NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI

Sau khi trở về phòng ngủ, lần đầu tiên, Giang Tang Du nổi nóng với Bạch Nặc Ngôn.

Nhưng dù rất tức giận, cô cũng không quá nặng lời, chỉ hỏi lại lần trước Bạch Nặc Ngôn đã nói gì, làm gì với Mạnh Tân Duy.

Trước vẻ lạnh lùng xa cách của Bạch Nặc Ngôn, lần đầu tiên Giang Tang Du cảm thấy rất đè nén.

Sau đó, ngay lập tức, Bạch Nặc Ngôn chuyển sang phòng khác, Giang Tang Du không kịp ứng phó. Mặc dù cô khá là giận, thậm chí còn muốn mượn chuyện lần này để phát tiết những bất mãn bấy lâu, nhưng cô không thể ngờ rằng phản ứng của Bạch Nặc Ngôn lại dữ dội đến vậy. Cô chỉ còn biết ngơ ngác nhìn Bạch Nặc Ngôn đang gập quần áo, cất vào vali. Cô muốn tiến đến gần, nhưng chần chừ rồi nhịn xuống.

Cho đến giờ, cô chưa bao giờ kể cho Bạch Nặc Ngôn nghe, lần đầu tiên cô gặp cô ấy không phải ở phòng ngủ.

Hôm đó, cô bị cha mẹ chở đến trường học, sau khi đã được thu xếp chu đáo, cha mẹ mới chịu ra về. Nhưng lúc cô tiễn cha mẹ ra cổng, trên đường trở về phòng ngủ, cô gặp Bạch Nặc Ngôn. Trên tay cô cầm một túi lớn, trên lưng là cái ba lô cực to, tay phải cũng đang kéo một cái vali rất to. Cái vali kéo hình như bị hỏng, bánh xe không chuyển động, nên Bạch Nặc Ngôn vất vả vô cùng mới có thể kéo rê nó dịch chuyển một chút.

Cô cách Bạch Nặc Ngôn một đoạn khá xa, nhưng vẫn im lặng đứng nhìn theo, trong lòng cô chợt thấy xót xa.

Bạch Nặc Ngôn một thân một mình tự đi đến trường đại học, một mình tự báo danh, một mình tự xách nhiều hành lý đến vậy.

Cô muốn tiến lên giúp đỡ cô ấy, nhưng hai cô vốn chẳng quen biết, đối phương còn chưa mở miệng, mà lòng cô sao cứ không ngơi áy náy.

Cô cũng không hiểu tại sao, hình ảnh của cô ấy lại in đậm sâu sắc trong tâm trí cô đến vậy, nên cô luôn muốn đối xử với Bạch Nặc Ngôn thật tốt, thật thật tốt. Tuy Bạch Nặc Ngôn không bao giờ nói ra, nhưng cô có thể khẳng định, hoàn cảnh của Bạch Nặc Ngôn không tốt đẹp gì, thậm chí có thể cô ấy xuất thân từ một gia đình thiếu hoàn chỉnh.

Nên khi thấy Bạch Nặc Ngôn bỏ đi, trái tim cô rất đau đớn. Hai nữ sinh còn lại chẳng yêu mến gì Bạch Nặc Ngôn, thậm chí các cô ấy không tiếc lời miệt thị “ Cái kiểu người đó, có tốt với cô ta nữa, cô ta cũng chẳng thèm nhận đâu”

Dù Giang Tang Du không thêm bất cứ lời nào, nhưng cô biết, những lời nói xấu sau lưng của các cô, Bạch Nặc Ngôn nhất định sẽ luôn đặt trong lòng.

Cô lại tự vấn lương tâm, cô đúng là đã sai rồi, tại sao cô lại trách Bạch Nặc Ngôn chứ. Dù Mạnh Tân Duy thích Bạch Nặc Ngôn, nhưng đó đâu phải lỗi của Bạch Nặc Ngôn chứ, cô không nên trút toàn bộ ghen tị và thù hận lên cô ấy. Tình bạn vốn quan trọng nhất, tại sao cô lại để bản thân làm ra loại chuyện xấu hổ thế này.

Chuyện ngoài ý muốn của Giang Tang Du chính là, ngay hôm sau, thậm chí Bạch Nặc Ngôn còn xin chuyển chuyên ngành, đến mức này thì cô không nhịn nổi nữa, cô tìm gặp Bạch Nặc Ngôn bằng được.

Sau khi tan học, cô chặn Bạch Nặc Ngôn ở ngoài cửa lớp.

Bạch Nặc Ngôn chỉ lướt mắt nhìn cô, ánh mắt rất lạnh nhạt, vẻ mặt rất thản nhiên.

- Tôi rất muốn xin lỗi cô, cô không nên đối xử với cô như vậy. Chúng ta xí xóa nhé, quay lại giống như trước được không?

Giang Tang Du suy đi tính lại cũng không biết phải mở miệng thế nào, cô rất ảo não, chỉ biết lựa lời nói vậy.

- Tôi chẳng nhớ cô đã sai chỗ nào.

Bạch Nặc Ngôn xiết chặt thêm quyển sách trong tay.

- Ý cô là đã tha thứ cho tôi rồi phải không?

Cô mừng rỡ, bạn bè sao có thể tuyệt tình với nhau thế chứ.

Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:

- Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là cô vốn không tồn tại trong cuộc sống của tôi.

Giang Tang Du nhíu mày:

- Cô vẫn giận tôi à? Tôi biết tôi sai rồi, cô tha lỗi cho tôi nhé.

Bạch Nặc Ngôn nhăn mặt, hít sâu rồi nói:

- Cô có thể đừng mãi cái kiểu ngây thơ vô tội như vậy được không?

Ngữ khí của cô rất cay nghiệt, Giang Tang Du chỉ còn biết đứng ngây ngốc nhìn cô.

Bạch Nặc Ngôn đã định xoay người bỏ đi, nhưng lại sợ Giang Tang Du vẫn tiếp tục lằng nhằng, nên quyết định một lần nói rõ luôn mọi chuyện:

- Cô biết không? Tôi ghét nhất là cái điệu bộ ngây thơ vô tội lương thiện thục nữ của cô đấy. Cô muốn cho cả thế giơi biết cô tốt đẹp chứ gì, nên cô mới đưa người ta hết cái này đến cái khác, mà chẳng thèm xem người ta có cần không. Cứ nhìn cái bộ dạng Thiên sứ của cô ấy, như thể toàn bộ người trên thế giới phải luôn luôn che chở chăm chút cho cô vậy. Điều kiện gia đình cô tốt, cha mẹ yêu thương cô, cô muốn gì được nấy, dĩ nhiên cô có thể lương thiện vô cùng. Nếu tôi được sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh đó, so với cô tôi còn có thể trở nên tốt đẹp hơn cơ. Nhưng vì tôi không bao giờ có những thứ đó, nên cô đừng đem mấy thứ của cô ra kích thích tôi chứ. Trời sinh tính tôi đã hay đố kỵ, hay ghen tức rồi, tôi không thể chấp nhận bất kỳ ai sống thoải mái hơn tôi đâu, nên cô đừng lượn lờ cạnh tôi làm tôi ngứa mắt nữa. Mỗi lần thấy cô, trong lòng tôi chán ghét vô cùng, mà còn phải giả vờ tươi cười với cô. Tôi hiện giờ không thích giả dối đâu, nên cô làm ơn tránh xa tôi ra.

Khóe mắt Giang Tang Du hồng hồng:

- Tôi đâu có… Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô, thấy cô vất vả như vậy, nên tôi mới mua thêm cho cả cô…

Hai mắt Bạch Nặc Ngôn trợn trắng:

- Vừa rồi tôi không hề phủ nhận sự tốt bụng của cô nhé, nhưng cô đừng có tỏ ra khinh người như vậy. Cô vốn tốt đẹp, trời sinh tính tôi đã ác độc, cô đừng có đòi làm bạn tôi.

Bạch Nặc Ngôn còn muốn nói tiếp, nhưng Giang Tang Du đã níu cánh tay cô:

- Tôi không tin, cô không phải người như thế, có phải có chuyện gì xảy ra không? Cô nói cho tôi biết đi, tôi có thể giải thích giúp cô mà.

Bạch Nặc Ngôn hất tay Giang Tang Du ra:

- Tận cùng của ngây thơ chính là ngu ngốc đấy, tôi còn phải nhắc cô lần nữa không?

Giang Tang Du lại tỏ vẻ tội nghiệp nhìn cô:

- Cô thật sự nghĩ tôi như vậy sao?

- Đúng đấy.

Bạch Nặc Ngôn dứt khoát trả lời.

- Tôi ghét tất cả mọi thứ của cô, lại càng ghét con người cô.

Giang Tang Du vẫn không chịu thừa nhận:

- Tại sao? Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với cô, chỉ đơn giản thế thôi mà.

- Nếu đã nói đến thế rồi, thì tôi cũng tiết lộ với cô một chuyện cực hay nhé. Không phải vốn có rất nhiều niên trưởng thích cô sao? Cô biết tại sao tất cả bọn họ đều chuyển sang theo đuổi tôi không?

Cô lại càng cười lớn.

- Bởi vì tôi đã miêu tả về cô với bọn họ, xấu xa thậm tệ đến mức không ai nhìn nổi, vậy tự nhiên họ sẽ phải bỏ rơi cô thôi. Còn cái người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm Mạnh niên trưởng đó hả, cô có biết anh ta đối xử với tôi tốt gấp mấy lần cô không.

Giang Tang Du cắn môi nhìn cô, cái câu cuối cùng đó, thật vô cùng khó nghe.

- Cô thật sự ghét tôi đến thế sao?

- Tất nhiên. Tôi ghét cô đã lấy mất mọi thứ đáng lẽ thuộc về tôi.

Bạch Nặc Ngôn lúc này không cần quan tâm đến hình tượng của mình một chút nào nữa.

Giang Tang Du cứ khóc mãi, nước mắt chảy chan chứa trên khuôn mặt cô, nhưng dù thế nào, cô vẫn không chấp nhận sự thật này. Trong cuộc đời, lần đầu tiên cô muốn thật tâm đối xử tốt với một người, muốn chia sẻ mọi điều tốt đẹp may mắn của mình với cô ấy, nhưng kết quả cô nhận được lại chỉ có thế.

Bạch Nặc Ngôn vẫn càng bực mình.

- Đừng có đem nước mắt của cô ra để lừa phỉnh tôi, còn lâu tôi mới bị cô quay vòng vòng nhé.

Bạch Nặc Ngôn cứ như vậy mà ôm sách bỏ đi, vừa đi cô vừa thở dài, cứ như vậy đi. Bản thân cô không thích Giang Tang Du, càng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với Giang Tang Du. Bất kể những lời cô nói ra là thật lòng hay giả dối, quan trọng nhất chính là cô không muốn gặp lại Giang Tang Du.

Giang Tang Du đau lòng đến mức ốm nặng.

Dường như mọi chuyện xảy ra như một phản ứng dây chuyền, đúng lúc đó, Trình Nghi Triết, một người mà Giang Tang Du chưa từng nghe nói đến, đột nhiên tỏ tình với cô.

Cô lập tức từ chối.

Cô không còn chút hứng thú nào nữa.

Thật ra cô còn chưa biết Trình Nghi Triết trông như thế nào, học chuyên ngành gì, vì sao thích cô. Nhưng quan trọng là, cô không có nổi đến nửa điểm quan tâm.

Từ ngày đó, Giang Tang Du không còn liên lạc với Bạch Nặc Ngôn nữa.

Cô cũng nghe được một số tin tức của Bạch Nặc Ngôn, cũng biết được cô ấy đang rất nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.

Mà dường như Mạnh Tân Duy luôn theo Bạch Nặc Ngôn, cuối học kỳ năm đó, Mạnh Tân Duy tham gia tất cả các cuộc thi lớn nhỏ trong trường, vì điểm trung bình môn của anh quá thấp, nên không cách nào khác, anh buộc phải tham gia thi đấu để tăng nhanh thành tích, đủ điều kiện đi du học.

Không lâu sau, Mạnh Tân Duy ra đi.

Bạch Nặc Ngôn cũng coi cô như người xa lạ.

Tất cả những mong ước của cô, đều không thể đạt được.

Tình bạn hay tình yêu, cô đều không đạt được.

Từ lâu, Giang Tang Du luôn nghĩ, cô rõ ràng không làm gì sai, tại sao cô lại không thể oán giận Bạch Nặc Ngôn.

Sau đó cô nhận ra, sâu trong nội tâm cô luôn thương xót Bạch Nặc Ngôn.

Dù Bạch Nặc Ngôn có nhẫn tâm với cô đến đâu, nhưng có một số việc, Bạch Nặc Ngôn sẽ không bao giờ làm hại cô, cô luôn tin tưởng Bạch Nặc Ngôn. Nhưng sợ rằng, Bạch Nặc Ngôn sẽ không bao giờ thích cô.

Trong cuộc sống luôn tồn tại rất nhiều thứ bất bình đẳng, giống như tình yêu vậy, giống như tình bạn vậy, người bày tỏ đầu tiên, mãi mãi sẽ phải chịu thua thiệt.

Giống như một giấc mơ, kỳ lạ chính là một khi đã rơi vào đó, sẽ luôn luôn nhung nhớ.

Giang Tang Du nghĩ, dường như hình ảnh Bạch Nặc Ngôn đơn độc, một mình kéo lê cái vali, vì hành lý quá nặng, người cô nghiêng xiêu nghiêng veọ sang một bên, hình ảnh đó đã in sâu cắm rễ trong tâm trí cô. Nhưng từ Bạch Nặc Ngôn luôn luôn toát ra một dũng khí, dũng khí đó khiến Giang Tang Du luôn ghi nhớ.

Có kiểu người, luôn giấu tất cả mọi thứ trong lòng.

Sau đó, cuối cùng Giang Tang Du cũng hiểu được, Bạch Nặc Ngôn thật sự rất ghét cô, muốn tránh xa cô, vậy mà cô còn muốn xán lại làm thân, cô bị ghét như vậy là hoàn toàn xứng đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc