NGUYỆT HÀN


6 tuổi nhân yêu đang ngồi gặm trái cây nhìn qua, con ngươi màu đen mềm mại nhìn đối phương, sau đó nói "Tới Thành Lăng Tiêu".
Giang Hàn Du có hơi không hiểu, sau đó linh ngọc của Thẩm Nguyệt Hy sáng lên, y mở ra nhìn, gương mặt của Thẩm Dư Quân sáng lên.

Cậu ấy đang đứng bên ban công, màn đêm bên kia rất ổn.
Thẩm Dư Quân nhìn anh trai rồi ngạc nhiên "Hy ca, anh có tai cáo?".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Ha...
Thẩm Dư Quân mỉm cười "Không chọc anh nữa, nhớ anh rồi, cơ mà mới gần nửa năm không gặp nhưng cha vẫn nhớ anh, hay muốn gặp anh để đánh cờ".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Ừm, ông ấy vẫn khỏe chứ?".
Thẩm Dư Quân lắc nhẹ chén rượu vang "Cha vẫn khỏe, cơ mà anh tiến hóa ngược à? Đáng yêu thật".
Thẩm Nguyệt Hy: "...."
Thẩm Dư Quân nhấp ngụm rượu "Nhìn anh đáng yêu ghê, a, có Mạch Vân nữa à, cơ mà anh ở đâu vậy, nhìn tồi tàn thế?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Thôn quỷ, bỏ hoang lâu rồi".
Thẩm Dư Quân ồ ồ "Anh ơi, nơi đó nhiều mỹ nhân đúng không? Bao giờ cho em xem đi".
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, sau đó gặm quả "Nói nhảm ít thôi".
Thẩm Dư Quân cười khổ, sau đó nói "Mai là ngày sinh nhật của anh, cha mẹ vẫn buồn".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua rồi nói "Bên anh còn hơn tháng nữa đến sinh thần".
Thẩm Dư Quân khẽ cau mày "Rối loạn thật nhỉ, khi nhanh khi chậm".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Bên anh đã hơn trăm năm lâu rồi, tâm tình hai người họ rất thấp đúng không?".
Thẩm Dư Quân nhún vai nhấp ngụm rượu vang "Dĩ nhiên, sau sinh nhật anh cũng là ngày giỗ của anh mà, nếu họ biết anh còn sống thì sẽ rất vui".
Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu "Không được, nghe lời anh, đừng để họ biết, để họ ôm hy vọng rồi ban cho họ thất vọng sẽ đả kích họ".
Thẩm Dư Quân nhìn xuống dưới , khẽ lên tiếng "Em biết rồi, tiếc là không thể gặp anh, em cũng muốn tu tiên, haiz".
Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ tai cáo, y rũ mi xuống "Đừng nghịch ngợm, tu tiên không dễ, em an phận là được, tuy sống có lẽ hơn hay chưa tới trăm tuổi, nhưng ổn định hơn, cũng muộn rồi, đi ngủ đi".
Thẩm Dư Quân mỉm cười "Được, em ngủ đây, anh đáng yêu thật đấy anh trai, tạm biệt, đồ ế, em có người yêu rồi đấy, há há, anh trai ngốc".
Thẩm Nguyệt Hy: "..."
Y tắt cuộc gọi, sau đó cất linh ngọc đi, Mạch Vân an ủi y "Chủ nhân, người cũng sắp có đạo lữ rồi, đừng gấp".
Thẩm Nguyệt Hy bị xoa đầu, y trầm mặc không phản kháng luôn, Mạch Vân nhìn rồi suy nghĩ, thật muốn làm cái tai cáo.
Thẩm Nguyệt Hy vẫn phải lên đường, Giang Hàn Du chỉ có 1 con ngựa nên đã nói "Sư tôn, thất lễ".

Thẩm Nguyệt Hy bị bế lên, y chớp mắt, lên ngựa rồi, Giang Hàn Du nhìn y, Thẩm Nguyệt Hy đi một hồi rồi dựa vào Giang Hàn Du ngủ tiếp.

Giang Hàn Du nhận ra Thẩm Nguyệt Hy rất siêng ngủ, còn tai cáo có lẽ là dính phải yêu khí.
Thẩm Nguyệt Hy lười biếng vô cùng, dậy ăn trưa xong lại ngủ tiếp, mềm mềm manh manh đi ngủ.

Cứ vậy mà hành trình hơn tháng để tới Thành Lăng Tiêu xa hoa nhộn nhịp nhưng mọi thứ khác hẳn hai người nghĩ.
Giang Hàn Du nhìn cảnh tượng yên tĩnh ở đây thì nghi hoặc, bầu không khí u ám vô cùng.

Không giống với khi xưa.
Thẩm Nguyệt Hy cũng cảm thấy vậy.

Cho nên y đi qua thành Lạc Dương.

Tiêu Dư Quân cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt Hy ngồi trước, chỉ đường cho hắn đi đến cái biệt phủ mình rời đi đã hơn 200 năm.
Giang Hàn Du bế y xuống dưới, đi tới cửa, cửa có vẻ củ vô cùng, căn nhà này hình như được quét dọn hay sao, có cảm giác không giống nhà hoang.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn, Giang Hàn Du đẩy cửa đi vào trong, bên trong không có cỏ dại tường hoang như Thẩm Nguyệt Hy nghĩ, y nhìn xung quanh, sau đó mềm manh nói "Nơi này có người quét dọn sao?".
Giang Hàn Du nhìn qua, giống thật.

Thẩm Nguyệt Hy nâng bước nhỏ, đi xung quanh, sau đó trèo lên ghế đá dưới cây ngô đồng.

Y nhìn cây ngô đồng rợp mát, khẽ cao hứng, cái cây này hơn 200 năm rồi, cũng lớn thật.

Y vui vẻ nhìn ngắm, sau đó sờ nhẹ thân cây, cây có linh tính, hơn 200 năm rồi a, thật thích.
Giang Hàn Du cảm thấy sư tôn thay đổi, hình như trí tuệ cũng giảm theo dáng vẻ đúng không?
Thẩm Nguyệt Hy đi vào trong phòng mình, vẫn như cũ, nguyên vẹn như ban đầu.

Rất hoài niệm.


Y rũ mi xuống.
Hôm đó 2 người ở lại một hôm.

Thẩm Nguyệt Hy ăn ngủ như thường lệ, Giang Hàn Du sẽ xuống bếp.

Thẩm Nguyệt Hy ngồi bưng má chờ đồ ăn, bây giờ y rất rảnh, trong thời gian này y chỉ có tu luyện tinh thần lực của bản thân mình mà thôi.
Thẩm Nguyệt Hy ăn rồi ngủ, mềm manh khiến Giang Hàn Du nhiều khi còn không tin tưởng đây là sư tôn của hắn mà nghĩ là nhóc con.
Sự yên bình bị phá hủy vào 1 ngày khi mà có người đi vào.

Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi dưới tán cây Ngô Đồng uống trà, Giang Hàn Du đang đi chợ.
Bỗng có người tiến vào, Thẩm Nguyệt Hy khẽ cau mày, rất nhiều người, binh lính và hoàng đế Tiêu Dư Quân.

Tiêu Dư Quân khẽ cau mày khi thấy có người lạ.
Tiêu Dư Quân nhíu mày, lập tức có thị vệ đi lên muốn kéo Thẩm Nguyệt Hy ra, y trầm mặc đặt chén trà xuống, mắt phượng loé một tia sắc lạnh, binh sĩ tiến tới, cây Ngô Đồng quật cành cây đánh văng thị vệ kia.
Thẩm Nguyệt Hy uống một ngụm trà, giọng nói non nớt lại trẻ thơ "Bệ hạ có việc gì lại tới một căn nhà bỏ hoang vậy?".
Tiêu Dư Quân cười lạnh "Ồ, đây là biệt phủ của trẫm, ngươi là ai lại dám bước chân vào đây".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Ta có khế ước đất của nơi này, cũng là chủ nhân cửa biệt phủ nơi đây, bệ hạ không nên có căn nhà cũng giành chứ".
Tiêu Dư Quân khẽ cau mày rồi đi tới "Giấy tớ kia ngươi có từ đâu".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi, khẽ cười "Là gia gia của ta truyền lại".
Tiêu Dư Quân đi tới trước bàn đá "Gia gia của ngươi? Y thành thân rồi?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng, gia gia ta không thành thân thì sao có ta và huynh trưởng của ta chứ".
Tiêu Dư Quân trong mắt lóe một tia sát khí, sau đó hai bên im lặng, sau lại có tiếng động.

Giang Hàn Du đạp lên tường bay vào, nhanh chóng tiến tới, Thẩm Nguyệt Hy nhìn sau đó trưng bộ mặt khóc "Du ca ca".

Giang Hàn Du: "?"
Thẩm Nguyệt Hy xuống ghế rồi chạy qua ôm đùi Giang Hàn Du khóc lóc.

Tiêu Dư Quân nhíu mày, tên này tu vi không rõ, là ẩn giấu tu vi hay sao.
Giang Hàn Du bế Thẩm Nguyệt Hy lên, nhanh chóng phối hợp "Đệ không sao chứ?".
Thẩm manh manh gật đầu "Ân, A Minh sợ hãi".
Giang Hàn Du sao đó nhìn Tiêu Dư Quân "Bệ hạ, dù sao hoàng gia cũng không nên xen vào và đụng tới người của tu chân giới".
Tiêu Dư Quân lạnh lùng nhìn qua "Ngại quá, đây là nơi trẫm từng sống cùng cố nhân".
Giang Hàn Du nhìn mặt liền biết, cái vị này y hệt đệ đệ của sư tôn, cho nên cố nhân kia là sư tôn, nhưng sư tôn chối bỏ chứng tỏ là không muốn gặp.
Tiêu Dư Quân nhìn Giang Hàn Du im lặng, Thẩm Nguyệt Hy thút thít trong ngực Giang Hàn Du.
Sau đó, ừm, Tiêu Dư Quân mời họ đến kinh thành, do là lấy lý do giúp đỡ con cháu của cố nhân.

Còn ngồi chung xe ngựa.
Giang Hàn Du truyền âm cho Thẩm Nguyệt Hy "Sư tôn, người lại gây họa gì vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy không có linh lực, không thể truyền âm qua, giống nghe gọi 1 chiều vậy, haiz.
Y nhìn nệm mềm, cái tai trắng mềm manh dựng thẳng, Tiêu Dư Quân trầm mặc, yêu tộc, chậc.
Thẩm Nguyệt Hy dựa vào Giang Hàn Du ngủ rất nhiều.

Cứ đi không dừng, đồ ăn ăn trên xe.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn đồ ăn, vui vẻ ăn mấy món thanh đạm.

Giang Hàn Du không ăn, trong xe ngựa có mỗi Thẩm Nguyệt Hy cần ăn uống mà thôi.
Ăn xong, y dụi mắt, Giang Hàn Du dùng thanh khiết thuật cho y, Thẩm Nguyệt Hy lại vùi đầu vào người Giang Hàn Du ngủ.
Giang Hàn Du cũng hơi lo, sư tôn ngủ nhiều quá, có vấn đề không vậy.
Thẩm Nguyệt Hy lát nữa tỉnh là nửa đêm canh ba, con ngươi đen láy trở thành lam sắc, sắc sảo trong màn đêm, sau đó y vùi đầu vào tay áo của Giang Hàn Du cho ấm áp.
Đi hết 3 ngày thời gian, Thẩm Nguyệt Hy ăn với ngủ, còn lại không làm gì, Giang Hàn Du cũng lo thật, ngủ nhiều như vậy, 1 ngày ngủ hơn 10 canh giờ rồi.
Đêm đó, Giang Hàn Du nhận thấy có gì hơi sai sai, có chút nặng, khi nhìn lại, thấy rõ mới ngơ ngác.

Giang Hàn Du không lên tiếng vì sẽ khiến Tiêu Dư Quân chú ý qua.
Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi trên đùi Giang Hàn Du, dáng dấp đã là 18 tuổi như cũ, mắt phượng hẹp dài đang nhắm lại, hàng mi đen dài hơi cong, như cánh bướm xinh đẹp hơi run lên, sóng mũi cao thẳng, bờ môi đỏ mềm mại vô cùng.


Y mặc bạch y, đầu tựa ngực hắn, cả người mềm mại, tay hắn để ở eo y, vòng eo nhỏ đủ ôm, eo nhỏ hữu lực.
Giang Hàn Du không nhận thấy linh khí nào trong y, vẫn không thể dùng linh lực, sư tôn rốt cuộc bị sao vậy, tai cũng biến mất rồi.
Giang Hàn Du căng thẳng, chóp mũi là mùi hương thanh lãnh thuần khiết, có chút giống hương sen, nhưng lạnh hơn, hắn biết mùi này, mùi của tuyết liên.

Da thịt người ở trên khá lạnh, giống như khối bạch ngọc tinh tế được điêu khắc cẩn thận.
Hắn nhận ra gì đó, hình như hắn có phản ứng rồi...
Giang Hàn Du cả người cứng đờ hết sức căng thẳng không biết làm gì cả, hắn vậy mà lại có phản ứng với sư tôn của hắn.

Đã vậy còn là nam, hắn không phản cảm với việc long dương chi phích, cũng biết Tiêu tông sư và Quý tông sư là đạo lữ kèm quan hệ sư đồ, nhưng áp dụng lên sư tôn và hắn thì hắn không nghĩ tới.
Sư tôn là trắng trên trời, là tuyết đầu mùa, không thể chạm, không thể nhúng chàm.
Giang Hàn Du ngồi niệm Thanh Tâm Chú, niệm một hồi gần bình tĩnh thì cảm thấy đối phương cọ nhẹ đầu vào cổ hắn, còn khẽ ưm một tiếng rất nhỏ vì không thoải mái.

Giang Hàn Du lý trí đứt lập tức, mặt đỏ bừng, hô hấp có hơi gấp, hắn siết chặt tay lại, bình tĩnh, bình tĩnh.
Sư tôn là thầy, là trưởng bối của hắn, hắn không thể!
Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại, y cũng nhận ra cơ thể thay đổi, Tiêu Dư Quân ánh mắt lạnh băng, Giang Hàn Du sắc mặt có chút kém.
Thẩm Nguyệt Hy sờ tóc đầu, y rũ mi, mất tai rồi.

Y ngáp 1 cái, lười biếng nhìn qua, Tiêu Dư Quân nói "Yêu tộc giấu quả nhiên sâu".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Giang Hàn Du nói "Không phải yêu tộc, chỉ là nhiễm phải yêu khí".
Thẩm Nguyệt Hy lười biếng, y miết nhẹ tay mình, thanh âm lành lạnh "Có chút thất lễ với bệ hạ, tại hạ Thẩm Minh Huyền, là một tán tu, còn khế ước đất thì ở đây, gia gia của ta là Thẩm Dư Thần, cũng muốn đưa lại nó cho bệ hạ".
Thẩm Nguyệt Hy lấy ra khế ước đất cho Tiêu Dư Quân, Tiêu Dư Quân trầm mặc nhìn y.

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi, sau 1 chút mới nói "Đồ tới, vậy ta cũng xin được mạn phép rời đi".
Tiêu Dư Quân kéo tay y lại, tay cậu siết chặt cổ tay y "Đừng gạt ta, ngươi tên Thẩm Dư Thần, chiếc nhẫn trên tay ngươi sẽ không đổi".
Giang Hàn Du: "..." Sư tôn, người giả cũng nên cất nhẫn đi.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh vô cùng "Là gia gia truyền lại, hắn không thể tu luyện nên truyền tới đời phụ thân ta, sau đó tới lượt ta, bởi vì tu vi của ta thấp hơn, không có căn cốt như đại ca nên mới nhận lấy".
Tiêu Dư Quân trầm mặc nhìn y, cảm thấy có lý, nhưng cũng không buông tay "Mùi hương của ngươi sẽ không nói dối".
Thẩm tiên quân: "..." Ngươi là chó à? Đánh hơi giỏi thế..


Bình luận

Truyện đang đọc