NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Cách ngày, Úc Vân Từ gặp Vệ Thanh Anh. Không phải đối phương đáp ứng lời mời tới cửa, mà họ đồng thời xuất hiện ở Thành Quốc Công phủ. Thành Quốc Công phủ mời họ tham gia hội hoa.

Thành Quốc Công phủ gửi thiệp cho nàng, Phạm thị tự viết. Làm ngoại tôn nữ, nàng tất nhiên không thể từ chối. Hiếu nghĩa lớn hơn trời, chẳng sợ không thích Thành Băng Lan, không muốn nhìn thấy Thành Băng Lan, cũng không thể không đến Thành Quốc Công phủ.

Đầu thu vừa đến, nhành hoa sen đầu tiên của Quốc Công phủ nở rộ. Quốc Công phủ mượn tên hoa làm một hội ngắm hoa, người đề nghị là Thành Băng Lan.

Có lẽ sợ nàng từ chối, Phạm thị tự viết thiệp mời.

Vệ Thanh Anh mặc váy hồng nhạt, búi hai búi tóc. Trang sức trên tóc đơn giản, nàng ấy đeo khuyên tai ngọc xanh lá. Cổ tay giống cổ, không có trang sức dư thừa.

Nàng ấy mỉm cười xinh đẹp, diện mạo tú lệ, rõ ràng nàng ấy vẫn là trẻ con, ánh mắt lại có trầm ổn và u buồn tuổi này không nên có.

Úc Vân Từ nghe Thành Ngọc Anh giới thiệu, thiện ý tươi cười. Nàng ấy cũng đáp lễ, cử chỉ đúng mực.

Nàng nghe nói mấy năm trước nàng ấy bắt đầu giúp Vệ đại nhân quản lý nội trạch, cứng cỏi hơn cô nương cùng tuổi. Nếu không nàng ấy cũng không có khả năng xảy ra chuyện như vậy, còn có thể duy trì dáng vẻ hiện tại.

“Ta nghe Đình Sinh nhắc ngươi, có khen ngợi.”

Sắc mặt Thành Ngọc Anh ảm đạm, tên thiếu niên kia như câu chuyện xưa, nghe mà thổn thức. Nhưng Thành Ngọc Anh lại không dám gọi, chôn trong lòng, không thể nhung nhớ.

Úc Vân Từ quét đuôi mắt sang sắc mặt biểu muội, thở dài. Tình ý của Ngọc Anh cuối cùng đặt nhầm chỗ, Đình Sinh cuối cùng cũng phụ lòng một cô nương trong thiên hạ. Đau dài không bằng đau ngắn, nàng chặt đứt suy nghĩ của nàng ấy. Hy vọng nàng ấy có thể sớm buông bỏ, không tự nhốt mình.

“Hắn còn biết khen người khác?” Thành Ngọc Anh lúng túng, đầy chua xót.

Vệ Thanh Anh ngượng ngùng, còn tính là hào phóng.

“Khuông thiếu gia tán thưởng, Thanh Anh không dám nhận.”

“Ngươi có thể lâm nguy không sợ, chạy ra hang hổ, đủ thấy nhạy bén thông tuệ. Ngươi gặp chuyện bình tĩnh, mặc kẻ khác chửi bới mà mặt không đổi sắc, tâm tính kiên nghị, gánh nổi người khác tán thưởng.”

Vệ Thanh Anh nghe Úc Vân Từ khích lệ, ngược lại có chút chột dạ. Nàng ấy cụp mắt, trong lòng thấp thỏm, Khuông thiếu gia và nàng ấy đã thương lượng chuyện đính hôn. Nàng ấy biết Cảnh An Hầu phu nhân là sư mẫu của Khuông thiếu gia. Cảnh An Hầu phu nhân tất nhiên không yên tâm việc hôn sự của Khuông thiếu gia, cho nên mới thử nàng ấy.

Nàng ấy không khỏi cười khổ, chỉ sợ Cảnh An Hầu phu nhân cũng không biết mình và Khuông thiếu gia muốn làm một đôi phu thê giả.

Khuông thiếu gia là ân nhân cứu mạng của nàng ấy, còn giúp nàng ấy che giấu. Nàng ấy vô cùng cảm kích, nghe Khuông thiếu gia nhắc việc hôn sự, càng khiếp sợ. Ngày đó người khác không rõ chuyện Ngọc Trinh Quan, Khuông thiếu gia lại rõ nhất.

Vì sao hắn đề nghị cưới mình?

Chẳng lẽ chỉ vì hắn đồng tình?

Nàng ấy như vậy, đã không thể trong sạch gả chồng. Khuông thiếu gia là ân nhân cứu mạng, nàng ấy càng không đành lòng. Nhưng sâu trong nội tâm, nàng ấy tất nhiên đồng ý ngàn vạn lần. Nếu nàng ấy có thể kết thân với Khuông gia, tất cả lời đồn tự sụp đổ, những người cầu hôn hạ đẳng kia cũng biết khó mà lui.

Nếu nàng ấy thật sự che lương tâm, đi đồng ý, chẳng phải hại ân nhân của mình?

Khuông thiếu gia là người thanh cao, có diện mạo tuấn tú, tiền đồ vô lượng. Nàng ấy chiếm cái danh vị hôn thê của hắn, có bị người khác lên án không?

Nàng ấy lập tức từ chối hắn, hắn lại không tức giận, chỉ bảo nàng ấy ngẫm lại.

Lòng nàng ấy dày vò, Thành Băng Lan tới đưa thiệp mời nàng ấy tham gia hội ngắm hoa. Nàng ấy vò nát tấm thiệp, nàng ấy cần tham gia hội hoa này. Ai bảo Thành Quốc Công phủ có thế to, Vệ gia là gia đình bình dân.

Nàng ấy lấy cánh tay véo đùi, lại nói, nàng ấy còn gì để mất?

Cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nếu Thành Thất lại dùng ám chiêu, nàng ấy nhất định phụng bồi, kéo đối phương cùng ngã xuống bùn.

Cảnh An Hầu phu nhân trước mắt, khác một trời một vực với người trong lời đồn. Nàng ấy vốn tưởng nhìn thấy một nữ nhân diễm lệ tục tằng, lại không nghĩ là một đóa đỗ quyên thanh nhã trên núi cao.

Ánh mắt phu nhân xem nàng ấy, không có ghét bỏ.

Đáy lòng nàng ấy ấm áp, dù có thế nào, cũng có thể nghe người khác thấp giọng nghị luận trong sạch của nàng ấy.

Nàng ấy có thể nghe ra thâm ý trong lời của Thành Ngọc Anh. Trước khi Cảnh An Hầu phu nhân tới, Thành Ngọc Anh chiêu đãi nàng ấy. Trong lúc họ nói chuyện, Thành Ngọc Anh đều tìm hiểu Khuông thiếu gia, đặc biệt để ý chuyện ngày ấy Khuông thiếu gia cứu mình.

Khuông thiếu gia như vậy, nên xứng với thế gia quý nữ như Thành Ngọc Anh.

Nàng ấy nghĩ đến Thành Thất, lại không cam lòng. Thành Ngọc Anh là chất nữ của Thành Thất, có trong ngoài không đồng nhất giống Thành Thất, dưới mỹ lệ dung mạo liệu có phải lại là một trái tim rắn rết không?

Úc Vân Từ dừng ánh mắt ở từng người, hai thiếu nữ rõ ràng có hảo cảm đối Đình Sinh. Chẳng lẽ nàng đang xem tam giác tình yêu của thiếu nam thiếu nữ cổ đại?

Chỉ là tam giác tình yêu này không phải tam giác, ai có thể nghĩ đến Đình Sinh không phải nam nhi.

Úc Vân Từ hàn huyên vài câu, tất nhiên phải đi bái kiến Phạm thị.

Mặt Phạm thị không tốt, con gái của bà ta tuy tách ra rất nhiều năm, bà ta vẫn yêu thương. Chỉ là gần đây Băng Lan xác thật có chút quá mức, suýt gây chuyện lớn.

Hiện giờ bà ta bắt đầu rối rắm, có nên gả Băng Lan ra ngoài không.

Nếu bà ta không gả, Băng Lan hiện tại tính tình kỳ quái, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì? Lỡ như Băng Lan gây ra chuyện gièm pha, thanh danh Quốc Công phủ bị hủy mất.

Nếu bà ta gả Băng Lan ra ngoài, rời xa mình khống chế, nghiệp chướng kia có thể mặc kệ tất cả, chuyện gì cũng dám làm không?

Đầu bà ta rất đau, bà ta đang khó xử.

Liễu thị đang thay ma ma mát xa phần đầu cho Phạm thị.

“Nương, con dâu thấy Băng Lan ăn năn thiệt.”

“Chỉ mong là vậy.”

Phạm thị lẩm bẩm, Băng Lan ở trước mặt nghiêm túc sám hối. Nàng ta còn nói muốn bắt đầu kết giao quý nữ trong kinh thành, cũng tạo quan hệ tốt với họ.

Lại nói lần trước Từ tỷ nhi tới, có chút hiểu lầm chưa tháo bỏ, dặn dò mình nhất định phải đưa thiệp mời cho Từ tỷ nhi.

Bà ta cân nhắc rất nhiều, nhớ tới Băng Lan còn nhỏ, tuy hiếu thắng, bản tính lại tốt.

Nhất định là những ác đạo ở Ngọc Trinh Quan hại Băng Lan đồi bại. Hiện giờ những ác đạo đó bị trời phạt, Băng Lan hẳn đi ra sương mù, một lần nữa làm người.

Đây cũng là nguyên nhân bà ta đồng ý giúp nữ nhi làm hội hoa, hy vọng tiệc này xong, người trong kinh thành nhắc lại Băng Lan, sẽ khen nhiều hơn ngờ vực. Bà ta không mong Băng Lan tương lai gả vào nhà cao cửa rộng giúp đỡ Quốc Công phủ, chỉ cầu sau này thông thuận, chớ liên lụy nhà mẹ đẻ.

“Nương, Từ tỷ nhi tới.”

Phạm thị nghe Liễu thị nói vậy, mở mắt ra. Phạm thị miễn cưỡng cười hiền từ, tiếp đón Úc Vân Từ ngồi trước mặt. Úc Vân Từ ngồi ở một bên, tự nhiên nắm tay thành quyền, nhẹ đấm chân cho bà ta.

“Vẫn là Từ tỷ nhi hiểu chuyện…”

“Vân Từ hiếm khi tới cửa, tất nhiên phải thế. Không so được cữu mẫu và Ngọc Anh muội muội, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc tổ mẫu, so sánh với nhau, Vân Từ hổ thẹn.”

Nàng nói mà làm Liễu thị đỏ mặt, liên tục mắng yêu: “Nương, ngài nghe một chút đi, Từ tỷ nhi khen đến thế, con dâu không còn chỗ dung thân.”

U ám trên mặt Phạm thị phai nhạt, bà ta cười.

“Nó nói không sai, con hiếu thuận. Ngọc Anh được con dạy rất khá, ta rất vui mừng.”

Bà ta nói vui mừng, mắt lại bị buồn rầu bao phủ, nào có dáng vẻ vui vẻ. Úc Vân Từ buồn bực, hay là Quốc Công phủ xảy ra chuyện?

Thật ra chuyện cũng không xảy ra, nhưng tin tức thế gia linh thông. Phạm thị biết bệ hạ hướng vào Ngọc Anh, muốn ban hôn Ngọc Anh cho Ninh Vương. Không nói Ninh Vương như thế nào, chỉ nói phía trên có Phương Thái hậu và Lương phi, ai dễ đối phó?

Nếu Ngọc Anh thành Ninh Vương phi, với hai đời mẹ chồng khó chơi, sao có thể sống tốt? Cho dù Thành Thái Hậu và An Phi nương nương coi chừng, cũng không thể thời khắc trông chừng Ninh Vương phủ.

Tuy thánh chỉ ban hôn chưa hạ, nhưng bà ta nghe tin tức, hẳn là thánh ý đã quyết, khó có thể sửa đổi.

Liễu thị có lẽ nghĩ tới đây, ý cười trên mặt càng miễn cưỡng. Liễu thị cúi đầu, chẳng dừng động tác trên tay, từng chút mát xa.

Phạm thị trở tay vỗ tay nàng ta, “Ta dễ chịu nhiều rồi, con nghỉ ngơi một chút đi.”

“Con dâu không mệt.”

“Con không mệt, ta đau lòng. Nghỉ ngơi đi.”

Liễu thị lúc này mới buông tay, ngồi bên cạnh Phạm thị, cùng Úc Vân Từ, từng người đấm chân Phạm thị. Phạm thị thở dài, mặc kệ nàng ta.

Úc Vân Từ có thể khẳng định Quốc Công phủ có việc, chuyện không nhỏ.

Nàng đang nghĩ ngợi, Thành Kích và Thành Việt vây quanh một vị thiếu niên áo gấm tiến vào.

Phạm thị lập tức ngồi thẳng, Liễu thị và Úc Vân Từ đều ngừng tay.

Triệu Hiển vừa vào cửa, thấy Úc Vân Từ.

Hôm nay hắn vốn không tới Quốc Công phủ, nhưng sư huynh giao phó trịnh trọng, thỉnh cầu hắn tới một chuyến, bảo hắn hỗ trợ chăm sóc Cảnh phu nhân và Vệ tiểu thư.

Hắn có chút bực mình.

Sư huynh quá để bụng Vệ tiểu thư, cái gì mà chăm sóc Cảnh phu nhân nói, chỉ là nhân tiện.

Không nói vấn đề trong sạch của Vệ tiểu thư, xuất thân diện mạo của ấy nàng nào xứng đôi sư huynh. Hắn không rõ sư huynh biết rõ Vệ tiểu thư đã bị dơ, còn để bụng như thế.

Sư huynh lạnh lùng với kẻ khác, cố tình Vệ Thanh Anh chẳng ra hồn lại lọt vào mắt sư huynh. Hắn buồn rầu, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay sư huynh.

Phạm thị rất bất ngờ, cháu ngoại có thân phận tôn quý này tuy ngày thường giao hảo với Việt ca nhi, nhưng không thường xuyên tới cửa. Hơn nữa Hiền Vương tựa hồ cố ý xa cách Băng Lan, vốn không có khả năng tới hội ngắm hoa.

Bà ta nghĩ đến tiểu nữ nhi, đầu lại đau.

Hiền Vương thỉnh an cấp Phạm thị, vội vàng rời đi.

Hắn không có vội vã xuất phủ, mà là đứng xa xa ở vườn, nhìn người bên trong. Hắn không bảo Thành Việt đi theo, trừ thị vệ bảo vệ hắn cách đó không xa, bên cạnh không có người khác.

Trong một góc vườn, thiếu nữ mặc váy hồng nhạt có vẻ cô đơn. Nàng ấy cười, lẳng lặng nhìn một bụi hoa trước mặt, không ăn nhập với tiếng cười nói trong vườn.

Hắn chợt vui vẻ lên, nhanh chóng hạ khóe miệng. Hắn cảm thấy đường đường nam nhi, có tâm tư đê tiện như vậy, chính hắn cũng khinh thường.

Nhưng sao hắn nghĩ có người sẽ trở thành vị hôn thê của sư huynh, lòng hắn liền khó chịu?

Vệ Thanh Anh bị Thành Băng Lan cố ý cô lập, trừ Thành Ngọc Anh thường quan tâm một chút, không còn người khác đồng ý tới gần nàng ấy. Nàng ấy biết Thành Thất cố ý làm mình khó xử, cũng không khổ sở.

Thành Thất mời nàng ấy tới để nhục nhã mình.

Nếu nàng ấy chịu không nổi, lộ tẩy, vậy thì hợp ý Thành Thất. Nàng ấy sẽ không làm chuyện làm kẻ thù vui. Sao nàng ấy có thể làm phụ thân một mình nuôi nấng nàng ấy đau lòng?

Úc Vân Từ lại đây, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hiền Vương.

Theo ánh mắt kia, nàng thấy Vệ Thanh Anh lẻ loi.

Triệu Hiển cũng thấy nàng, hừ nhẹ, mang theo phẫn nộ, “Sư huynh thật bị người ta mê hồn, một cô nương tầm thường còn bảo ta đường đường là Vương gia tự bảo vệ.”

Thiếu niên mạnh miệng, tức sư huynh quá để ý Vệ Thanh Anh. Thật ra hắn cũng có chút lo lắng Vệ Thanh Anh an toàn, rốt cuộc Thành Thất cũng không phải thứ tốt.

Hắn không rõ mẫu phi dịu dàng như vậy, sao có muội muội như vậy?

Úc Vân Từ nghe hắn oán giận, có chút buồn cười. Xem ra nàng không xem tình tay ba, mà là tình tay bốn.

“Đình Sinh làm việc đều có đạo lý của hắn. Hắn bảo điện hạ tới, tất nhiên rất tin tưởng điện hạ.”

Triệu Hiển nghe vậy, thẳng lưng, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, sư huynh và bổn vương tình cảm sâu đậm, sao người khác có thể thay thế?”

Nàng khẽ động khóe miệng, hơi mỉm cười.

Trong vườn, Thành Băng Lan mặc váy hồng, dẫn mấy cô nương lạ mắt, giới thiệu bồn sen nở rộ ở giữa. Nàng ta dịu dàng nói chuyện, ngữ khí không nhanh không chậm.

Nếu không phải Úc Vân Từ từng gương mặt thật của nàng ta, chỉ sợ sẽ cho rằng nàng ta là một nữ tử thông hiểu Đạo kinh, siêu phàm thoát tục.

Có lẽ nữ tử nhận thấy được có người nhìn nàng ta, nàng ta ngẩng đầu, đáy mắt lóe sáng. Nàng ta xa xa nhìn qua, nhướng mày cười. Nàng ta cố tình đảo ánh mắt qua Vệ Thanh Anh, tựa hồ trào phúng.

Úc Vân Từ thấp thỏm, Thành Thất cười có chút quỷ dị, đối phương sẽ không có chủ ý quỷ quái gì chứ?

“Đình Sinh lo lắng là đúng, Quốc Công phủ không yên ổn.”

Nàng nhẹ nói, nhìn thoáng qua Hiền Vương.

Hiền Vương nhíu mày, nhìn Thành Băng Lan, lại chuyển sang Vệ Thanh Anh. Thiếu niên hiếm khi nghiêm túc, chắp tay sau lưng, ra vẻ thâm trầm gật đầu, gọi thị vệ tiến lên.

Không biết hắn dặn dò gì, một thị vệ lặng lẽ đi qua canh giữ gần chỗ Vệ Thanh Anh.

Thành Thất đảo mắt, tựa hồ thấy được, gia tăng ý cười.

“A!”

Một cô nương kêu lên, lại có một cô nương khác kêu lên.

Úc Vân Từ ngẩng đầu nhìn lại, thấy sen vừa nở trong chậu hoa, bị Thành Thất cắt đứt, cầm trong lòng bàn tay. Hơn nữa nàng ta lấy một tay khác xé cánh hoa thành từng mảnh, trước sau cười.

Vài vị cô nương đờ đẫn, đồng thời lui về phía sau.

Đóa sen bị xé tan, cánh hoa bị người ta thô lỗ kéo xuống, bay khỏi tay Thành Thất.

Cánh hoa rơi đầy trước Thành Thất. Mọi người trơ mắt nhìn Thành Thất lấy giày thêu hoa văn dẫm lên, nghiền nát cánh hoa, dẫm vào bùn đất, hòa với đống đất dơ bẩn.

“Có hoa nên hái thì cứ hái, đừng đợi tới khi không còn hoa, chỉ hái được cành. Sen này dù nở đẹp, nếu ở chỗ nhánh, từ khi nó thịnh đến tàn, cuối cùng héo. Không bằng lúc nó đang nở rộ, tháo nó xuống, lưu lại hương thơm. Các ngươi xem cánh hoa rơi trên mặt đất, còn dư hương. Chẳng phải lừng lẫy hơn cánh hoa khô héo?”

Thành Thất nhìn thấy mọi người khiếp sợ, thấy rất thú vị, có chút thương hại thở dài, “Tới từ nơi bẩn thỉu, đi trong nơi bẩn thỉu. Hoa dù mỹ lệ, đều được tẩm bổ từ đất tanh tưởi. Một đời người, một đời thu qua của cây cỏ, đều là luân hồi. Hoa cỏ giống người, đi vào thế gian đều là tu hành. Các ngươi không hiểu, ta làm nó sớm chút trở về căn nguyên, sớm đắc đạo.”

Cô nương thét chói tai, há miệng, phát hiện mình không biết phản bác thế nào. Thành Thất tiểu thư trước đó nói có đạo lý, nhưng sau đó làm người ta ngớ người. Cái gì mà luân hồi linh tinh làm tim nàng ta đập nhanh, cảm thấy nữ tử váy hồng trước mắt quỷ dị, làm người ta muốn trốn thoát.

Nàng ta còn chưa kịp cáo từ, nghe Thành Thất cười nói: “Mặt trời cao dần, không bằng mời mọi người dời bước tới sân của ta, ta cố ý chuẩn bị trà hoa cúc, còn sai người chuẩn bị điểm tâm hoa cúc đủ màu, mời mọi người nể mặt thưởng thức.”

Nàng ta thành tâm mời, mỉm cười, chẳng còn quái dị như trước. Mọi người không có lý do từ chối, thầm nghĩ vừa rồi đã nghĩ nhiều. Thành Thất tiểu thư là người tu đạo, huyền cơ trong từng chữ, khó tránh khỏi hành sự không giống hậu thế.

Úc Vân Từ muốn nhân cơ hội né tránh, không nghĩ Thành Thất nhanh tay, đến trước mặt, kéo nàng.

“Từ tỷ nhi, ngươi sẽ nể mặt Thất di đúng không?”

“Ngươi có mặt mũi?” Úc Vân Từ dùng thanh âm chỉ có thể hai người nghe trả lời, mỉm cười.

Vài vị cô nương cho rằng dì cháu họ tình thâm, không đi lại đây. Thành Thất không đổi sắc mặt, đè thấp thanh âm, “Người không biết xấu hổ nhiều lắm, không chỉ có ta.”

Đúng là lợn chết không sợ nước sôi.

Úc Vân Từ hất tay nàng ta, thấy Vệ Thanh Anh ở sau. Nàng có thể lấy cớ không đi, Vệ tiểu thư lại trốn không thoát. Còn có những người này, bao gồm Ngọc Anh, lại ở Quốc Công phủ, Thành Thất không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Thất di cho mời, vui vẻ vâng mệnh.”

Thành Thất cười thắng lợi, vẻ mặt vui mừng.

Úc Vân Từ trước sau không yên tâm, nhìn Hiền Vương. Hiền Vương tránh ở sau một thân cây, người khác không nhìn thấy hắn, nhưng hướng của nàng có thể thấy hắn. Hiền Vương được nàng ám chỉ, hiểu ý, mang bọn thị vệ canh giữ ở sân Thành Thất.

Úc Vân Từ vào phòng Thành Thất, nhớ tới lần trước, cảnh giác.

Nàng không đụng vào rượu và điểm tâm trên bàn.

Nàng thấp thỏm, nghe Thành Thất nói chuyện ở đạo quan, gì mà lên núi hái thuốc, nghiên tu hành. Trong chốc lát, kia Nguyên Trinh tiên cô tiến vào, cùng mọi người nói về Đạo kinh.

Các cô nương nghe như lọt vào sương mù, Thành Thất nói sư phụ nàng ta là Nguyên Trinh tiên cô có thần ấn. Thần ấn có trước thời thiên sư hóa thành tiên, truyền tới tay Nguyên Trinh.

Mọi người tò mò, nàng ta đề nghị mọi người có thể đi vào trong xem.

Đều là cô nương, tất nhiên không cần kiêng dè gì. Úc Vân Từ không có hứng thú chuyện của Thành Thất, ngồi không nhúc nhích, Vệ Thanh Anh thấy nàng không nhúc nhích, cũng không đi vào.

“Ta đã xem thần ấn đó, ở chỗ này với biểu tỷ và Vệ tiểu thư vậy.”

Thành Ngọc Anh ở lại theo lưu, Thành Thất cũng không bắt buộc, được người ta vây quanh đi vào trong, nhanh chóng biến mất sau bình phong.

“Đi thôi.” Úc Vân Từ đứng dậy, nói với Vệ Thanh Anh.

“Này… Không tốt lắm, chúng ta còn chưa cáo từ Thành Thất tiểu thư…”

Úc Vân Từ nhàn nhạt, nhìn thoáng Thành Ngọc Anh, “Ngọc Anh muốn đi cùng không?”

Thành Ngọc Anh tự hỏi, đứng lên theo, nói với Vệ Thanh Anh: “Không sao, tiểu cô rất hứng thú, chắc sẽ nói cả buổi sáng. Chúng ta tạm thời rời đi, lát nữa lại đến.”

Vệ Thanh Anh gật đầu, nếu không phải thân phận thấp, đã sớm không nể mặt Thành Thất, cần gì cẩn thận. Nàng ấy không dám lộ hận ý đầy ngực, còn phải làm bộ không có việc gì.

Nàng ấy hoang mang nhìn vào, trong không biết người bên trong đang làm gì, có tiếng đàn sáo.

Mấy người rời chỗ ngồi, còn chưa đi hai bước, thấy Nguyên Trinh tiên cô đi vòng vèo, đứng trước mặt Úc Vân Từ và Vệ Thanh Anh. Bà ta phất trần, nói: “Thần ấn đó không phải vật truyền ra ngoài, rất có tiên khí, vài vị đạo hữu sao không vào đánh giá?”

Úc Vân Từ đang muốn nói chuyện, Vệ Thanh Anh bỗng nhiên ngã xuống đất.

Nàng thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng ra hiệu với Truyện Họa gần đó. Sau đó Thành Ngọc Anh ngã xuống đất, nàng mở to mắt, muốn tức giận mắng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt, ngã bên cạnh Vệ Thanh Anh.

Truyện Họa chờ mấy hạ nhân kêu lên, kinh hoảng chạy về từng người chủ tử, tiếng đàn bỗng nhiên cao vút, không có người nghe động tĩnh bên ngoài.

Nguyên Trinh tiên cô thấy thế, chạy tới chỗ Truyện Họa, chờ mấy hạ nhân tới, lại vẫy phất trần vài cái, họ cũng ngã xuống đất.

Bà ta cười đắc ý, nhanh chóng vén một bức tranh trên tường, không biết ấn vào đâu, một cánh cửa mở ra. Một nam tử đi ra, không nói một lời, ánh mắt hung ác.

Hắn và Nguyên Trinh kéo một người, Úc Vân Từ và Vệ Thanh Anh bị kéo vào phòng tối.

Thành Ngọc Anh không ở trong kế hoạch của bọn họ, cái gọi là không lên thiên đường, cứ xông vào cửa địa ngục, chính là vị tôn tiểu thư Thành gia.

Nguyên Trinh cười khinh miệt, đồ đệ tốt của bà có thể xuống tay với con của tỷ tỷ, chắc sẽ không để ý thêm một cái cháu gái ruột.

Bà ta nhìn Thành Ngọc Anh, hơi suy tư, ý bảo nam tử đưa Thành Ngọc Anh vào, cuối cùng kéo mấy nha đầu vào, lại làm bức tường trở lại vị trí cũ.

Hết thảy xong xuôi, bà ta thả bức tranh xuống, vung phất trần, mỉm cười đi vào trong.

Trong phòng tối, nam tử dựa vào vách tường, không biết suy nghĩ gì.

Úc Vân Từ có thể nhận ra đối phương nhìn mình, cảm giác bị rắn độc quấn làm da đầu tê dại. Nàng không cần mở mắt đã có thể đoán ra đối phương là ai.

Nàng vô cùng may mắn mình cẩn thận, mặc dù Phạm thị mời, nàng vẫn phòng bị.

Mặt khác, nàng còn phải cảm tạ Liễu thần y, thuốc trị bách độc của hắn xác thật dùng được.

Nàng có thể chạy ra căn phòng này, dù không kịp, hô to một tiếng cứu mạng, Hiền Vương cũng sẽ vọt vào. Nhưng nàng không như thế. Tục ngữ nói hay, chỉ có kẻ làm kẻ trộm ngàn năm, không có ai đề phòng trộm ngàn năm.

Nếu Thành Băng Lan cắn ngược lại, ăn vạ chuyện Thành biểu muội và Vệ cô nương lên đầu nàng, nàng hết đường chối cãi.

Cho nên, lần này nàng nhất định phải để Thành Băng Lan bị dạy dỗ!

Bình luận

Truyện đang đọc