NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Úc Toàn Thắng bị Ngô Trọng Lâm kéo đi, bước chân nhẹ hẫng trở về phủ tướng quân.

Bầu không khí trong phủ trầm thấp, hai người mới vào cửa thuỳ hoa đã thấy Úc Sương Thanh ăn mặc và trang điểm tỉ mỉ, mặt mày vui mừng rạng rỡ, nhìn giống như muốn ra ngoài.

Vừa nhìn thấy bộ dạng hai người, sắc mặt nàng ta thay đổi trong nháy mắt, lập tức sầm xuống.

“Thắng Ca Nhi, ta nghe người trong viện đệ nói cả một đêm đệ không về, rốt cuộc là đi đâu hả?”

Mùi phấn son trộn lẫn mùi rượu trên người Úc Toàn Thắng xộc vào mũi nàng ta, nàng ta nhíu mày, nhìn Ngô Trọng Lâm bằng ánh mắt không có ý tốt. Cái người sa cơ thất thế này, cả ngày không làm việc đàng hoàng, lại thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng ta làm người ta phiền đến chết.

Ngô Trọng Lâm hơi khom người, cười lấy lòng, “Úc đại tiểu thư đang muốn ra ngoài sao?”

Úc Sương Thanh không nhìn thẳng hắn, nghĩ đến tương lai phải gả cho hắn thì trong lòng tràn đầy tức giận. Hắn lại còn không tự giác, không biết dùng cách gì mà dụ được Thắng Ca Nhi xoay quanh mình, để mặc hắn ngày ngày chạy đến phủ tướng quân.

“Ta muốn đi đâu, Ngô công tử cũng muốn quản sao?”

“Tiểu sinh không dám.” Ngô Trọng Lâm vội cúi đầu, cũng không nhìn nàng ta thêm nữa.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, xem như hắn thức thời. Bước chân đi lướt qua người bọn họ không hề ngừng lại. Theo làn gió thơm lướt qua, Ngô Trọng Lâm hít một hơi thật sâu. Mùi hương trên người tiểu thư khuê các dễ chịu hơn loại phấn son tục tĩu trên người nữ tử kỹ viện nhiều, vừa thanh lịch tao nhã lại thêm phần hờ hững dửng dưng.

Cũng không biết tương lai về tay mình, có phải cũng có nhiều thú vui tao nhã hơn những nữ tử phong trần kia hay không?

Cho dù bây giờ các nàng ta ngang ngược như thế nào, cuối cùng còn không phải là ngoan ngoãn vào cửa Ngô gia nhà hắn hay sao. Hắn cũng không tin, về sau thành người của hắn, nàng ta còn dám cau mặt cau mày với mình nữa!

Úc Sương Thanh mặt mày lạnh tanh, mang theo nha hoàn ra ngoài, ngồi kiệu đi thẳng tới con phố náo nhiệt nhất kinh thành. Hai ngày trước, nàng ta đã hẹn với Phương Điềm Tuyết, muốn tới Trân Lung Các chọn đồ trang sức.

Phương Điềm Tuyết tới sớm hơn nàng ta một chút, biểu cảm lạnh nhạt.

Nếu không phải e ngại quan hệ biểu tỷ biểu muội, nàng ấy thật sự không muốn đến cuộc hẹn với Úc Sương Thanh. Hai lần trước đối phương mời, nàng ấy đều tìm cớ từ chối. Nhưng mọi việc không thể cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Úc Sương Thanh mời đến lần thứ ba, dù thế nào nàng ấy cũng không thể từ chối nữa.

Mẫu thân từng nói, cô nhỏ tâm địa xấu xa, vị biểu tỷ này giống cô nhỏ nhất, nhìn có vẻ được dạy dỗ không tệ nhưng thật ra rất giống cô nhỏ, trong bụng toàn là ý nghĩ xiêu vẹo, không chính đáng.

Hơn nữa vụ việc ầm ĩ xảy ra ở phủ tướng quân vào khoảng thời gian trước, tuy đã bị đè xuống, nhưng chuyện trên ngực biểu tỷ có nốt ruồi son vẫn luôn lan truyền trong miệng mấy người dơ dáy bẩn thỉu.

Mỗi lần nghe được, nàng đều mặt đỏ tai hồng, hận không thể phủi sạch quan hệ.

Úc Sương Thanh quen cửa quen nẻo đi vào, lập tức lên lầu hai.

Phương Điềm Tuyết thu hồi suy nghĩ, tiến ra đón.

Trân Lung Các là cửa hàng trang sức châu báu lớn nhất kinh thành, hễ là những phu nhân và tiểu thư có mặt mũi thì đều thích kết bạn tới các trung* để chọn đồ trang sức vừa ý.

* Gian, tầng ở vị trí chính giữa, trung tâm

Tỷ muội Úc Sương Thanh và Phương Điềm Tuyết là khách quen của các trung, một người là đích nữ phủ tướng quân, một người là đích nữ hầu phủ, bàn về thân phận đều xem như quý nữ.

Nhưng thời gian gần đây, Úc Sương Thanh ít ra ngoài, đã rất lâu không tới đây đi dạo. Chưởng quầy các trung thấy nàng ta vào cửa, ánh mắt lóe lên một cái.

Ngay cả hai vị phu nhân ở hai bên kia lầu cũng nhìn nhau, hiểu ý dời ánh mắt đi.

“Điềm Tuyết biểu muội.”

Úc Sương Thanh đến gần Phương Điềm Tuyết, thân thiết khoác cánh tay đối phương. Sự bực tức khi gặp phải Ngô Trọng Lâm lúc ra ngoài dần bị đè xuống.

Phương Điềm Tuyết im hơi lặng tiếng rút cánh tay ra, ngón tay chỉ về phía quầy hàng cách đó không xa. “Biểu tỷ, nghe chưởng quầy nói gần đây mới chế tạo ra một số món trang sức, chúng ta qua xem một chút đi.”

Úc Sương Thanh lập tức bị ánh sáng trong quầy ở các trung thu hút, bỏ lỡ sự miễn cưỡng chợt lóe lên trong ánh mắt đối phương.

Đồ trang sức trong Trân Lung Các luôn tinh xảo đẹp đẽ, phủ tướng quân và phủ Quảng Xương Hầu đều không được xem là nhà có căn cơ sâu rộng. Hai biểu tỷ muội thường tới các trung dạo, nhưng chủ yếu là xem thì nhiều mà mua thì ít.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt Úc Sương Thanh dán chặt vào một cái hộp gấm khắc hoa, trên tấm vải nhung đen bên trong hộp bày một bộ trang sức bằng hồng ngọc. Tạo hình tinh xảo, chạm khắc bằng vàng sáng lấp lánh, cùng với đá quý đắt đỏ trơn bóng sáng ngời.

Nàng ta chợt nảy sinh suy nghĩ, nếu nha đầu chết tiệt kia không mang của hồi môn đi, có lẽ nàng ta còn có thể cắn răng bảo chưởng quầy gói lại cho mình.

Hiện giờ, cho dù như thế nào cũng không mở miệng được.

Càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu. Dựa vào đâu mà chuyện tốt trong thiên hạ đều để một mình nha đầu chết tiệt đó chiếm hết chứ?

“Chưởng quầy, gói bộ trang sức này cho ta!”

Theo giọng nói vang lên, chỉ thấy chưởng quầy vội cười mỉm hành lễ, ra lệnh cho tiểu nhị cất bộ trang sức bằng hồng ngọc đi.

Úc Sương Thanh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trình Khởi La trong bộ đồ đỏ đầy kiêu ngạo.

Một tay Trình Khởi La còn cầm roi ngựa, váy áo đỏ thẫm, chân đi giày cưỡi ngựa cổ cao. Dáng vẻ hăng hái cộng thêm vài phần ngạo nghễ thách thức, khóe mắt nàng ta hơi xếch lên, như là tùy ý mua một món đồ chơi nhỏ ở trên đường.

Chi tiêu mạnh tay như vậy làm Úc Sương Thanh đỏ mắt, trong lòng càng thêm oán hận.

Phương Điềm Tuyết nhìn thấy thì hành lễ, cười nói: “Hôm nay thật trùng hợp, không ngờ gặp được Trình Bát tiểu thư ở đây.”

“Đúng là trùng hợp.”

Trình Bát ngẩng đầu, dường như cũng không muốn lôi kéo làm quen với các nàng.

Người trong kinh đều biết, không riêng gì hai nhà Phương - Thành không hợp nhau, thật ra hai nhà Phương - Trình cũng không hợp nhau. Tính tình Trình Bát thẳng thắn, không biết che giấu, thấy các nàng tất nhiên sẽ không thân thiết.

Phương Điềm Tuyết cũng không tức giận, tính khí Trình Bát vẫn luôn như vậy, đã nhìn quen từ lâu rồi.

Nhưng Úc Sương Thanh thì khác, lúc trước khi phủ tướng quân bọn họ còn yên bình, bởi vì tình cảm giữa phụ thân và Trình gia, Trình Bát đối xử với nàng ta vẫn xem như khá tốt.

Hay là Trình Bát bởi vì những chuyện đó… Cho nên mới coi thường mình?

Không được, nàng ta không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra!

“Trình Bát tiểu thư, cô thích màu đỏ, bộ trang sức hồng ngọc này cực kỳ hợp với cô.”

Trình Bát nghe được lời nàng ta nói thì hừ nhẹ một tiếng, “Đó là đương nhiên, ta không thể so được với Úc cô nương tự mang hồng châu…”

Úc Sương Thanh lập tức biến sắc mặt, nàng ta không ngờ rằng Trình Bát sẽ nói như vậy. Cái gì mà hồng châu, còn không phải là ám chỉ nốt ruồi son trên người nàng ta sao. Sao lại như vậy? Trình Bát sao có thể làm nhục mình, không hể nể mặt chút nào như vậy?

Trước kia, tuy Trình Bát không thích nàng ta, nhưng tốt xấu gì cũng cho mấy phần mặt mũi. Trong kinh cũng không thiếu người nhiều chuyện, chuyên ngồi lê đôi mách, nhất là tâm tư của Trình Bát đối với Cảnh An Hầu.

Từ lâu đã có người nói chuyện nàng ta vẫn luôn mơ ước Cảnh An Hầu, không tiếc hãm hại chính muội muội ruột mình cho Trình Bát.

Đối với bất kỳ nữ tử nào mơ ước Cảnh An Hầu, Trình Bát đều không thể có sắc mặt tốt, đặc biệt còn là Úc Sương Thanh có hành vi khiến người ta khinh thường như vậy.

“Trình Bát tiểu thư, Sương Thanh vẫn luôn kính trọng cô, tại sao cô……”

“Tại sao ta như vậy hả? Tính tình bản tiểu thư ngay thẳng, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, không ưa nhất là nhìn người khác giở thủ đoạn, thật sự coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc hết sao? Nếu ta là Úc cô nương thì đã xấu hổ tới mức đóng cửa không ra ngoài từ lâu rồi, nào có chuyện còn dám rêu rao khắp nơi, không biết liêm sỉ mà ra cửa lắc lư chứ.”

Lúc này tiểu nhị đã gói xong đồ trang sức, hai tay trình lên.

Trình Bát nhận lấy, bỏ lại một câu ghi vào sổ của phủ Tư Mã, người đã phóng khoáng ra cửa.

Để lại Úc Sương Thanh vừa xấu hổ vừa giận dữ và Phương Điềm Tuyết mặt đầy gượng gạo, hai vị phu nhân vốn chỉ xem náo nhiệt bắt đầu thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía các nàng.

Phương Điềm Tuyết kéo Úc Sương Thanh, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ, chúng ta trở về thôi.”

Úc Sương Thanh hất tay nàng ấy ra, “Làm sao? Muội cũng chê ta làm mất mặt muội hả?”

“Không phải vậy, chuyện đó không phải lỗi do tỷ, đều là Ngũ công tử phủ Chung Sơn Bá sau khi uống rượu say lỡ lời. Cũng may tương lai tỷ sẽ gả cho hắn, trái lại cũng không cần để ý quá mức.”

“Sao ta có thể không để ý cho được?” Úc Sương Thanh quát lên, liếc thấy chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng bèn nuốt mấy câu oán hận đang sinh sôi nảy nở đầy trong lòng xuống.

Nàng ta che mặt, chạy như điên ra ngoài.

Sau khi ngồi vào trong cỗ kiệu, vội vàng lệnh cho kiệu phu nhanh chóng về phủ.

Không ngờ lại đụng ngay Ngô Trọng Lâm ở cửa. Tất cả oán hận đều xông thẳng lên đầu, nàng ta chẳng màng gì nữa mà phẫn nộ hét vào mặt hắn.

“Sao ngươi không biết điều thế hả? Ngươi cho rằng ngày ngày lì lợm la liếm bám lấy Úc gia chúng ta là ta có thể gả cho ngươi sao? Ngươi cũng không nghĩ cho kỹ mà xem, Ngô gia các ngươi là thân phận gì, Úc gia chúng ta là thân phận gì, ngươi lại mơ mộng hão huyền, muốn ta gả vào Bá phủ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Đáy mắt Ngô Trọng Lâm vụt qua tia tàn nhẫn, trên mặt lại là vẻ nhục nhã xấu hổ.

“Úc đại tiểu thư, tiểu sinh biết cô oan ức. Cô yên tâm, nếu tiểu sinh đã huỷ hoại trong sạch của cô thì nhất định sẽ phụ trách đến cùng với cô. Ngoài tiểu sinh ra, phóng mắt nhìn khắp kinh thành, chẳng lẽ còn người bằng lòng cưới cô làm vợ sao?”

Hắn hạ thấp tư thế, nhưng Úc Sương Thanh lại nghe được sự giễu cợt trong giọng nói của hắn.

“Ngươi nói năng bậy bạ! Cho dù là đính thân, ta cũng sẽ không gả cho ngươi!”

Nàng ta không kiềm được cơn giận, bực tức đi vào phủ.

Không ngờ rằng hắn đột nhiên vươn một chân, nàng ta không kịp thu chân, lập tức ngã xuống đất.

“Úc đại tiểu thư, cô có bị thương không?”

Ngô Trọng Lâm vội vàng đỡ lấy, nói nhỏ bên tai nàng ta, “Cô thật sự coi mình là thánh nữ thiên tiên hả, ăn mày khắp kinh thành này đều biết trên ngực cô có nốt ruồi son. Nếu không phải ta thương hại cô, chỉ sợ cô mỗi ngày đều phải lăn lộn trên đống cỏ khô với đám người đê tiện hèn mạt đó rồi. Đến lúc đó, một thân da thịt này của cô, cho dù tắm thế nào cũng không sạch được…”

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhìn thấy sự tàn nhẫn không hề che giấu trên khóe miệng hắn thì lập tức rùng mình.

Mà hắn, sau khi đỡ nàng ta dậy, sắc mặt đã thay đổi, tất cả đều là vẻ đau lòng.

“Cô có bị đập vào chỗ nào không?”

“Không… không.” Úc Sương Thanh cố hết sức tránh khỏi hắn, hoảng loạn chạy thẳng vào phủ.

Tim đập “thình thịch”, vừa tức vừa sợ.

Nàng ta không thể gả cho nam nhân như vậy!

Nàng ta chạy thẳng đến viện của Phương thị, Phương thị đang dạy dỗ Úc Toàn Thắng. Lời nói kịch liệt gay gắt, cơn giận không hề nhẹ.

Úc Toàn Thắng say rượu chưa tỉnh, nửa nằm trên ghế trong tư thế bất nhã, ợ hơi rượu chẳng ra thể thống gì. Mắt lờ đờ hơi hé, không còn vẻ sáng trong sạch sẽ trong quá khứ.

Hai huyệt của Phương thị nhảy “Thình thịch”, bộ dạng này của Thắng Ca Nhi, không cần nghĩ cũng biết gần đây không ít lần lưu luyến mấy chốn trăng hoa.

Vì để cho nhi tử có thể có tiền đồ, bà ta không muốn Thắng Ca Nhi đi theo tướng quân múa đao múa kiếm, một lòng chờ mong Thắng Ca Nhi có thể đi con đường khoa cử nhập sĩ. Ai biết chỉ sơ sẩy một thời gian ngắn mà hắn đã dính vào mấy thói hư tật xấu.

“Mẫu thân, người nói đủ chưa, nói đủ rồi thì nhi tử phải đi về nghỉ ngơi… Ợ…”

Phương thị bị bộ dạng bây giờ của Úc Toàn Thắng chọc giận đến ngã ngửa, nhưng người trước mặt lại không tỉnh táo, cho dù có mắng thế mắng nữa thì hắn cũng không nghe lọt. Cứ như đặt trái tim bà ta vào lò lửa nướng, tức đến mức sinh đau.

“Nương…”

Úc Sương Thanh đi vào, chưa nói được gì đã rơi lệ trước.

Phương thị vỗ trán, bà ta tạo nghiệt cái gì chứ!

Vốn cuộc sống đang yên đang lành sao lại biến thành như vậy?

Nữ nhi dịu dàng phóng khoáng, có lần nào ra ngoài mà người khác không khen ngợi. Bà ta một lòng muốn gả nữ nhi vào nhà cao cửa rộng, ai ngờ tính trăm ngàn kế, cuối cùng lại phải gả vào phủ Chung Sơn Bá sa cơ thất thế.

Còn có nhi tử của bà ta, bà ta không muốn nhi tử trở thành vũ phu* giống như tướng quân nên khăng khăng để hắn đọc sách. Thắng Ca Nhi xem như biết phấn đấu, cũng có chút tiếng tăm trong học đường.

* Chỉ con nhà võ, những người thô lỗ chỉ biết chém giết.

Lúc này mới được mấy ngày mà đã học đám con nhà giàu nhậu nhẹt chơi bời, còn đi dạo kỹ viện.

Con cái không được lòng, tướng quân cũng xa cách bà ta. Bà ta cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu ngày tướng quân không bước vào phòng bà ta, mấy con hồ ly tinh kia, lúc trước còn xem như an phận. Gần đây không biết sao lại dám ngang nhiên đối chọi với bà ta, giữ tướng quân ở lại qua đêm.

Úc Sương Thanh không biết những bực tức trong bụng Phương thị, chỉ cảm thấy hôm nay mình đã chịu nhục nhã quá lớn, những oán hận tràn đầy trong lòng cần được xoa dịu ngay lập tức.

“Chuyện người đồng ý với nữ nhi khi nào có thể thành? Nữ nhi một ngày cũng không muốn nhìn thấy sự xem thường của người khác, nghe được sự chế nhạo trong sáng ngoài tối của người khác nữa…”

“Con lại nghe được cái gì?”

Sắc mặt Phương thị thay đổi mấy lần, giọng điệu bất giác bén nhọn hơn. Lại liếc mắt nhìn Úc Toàn Thắng nằm liệt trên ghế, cả người xiêu vẹo không nhúc nhích. Nhìn kỹ một cái, không ngờ người đã ngủ rồi, lại còn ngáy khò khò.

Cử chỉ thô tục như vậy, cứ như hai người khác nhau hoàn toàn so với trước kia.

“Nương… Đều do Thắng Ca Nhi. Người nhìn nó đi, cái tốt không học, đằng này lại muốn cả ngày lăn lộn một chỗ với Ngô Trọng Lâm… Nương, Ngô gia chính là ổ sói hang hổ, nữ nhi tuyệt đối không thể gả!”

Giữa chân mày Phương thị đau nhói, sao bà ta không biết Ngô gia lụi bại cơ chứ.

Đâu biết rằng Ngô Ngũ công tử nhìn thì thành thật, nhưng hóa ra lại là đầu sỏ dạy hư nhi tử mình. Đều do gần đây bà ta một lòng một dạ đổ lên người tướng quân, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mấy di nương kia nên mới bỏ quên việc dạy dỗ nhi tử.

“Mấy người các ngươi đỡ thiếu gia về đi.”

Bà ta gọi bà tử nha hoàn, đau xót nhìn nhi tử người đầy mùi rượu đang ngủ thiếp đi.

Mấy bà tử và nha hoàn đồng loạt dùng sức, nâng Úc Toàn Thắng dậy. Úc Toàn Thắng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy nha đầu đang đỡ hắn thì lẩm bẩm không hài lòng, “Kêu mama của các ngươi tới đây… Sao lại cho gia chơi… Mấy thứ xấu xí này chứ…”

Sắc mặt Phương thị u ám đến dọa người.

Bọn hạ nhân không dám chậm trễ, vội đỡ Úc Toàn Thắng ra khỏi phòng.

Cũng khó trách Úc Toàn Thắng không hài lòng, Phương thị vẫn luôn cực kỳ đề phòng người. Nha hoàn và bà tử được chọn đều là những người có dáng vẻ cực kỳ bình thường, chính là sợ ngộ nhỡ có người toan tính trèo cao, ỷ vào có nhan sắc bò lên giường Úc Lượng.

“Nương, không phải người nói có cách sao? Nữ nhi không thể chờ thêm nữa, chờ thêm nữa chỉ có thể gả vào Ngô gia thôi. Người không biết, nha đầu chết tiệt kia không hề xảy ra chuyện gì cả, nghe nói đang làm chủ, lo liệu mọi việc trong Hầu phủ, ngay cả Hầu gia cũng hết lòng thuận theo nàng ta. Nương… Con không cam lòng, dựa vào đâu mà nàng ta có thể sống tốt như vậy, mà nữ nhi chỉ có thể trốn tránh không dám ra cửa?”

Úc Sương Thanh vừa nói vừa chảy những giọt nước mắt căm thù.

Trong lòng Phương thị cũng không dễ chịu, bà ta bị Thành thị đè ép nhiều năm như vậy. Từ sau khi được phù chính*, trong lòng bà ta đã có một chấp niệm. Đó chính là nữ nhi của bà ta nhất định phải giẫm lên nữ nhi của Thành thị để đứng ở vị trí cao.

* Phù chính: từ thiếp nâng lên làm vợ

Hễ là đồ của nha đầu chết tiệt kia thì sau này đều là của Thanh Tỷ Nhi.

Cho dù hiện giờ kế hoạch xảy ra biến cố, Thanh Tỷ Nhi không thể thay thế, bà ta cũng không thể dễ dàng để cho nữ nhi của nữ nhân đã chết kia được trải qua ngày lành tháng tốt.

Đúng vào lúc này, có bà tử chạy vào, khẽ nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu. Sắc mặt bà ta thay đổi cực lớn, lạnh giọng hỏi: “Thật sự không nghe lầm?”

“Hoàn toàn chính xác, nô tỳ nghe thấy rõ ràng ạ.”

“Được, được lắm! Tướng quân thật sự không làm ta thất vọng!” Bà ta lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên hung ác, như thể hạ quyết tâm gì đó, chậm rãi ngồi xuống ghế.

“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Sau khi bà tử đi, Úc Sương Thanh vội hỏi.

Chuyện gì?

Mặt Phương thị lộ vẻ trào phúng, gần đây tướng quân hàng đêm sung sướng, bây giờ lại dám nghỉ ngơi ở trong phòng Sở di nương giữa ban ngày ban mặt. Còn nhân lúc rượu say nói cái gì mà chỉ cần Sở di nương có thể sinh thứ tử thì sẽ lập tức nâng làm bình thê.

Úc Lượng thật sự coi bà ta là người chết rồi sao!

Còn muốn có con, hắn cả đời này cũng đừng nghĩ!

“Mẫu thân không có việc gì, con yên tâm, cho dù con không gả được cho Cảnh Hầu gia, thì nha đầu chết tiệt kia cũng đừng nghĩ có thể an an ổn ổn làm Hầu phu nhân.”

Lời nói của bà ta tạm thời xoa dịu Úc Sương Thanh.

Sau khi Úc Sương Thanh đi, bà ta nhìn chằm chằm bộ ấm chén trà trên bàn, trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Qua khoảng hơn nửa canh giờ, bà ta mới chậm rãi đứng dậy, ngồi trước gương trang điểm, cẩn thận trang điểm sau đó ra ngoài.

Vào giờ Hợi một khắc ban đêm, Úc Lượng đang vui vẻ với thiếp thất bỗng nhiên nằm liệt, sùi bọt mép ngã vào trên người Sở di nương. Đến khi đại phu chạy tới, tuy cứu được người, nhưng miệng mũi lại méo xệch, không nói được tiếng nào.

Triệu chứng như vậy cực kỳ giống trúng gió.

Phương thị giận dữ, sai người dùng côn đánh chết Sở di nương ngay tại chỗ.

Sau khi tiễn đại phu, bà ta một mình trông nom Úc Lượng. Úc Lượng mở to hai mắt, trong miệng lẩm bẩm, không thoát ra được nửa chữ rõ ràng. Nhưng trong ánh mắt ông có sợ hãi, có lửa giận, còn có nghi ngờ.

“Tướng quân, đều là thiếp thân không tốt, để cho ngài bị Sở thị làm hại. Thiếp thân thật sự không ngờ rằng, nàng ta vì tranh sủng mà ngang nhiên hạ dược hổ lang cho ngài. Ngài yên tâm, thiếp thân đã cho loạn côn đánh chết nàng ta, ngài cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.”

“Ô… Ô…”

Úc Lượng sốt ruột, tuy cơ thể ông không thể cử động được nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Người khác không biết nhưng ông biết hết. Đêm đó trước khi tới phòng Sở di nương, Phương thị từng đưa canh sâm tới. Lúc ấy ông cho rằng Phương thị cố tình lấy lòng nên đương nhiên uống hết sạch bát canh.

Phương thị còn rộng lượng khuyên nhủ ông chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc vất vả.

Trong lòng ông đắc ý, thấy bà ta khom lưng cúi đầu thì càng cảm thấy nữ nhân không thể quá nuông chiều.

Tối nay không biết là do ông tâm trạng tốt, hay là canh sâm quả thật đại bổ, tóm lại ông và Sở di nương trên giường rất thỏa mãn sung sướng. Mãi đến khi ông càng đánh càng hăng, hoàn toàn không dừng được, ông mới cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng cơ thể lại không chịu khống chế, vẫn luôn đòi hỏi một cách điên cuồng.

Trong lòng ông biết có điểm khác thường, đầu óc sung huyết rồi lập tức hôn mê.

Sau khi tỉnh lại, ông đã biến thành bộ dạng hiện giờ, người không thể cử động, miệng không thể nói. Nhìn Phương thị ngồi ở mép giường, không rõ tại sao lại cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Ông là loại đần độn không thông minh, nhưng cũng không phải thằng ngu. Ngoài chén canh sâm kia ta, ông không tìm thấy điểm khả nghi thứ hai.

“Ô… Ô…”

“Tướng quân, thiếp thân biết ngài khó chịu. Nhưng dù khó chịu đi nữa thì ngài cũng phải nhịn. Ngài không thể chết được, nếu ngài chết, Thanh Tỷ Nhi sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm. Hết ba năm mùa hoa, con bé còn có thể tìm được người nào tốt sao. Còn có Thắng Ca Nhi, sang năm sẽ có kết quả, bị ngài làm chậm trễ, tất sẽ bỏ lỡ cơ hội niên thiếu thành danh. Cho nên, tướng quân thật sự không thể chết được!”

Úc Lượng càng sợ hãi, lúc Phương thị nói những lời này thì giọng điệu bình tĩnh, không hề có đau buồn bi thương.

Phụ nhân này… Lòng dạ lại độc ác như thế…

“Tướng quân, thiếp thân tự nguyện ủy thân làm thiếp. Nhiều năm qua, vẫn luôn coi tướng quân ngài là trời. Vì tướng quân, thiếp thân chịu đựng sự giày vò của Thành tỷ tỷ, không biết lén chảy nước mắt bao nhiêu lần. Thiếp thân nghĩ, chỉ cần tướng quân thương thiếp thân, thiếp thân tuy chịu nhiều đau khổ hơn nữa cũng đáng giá.”

Phương thị không hề nhìn hắn, như là rơi vào chuyện cũ, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

“Thiếp thân không chỉ một lần tự an ủi mình, sự yêu chiều của tướng quân ngài đối với thiếp thân dù cả đời này cũng sẽ không thay đổi. Vì ngài, những thứ bắt nạt hành hạ đó tính là gì chứ. Nhưng tại sao? Tại sao ngài phải tin vào lời người khác nói mà nghi ngờ sự trong sạch của thiếp thân, ngoại trừ ngài, trong lòng thiếp thân không chứa nổi bất kỳ người nào. Ngài có biết, mấy ngày nay, mỗi ngày ngài ngủ đêm ở trong phòng các di nương, thiếp thân đã chịu đựng như thế nào không? Trai tim thiếp thân đang nhỏ máu, lòng dạ như bị lăng trì, máu tươi tuôn chảy…”

“Ô… Ô…”

Phương thị thấy ông lắc đầu, vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu thì cười dịu dàng. Bà ta nhẹ nhàng rút khăn tay ra, tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán giúp ông, “Ngài xem ngài này, vội cái gì chứ? Sau này thiếp thân ngày ngày ở bên ngài, không đi đâu cả.”

Úc Lượng dùng sức nâng chân lên, tiếc rằng không thể rời khỏi người, hoàn toàn không dậy được.

Ông trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm bà ta, còn bà ta thì cười dịu dàng.

“Tướng quân, có phải ngài đói bụng không, thiếp thân sẽ đích thân đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”

Nói xong, bà ta tao nhã ra cửa, trước khi đi hơi hơi mỉm cười với ông. Sau khi ra ngoài, sắc mặt bà ta lập tức trở nên bi thương, căn dặn đám hạ nhân hết lòng hầu hạ tướng quân.

“Nương, cha sao rồi?” Úc Sương Thanh canh ngoài cửa vội vàng tiến lên hỏi.

“Cha con không sao, chỉ là sau này không thể ra ngoài nữa…”

Không thể ra ngoài nữa, đó chính là không đứng dậy nổi…

Úc Sương Thanh nghĩ, hơi có chút tiếc nuối. Nếu phụ thân chết, vậy nàng ta có thể lấy tiếng giữ đạo hiếu, ba năm không bàn chuyện cưới hỏi. Nói không chừng phủ Chung Sơn Bá không muốn chờ, sẽ chủ động từ hôn.

Phương thị cụp mắt, giọng khàn khàn, “Phụ thân con đổ bệnh, thân là nữ nhi đã xuất giá, theo lý phải trở về hầu bệnh*.”

* Hầu bệnh = thị tật: có nghĩa là con gái hầu hạ, chăm sóc bố mẹ lúc ốm đau

Mắt Úc Sương Thanh sáng lên, trong lòng mừng như điên.

Bình luận

Truyện đang đọc