NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI

Lúc bước khỏi cửa, Bạch Nặc Ngôn quên không để ý đến thái độ bối rối của Uông Đàn.

Chuyện là thế này, Uông Đàn thấy Bạch Nặc Ngôn ngày ngày nhàn rỗi, cứ như là phế vật vậy, nên cô gắp xếp cho Bạch Nặc Ngôn tham dự một bữa tiệc, lúc đầu, Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hơi lo sợ. Một bữa cơm nghe có vẻ bình thường, nhưng lại là một ván cờ, cũng giống như những kỹ nữ bán nghệ không bán thân thời cổ đại vậy, mà không chừng có thể sẽ phải bán thân luôn. Hơn nữa Bạch Nặc Ngôn tuyêt đối không tin vào những lời hứa hẹn, chỉ ăn cơm suông không phải uống rượu kia, mặc dù phần lớn những bữa tiệc kiểu này chỉ cần uống rượu, ngoài ra không có thêm bất kỳ yêu cầu nào khác. Có lẽ trong mắt giới mày râu, một khi cô đã nhận lời đến dự tiệc, cô cũng không cần phải làm bộ làm tịch cao sang thuần khiết nữa.

Cho nên tại thời điểm Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa nổi trận lôi đình, Uông Dần đã nói trước cho cô biết, bữa tiệc này không cần cô phải thể hiện, vì khách mời là một người đàn ông đã ngoài ngũ tuần, với tiếng tăm tương đối tốt, nổi tiếng nhân từ với vợ con.

Khi Bạch Nặc Ngôn còn muốn mắng Uông Đàn thêm vài câu, trên đời này làm gì có đàn ông tốt, có phải cái loại mặt người dạ thú hay không cũng chẳng ai biết được.

Uông Đàn không còn cách nào khác, đành phải nói ra chân tướng sự thật, người sẽ gặp Bạch Nặc Ngôn hôm nay chính là con gái của người đàn ông đó, năm nay cô bé sẽ thi tốt nghiệp trung học, cô bé rất hâm mộ cô, nên muốn trước kỳ thi đại học được gặp mặt Bạch Nặc Ngôn một lần.

Để không phụ tình cảm của một mầm non của Tổ quốc, Bạch Nặc Ngôn đành phải hăng hái lên đường.

Uông Đàn nhìn lên trời, cô không biết nên nói trước với Bạch Nặc Ngôn, cô bé đó tên là Mạnh Thể Phỉ, là em gái của một người nào đó.

Đáng tiếc, Bạch Nặc Ngôn đi quá nhanh.

Bạch Nặc Ngôn ăn mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, không hề có chút gợi cảm nào, cứ như cô là kiểu người có ăn mặc thiếu vải hơn nữa, cũng chẳng hề sexy chút nào, luôn thanh nhã dịu dàng. Dạo gần đây, cô hơi gầy đi một chút, giống như cô đang theo một chế độ ăn kiêng, cô nhìn cái gì cũng không muốn ăn, đêm lại thức khuya, gần như là sinh hoạt đảo lộn giữa ngày và đêm. Thế nhưng cô vẫn không hề tự ti, không phải người phụ nữ nào sinh ra vốn đã có vóc dáng đẹp. Hơn nữa vóc dáng có đẹp hay không còn phải phù hợp với tiêu chuẩn của mỗi người, có người gầy một chút thì đẹp, có người đầy đặn lại đáng yêu hơn. Cô thường tự an ủi bản thân, ngực to quá mặc áo phông cũng chả đẹp, vừa vặn như cô mặc quần áo có khi còn dễ nhìn hơn.

Hơn nữa, mỗi lần trên báo chí hay internet ca ngợi siêu mẫu nào có vóc dáng đẹp, cô không kìm được ý nghĩ, bắp đùi của cô ta toàn thịt là thịt nhé, mông cô ta là cả đống thịt nhé, không phủ nhận ngực cô ta cũng đầy thịt nhé. Không nhiều người có tỉ lệ cơ thể đẹp sẵn, có lẽ chỉ cần đối với người trong lòng, vóc dáng mình cân đối là được nhỉ.

Những người nhiều thịt kia, vào mùa hè mà ngắm, có khi lại có cảm giác buồn nôn đúng không?

Được rồi, chắc chắn những người nhiều thịt sẽ cực kỳ khinh bỉ cô mà.

Mỗi lần Bạch Nặc Ngôn đi vào Lâm Gia Cư, cô đều cảm thấy rất thích, nơi này khiến tâm trạng người ta cảm thấy dễ chịu, hơn nữa những người đến đây đều không phải loại vớ vẩn, thông thường đều là những người quyền quý được tôn kính. Chủ nhân đứng sau chỗ này là một lão nhân có địa vị cao, sau lưng ông có rất nhiều truyền thuyết vô cùng thần bí, ông chưa bao giờ lộ diện, chỉ được biết đó là một người không thể đắc tội, ngoài ra ông không để lại một dấu vết nào để mọi người tìm được.

Khi Bạch Nặc Ngôn tiến vào phòng bao đã được hẹn trước, cô đánh giá lại người đàn ông đã ngoài ngũ tuần đang ngồi gần đó, ông có tướng mạo ôn hòa, không phải quá xuất sắc, nhưng rất cân đối, không bụng phệ, bởi vậy trông ông rất nho nhã, khiến đối phương cảm thấy thoải mái.

Thế nhưng ông không trò chuyện nhiều với cô, sau khi chào hỏi vài câu, ông ngồi sang bên cạnh, nhìn cô con gái vừa thi tốt nghiệp trung học với khuôn mặt hưng phấn tha hồ ríu rít với cô.

Cô bé có diện mạo sáng sủa, mang theo huơng vị thanh xuân tinh khiết.

Bạch Nặc Ngôn đánh giá lại cô bé một lần nữa, cô bé này cũng không quá gầy, mặc dù trông rất giản dị, nhưng lại không có cảm giác yếu ớt.

Gương mặt cô bé rất trong sáng, khiến Bạch Nặc Ngôn không khỏi cảm thán, có phải cô đã già rồi, nên gặp gỡ loại nhóc con xấu xa này, đều khiến cô nhớ lại bản thân vào độ tuổi cô bé.

Mạnh Thể Phỉ cũng đang đánh giá Bạch Nặc Ngôn, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào chiếc váy Bạch Nặc Ngôn đang mặc, khiến cô lộ ra xương quai xanh rất gợi cảm, cô bé này rất thích ngắm xương quai xanh người khác. Vì trong một truyện ngắn cô từng được đọc từng so sánh xương quai xanh của các cô gái với những chú bướm, nên cô bé thích được thưởng thức vẻ đẹp của chúng.

- Chị Bạch.

Mạnh Thể Phỉ ngọt ngào chào cô, sau đó rất tự nhiên ngồi bên cạnh Bạch Nặc Ngôn.

- Chị còn đẹp hơn trong ảnh nữa.

Thông thường mọi người cũng hay khen cô như vậy, Bạch Nặc Ngôn cười cười:

- Em đáng yêu quá.

Mạnh Thể Phỉ rất thích cách ăn mặc của Bạch Nặc Ngôn, giản dị, phóng khoáng, lại còn đẹp nữa. Hơn nữa Bạch Nặc Ngôn rất gày, da cô trắng nõn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nữ trong lòng cô bé, vì vậy, cô bé níu níu váy Bạch Nặc Ngôn:

- Chị Bạch đã có bạn trai chưa ạ?

Nếu đã quan tâm đến chuyện riêng tư của cô như vậy, Bạch Nặc Ngôn không ngại trêu chọc cô bé một chút:

- Có phải em yêu sớm không đấy?

Quả nhiên khi cô đưa ra vấn đề này, người đàn ông ngồi đối diện dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Mạnh Thể Phỉ mấp máy miệng, đôi mày bối rối.

- Không được giấu chị đâu đấy.

Cuối cùng, Mạnh Thể Phỉ đành nhìn Bạch Nặc Ngôn:

- Đương nhiên em không có, người yêu trong lòng em chính là anh trai em, em chưa từng thấy ai đạt được tiêu chuẩn của anh trai em cả.

Thì ra cô bé đã đem anh trai trở thành tiêu chuẩn tìm kiếm bạn trai, điều đó sẽ gieo tai họa cho biết bao đồng bào nam đây.

Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:

- Tình cảm của hai anh em hình như rất tốt nhỉ?

- Đương nhiên. – Mạnh Thể Phỉ thích thú. – Anh trai em vẫn độc thân đấy.

Cô cười vang, không biết cô nhóc này có ý định gì đây.

Đây không phải tiết mục “Không yêu đừng gõ cửa” đấy chứ.

Thấy Bạch Nặc Ngôn không trả lời, Mạnh Thể Phỉ kéo kéo tay Bạch Nặc Ngôn:

- Chị Bạch Nặc Ngôn cũng vẫn độc thân đúng không?

Cũng may người đàn ông đối diện không bằng lòng:

- Thể Phỉ.

Mạnh Thể Phỉ ấm ức buông tay Bạch Nặc Ngôn, bĩu môi với cha cô:

- Có sao đâu cha.

Ông lắc đầu, nhìn Bạch Nặc Ngôn:

- Cháu đừng chấp nó nhé, tính tình con bé vốn như vậy.

Bạch Nặc Ngôn cũng chỉ cười, cô cũng không định để ý:

- Khi nào em sẽ thi.

- Một tháng nữa chị ạ. - Mạnh Thể Phỉ không thích thi cử lắm. - Mỗi lần thi tốt nghiệp trung học, khẳng định sẽ giảm thọ luôn.

- Sao em lại thấy vậy?

- Mỗi lần cười sẽ trẻ ra 10 tuổi, thi tốt nghiệp thì ai mà cười nổi, nên chắc chắn sẽ bị giảm thọ.

Cô rất thích tính tình cô bé:

- Khi thi, em cứ tưởng tượng, chi cần qua cửa cuộc thi tốt nghiệp này xong, em sẽ được hoàn toàn giải phóng, vậy là tốt rồi.

Cha Mạnh Thể Phỉ có việc nên dặn dò cô bé không được gây chuyện, ngoan ngoãn đợi anh cô bé đến đón, Mạnh Thể Phỉ gập đầu như trống bỏi, cô bé thể hiện điệu bộ “ Cha cứ đi thong thả, con ở đây rất vui”.

Cha Mạnh Thể Phỉ vừa rời đi, cô bé lập tức thả lỏng:

- Chị Bạch ơi, em vô cùng căm thù kỳ thi tốt nghiệp trung học, ngày xưa làm sao chị thi được thế.

- Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, em đừng nghĩ nhiều, chỉ cần thi đỗ là được, cả đời sẽ được giải phóng.

Cô không dám nói mình phải thi những hai lần, xấu hổ lắm.

- Có lẽ bây giờ em cảm thấy rất chán nản, mỗi lần thầy giáo xem bài của em, em lại cảm thấy buồn nôn.

- Em nhất định phải bình tĩnh, đã chờ đợi bao nhiêu năm như vậy, đến thời điểm cuối cùng nhất định không được thi trượt.

Mạnh Thể Phỉ vui mừng kêu:

- Lời chị giống y hệt anh trai em. Anh trai em là bạn học của chị có khác.

Những chuyện trùng hợp như vậy, cô không bao giờ muốn tìm hiểu.

- Đúng là rất đáng để suy ngẫm đấy.

Nhìn xem, ai cũng nói, cuối cùng bản thân cũng được mạnh miệng như vậy một lần.

- Sao chị không thắc mắc anh trai em là ai vậy?

Bạch Nặc Ngôn vỗ khuôn mặt tươi roi rói của Mạnh Thể Phỉ:

- Chị thắc mắc về chồng tương lai của em hơn đấy.

- Chị vui tính quá. – Manh Thể Phỉ ngày càng thích cô. – Chị còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của em nữa.

Thật hiếm có, lại có người khen cô như vậy:

- Không phải em mời chị đến đây là để ngồi khen chị đấy chứ?

Mạnh Thể Phỉ lắc đầu:

- Em chỉ mong có cơ hội để được gặp mặt chị thôi.

Bạch Nặc Ngôn nghĩ, cuộc gặp này đúng là rất đáng giá nhé, dù không phải trả tiền, nhưng kinh phí tài trợ cho cô cũng không hề thấp.

Tốt nhất là quay lại vẫn đề tốt nghiệp trung học sẽ an toàn hơn.

- Sau này em phải về nhà đọc thêm sách, học hành chăm chỉ vào, để thi cho tốt nhé.

- Ai phát minh ra kỳ thi tốt nghiệp, em sẽ xuyên không giết chết kẻ đó.

Ôi, màn xuyên không này sẽ là bi kịch tổn thương đến rất nhiều người đấy.

- Ừ, ý tưởng này không tồi đâu nhé.

Cô cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, từ chuyện thi tốt nghiệp trung học không tốt thế nào, cho đến chế độ thi tốt nghiệp hoàn thiện ra sao, phương pháp cạnh tranh công bằng trong kỳ thi tốt nghiệp…

Quay một vòng trở lại điểm xuất phát, thậm chí còn bàn về thể chế thi thời cổ đại nữa.

Bạch Nặc Ngôn nói chuyện đến mức khát khô cả cổ, cuối cùng cô quyết định ra ngoài hóng gió một lát.

Cô không cố ý, nhưng vừa liếc mắt đã thấy có một đám người đang chậm rãi trao đổi với Trình Nghi Triết.

Vào giây phút nhìn thấy Trình Nghi Triết, nhiệt huyết trong cơ thể cô tăng cao, cùng với hưng phấn và kích động.

Cô không thể không thừa nhận, vừa gặp anh, cô đã thấy xốn xang.

Cô vẫn đứng đấy, cô không tin, anh không đi đến chỗ cô.

Khoảng cách giữa họ không quá xa, cũng không quá gần, có một lần Trình Nghi Triết nhìn sang chỗ này, cổ cẩn thận tìm manh mối trong ánh mắt bình tĩnh của anh, cuối cùng cô đưa ra kết luận, nó cũng không có gì đặc biệt.

Điều này khiến cô cảm thấy buồn bực.

Khi cô thấy họ vào một phòng bao riêng, cô thấy bất mãn với thái độ bình thản của anh, giống như căn bản anh không quen biết cô.

Dựa vào đâu mà cô biết anh, nhưng anh lại “không biết” cô.

Vì vậy cô vào phòng vệ sinh hút thuốc, cô vẫn không tin chuyện này.

Hẳn từ trên người anh luôn toát ra một loại khí chất khác thường, không cần quay lại, cô cũng có thể nhận ra cái người đang tiến lại gần cô.

Người bên cạnh cô không ngừng áp sát, cô vứt điếu thuốc đi, vì cô không hề cảm thấy tư vị gì.

Anh ta cố tình.

Khi đưa ra kết luận này, cô lại càng khó chịu.

Xoay người nắm chặt vạt áo anh:

- Anh Trình, đã lâu không gặp.

Giọng cô nhớp nháp, yếu ớt, anh dừng lại đánh giá khuôn mặt cô, cô trang điểm, trông rất khó coi.

Anh thật lòng cảm thấy cô trang điểm sẽ xấu hơn không trang điểm.

Anh đứng bất động, Bạch Nặc Ngôn nhận thấy khí huyết trong người bắt đầu xao động.

Bàn tay cô luồn vào trong áo anh, buốt ve cơ thể mạnh mẽ của anh, như kiến đang bò trên da thịt anh.

Hành động của cô sẽ ảnh hưởng lớn đến hình tượng của anh, đây là chỗ công cộng, chỉ cần có người xuất hiện, hình tượng hoàn mỹ của anh sẽ phải sụp đổ.

Nhiệt huyết cô càng dâng cao, cảm giác này, thật kích thích.

- Anh Trình sao không nói gì?

Thanh âm cô rất thấp, rất hấp dẫn.

Anh giữ chặt tay cô, trực tiếp kéo cô ra chỗ khác.

Cô cười, nhìn xem, cô biết anh sẽ làm vậy mà, cô còn tốt bụng kéo lại áo cho anh đấy nhé.

Ai sẽ về chỗ người đó, anh về phòng bao của anh, còn cô lại quay về nói chuyện với cô bé của cô.

Trên khuôn mặt cô hiện ra sự châm chọc, Trình Nghi Triết anh ta sẽ không bao giờ để lộ bất cứ chuyện gì đâu.

Cô không quan tâm đến hình tượng bản thân, nên cô rất thoải mái, còn anh ta hết lần này đến lần khác để ý giúp cô nhé.

Thế nhưng khóe miệng Trình Nghi Triết khẽ nhếch lên, anh tiến đến hôn lên môi cô, trằn trọc thỏa thích mút bờ môi cô, tay anh không ngừng luồn vào trong váy sờ soạn.

Cô chỉ có thể ngửa đầu.

Cô chán ghét cái bộ dạng không thèm để ý của bản thân như thế nào thì anh cũng chán ghét bộ dạng của cô như thế.

Đều không muốn vừa ý đối phương.

Đầu óc cô trống rỗng, anh cúi đầu dán lên ngực cô, không ngừng cắn mút.

Thân nhiệt anh không ngừng tăng cao.

Dường như cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, hơn nữa dường như cô lại không thể tự dập tắt. Cô nắm chặt tay anh:

- Không được…. ở đây.

Anh nở nụ cười, không phát ra tiếng, dù anh đang thở hổn hển, nhưng anh vẫn hoàn toàn xem nhẹ, điểm qua trọng ở đây là “ không được” hay là “không được ở đây” ?

Cô trừng mắt nhìn anh:

- Tùy tiện, anh không sợ em hô một tiếng, anh sẽ lập tức tiêu đời hay sao.

Anh giữ chặt đầu cô, hưng hăng hôn cô rất lâu, đến khi môi cô hơi sưng.

- Như vậy sao.

Chặn lại miệng cô, để cô không thể lên tiếng.

Người này, dường như trở nên tà ác.

Cô chống lại cơ thể mình, nhìn lại bàn tay anh đang di chuyển trên người cô, rốt cục phải nhận thua:

- Không phải chỗ này.

Lúc ấy anh mới vui vẻ cười lên, nhưng chỉ một chút.

Anh nửa ôm eo cô, chuẩn bị rời đi từ cửa sau, anh để xe tại đấy.

Cô lại thầm nghĩ, anh chắc sẽ cố nhịn đến lên xe, hoặc có thể cầm cự về đến nhà.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cảnh diễn ra trước mắt khiến đầu óc cô hoàn toàn tỉnh táo, Mạnh Tân Duy đang đứng trước mặt họ.

- Tổng giám đốc Trình, thật khéo.

Mạnh Tân Duy không thèm nhìn Bạch Nặc Ngôn một cái.

Tại sao Mạnh Tân Duy lại ở đây, anh đã thấy được những gì.

Bạch Nặc Ngôn nhận ra, cô không dám nhìn về phía anh, dù rõ ràng cô không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh.

Cánh tay Trình Nghi Triết ôm Bạch Nặc Ngôn càng thêm chặt.

- Không khéo chút nào, tôi đã thấy anh từ nãy.

Vì câu nói này, sắc mặt Bạch Nặc Ngôn trở nên trắng bệch.

Lúc nào Trình Nghi Triết cũng thể hiện cái giọng điệu công khai uy quyền này, hơn nữa nụ cười kia, quá đắc thắng.

Bạch Nặc Ngôn yên lặng cách xa Trình Nghi Triết một chút, anh không thể nào không nhận ra sự thay đổi của cô.

Mạnh Tân Duy đi đến bên cạnh Bạch Nặc Ngôn:

- Thể Phỉ vẫn đang chờ em đấy.

Đến giờ phút này, cô mới tiêu hóa được lời nói này, người anh trai Mạnh Thể Phỉ luôn miệng nhắc đến chính là Mạnh Tân Duy.

Trình Nghi Triết tỏ ra hứng thú theo dõi cuộc vui của họ.

Mạnh Tân Duy ngước mắt nhìn Trình Nghi Triết:

- Bạn tôi uống rượu say, cảm ơn tổng giám đốc Trình đã có nhã hứng đưa cô ấy về.

Anh chủ động đưa cho cô một cái thang.

Trình Nghi Triết cười một cách mỉa mai, kéo tay Bạch Nặc Ngôn:

- Em say rượu cơ đấy? Sao anh lại không thấy nhỉ.

Bạch Nặc Ngôn ngẩng đầu chống lại nụ cười của Trình Nghi Triết, lòng cô chợt lạnh giá.

Giọng điệu này của anh hẳn đã nắm chắc phần thắng trong tay, như anh chắc chắc cô sẽ không dám rời khỏi anh, cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh, tuyệt đối cô sẽ không đi cùng người khác, đơn giản vì cô nhất định chỉ quan tâm đến mình anh.

Cô rút tay mình ra:

- Xin lỗi , tổng giám đốc Trình, làm phiền ngài.

Sắc mặt Trình Nghi Triết thay đổi, anh lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh:

- Không cần khách sáo.

Cô day day trán, cũng không nhìn lại Trình Nghi Triết, đi đến trước mặt Mạnh Tân Duy.

- Chúng ta về bàn đi, Thể Phỉ vẫn đang đợi đấy.

Khi họ xoay người, Trình Nghi Triết đã bỏ đi, sắc mặt cô trở nên hơi bối rối.

Mạnh Tân Duy lại trầm tĩnh quan sát Bạch Nặc Ngôn, tay anh hung hăng nắm lấy tay cô.

- Bạch Nặc Ngôn, em nhất định phải để cho bản thân trở nên đê tiện thế ư?

Cô chu môi, nói không ra lời, thì ra trong lòng người khác, cô là loại người như vậy.

Giống như cô luôn hưởng thụ những thứ không thuộc về cô.

Bình luận

Truyện đang đọc