NHÀ HỌ CÓ MA

Tối hôm sau, Hà Anh lén tới nhà họ Lê.

Ba Xuyến đã chờ ở nơi hẹn từ sớm, nhìn thấy Hà Anh đứng ngoài hàng rào thì rối rắm hỏi:

– Cô muốn vào trong này không? Tôi sẽ giúp cô!

Hà Anh lắc đầu, nói:

– Nhà họ Lê là địa bàn của con tiểu quỷ kia, vào trong rất dễ bị nó phát giác.

– Vậy làm sao bây giờ?

– Cô hãy thu mình vào cái chuông này! Tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn!

Ba Xuyến nhìn thấy trên cái chuông có khắc những tiếng Phạn thì theo bản năng sợ hãi. Hà Anh liền trấn an:

– Phật Tổ từ bi phổ độ chúng sinh! Ma quỷ cũng là một chúng sinh cần độ! Nó sẽ không làm hại cô, còn giúp cô tạm thời thoát được sự trói buộc của bùa chú kia!

Ba Xuyến nghe vậy thì bình tĩnh hơn, len lén nhìn kỹ cái chuông kia, sau khi xác định không có nguy hiểm gì mới chịu nghe lời Hà Anh bay vào cái chuông đó. Cái chuông không dây chợt ngân lên một tiếng.

Hà Anh không chần chừ, liền nhanh chân chạy đi.

Đến bãi đất trống cách nhà họ Lê mấy trăm mét, Hà Anh liền chạy vào trong, trên một tảng đá dựng đứng bằng phẳng, có một chữ Vạn được vẽ sẵn, lắc chuông một cái, linh hồn của Ba Xuyến trong đó liền bị đẩy ra, đứng trước mặt Hà Anh.

– Đây… đây là đâu?

– Ba Xuyến, nghe cho kỹ những gì tôi nói! Bùa chú kia sẽ nhanh chóng phát hiện cô biến mất, nó sẽ vận dụng sức mạnh để kéo cô trở về!

– Vậy tôi sẽ bị giam lại nữa sao?

– Bình tĩnh đi! Ba Xuyến, nên biết trói buộc cô thật sự chính là thân xác của cô! Thứ bùa chú kia thông qua thân xác cô mới bắt giữ linh hồn cô được!

– Vậy tôi phải làm sao bây giờ?

– Rất đơn giản! Chỉ cần cô chịu từ bỏ thân xác kia, thứ bùa chú đó cũng không thể ảnh hưởng tới linh hồn của cô nữa!

Con người khi còn sống chấp nhất thân thể của mình, khi chết, lại chấp vào cái xác khô lạnh. Xác nằm đâu, linh hồn sẽ quanh quẫn nơi đó, không tách không rời. Vì lẽ đó, khi thể xác bị tổn hại, linh hồn cũng cảm thấy đau đớn không chịu được. Trói buộc thân xác một người, cũng là gián tiếp giam cầm linh hồn kẻ đó!

– Làm… cách nào được chứ?

– Bùa chú kia sẽ thông qua thể xác của cô mà phát ra sự triệu gọi, buộc cô phải trở về. Chỉ cần cô có thể cắt đứt mối liên hệ với thể xác đó, không cố chấp xem trọng nó nữa, cô sẽ thoát được sự trói buộc của nó!

– Nhưng… nhưng đó là thân thể của tôi mà!

– Ba Xuyến, cô đã chết rồi! Các xác đó là một thứ không hồn! Không thể sống lại được!

– Nhưng mà… nhưng mà…

– Vậy cô muốn hiện tại cắt đứt ràng buộc để tìm sự thật, để sau này đòi được thân xác của mình hay muốn bị giam cầm bên nó mãi mãi?

Vừa dứt lời, thì cơ thể Ba Xuyến như có một sợi dây vô hình quấn lấy, nó muốn kéo Ba Xuyến trở về. Ba Xuyến hốt hoảng la inh ỏi:

– A… cứu tôi! Cứu tôi…

Hà Anh liền ngồi xếp bằng dưới đất, rút dây chuỗi Phật của mình ra rồi chắp hai tay trước ngực, răng đe lần cuối:

– Ba Xuyến, tự cô phải cắt đứt nó, tôi chỉ có thể giúp cô kéo dài thời gian thôi. Cơ hội chỉ có một lần!

Hà Anh bắt đầu tụng chú, chữ Vạn sau lưng bắt đầu sáng lên, làm sợ dây đang trói Ba Xuyến trở nên trì trệ. Ba Xuyến cũng cố hết sức cục cựa muốn thoát ra nhưng không thể trốn được.

Những tiếng gào thét, hăm dọa xuất hiện trong đầu Ba Xuyến, lẫn với âm thanh tụng chú và cả những lời cảnh báo trước đó của Hà Anh làm Ba Xuyến càng thêm lú lẫn, không biết phải nghe theo ai.

“Trở về! Trở về…”

“Cắt bỏ dây trói…”

“Trở về! Không được đi!”

“Hãy chấm dứt ý niệm đó! Nó không có thật…”

“Cắt nó đi…”

Ba Xuyến gào thét, quằn quại đau đớn trên đất. Nhân cơ hội đó, phía đầu dây bên kia đã thu lại, kéo lê Ba Xuyến một đoạn trên đất. Hà Anh thấy vậy thì nghiến răng, chẳng lẽ lại thất bại? Đúng là không thể tin tưởng con ma nhu nhược đó! Nhưng việc đã đến lúc này, Hà Anh chỉ còn cách cố sức một lần mà thôi. Trong lòng thầm cầu xin hạt Xá Lợi trong tay sẽ giúp đỡ mình, miệng đọc chú càng nhanh hơn.

Ba Xuyến bị kéo lê trên đất, nhức nhối không ngừng. Mắt thấy càng lúc càng bị kéo về hố sâu, Ba Xuyến tuyệt vọng. Cô đã bị nhốt trong căn hầm tối tăm đó suốt mấy mươi năm, khó khăn lắm mới ra ngoài được, còn chưa tự do được bao lâu mà.

Không muốn! Không muốn lại trở về!

Ba Xuyến gồng mình lên chống trọi, khiến sợi dây bị căng chặt. Bên đầu dây không chịu thua, dùng sức nhiều thêm khiến Ba Xuyến lại bị kéo ngược thêm một đoạn. Ba Xuyến nghiến chặt răng, gào lớn:

– Không muốn! Tôi không muốn bị giam cầm nữa!!!

Ba Xuyến bị mất ký ức, từ lúc tỉnh lại chỉ có bóng tối, dù biết thân xác mình bên cạnh cũng không thể nhìn thấy nên trong trí nhớ của Ba Xuyến, nó chỉ là một mảng đen! Vừa là trở ngại cũng là may mắn! Bởi vì không có quá nhiều ấn tượng, không có ký ức ràng buộc, so với người khác, Ba Xuyến không phải dạng khăng khăng bám lấy không thể buông tay!

Sựt

Một vết nứt nhỏ đã xuất hiện trên sợi dây!

Nguy cơ đến bất ngờ khiến đầu dây bên kia điên cuồng dồn sức lôi kéo Ba Xuyến hơn. Nhưng đáng tiếc, Ba Xuyến còn có Hà Anh giúp đỡ, bùa chú kia càng tỏ ra tàn ác thì sức mạnh của Kinh tụng càng hiện lên rõ ràng.

Phựt một tiếng, rốt cuộc dây trói cũng đã đứt đoạn!

Sợi dây lơ lửng trong không trung, nó biết không thể bắt Ba Xuyến lại được nữa nên chần chừ một lúc rồi cũng rút lui.

Hà Anh thở hỗn hển vì mất quá nhiều sức, nhìn Ba Xuyến đang nằm vật trên đất thì lo lắng không ngừng, cố lết tới gần.

– Ba Xuyến, cô có sao không?

– Tỉnh lại đi…

Cuối cùng, Ba Xuyến cũng mở mắt ra, mờ mịt nhìn Hà Anh mà hỏi:

– Nó… nó tha tôi rồi hả?

Hà Anh cau mày. Ba Xuyến hấp tấp nắm lấy tay Hà Anh nói:

– Tôi được tự do! Tôi được tự do rồi phải không…

Đáng chết! Thế mà vẫn không lấy lại được phần hồn phách bị mất!

Ba Xuyến vẫn là con ma ngu ngốc như cũ!



Ba Xuyến không thể lấy lại hồn phách đồng nghĩa với việc ký ức của cô ta vẫn không trở lại. Khiến ý định muốn thông qua Ba Xuyến để biết thêm chuyện quá khứ của Hà Anh bị phá sản. Đã thế, cô ta còn không biết chính xác nơi thân xác mình bị giam cầm!

Ngoại trừ giúp hồn ma Ba Xuyến được tự do ra, không thu được bất cứ manh mối nào. Muốn tiếp tục điều tra phải tìm cách khác.

Hà Anh vốn nghĩ trận đánh này rất đơn giản. Bùa chú trói buộc Ba Xuyến trải qua mấy mươi năm, sớm đã mất đi sức mạnh ban đầu, nhờ vậy linh hồn của Ba Xuyến mới thoát khỏi nơi giam cầm. Còn người làm ra bùa chú kia? Theo tính toán nếu không phải đã sớm chết thì ít nhất phải xấp xỉ tuổi của bà Yến, phải hơn tám, chín mươi tuổi, Hà Anh không tin kẻ đó còn sức để mà đi, đừng nói là đánh nhau. Thế mà, kết cuộc trận chiến lại gian nan hơn Hà Anh nghĩ, dù đã nhờ vào sức mạnh của hạt Xá Lợi, nhưng thiếu chút nữa cô đã thua cuộc!

Đó là may mắn khi Tiểu Quỷ không nhúng tay vào! Ba Xuyến dù sao cũng làm ma ở nhà họ Lê trước khi nó xuất hiện. Với con ma vừa ngu ngốc, vừa vô hại như vậy, Tiểu Quỷ không có hứng thú quan tâm. Đến nỗi khi nhận ra dao động khi Ba Xuyến và bùa chú dưới hầm kia đánh nhau, nó cũng bàng quan, khoanh tay đứng nhìn. Nếu không… chưa biết kết quả ra thế nào!

Không những vậy, Hà Anh còn có cảm giác con Tiểu Quỷ kia không nói việc của cô với bà Yến! Nếu bà Yến mà biết cô là kẻ còn sống sót năm xưa, làm sao bà ta có thể để yên như vậy. Cô không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Tiểu Quỷ! Nghĩ tới đó, Hà Anh không khỏi tự trách mình quá khẩn trương, bị thù hận che mờ mắt!

Cái lợi duy nhất qua lần hành động bồng bột này là khiến cho cái đầu nóng hổi của Hà Anh nguội bớt. Cô phải giữ bình tĩnh mới có thể nghĩ cách đối phó với kẻ thù của mình! Bà Yến chưa từng là người dễ đối phó! Nếu đơn giản thì bà ta đã chẳng sống yên lành cho tới giờ! Cô phải hành động cẩn thận hơn!

Hà Anh mãi nghĩ kế hoạch sắp tới mà chính cô đã vô tình không phát giác ra một chuyện: viên ngọc chứa hạt Xá Lợi của cô đã xuất hiện một vết rạn nứt!

Bình luận

Truyện đang đọc