ là muốn gϊếŧ tôi, cớ gì phải thay đổi chiếc vòng định vị, rồi lại đếm ngược thời gian bằng phần mềm cài đặt bên trong, khối lượng công việc này cũng không nhỏ, anh không cần phải phiền hà như vậy."

"Đúng là một người thông minh, nhìn một cái đã phát hiện ra được luôn, nếu có cơ hội, tôi sẽ kết bạn với cậu."

"Có cơ hội hay không, quyền quyết định nằm trong tay anh, anh nói đi, anh muốn tôi làm thế nào?"

"Lần này không cần cậu làm gì, người cứu được cậu, chỉ có cô ấy!" Tên bắt cóc chỉ vào Giang Văn Linh.

Giang Văn Linh che người một cách bản năng: "Anh muốn làm gì?"

"Yên tâm, tôi không háo sắc. Chỉ là muốn xem xem, Hạ Minh vì các vị đã liều lĩnh mạo hiểm một mình mang tiền đến đây, cô gái mà cậu ta thích nhất liệu có dám mạo hiểm như vậy vì cậu ta hay không."

Hạ Minh khẽ nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Tên bắt cóc mở một phần mềm khác trong điện thoại di động, một hình ảnh hiện ra, bên trên có tám ô trống bên dưới là ô trống để nhập các chữ số la tinh từ 0 đến 9 và phím xác nhận, đưa ra trước mặt anh, nói: "Hạ Minh nói rất đúng, muốn mở chiếc vòng định vị, chỉ cần nhập đúng mật mã trong điện thoại di động, mật mã có 8 chữ số, nếu nhập đúng toàn bộ, khóa sẽ tự động mở."

"Anh sẽ không nói cho tôi biết mật mã, tôi phải tự đoán?"

"Đúng thế."

Hạ Minh cười nhăn nhó: "8 chữ số, một trăm triệu khả năng, trong 24 tiếng đồng hồ tới, tay liên tục bấm không ngừng nghỉ, cũng không thể may mắn bấm ra được."

"Tôi biết việc này quá khó, nên khi viết phần mềm này, tôi đã cho thêm thông tin gợi ý. Sau mỗi lần cậu nhập mật mã, sẽ có một chữ số nhảy ra, nói cho cậu biết mật mã mà cậu vừa nhập có mấy chữ số đúng, Nếu hiển thị số 0, có nghĩa là cả 8 chữ số đều sai, hiển thị số 1, có nghĩa là một vị trí trong số đó đúng, nhưng sẽ không hiển thị rõ cho cậu biết đó là vị trí nào."

Hạ Minh suy nghĩ hai ba giây rồi nói: "Như vậy rất công bằng."

Tội phạm cười to: "Như vậy rất công bằng đối với cậu, nhưng đối với tôi, kết quả không còn là một ẩn số nữa, mỗi lần nhập mật mã đều có gợi ý, 24 tiếng đồng hồ, cậu tất nhiên có thể thử được ra. Cho nên, tôi lại bổ sung thêm một điều kiện nữa, mỗi lần cậu nhập sai, đồng hồ đếm ngược sẽ giảm đi 30 phút, nếu bắt đầu tính từ bây giờ, cậu chỉ có 47 lần cơ hội."

Hạ Chính vội phản đối: "Thử ra mật mã có 8 chữ số với 47 lần, thế đâu phải là cơ hội!"

Không ngờ Hạ Minh lập tức nói: "Con chấp nhận rồi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Giang Văn Linh?"

"Cậu bằng lòng chấp nhận, rất tốt, có điều tiền đề của tất cả những việc này là Giang Văn Linh phải đồng ý đeo một chiếc vòng định vị khác." Hắn giơ chiếc vòng định vị trong tay lên, "Giống hệt như chiếc vòng trên cổ cậu, bao gồm cả phần mềm đếm ngược thời gian, và cả mật mã, nếu mật mã đúng, cả hai chiếc vòng đều được mở, nếu thời gian đếm ngược kết thúc, cả hai chiếc vòng sẽ đồng thời phóng điện. Chỉ khi Giang Văn Linh đồng ý đeo chiếc vòng này vào, tôi mới cho cậu thử mật mã, nếu không, cậu chỉ còn cách tự nhận là mình đen đủi, đợi đến lúc thời gian đếm ngược kết thúc. Hiểu chưa?"

Giang Văn Linh chưa kịp lên tiếng, Hạ Minh đã nắm tay cô, nói với tên bắt cóc: "Đừng vội ép cô ấy, tôi bàn với cô ấy một chút."

"Cũng được, dù sao cũng là chuyện sinh tử, tôi đợi hai người 5 phút"

Dứt lời, tên bắt cóc quay người đi lên tầng.

Anh ta vừa đi lên, Hạ Minh vội kéo Giang Văn Linh chạy vào trong nhà vệ sinh, hỏi khẽ: "Em có tin là, chắc chắn một trăm phần trăm có thể giải được mật mã không?"

Giang Văn Linh gật đầu luôn không hề do dự: "Em tin! Em đồng ý mang vòng - là đeo chiếc vòng định vị."

Thái độ không hề do dự của cô khiến Hạ Minh bất ngờ, trong lòng càng thấy ấm áp, anh nắm chặt tay cô, nói: "Em nhận lời nhanh thế, em không sợ... nguy hiểm sao?"

Giang Văn Linh nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Không phải là anh cũng đến đây một mình đấy thôi, em cũng tin anh chứ."

"Em yên tâm, sẽ không có nguy hiểm đâu." Hạ Minh khẳng định chắc nịch với cô, "Nếu tên bắt cóc thật sự muốn làm hại chúng ta, hắn không cần phải mất nhiều công sức vòng vèo như vậy. Anh chắc chắn một thế phần trăm, tối đa 45 lần là có thể giải được mật mã. Có điều, mình có thể nhân cơ hội này, đưa ra điều kiện bố mẹ anh."

Giang Văn Linh không hiểu: "Điều kiện gì?"

"Em đừng có cho họ biết là anh chắc chắn một trăm phần trăm, phải để họ cảm thấy em đã chấp nhận mối nguy hiểm rất lớn vì anh, cho nên có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì."

Hạ Minh kéo cô ra đi ra ngoài nhà vệ sinh, trước mặt bố mẹ, trịnh trọng nói: "Giang Văn Linh đồng ý đeo chiếc vòng định vị, Con chắc chắn năm mươi phần trăm có thể giải được mật mã."

Hạ Chính nhìn Giang Văn Linh vừa bất ngờ, vui mừng vừa cảm động, nhưng lập tức lại lo lắng: "Mật mã có 8 chữ số, con... con thật sự có thể thử được ra sao?"

"Con nói rồi, con chắc chắn năm mươi phần trăm, còn phải dựa vào chút may mắn nữa."

Thư Bối Quần lo lắng sụt sịt khóc.

"Thôi mẹ đừng khóc nữa, dù sao cũng có năm mươi phần trăm khả năng, có điều năm mươi phần trăm này cũng là đánh đổi bằng sự mạo hiểm của Giang Văn Linh.

Theo phong cách của tên tội phạm, mục tiêu của hắn là con, nếu cô ấy không đồng ý mạo hiểm, con nghĩ tên bắt cóc cũng sẽ không làm hại cô ấy. Bây giờ, để có được cơ hội thứ mật mã cho con, cô ấy phải chấp nhận mối nguy hiểm rất lớn, bố mẹ không nên tiếp tục nhìn nhận như trước đây về cô ấy."

Hạ Chính lập tức hiểu ý của con trai, liền gật đầu mạnh, chân thành nói với Giang Văn Linh: "Giang à, trước đây bác không tốt, quá cố chấp. Bây giờ, trong hoàn cảnh

thế này mà cháu không bỏ Hạ Minh, người bình thường sẽ không làm được như vậy."

Giang Văn Linh cúi đầu, không biết phải đáp lời thế nào.

Hạ Minh vội nói: "Nếu lần này chúng con đều thoát ra khỏi đây an toàn, bố mẹ sẽ không phản đối nữa đúng không?"

"Chỉ cần an toàn thoát ra khỏi đây, hai đứa muốn thế nào, bố cũng đồng ý."

Hạ Minh nhìn về phía Thư Bối Quân: "Mẹ thì sao ạ?"

Lúc này Thư Bối Quân chỉ lo lắng cho sự an nguy của con trai, làm gì có chuyện không đồng ý.

"Được, chúng ta quyết định như vậy nhé." Hạ Minh đứng dậy, chờ đợi thử thách tiếp theo. 

Bình luận

Truyện đang đọc