NGUYỆN YÊU EM CẢ ĐỜI



Đi được một đoạn cô thấy gì đó sai sai đường này đâu phải về Bạch Vu và cũng chẳng phải đến quán cafe của chị Hoa, cô quay qua nhìn hắn, Mộ Quân Phong đang nhắm mắt dưỡng thần.
" Đường này đâu phải về nhà tôi "
" … "
Hắn không trả lời còn Mạc Long thì tăng tốc độ về Mộ Phong biệt thự của hắn.

Cô càng tức giận muốn gϊếŧ chết hắn ngay.


Xe rất nhanh đã dừng trước cổng Mộ Phong, cô nhìn biệt thư trước mặt rất to không khác gì ở Bạch Vu cả.
" Tới rồi xuống xe "
" Không phải nhà tôi, có xuống thì xuống mình anh đi " cô quay mặt chỗ khác chẳng thèm nhìn hắn, nhất quyết ngồi lì trong xe.
" Đừng để tôi phải nói nhiều "
* Reng… reng… reng *
Điện thoại cô reo Tịch Dao cầm điện thoại thấy tên anh, cô vui mừng định bất máy thì bị hắn giật lấy và tắt máy.
" Trả cho tôi, nhanh lên " cô đưa tay giật lấy điện thoại của mình.
Mộ Quân Phong để điện thoại của cô vào túi mình hắn không trả lời trực tiếp kéo cô lên phòng khóa cửa lại.

Tịch Dao trong lòng hoảng hốt không biết hắn muốn làm gì cô đây, anh thì lại không có ở đây.
" Các người mau mở cửa ra " cô đập cửa kêu to
" Ngoan ngoãn mà ở trong đó đi " hắn nói xong thì bỏ đi
Tịch Dao một mình trong căn phòng rộng lớn, cô thật tin người khi để hắn đưa về.

Bây giờ điện thoại cũng không có thì làm sao mà liên lạc với anh đây.
Bạch Vũ Kiệt gọi cô không được liền lo lắng cô chưa bao giờ tắt ngang khi anh gọi cả, đến giờ gọi lại thì khóa máy, không lẽ cô xảy ra chuyện gì rồi sao.

* reng… reng… reng *
" Nói nhanh "
" Lão đại ngài về gấp đi chị dâu bị bắt về Mộ Phong rồi " Hắc Tam có chút sợ hãi
" Tại sao cậu giờ mới báo cho tôi, chuẩn bị xe chờ tôi "
Anh nghe vậy thì trong lòng tức giận vô cùng, tay anh siết chặt điện thoại, khuôn mặt anh càng lạnh hơn nữa, Vũ Kiệt lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, bây giờ không có gì quan trọng hơn ngoại sự an toàn của cô.
" Lập tức về thành phố E gấp " anh lạnh giọng nói.
Trợ lí Duẩn thấy anh gấp gáp như vậy chắc là bên đó có chuyện gì rồi, hắn cũng không hỏi nhiều, liền chuẩn bị máy bay để bay về thành phố.

Vũ Kiệt đáp xuống máy bay đã là 7h tối anh được Hắc Tam và Hắc Tứ đón và chạy đến Mộ Phong.
* Cạch *
Mộ Quân Phong mở cửa bước vào tay hắn bưng một khay thức ăn, thấy cô ngồi một góc trên giường, hắn cũng không muốn nhốt cô đâu hắn biết cô không chịu ở yên được nên đành như vậy.
" Tịch Dao ăn cơm thôi " hắn nhẹ gọi cô.
" Tôi không muốn ăn, cho tôi về nhà được không? " cô ngước lên nhìn hắn.
" Không thể "
" Vậy tôi muốn xuống nhà ăn, tôi không thích ở trong đây "
" Được " hắn nhanh chóng đồng ý.

Cô và hắn xuống nhà ăn tối, được một lúc bên ngoài cô nghe tiếng xe thắng gấp, lòng cô có chút mừng, hi vọng là anh đến.

Mộ Quân Phong vẫn bình thản ngồi ăn bởi vì hắn biết dù thế nào anh cũng sẽ đến đây nhanh thôi.
Vũ Kiệt xe dừng trước cổng có hai vệ sĩ đứng đó đã bị Hắc Tứ xử lí, ba người nhanh chóng bước vào nhà.

Tịch Dao nghe tiếng động ngày càng gần thì cũng đã xác định rõ hơn là anh đến đưa cô về, cô vui mừng ra mặt.
" Kiệt " từ bàn ăn cô thấy anh thì lên tiếng gọi và chạy nhanh đến ôm anh, Mạc Phi và Mạc Long định ngăn lại nhưng hắn đã ra hiệu.
" Anh ở đây, ngoan không sao rồi " anh lúc này mới nhẹ lòng khi thấy cô không bị thương
" Từ Mĩ bay về đây cũng khá nhanh đó " Mộ Quân Phong vẫn ngồi ở đó nhàn nhạt nói
" Đưa thiếu phu nhân ra xe đợi tôi " mắt anh nhìn qua Hắc Tam và Hắc Tứ
" Rõ lão đại " hai đồng thanh nói.
Hai người Hắc Tứ đứng đó đợi cô, còn cô thì vẫn ôm anh không buông đơn giản vì cô muốn ở đây cùng anh lỡ như anh bị thương thì sao..


Bình luận

Truyện đang đọc