NHÀ TÙ NÓNG BỎNG: TỔNG GIÁM ĐỐC THA CHO TÔI ĐI

Mục Anh Lan đi thang máy xuống, nắm tay đặt trên ngực, cô mơ tưởng bước vào cửa nhà tôi à. Nhớ ngày ấy, một mình tôi cô độc trong phòng, nổi thống khổ ấy, ai bù đắp!

Đing------

Mục Anh Lan vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người. Đúng, chính là Lâm Mộng Tuyết. Mục Lan Anh nhíu mày nhìn Lâm Mộng Tuyết, nhưng vẻ mặt cô ta mang ý cười, nhìn sao cũng thấy cô ta đang cố ý.

Mục Lan Anh khinh thường nhìn Lâm MộngTuyết, "Sao cô lại ở đây?"

Lâm Mộng Tuyết nhìn Mục Anh Lan, mỉm cười. "Bác gái, đã lâu không gặp, bác vẫn xinh đẹp như ngày nào,con đến đây là để chờ người."

Mục Anh Lan liếc mắt một cái, bước ra. "Chờ tôi? Chờ tôi làm gì? Cô đừng tơ tưởng tới việc bước vào Phàm gia."

Lâm Mộng Tuyết vẫn cười tươi như cũ, đuổi theo Mục Anh Lan mở miệng: " Bác gái, con biết người vì cái con bé An Tuyết Thần kia nên mới đến."

Mục Anh Lan dừng bước, xoay người lại nhìn Lâm Mộng Tuyết, xem xét cô. "Cho nên? Cô biết tôi tới đây có mục đích gì?"

Lâm Mộng Tuyết gật gật, mở miệng: "Cô ta không có khả năng bước vào cửa Phàm gia, con đã cho người đi điều tra, cô ta là gon gái của người phụ nữ đó, bác gái rất hận cô ta phải không, nếu con nói con có cách khiến cho cô ta chủ động rời khỏi Phàm Ngự hơn nữa sẽ biến mất khỏi thành phố này thì bác gái có muốn hợp tác không?"

Mục Anh Lan nhìn Lâm Mộng Tuyết, "Lên xe nói."

"Vâng!" Khóe miệng Lâm Mộng Tuyết hiện lên nụ cười nham hiểm. An Tuyết Thần, đời này cô đừng có mà ảo tưởng. Hahaha. Hưởng thụ hạnh phúc cuối cùng trong đời đi.

Mục Anh Lan nhìn Lâm Mộng Tuyết. "Cô có cách gì?"

Lâm Mộng Tuyết nhìn Mục Anh Lan, mở miệng nói: "Bác gái, người hãy nghe con nói một chút, chúng ta làm giả báo cáo xét nghiệm DNA, làm cho bọn họ trở thành anh em, nếu vậy, con khẳng định cô ta sẽ rời khỏi Phàm Ngự."

"Rời khỏi con ta, nhưng nếu vậy cô ta sẽ ở lại Phàm gia. Cái này là biện pháp gì?" Mục Anh Lan nhăn mặt, nói.

"Bác gái, người nghĩ xem, nếu cô ta biết bọn họ là anh em, cô ta chắc chắn sẽ không tiếp nhận được, sẽ không có khả năng ở lại Phàm gia, cô ta trốn còn không kịp nữa là, ai có thể hằng ngày đối mặt với người mình yêu lại chính là anh trai mình cơ chứ!" Lâm Mộng Tuyết nhìn vẻ mặt Mục Anh Lan dịu đi, tiếp tục nói.

Mục Anh Lan nhìn Lâm Mộng Tuyết, gật gật. "Không sai, không sai. Vậy cô chắc chắn rằng cô ta sẽ đi?"

"Bác gái, con cam đoan, con từng tiếp xúc với An Tuyết Thần, cô ta là loại người thanh cao, nhất định sẽ không chấp nhận được sự thật như vậy."

"Cô giúp tôi? Cô có mục đích gì?" Mục Anh Lan cảnh giác nhìn Lâm Mộng Tuyết, nói.

Lâm Mộng Tuyết chỉ cười. "Con biết, con không thể bước vào Phàm gia. Con giúp người chỉ vì ân oán cá nhân thôi. Bác gái, người cứ yên tâm."

Mục Anh Lan nhìn Lâm Mộng Tuyết, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô. "Tuyết nhi à, nếu chuyện này thành công, bác sẽ không bạc đãi con."

Lâm Mộng Tuyết cười trả lời, nhưng là nụ cười độc địa. "Cảm ơn bác!". Hai người cứ như vậy đạt được mục đích.

-----------------

Vài ngày sau, An Tuyết Thần nhận được một bức thư nặc danh. "Nếu muốn biết cô có quan hệ gì với Phàm Ngự, đến bệnh viện XX, cô sẽ có đáp án, tới hay không tùy cô."

An Tuyết Thần cầm di động ngồi trong văn phòng đến ngẩn người, hoàn toàn không chú ý đến Phàm Ngự đang tiến lại gần.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần đang ngẩn người, mở miệng: "Tuyết Thần, em sao vậy, sao lại ngơ ra thế?"

An Tuyết Thần hoảng sợ: "À, không có gì. Tiểu Ngự, em có việc, em đi một lát." Nói xong liền cầm túi xách rời khỏi.

Phàm Ngự nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng thấy trống trải, dự cảm chẳng lành, không lẽ mình suy nghĩ quá nhiều?

An Tuyết Thần đứng trong thang máy. Tiểu Ngự, em đi tìm đáp án, sẽ trở lại nhanh thôi, anh hãy chờ em.

----------------------------

An Tuyết Thần đi vào bệnh viện liền thấy Mục Anh Lan đang ngồi ở đằng xa. Cô hít một hơi thật sâu, đi qua. "Bác gái."

Mục Anh Lan nhớ kỹ những gì Lâm Mộng Tuyết nói, giả vờ gạt nước mắt.

"Con đã đến rồi à. Con tự xem đi." Mục Anh Lan nói một cách bất lực.

An Tuyết Thần nhìn bà một cái, ngoan ngoãn mở hồ sơ ra, An Tuyết Thần trợn tròn mắt, thời gian như ngừng trôi, cô cảm thấy như nghẹt thở.

Đôi tay run rẩy không ngừng. Kết quả này ghi chín mươi chín phần trăm họ là anh em.

"Không thể nào, không thể. Mẹ tôi nói chúng tôi căn bản không có quan hệ gì, cho nên không thể nào." An Tuyết Thần lui vài bước. Tuy miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần suy sụp, lấy trong túi xách một xấp ảnh. "Nếu cô không tin thì cô tự mình xem đi."

An Tuyết Thần vươn cánh tay run run ra cầm lấy, xem từng tấm từng tấm. Là mẹ cùng Phàm Kình Thiên. Ầm-------- giờ phút này, An Tuyết Thần chết lặng, cô sụp đổ. Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mục Anh Lan nhìn gương mặt đẫm lệ của An Tuyết Thần, cũng nức nở nói: "Bọn họ lừa con, con chính là cốt nhục của Phàm gia, trời ơi----- đây là nghiệp chướng gì a---, sao lại yêu anh trai mình chứ? ** a, thật là đại nghịch bất đạo a--, huhu" Nói xong Mục Anh Lan khóc té trên mặt đất. lén lén liếc nhìn An Tuyết Thần.

Giờ phút này cô như mất hết hồn vía, bị câu nói 'cô là cốt nhục Phàm gia, loạn luân' kia làm suy sụp hoàn toàn. Cô không thể chịu nổi. Cô ném thứ gì đó trong tay xuống, chân bước dồn dập ra khỏi nệnh viện.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần đi xa rồi mới ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý. Lúc này, Lâm Mộng Tuyết đi ra. Vừa rồi xem vở kịch kia thấy vẻ mặt tuyệt vọng của An Tuyết Thần.

"Bác gái, chúng ta chỉ cần chờ nghe tin nữa thôi?" Lâm Mộng Tuyết nhìn cửa, khóe miệng hiện lên nụ cười vô cùng tàn độc, cô đang bị sự đố kị trong lòng che mắt.

"Cháu có chắc không? Có chắc con bé đó sẽ rời đi không?" Mục Anh Lan vẫn lo lắng hỏi.

Lâm Mộng Tuyết nhìn bà ta. "Bác gái, lúc nãy người diễn rất đạt, con cam đoan cô ta sẽ rời đi."

Hai người đối mặt nhau, cười cười, tuy đã rời khỏi bệnh viện, nhưng Lâm Mộng Tuyết quay đầu, liếc nhìn một cái.

An Tuyết Thần, đời này, cô hãy sống trong ân hận cùng đau khổ đi. Hahaha.

Trên đường, An Tuyết Thần chậm chạp bước đi, cô đau khổ, vì sao? Ông trời vì sao đùa cợt với cô như vậy? Vì sao? Vì sao thời gian có được hạnh phúc lại luôn ngắn ngủi như vậy? Vì sao?

"A-------- rốt cuộc là tại sao a. Aaaaaa---------" An Tuyết Thần hét lên thảm thương.

"Huhu, tại sao? Chúng ta sao có thể là anh em cơ chứ? Làm sao em có thể đối mặt với anh đây, anh trai? Thật buồn cười!" An Tuyết Thần vô lực ngồi bên bồn hoa ven đường, khuôn mặt sớm đẫm lệ, không gì có thể so sánh được sự chua xót trong cô lúc này.

An Tuyết Thần bất lực, khóc, nghẹn ngào, lẩm bẩm: "Tại sao? Ông trời tại sao ông lại giễu cợt tôi như vậy, cả đời tôi, tất cả đều bị hủy hoại, bị hủy hoại, hu hu, các người ức hiếp tôi, vui lắm sao? Vui lắm sao?

Ầm ầm----------

Thời tiết đang ấm áp, trời trong xanh bỗng nhiên nổi cơn cuồng phong. Dường như trời cao đang thanh minh cho chính mình.

Trời mưa, thật sự là kỳ lạ, đột nhiên trời mưa như trút nước. An Tuyết Thần để mặc cho mưa táp vào người, khóe miệng nở nụ cười trào phúng. Trời thấy mình còn chưa đủ thảm cho nên đổ mưa, khiến mình càng thêm tiều tụy sao? Vết thương trong lòng chồng chất, bề ngoài tuy không bị thương tổn gì, nhưng vết thương trong lòng lại vô cùng lớn, dần chết lặng.

Phàm Ngự ngồi trong văn phòng, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết rõ ràng đang rất đẹp, sao lại đột nhiên nổi cơn cuồng phong? Anh dần dần cảm thấy bất an, giống như thứ quan trọng nhất trong lòng đang từ từ mất đi, anh cầm lấy điện thoại, gọi cho An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần nhìn dãy số trên màn hình điện thoại."Tiểu Ngự, lần này, chúng ta thật sự nên chia tay, em không thể đối mặt với anh, tha thứ cho em vì không thể giữ lời. Hy vọng, lần này em rời đi, anh sẽ hận em, sẽ quên em. Ngự, em yêu anh." An Tuyết Thần tắt máy, sau đó ném vào bồn hoa. Cô biết anh sẽ tìm mình, di động có hệ thống định vị vì thế cô ném nó đi, một mình rời khỏi.

Phàm Ngự nghe tiếng đầu dây bên kia tắt máy truyền đến, nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn, cuối cùng anh gọi cho Mị Ảnh.

"Mị Ảnh, giúp tôi định vị vị trí của Tuyết Thần." Vừa cúp máy, Mục Anh Lan đẩy cửa bước vào.

"Không cần, cô ta đi rồi." Mục Anh Lan ngồi trên ghế sofa nói.

Phàm Ngự nhíu mày, nhìn bà. "Mẹ nói gì?"

Mục Anh Lan nhìn con trai, nói: "Cô ta cầm một trăm ngàn rồi rời đi."

Trái tim Phàm Ngự như bị xé rách, đau đớn. Cuối cùng, đôi mắt báo dần chuyển sang đỏ, xem xét Mục Anh Lan vẻ ngoài san trọng. Nhìn con trai lúc này giống như mười năm trước.

"Mẹ uy hiếp cô ấy?" Giờ phút này, con quỷ trong anh dường như trỗi dậy, hơi thở này một lần nữa cuộn đến. Đôi mắt báo dữ nhìn chằm chằm vào Mục Anh Lan.

Mục Anh Lan bị ánh mắt của con dọa, nhưng mình là mẹ nó mà, sợ cái gì! "Không phải, mẹ cho cô ta tiền, cô ta liền đồng ý rời đi. Lúc đó cô ta nói lần trước không thể liều mình chạy trốn, hiện tại có tiền, sao lại không?"

Phàm Ngự nhìn bà chằm chằm, sau đó đẩy cửa rời đi. Anh lái xe như điên trên đường lớn đi tìm An Tuyết Thần.

Vài năm sau, anh vẫn cố chấp tìm cô, nhưng trở nên máu lạnh hơn trước, các đối thủ trên thương trường chống lại anh cũng không có đường thoát.

Khách sạn Hoàng Đế----------------

Lạc Trạch nhìn sự biến đổi của người anh em này, trong lòng cũng rất cảm thông, Phàm Ngự ôm một đám phụ nữ trong lòng, hơn nữa đều dùng miệng phục vụ cậu ta. Phàm Ngự chưa từng có thái độ như vậy. Từ sau khi cô rời đi, cậu ta liền trở lại là Phàm Ngự trước đây. Thay phụ nữ như thay áo, bài báo nào cũng có tin tức về cậu ta, ngày một mới mẻ hơn.

"Ngự, chuyện năm đó, cậu không điều tra gì thêm à?" Lạc Trạch tốt bụng nhắc nhở.

Phàm Ngự du nhiên (tự nhiên) mở mắt, ánh mắt dần tĩnh lặng, lạnh hơn, làm cho người ta không dám lại gần.

"Cút." Một tiếng gầm nhẹ, phụ nữ đang ** bên cạnh đều đi ra. Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, ánh mắt không chút cảm xúc.

"Điều tra? Điều tra cái gì? Việc cô ấy đi là thật, là thật!" Phàm Ngự uống rượu, thanh âm lạnh như băng phát ra.

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, chỉ thở dài một hơi, cảm thấy mình cần phải làm chút gì đó.

---------------------------

Mỗ thị-----------

An Tuyết Thần ngồi trong phòng giáo viên, nhìn trên màn hình là người đàn ông kia, lúc nào cũng có tin mới nhất về anh, việc kinh doanh thành công, thậm chí là chuyện tình cảm cá nhân, mỗi ngày đổi một cô. An Tuyết Thần tắt TV, nước mắt trào ra. Đã năm năm trôi qua, lại thêm năm năm, anh vẫn không thay đổi, càng trở nên xuất sắc. Còn mình? Đã trở thành một người mẹ.

"Mama" Âm thanh non nớt truyền đến.

An Tuyết Thần lau nước mắt, ôm lấy cậu bé, cưng nựng. "Sao vậy tiểu bảo bối?"

"Mama, mama sao vậy, sao mắt mama đỏ vậy?" Bàn tay nhỏ bé của cậu che mắt An Tuyết Thần, đau lòng.

An Tuyết Thần vui mừng khi nhìn thấy con trai mình rất giống, từ hình dáng cho đến bộ dạng đang suy tư. Không phải nói hai người có cùng huyết thống khi có con thì đứa con sẽ bị tật sao? Nhưng con của mình rất thông minh nha.

"Mama không sao, Niệm Ngự, sao con lại đến đây?" An Tuyết Thần hôn môi cậu bé tên An Niệm Ngự này.

"Không có gì, chỉ là nhớ mama, cho nên dì dẫn con tới. Mama, lát nữa mama tan làm, chúng ta cùng nhau về đi." An Niệm Ngự làm nũng. Cậu chỉ làm nũng với mama, còn đối với những người khác rất tàn khốc, thật sự là giống nhau.

"Ừm, được, giờ mama tan làm." An Tuyết Thần hiện đang dạy tại một trường Piano. Nói xong, hai mẹ con liền rời đi. Trên đường về nhà, An Tuyết Thần nhìn diện mạo cậu bé nhỏ nhắn bên cạnh, trong lòng thỏa mãn, thật tốt khi có con, bảo bối của mẹ.

"A, mama, nhanh một chút, con đói quá!" Tiểu Ngự bĩu môi, không vui nói.

An Tuyết Thần nhếch miệng cười. "Được rồi, đến rồi."

----------------------------------

Lạc Trạch ngồi trong văn phòng, nhìn tài liệu cấp dưới đưa, nhíu mày. "Cậu chắc rằng cái này không sai?"

"Lạc thiếu, tôi chắc chắn, An Tuyết Thần luôn dạy ở thành phố X, thu nhập cũng ổn, nhưng lại có một đứa con bốn tuổi tên là An Niệm Ngự."

Lạc Trạch nghe tên này, khóe miệng nở nụ cười. "An Niệm Ngự, ha ha. Có ý nghĩa. Cậu đi trước đi, tiếp tục điều tra giúp tôi năm đó cô ấy rời đi đã xảy ra chuyện gì. Một chút vết tích cũng không bỏ qua."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui."

Lạc Trạch nhìn hình mẹ con An Tuyết Thần, nhìn thằng nhóc này, khóe miệng càng cong lên. "Tiểu tử này, quá giống."

Ngày hôm sau------------

"Ngự, thành phố X có một loạt hoạt động cần chúng ta tham gia. Ngày mai cùng đi đi." Lạc Trạch ngồi trên sofa nhìn Phàm Ngự hời hợt, nói.

"Được" Phàm Ngự lãnh đạm trả lời, năm năm nay anh chưa hề trở về Phàm gia, cũng không gặp lại cái người được gọi là mẹ kia, thỉnh thoảng có nhìn thấy Phàm Kình Thiên.

Lạc Trạch uống rượu, khóe miệng hơi xếch lên, chờ xem kịch vui đi.

---------------------

"Tuyết Thần, đêm nay có một buổi diễn, liền nghĩ đến con, nơi này không có ai thích hợp ngoài con cả." Ánh mắt Viện trưởng thoái thác bắt đầu nói. Nhà hát này đã có một trăm năm lịch sử. An Tuyết Thần rất thích phong thái nơi này, tràn ngập không khí xưa.

"Con? Được không? Buổi biểu diễn này rất quan trọng nha, kỷ niệm tròn một trăm năm. Con sợ con không thể đảm đương nổi." An Tuyết Thần trì hoãn nói.

Viện trưởng cười hiền từ. "Con làm được, ha ha." Nói xong liền bước đi.

An Tuyết Thần thật hết cách với vị trưởng bối này. Hơn chín mươi tuổi rồi mà vẫn rất khỏe mạnh. An Tuyết Thần bất đắc dĩ cười, viện trưởng rất cố chấp, không thể nào lay chuyển được.

"Cô giáo, nghe nói cô sẽ mở màn buổi diễn đêm nay đúng không?" Vài học trò nhao nhao lên vây quanh An Tuyết Thần.

"Ừ, đúng vậy, đêm nay cô sẽ cố gắng hết sức!"

"Dạ, điều đó đương nhiên a." Đám học trò cười nói. Kỳ thật, cuộc sống của cô ở trong này rất đầy đủ, mỗi ngày đều có nhiều niềm vui.

---------

Phàm Ngự ngồi trong phòng rượu, đều là các vị chủ tịch lớn tuổi, chỉ có Phàm Ngự và Lạc Trạch là hai tổng giám đốc trẻ tuổi, có thể thấy được địa vị của họ rất cao.

"Phàm tổng, Lạc tổng, hiếm khi hai vị đến đây, đêm nay tôi đưa hai người đi xem một buổi biểu diễn. Nơi này có một trăm năm tuổi, tuyệt đối là cơ hội tốt nếu thu mua nhà hát này. Một người đàn ông nói.

Lạc Trạch uống ngụm rượu. "Tốt, tôi đã sớm nghe nói. Nhà hát này có một trăm năm tuổi. Cũng muốn mở mang tầm mắt."

Bình luận

Truyện đang đọc