Hai người ngủ một đêm trong khách sạn, kết quả của việc Thiên Sứ đại chiến Ác Ma là Ác Ma toàn thắng.
Sáng sớm, Tiểu Niệm Ngự một mình ngồi ở trên bàn ăn, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, nhìn chỗ ngồi trước mặt trống trơn, trong lòng thực bực bội a~, đêm không thèm về nhà, còn vứt bỏ cậu. Cậu phải làm cho mẹ khôi phục trí nhớ, bằng không sau này cậu sẽ không có ngày nào vui vẻ quá.
Tiểu Niệm Ngự tính toán trong lòng. Nhìn một bàn toàn món ngon, oán giận mà nhồi nhét thức ăn vào miệng. Cũng trong lúc đó tại khách sạn.
An Tuyết Thần vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, tối anh không kiêng dè gì mà nuốt cô vào bụng, quá mệt mỏi, nên cô không muốn tỉnh, ngủ thật say. Ngược lại, Phàm Ngự tinh thần rất tốt, sớm đã dậy, ngồi ở trên ban công, nhìn an tuyết thần đang ngon giấc,anh nhếch khóe miệng. An Tuyết Thần giống như một con mèo tinh không, yên tĩnh ngủ. Đôi mi cong, thỉnh thoảng còn khẽ run, đôi môi hơi mở ra, để lộ ra hàm răng trắng đều tuyệt đẹp.
Phàm Ngự chỉ lẳng lặng nhìn An Tuyết Thần, sau đó chuyển hướng nhìn, nhanh chóng xoay người gõ gõ trên bàn, hình như là đang làm việc. Anh không đến công ty, cho nên thông qua máy tính để hoàn thành công việc của ngày hôm nay. Năng lực làm việc của anh cực kỳ tốt nên hoàn thoành hết công việc rất sớm.
----------
Tiểu Niệm Ngự cho rằng, kể cho mẹ nghe chuyện cũ thì mẹ sẽ có thể nhớ lại ít nhiều. Nghĩ đến đây, cậu cũng rất hưng phấn, cũng rất mong đợi. Đôi mắt đen láy chớp chớp. Tất cả đều là hy vọng.
Khách sạn. An Tuyết Thần ngủ một giấc tới chiều, cảm giác thân thể rất mệt mỏi. Cô duỗi thẳng tay, ưỡn ngực, sau đó mở mắt, thấy có ai đó giống như Thiên sứ đang đứng ở ban công, một thân trang phục thoải mái màu trắng , tai phải đeo một chiếc bông tai kim cương chói mắt, đôi mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hoàn mỹ đang nhếch lên, lộ ra đường nét gò má hoàn mỹ không tỳ vết. Ánh mặt trời nổi lên, giống như Thiên sứ giáng trần.
"Thiên sứ? Phải anh không?" An Tuyết Thần nghiêng người nhìn Phàm Ngự nói, thanh âm có chút khàn khàn cùng nhã mị (tao nhã, xinh đẹp).
Nghe thấy tiếng cô, ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn phím Enter rồi gập máy tính lại, quay đầu nhìn con mèo vừa tỉnh ngủ.
Phàm Ngự nhếch miệng, dịu dàng nhìn cô: "Tỉnh rồi à, có đói bụng không?" Anh chập rãi đứng lên, đi tới bên mép giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống, nhưng không phải là loại cảm giác áp bách. Cô nhìn anh, cười một tiếng rồi dang hai tay ra, ý tứ rất rõ ràng.
Khóe miệng Phàm Ngự hơi cong lên, sau đó ngồi lên mép giường, dang tay ra, cả người An Tuyết Thần liền được đặt trê đùi anh. Đầu nhỏ lui ra sau, cần cổ tuyết trắng lộ ra, còn có vài vết hôn của anh, giống như mấy đóa hoa mai trên nền giấy trắng, xinh đẹp động lòng người. Cảnh đẹp này, kiếp này cũng chỉ có Phàm Ngự anh mới có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô.
Động tác nhỏ vô ý của cô lại nhẹ nhàng làm cho con ác ma chôn sâu trong vẻ thiên thần kia trỗi dậy. Cổ họng anh chuyển động lên xuống, đôi mắt đen híp lại, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng hé mở, nhanh chóng chôn sâu trong cần cổ mê người kia. Đầu lưỡi liếm liếm trên cần cổ trước ngực cô, chọc cho cô cười: "Ha ha, ai da, đừng làm vậy, nhột quá đi."
Nhưng bây giờ anh cũng không thể dừng lại được nữa, có trời mới biết cô mê người như vậy, khiến anh lún sâu vào trong rồi. Cô gái đáng yêu này của mình tựa như một cây hoa anh túc đỏ (thuốc phiện), một khi dính vào thì sẽ trở thành nghiện, một khi chạm vào sẽ chảy máu nhưng cũng vẫn rất vui.
Thanh âm Phàm Ngự trở nên khàn khàn, một tay cố định đầu cô, bàn tay xuyên qua làn tóc mượt, đôi mắt đen khóa chặt khuôn mặt bụ bẫm của cô: "Bảo bối, là em chủ động câu dẫn anh."
An Tuyết Thần trợn mắt nhìn anh, chớp mắt một cái, sau đó quyến rũ cười một tiếng, giơ ngón tay chỏ ra, lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh: "Anh nói, anh là thiên sứ, vậy ác ma đâu?"
Ánh mắt anh nguy hiểm nhíu lại, nhìn cô gái ngồi vắt ngang trong lòng mình lớn gan khiêu khích, xem ra tối qua hạ thân của mình còn lưu tình. Anh tà tứ nhếch miệng, tạo thành độ cong mê người, sau đó giữ chặt eo cô. Khuôn mặt cô trở nên biến sắc, từ trắng chuyển sang đỏ, nhìn anh nói: "Xem ra, em không nên ở trên người một con báo, không cần phải vậy." Nói xong cô chạm vào cự long phía dưới đang muốn ngóc đầu dậy. Mới động một cái, liền nghe thấy tiếng Phàm Ngự rên lên. Vừa nghe, anh liền ẩn nhẫn mở miệng: "Đừng nhúc nhích."
An Tuyết Thần cảm giác nơi cứng rắn kia đang chỉa vào nơi tư mật của mình càng lúc càng lớn, cũng hít một hơi, sau đó nhìn anh. Anh nhìn khóe miệng cô nhếch lên một cách tà mị, ý cười càng thêm sâu.
"Bảo bối, em như vậy chẳng lẽ không biết em càng ngày càng cười nguy hiểm đến trắng trợn sao?!"
"Cái gì mà nguy hiểm, em sao?" Cô nhìn anh, khóe miệng cười cũng không kiêng dè gì, ngây ngốc hỏi.
"Chính là vẻ mặt này. Bảo bối, bây giờ em không thể xuống được nữa, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Vì thế, cái bia ngắm còn lại phải để em làm thôi."
Lúc nói cũng chính là lúc anh động thân mà vào, tiến vào thân thể của cô, hai linh hồn hợp làm một, đắm chìm đến chết.
Hai người lại trải qua một cuộc chiến hăng say, buổi tối mới rời khỏi khách sạn trở về biệt thư. Tiểu Niệm Ngự cũng chuẩn bị xong hết mou5 việc rồi.
Cô ngồi trong xe, mệt mỏi dựa người vào ghế, tiếng cũng nhỏ như muỗi.
"Thật sự nghi ngờ anh là gì, tới đâu cũng muốn như vậy, cũng không sợ mất sức."
Mắt phải Phàm Ngự nháy một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn cô gái nhỏ đang cằn nhằn, dáng vẻ cô rất mệt mỏi, nhưng mình cũng không còn cách nào khác, chỉ cần chạm vào cô, mình cũng không khống chế được ý nghĩ muốn cô, yêu cô.
"Bảo bối, xin lỗi, khổ cho em rồi, em chính là thuốc phiện mà một khi dính vào sẽ không dứt ra được." Anh vươn tay vuốt ve gương mặt cô. Cô chu miệng, nghiêng đầu, không để cho anh chạm vào má của mình. Anh chỉ cưng chiều cười một tiếng xượt qua làn tóc mềm mại như tơ của cô.
Hai người trở về biệt thự, ngay cả sức xuống xe An Tuyết Thần cũng không còn, nhất định không xuống. Phàm Ngự mở cửa xe, sau đó thân mật ôm lấy cô, đi về phía biệt thự.
Vào biệt thư, tiểu Niệm Ngự thấy hai người về, vội vã đưa cuốn tiểu thuyết đã được sao chép cho mẹ, nhưng vừa tới gần, Phàm Ngự liền bế cậu lên đưa qua cho vú Trương nói: "Mẹ con đang mệt muốn chết, chuẩn bị nghỉ ngơi, con, không cho con quấy rầy." Nói xong cũng ôm An Tuyết Thần đi lên lầu.
Tiểu Niệm Ngự chui ra khỏi lòng vú Trương, căm tức nhìn Phàm Ngự lên lầu, tức đến giậm chân, sớm muộn gì cũng chỉnh đốn lại ba, không chỉnh lại ba, con thề con cũng không mang họ Phàm. Hừ. Nghĩ thế cậu liền chạy về phòng minh, ngày mai nhất định tìm cơ hội đưa cho mẹ.
Anh đặt cô lên giường, vì cô mà cởi quần áo cho cô, cởi giày cho cô. Đời này chỉ có An Tuyết Thần là đặc biệt, chưa bao giờ anh chăm sóc ai như vậy.
An Tuyết Thần thay đồ ngủ xong rồi tìm một tư thế ngủ thoải mái, hao phí thể lực quá nhiều, nếu không ngủ bì thì mình sẽ không chịu nổi mất. Phàm Ngự nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, sau đó anh cũng cởi đồ mình ra, nhấc chăn lên rồi chui vào, sau đó kéo eo của cô qua. Cô tựa vào lồng ngực của anh, tìm một vị trí ngủ thoải mái. Xem ra, cô bây giờ rất lệ thuộc vào anh, ngay cả ngủ mà anh cũng bá đạo đoạt lấy cô, từ tư thế ngủ của hai người là có thể thấy được.
Hai người cứ ôm nhau như vậy ngủ qua một đêm, ngủ rất ngon. An Tuyết Thần duỗi thẳng lưng, trừng mắt nhìn Phàm Ngự còn đang ngủ, chọt chọt anh, giọng khàn khàn nói: "Nhanh đi làm, hôm nay em không đi, em còn muốn ngủ chút nữa." Nói xong cũng nhắm mắt lại, đổi tư thế ngủ.
Phàm Ngự dùng sức kéo cô dán chặt vào người mình, gió thổi cũng không lọt. "Anh cũng không cần đi, chỉ muốn ôm em như vật thôi."
"Trời ơi, nhanh đi đi." Mắt An TUyết Thần cũng không mở ra, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ.
"Không đi." Sao nghe giống như là anh đang làm nũng vậy, hình như là giận rồi.
"Vậy giờ làm thế nào anh mới chịu đi?" An Tuyết Thần nặng nề mở mắt nhìn Phàm Ngự nói, anh chính là yêu nghiệt.
"Trừ phi, anh có lợi ích gì đó." Phàm Ngự vốn là muốn hôn cô luôn, nhưng là nghe câu hỏi của cô lập tức khiến cho tinh thần Phàm Ngự dâng lên.
"Đi đi, chỉ cần anh chăm chỉ làm xong việc ở công ty, chúng ta liền chuẩn bị kết hôn." An Tuyết Thần lại nhắm mắt nói, lần này đôi mắt thâm thúy của anh chợt mở ra, sau đó hai tay lay lay bả vai cô, hỏi: "Em mới vừa nói gì?"
An Tuyết Thần bất đắc dĩ, anh như vậy mà lại vội vàng xác nhận lại lần nữa, cô nói: "Em nói, anh giải quyết xong việc công ty, em liền kết hôn với anh."
Phàm Ngự ngồi dậy, sau đó có chút kích động nhìn cô nói: "Đây... đây là do em nói, chỉ cần anh giải quyết tốt việc công ty, em phải gả cho anh."
An Tuyết Thần chậm chạp lật người, sau đó lười biếng nói: "Ừ, ừ, là em nói, em gả cho anh."
Phàm Ngự cúi người lần nữa, lại định bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng, sau đó hôn lên trán cô nói: "Vì hôn lễ cuả chúng ta, anh nhất định sẽ xử lý sớm. Anh đi làm, em nghỉ nghơi cho khỏe đi." Nói xong cọ cọ vào trán cô liền cầm quần áo đi vào phòng tắm.
An Tuyết Thần ngã đầu ngủ tiếp, Phàm Ngự rời khỏi biệt thự, nhanh chóng đi đến công ty. An Tuyết Thần ngủ thẳng một giấc tới chiều, nhưng củng không phải tự nhiên tỉnh mà là bị cậu bé đứng bên mép giường làm cho tỉnh.
"Mẹ, mẹ, mẹ dậy mau lên, trời cũng tối rồi, sao mẹ vẫn còn ngủ." Tiểu Niệm Ngự lôi chăn ra khỏi người cô.
An Tuyết Thần trở mình sau đó nói nhỏ : " Trời ơi , bảo bối , để cho mẹ ngủ một lát , mẹ mệt chết đi được . Ngoan nha ." Nói xong cũng không có ý định thức dậy .
Tiểu Niệm Ngự là loại không đạt được mục đích là không buông tha, ôm sách sau đó đi tới mép giường, liền bắt đầu nghĩ cách không để cho cô ngủ nữa.
" Mẹ , con đã có một cuốn sách rất hay ,bảo đảm mẹ sẽ thích ." Tiểu Niệm Ngự chết cũng không buông , hôm nay nhất định phải làm cho mẹ đọc hết cuốn sách này .
An Tuyết Thần thật sự là không chịu nổi , trốn trong chăn . Tiểu Niệm Ngự bực bội giậm chân , chớp mắt một cái ,sau đó chạy vào phòng tắm, nhúng ướt một cái khăn, trở về phòng ngủ, vén chăn lên, đặt lên bụng cô. Lần này, cô hoàn toàn tỉnh hẳn, cảm giác quá kinh khủng. {Thân ái, mọi người cũng có thể thử một chút a.}
"A" An Tuyết Thần vội lấy cái thứ trên bụng mình ra, sau đó mở mắt nhìn tiểu Niệm Ngự đang tươi cười, ô cũng bất đắc dĩ a. Theo như lý thuyết là sẽ tỉnh hẳn, nhưng cậu sợ cô vẫn còn buồn ngủ nên cầm khăn lông lau lau mặt cô, ngược lại cô rất thích.
"Bảo bối, gọi mẹ dậy có chuyện gì?" Lúc này, An Tuyết Thần đã hết sức tỉnh táo, nhìn tiểu Niệm Ngự chất vấn.
Tiểu Niệm Ngự nhếch miệng cười một tiếng: "Không có chuyện gì lớn, cảm thấy quyển sách này rất hay, muốn cho mẹ xem một chút, để xem sau khi xem xong mẹ có cảm tưởng gì không." Vừa nói vừa đặt quyển sách lên tay cô.
Cô cúi đầu nhìn, tác giả tên: "Vô? Tên thật lạ. Bảo bối, con vì cái này mà gọi mẹ dậy?"
"Không phải, con gọi mẹ dậy ă cơm, mẹ không ăn sẽ đói." Cậu tìm một lý do rất tốt. Gương mặt tỏ vẻ quan tâm, nhưng cũng không phải giả vờ, thật sự lo lắng việc cả ngày nay cô chưa ăn cơm, cũng có thể đói bụng. Không nhắc thì thôi, mà nhắc tới thì cô liền cảm thấy đói bụng, tiếng ọt ọt--- phát ra. Cô ôm bụng, sau đó cười một tiếng: "Đói bụng quá, ta xuống lầu ăn cơm đi."
Tiểu Niệm Ngự gật đầu một cái, hai người đi xuống lầu, đương nhiên là vú Trương cũng đã chuẩn bị bữa tối xong rồi. Thấy cô đi xuống, bà nói một cách yêu thương: "Tuyết Thần, dậy rồi à, ta mới chuẩn bị bữa tối cho con, ăn đi, ngủ dậy muộn như vậy."
An Tuyết Thần tinh nghịch lè lưỡi một cái, sau đó dắt tiểu Niệm Ngự ngồi vào bàn ăn, húp một chén canh nóng hổi, rau a, nước miếng cũng muốn chảy xuống.
"Con bắt đầu ăn đây, đói chết rồi." Vừa nói vừa cầm đũa gắp thức ăn. Tiểu Niệm Ngự nhìn cô giống như một đứa bé. Không được rồi, mình nhất định phải cố gắng, phải tìm lại được người mẹ chững chạc, khí chất của mình, nhất là muốn mẹ yêu mình nhất.
"Mẹ, ăn từ từ thôi, không ai giành với mẹ đâu." Tiểu Niệm Ngự trở thành một ông cụ non, cầm khăn ăn lau khóe miệng cho cô. Vú Trương ở một bên nhìn, trong lòng cũng thấy ấm áp, rốt cục cái biệt thự vắng lạnh này cũng có không khi gia đình. Bà không khỏi gật đầu. Xem ra hạnh phúc cũng rất đơn giản, chỉ cần nhìn nó một cách đơn giản là được.
Sau khi kết thúc bữa ăn, tiểu Niệm Ngự lôi kéo An Tuyết Thần chạy bộ, sau đó đi đến phòng mình, rồi đặt quyển sách vào tay cô, nhìn cô nói: "Mẹ, quyển sách này rất hay, nhất định mẹ phải chăm chú đọc nó." Đôi mắt cậu đầy hy vọng nhìn cô.
An Tuyết Thần thấy đôi mắt đầy mong đợi của cô, cũng không nhẫn tâm, sau đó gật đầu: "Ừ, mẽ nhất định sẽ xem thật kỹ."
"Vậy bây giờ nằm trên giường con đọc đi, con lên mạng." Cậu chạy đến chỗ máy tính, nhón chân ngồi lên ghế. Cô liếc mắt nhìn cậu, sau đó nhìn tên bìa quyển sách: > Cô lật trang thứ nhất xem, lúc lật trang thứ hai, vẻ mặt cô rất chuyên tâm, nhìn rất nghiêm túc. Tiểu Niệm Ngự lén nhìn một cái, sau đó che miệng cười trộm.
Tiểu Niệm Ngự chơi máy tính thì nghe thấy tiếng nức nở phía sau, vừa quay đầu đã nhìn thấy An Tuyết Thần vừa đọc sách vừa khóc. Tiểu Niệm Ngự thấy thế vội vàng chạy tới, khẩn trương nhìn cô nói: "Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại khóc?"
An Tuyết Thần ôm tiểu Niệm Ngự, oa oa một tiếng, nức nở: "Số nữ chính thật khổ, mẹ xem cũng muốn khóc, không nhịn được, nước mắt không nghe lời mà tuôn trào, trong lòng buồn buồn, giống như là mẹ là nhân vật chính vậy, là mẹ đọc say mê quá sao?"
Tiểu Niệm Ngự nghe xong liền thở phào nhẹ nhỏm, sau đó đẩy An Tuyết Thần đang khóc như mèo ra, hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy những việc này rất quen thuộc đúng không, cảm giác như những mẹ đã từng trải qua những chuyện đó, cảm giác như mình là nữ chính?"
Cô gật đầu một cái, nói: "Câu chuyện rất là bi thương, nữ chính rất đang thương, còn nam chính là một ác ma đáng sợ."
"Vậy, nếu con nói câu chuyện này là câu chuyện có thật thì mẹ có tin không?" Cậu nhìn cô, hỏi.
An Tuyết Thần trợn mắt, nhìn tiểu Niệm Ngự, hỏi: "Chuyện có thật? Trời ạ, vậy thì thật là khủng khiếp, cái đó... thật tội nghiệp."
"Mẹ, mẹ chỉ mới xem có một nửa, mẹ xem tiếp đi, xem thử có chỗ nào khiến cho mẹ kích động không." Tiểu Niệm Ngự có ý bảo cô xem tiếp. Cô gật đầu rồi tiếp tục xe. Tiểu Niệm Ngự ở bên cạnh nhìn cô, nhìn được một lát rồi nhắm mắt lại, cái này gọi là một phút mặc niệm.
Qua một giờ, An Tuyết Thần lại khóc, tiểu Niệm Ngự lập tức ngồi bật dậy: "Có phải mẹ nhớ được điều gì rồi không?"
An Tuyết Thần lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói, đôi mắt đỏ hồng, nhìn là biết cô đã khóc rất lâu. Mẹ không biết, xem đến đây, trong lòng rất khó chịu nên bật khóc."
Cậu thở dài, ít ra thì cũng có phản ứng. Lúc đầu, nghe vú Trương kể, cậu còn tưởng là bọn họ đang viết tiểu thuyết nữa chứ, không ngờ là có thật, thật là ép người quá đáng.
Tiểu Niệm Ngự quay đầu, sau đó kéo An Tuyết Thần ra ngoài. Cô bị cậu kéo đi: "Tiểu Niệm Ngự, con dẫn mẹ đi đâu vậy?"
"Đi đến một nơi." Vừa nói vừa kéo cô đến căn phòng ngày trước của cô. Hai người đứng trước cửa phòng, đưa mắt nhìn nhau. An Tuyết Thần mở miệng: "Con... con dẫn mẹ tới đây à? Trong phòng có gì?"
"Mẹ vào rồi thì biết, vào trong sẽ có thê nhớ lại được." Tiểu Niệm Ngự vừa nói vừa xoay tay nắm cửa, nhưng cũng không mở ra, cậu để tự mình cô mở cửa ra.
An Tuyết Thần đẩy cửa ra, nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, trong lòng có chút rung động. Cô đi vào phòng, nhìn xung quanh, tất cả đều rất quen mắt, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, cảm giác rất quen thuộc.
"Mẹ cảm thấy, tất cả mọi thứ ở đây rất quen thuộc." Cô lẩm bẩm. Tiểu Niệm Ngự vừa nhe thấy thế, liền kéo tay cô. nói: "Mẹ, mẹ hãy ráng nghĩ thêm chút nữa đi, vậy mẹ nhớ con không? Mẹ hãy nghĩ đến quyển sách mẹ vừa xem, rồi nhìn lại căn phòng này đi."
An Tuyết Thần cẩn thận nhớ lại, rất khớp với nhưng gì trong sách viết, những mảnh ký ức rải rác về hai người, hình như có cô, cô thống khổ ôm đầu: "Đau đầu quá, a." Cô ôm đầu ngồi trên giường.
Tiểu Niệm Ngự thấy vậy liền sốt ruột, vỗ lưng cô nói: "Mẹ, mẹ cẩn thận nhớ lại một chút, nhớ lại một chút."
Trong đầu cô đều là hình ảnh của cô và Phàm Ngự, đầu cô như muốn vỡ tung, sau đó nhìn tiểu Niệm Ngự, nhẹ giọng nói: "Bảo bối."
Tiểu Niệm Ngự rơm rớm nước mắt, sau đó ôm cô nói: "Mẹ!"
--------------------------
Phàm Ngự đang cắm cúi trong phòng làm việc, bên ngoài truyền tai nhau: Tổng giám đốc bị sao vậy, sao lại yêu cầu nhiều như vậy, làm cho hết sao? Hôm nay làm gấp mấy lần ngày thừơng, thật dọa người, họ đều cho là Phàm Ngự bị cái gì kích thích, chắc chắn là bị kích thích, bị An Tuyết Thần cổ vũ khích lệ.
Lạc Trạch đẩy cửa ra nhìn văn kiện chất thành núi trên bàn làm việc của Phàm Ngự, cười ra tiếng: "Phụt, ha ha, mình nói nè Ngự, cậu thật đúng là liều cái mạng già của cậu thât, đừng có chôn mình vào mồ, ha ha." Lạc Trạch quở trách một trận.
Phàm Ngự hơi ngẩng đầu, ném cho Lạc Trạch một cái nhìn sắc bén, Lạc Trạch nhún vai, au đó ngồi lên ghế salon, nhìn Phàm Ngự, lo lắng hỏi: "Cậu bị sao vậy? Sao đột nhiên chăm chỉ vậy?""
Phàm Ngự liếc Lạc Trạch một cái, sau đó ném tài liệu qua một bên, cầm tách cafe lên uống, thanh âm trầm thấp: "Muốn kết hôn, nên cũng phải chuẩn bị một chút."
Lạc Trạch đang uống cafe cũng phun hết cả ra ngoài ''Phụt---''
Phàm Ngự nhìn biểu tình của anh, khóe môi nhếch lên, sau đó nói: ''Đúng vậy, con trai mình cũng 4 tuổi rồi, không giống như người nào đó.''
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự một cái, sau đó nói: ''Mình cũng không muốn kết hôn, một khi kết hôn thì mọi thứ cũng chấm dứt. Mình là không muốn kết hôn, nếu kết hôn thì sẽ rất phiền phức."
''Đúng vậy, có điều, tìm một người con gái mình yêu nhất, mà cô ấy cũng yêu mình là điều không dễ dàng gì. Trên đời đâu có cái gì gọi là tình yêu thuần khiết. Không phải họ chú trọng vẻ đẹp trai, tiền và quyền của cậu sao?!" Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch nói.
Ngược lại, bộ dạng của Lạc Trạch chẳng sao cả. Phàm Ngự mím môi, nheo mắt, cuối cùng mở miệng nói. ''Buông tha cho cô ấy đi, nếu là chị em tốt với vợ mình, mình cũng muốn tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt. Dù sao cô ấy cũng giúp đỡ Tuyết Thần 5 năm, lại còn bị chiếm đoạt 5 năm, 5 năm, Trạch, chẳng lẽ cậu chơi chưa chán sao, đây là cậu vượt quá giới hạn, không phải cậu một tuần đổi một cô sao?!"
Quả nhiên dáng vẻ bất cần đời của Lạc Trạch biến mất, nhìn Phàm Ngự: "Ngự, cậu lo cho tốt chuyện của mình đi, lo cho cô vợ mới cưới của cậu đi, mình biết mình đang làm gì."
Phàm Ngự trừng mắt, nói: ''Đừng hành hạ cô ấy quá, vợ mình định để cô ấy làm phù dâu đấy.''
Nói xong hai người đàn ông đều đăm chiêu, trầm mặc chuyện của mình. Lạc Trạch nheo mắt, chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón út. Anh đang nghĩ, mình sẽ buông tha cho cô gái kia sao? Nhưng mình còn chưa chơi chán đâu. Anh quyến luyến thân thể cô. Trước khi anh chán, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô nằm dưới người kẻ khác mà hầu hạ. Vừa nghĩ đến việc cô hầu hạ dưới thân kẻ khác, anh liền muốn giết cô, nhưng anh cũng không biết loại cảm giác này từ đâu mà có.
Phàm Ngự chỉ nhìn Lạc Trạch, nhìn một cái liền biết anh đang nghĩ gì, Phàm Ngự lắc đầu, người anh em này tỉnh ngộ còn chậm hơn cả mình, chỉ mong rằng cậu ấy sẽ hiểu ra sớm.
Một ngày bận rộn cũng trôi qua, nhìn đồng hồ đã 8 giờ, Phàm Ngự dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà, vừa nghĩ đến cô vợ xinh đẹp ở nhà kia, mệt nhọc trong người cũng không còn.
Biệt thư. An Tuyết Thần ôm tiểu Niệm Ngự, không biết hai người đang rầm rì cái gì mà nhìn nhau cười gian, nụ cười thật là gian a.
"Mẹ, mẹ thật là tàn nhẫn nha, có điều con nhất định ủng hộ mẹ.""
""Ừ, được, chúng ta phải tiếp tục diễn trò."
''Dạ, cố lên, cố lên.''
{Ặc, sao có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra ta, Phàm Ngự, cậu hãy cẩn thận đấy.}
Phàm Ngự vừa vào biệt thực đã thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trên bàn ăn, hình như đang đợi mình. Anh thỏa mãn cười một tiếng, cởi áo khoác đưa cho người làm rồi đi tới chỗ của An Tuyết Thần, ôm eo cô, tựa đầu vào cổ cô, hít từng hơi từng hơi. Một ngày không nghe thấy hơi thở cô, anh sẽ nhớ vô cùng."
"Bảo bối, anh rất nhớ em, rất nhớ mùi hương của em.'' Anh vùi vào bả vai cô, không chịu ra.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, sau đó nói: ''Đừng lộn xộn, mau ăn cơm.'' Cô thúc giục.
Phàm Ngự cuối cùng cũng dùng đầu lưỡi xẹt qua vai cô, liếm hết mùi trên cổ cô mới chịu chui ra, dáng vẻ lưu luyến. Mặt cô dàng đỏ hơn, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây mình bị mất trí nhớ, mau chóng bị anh ăn sạch, hơn nữa còn cố gắng phối hợp với anh nữa chứ.
Phàm Ngự hôn môi cô một cái, sau đó ngồi canh cô, nhìn một bàn toàn món ngon cũng thấy hơi đói. Thời gian gia đình hòa thuận vui vẻ như vậy, tương lai còn dài. Nghĩ tới đây, lòng anh ngập tràn hạnh phúc.
An Tuyết Thần gắp một đống đồ ăn ngon cho anh, "Nào, ăn cái này đi, món này cũng ngon, món này cũng không tồi, hôm nay anh cũng bận bịu quá rồi, làm xong việc rồi sao?""
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần bận bịu gắp thức ăn cho mình, khóe miệng càng nhếch cao hơn: ''Sốt ruốt muốn gả cho anh như vậy à?"
Cô vừa định nổi giận, tiểu Niệm Ngự liền ho khan "Khụ khụ, cái này hơi cay.''
''Đúng vậy, chính là muốn gả cho anh sớm một chút, người đàn ông tốt như anh, em sợ bị anh vứt bỏ, tốt hơn hết là nhanh chóng quấn lấy anh.'' An Tuyết Thần dùng giọng điệu như khi còn mất trí nhớ nói.
"Tốt lắm, ngày mai chúng ta kết hôn, anh sẽ làm cho nó trở thành một sự kiện lớn nhất, tự anh sẽ lo liệu hết.'' Phàm Ngự thâm tình nhìn cô, nói.
An Tuyết Thần cũng không đỡ được câu nói của anh, vẫn chỉ cười rất vui vẻ: "Ừm, được, ngày mai chúng ta đi xem áo cưới.'' Nói xong liền gắp một miếng thịt kho cho vào miệng, trước kia mình như vậy sao? Đâu còn hình tượng thục nữ nữa a, bực mình.
Kết thúc bữa cơm, An Tuyết Thần trở về phòng, Phàm Ngự cũng tắm xong đi ra từ phòng tắm, tại sao mình lại hồi hộp như vậy? Hai người cũng làm nhiều lần như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến.
"À, phù dâu của em, không được, em phải gọi điện cho cô ấy.'' Vừa nói vừa tới mép giường cầm lấy điện thoại, sau đó nghĩ, số điện thoại mình cũng không biết a, sau đó xoay đầu nhìn Phàm Ngự đang chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nói: "Cái đó, bạn của anh có biết số điện thoại của Lệ Lệ không?"
Phàm Ngự gật đầu một cái, sau đó tới mép giường, lấy điện thoại di động của mình ra, "Trạch, để cho cô gái của cậu nghe máy.''
Phàm Ngự đưa máy cho An Tuyết Thần, cô nhận lấy điện thoại, "Alo, Lệ Lệ à? Mình sắp kết hôn, khi đó cậu phải làm phù dâu của mình đấy, ngày mai tới biệt thự theo mình đi thử áo cưới.''
''Sao? Không được à?'' Cô không vui, chu miệng bất mãn hỏi. Sau đó, cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự hơi chau mày, cầm điện thoọa, ''Đưa máy cho Lạc Trạch."
''Ngự?!''
''Ngày mai để cô ấy tới biệt thự của mình, mình cũng đi cùng họ.''
''Được.'' Sau đó Lạc Trạch liền cúp máy, hình như anh có vẻ rất bất mãn.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đang u buồn nói: "Ngày mai bạn của em sẽ đến, đừng lo. Vậy bây giờ có nên làm chút chuyện có nghĩa hơn không?'' Câu cuối cùng rất mị hoặc.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, cũng biết là mình không thoát được, vậy thì liều mạng đi. ''Chuyện gì là chuyện gì, anh không mệt sao?''
Phàm Ngự nâng cằm cô lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt đã đỏ lên vì ngượng, đôi môi dán chặt vào đôi môi anh của cô, "Em không biết sao? Vậy xem ra đêm nay anh phải dạy dỗ em thật tốt mới được." Anh không nói gì thêm mà hôn ngay lên đôi môi anh đào của cô.
An Tuyết Thần vừa nghe tới dạy dỗ, vội vàng sửa lời: "Em biết, tối nay em không muốn mình mệt quá, ngày mai còn có việc đấy." Cô liếc mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía bên kia, nói với âm thanh cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ dùng micro mới có thể nghe thấy. Lúc này, Phàm Ngự mới phát hiện ra mắt cô hơi đỏ, anh nhíu mày, hỏi: "Em khóc?"
"Hả? Ừ." Định phủ nhận, nhưng làm vậy sẽ khiến cho anh nghi ngờ.
"Tại sao khóc?"
"Không có gì mà, chỉ là hôm nay vú Trương cho em một quyển sách, em đọc xong rất cảm động, tiểu Niệm Ngự cũng đang đọc, anh có muốn đọc không? Rất hay, nghe nói là đó là một câu chuyện có thật." Cô biết chắc anh sẽ không đọc cho nên mới dám nói như vậy.
Anh nhìn ánh mắt của cô, sau cùng cũng áp sát tai cô, nói: "Sau này đừng xem những thứ vô bổ đó nữa."
Cô gật đầu một cái, xem cô là cây cảnh sao, vô bổ sao?
Anh vuốt ve gương mặt cô, sau đó thâm trầm nói: "Bảo bối, em mong đợi trở thành vợ anh sao?"
"Dĩ nhiên, mặc dù anh là một phần tử khủng bố, nhưng xét thấy gia tài của anh, chắc chắn là mong đợi rồi." Nhớ tới cái đêm ở khách sạn, cô như muốn đào một cái lỗ để chui xuống, mặt càng đỏ hơn.
Anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm: "Xem ra, em nhắm tới tiền của anh. Nếu vậy, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh." Vừa nói xong liền cắm vào tai cô, liếm láp.
Thanh âm cực kỳ mập mờ, "Khiến em yêu anh trong lúc anh ở trong cơ thể em đạt được khoái cảm."
Mặt cô đỏ lên ngay lập tức, cô cắm môi, nghĩ thầm: "Phàm Ngự, tha hồ mà hưởng thụ đi, hay đợi đấy, tôi nhất định sẽ cho anh một hôn lễ khó quên. Vì ngày đó, tôi, nhịn."
An Tuyết Thần cắn răng một cái, sau đó chủ động hôn lên cổ Phàm Ngự. Phàm Ngự hoàn toàn cứng đờ, cảm nhận đầu lưỡi ướt át của cô đùa giỡn trên cổ mình.
Anh hít một hơi, nhắm chặt mắt, trên trán rịn đầy mồ hôi. Anh ôm eo cô, sau đó nâng mặt cô lên, giọng khàn khàn: "Cô bé, em đang quyến rũ anh?"
Cô quyến rũ, cười một tiếng: "Vậy em có thành công không?"
Cổ họng Phàm Ngự cháy khô, nhanh chóng áp lên đôi môi căng mọng của cô. Cô rất quyết rũ, nhất là lúc nói chuyện với cô, thật muốn bỏ cô vào miệng rồi từ từ thưởng thức.
Thật sự mềm mại, thơm ngon. Vừa hôn liền không muốn dứt ra. Phàm Ngự nhắm chặt mắt, hôn cô, tỏ vẻ hưởng thụ. An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
{Đã bị chặn}
{Tác giả: Một trận chiến kịch liệt tôi qua, viết như vậy là vì biên tập viên đã để ý tới tôi, nhưng mà hôm nay là Đại kết cục, chỉ mong hôm nay hắn "thủ hạ lưu tình", giả vờ như không nhìn thấy chỗ này, tất cả mọi người đều mắng tôi kìa.}
Sáng sớm, hai người nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Lệ Lệ. An Tuyết Thần định chạy như bay xuống, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt hung hăng của Lạc Trạch, cô liền quay đầu nhìn Phàm Ngự, nhíu mày, ý là: Sao anh ta cũng đi theo?
Phàm Ngự liếc mắt nhìn Lạc Trạch, sau đó khóe miệng hơi cong lên, ôm vai An Tuyết Thần đi xuống: "Lạc thiếu rảnh rỗi nên theo vợ tôi đi thử áo cưới sao?" Giọng nói đều là quở trách. An Tuyết Thần chớp mắt nhìn Phàm Ngự, ý là khen anh nói hay lắm. Phàm Ngự cũng chớp hai mắt. Lạc Trạch nhìn hai người họ, cũng không quan tâm tới lời chế giễu của Phàm Ngự.
"Phụ nữ của mình, mình nhất định phải ở bên cạnh." Lạc Trạch lớn giọng tuyên bố Giang Lệ Lệ là người phụ nữ của Lạc Trạch anh. An Tuyết Thần bĩu môi, sau đó đến chỗ Lệ Lệ.
"Lệ Lệ, lát nữa cậu phải chọn giúp mình một bộ váy đẹp nhất đấy." Cô cầm tay Lệ Lệ, nhân cơ hôi đó đưa cho Lệ Lệ một tờ giấy. Giang Lệ Lệ sửng sốt, nhìn đôi mắt mở to của An Tuyết Thần. Cô liền lén cất tờ giấy vào túi của mình.
"Ừ , mình nhất định sẽ giúp cậu chọn một bộ váy đẹp nhất." Giang Lệ Lệ cười cười trả lời.
Hai người nhìn nhau cười. Sau đó, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, nói: "Đi thôi, còn chưa muốn đi sao, trời nóng quá." Nói xong cô cũng lau mồ hôi.
"Đi thôi."
Tiệm áo cưới------------ {Đương nhiên cũng là của Phàm Ngự rồi.}
An Tuyết Thần được nhà thiết kế gọi vào trong, hai người đàn ông kia thì ngồi trên ghế salon xem báo, uống cafe. Giang Lệ Lệ nhìn xung quanh, sau đó hỏi một nhân viên.
"Thật ngại quá, xin hỏi toilet ở đâu vậy?"
"À, đi thẳng, quẹo trái là đến."
"À, cảm ơ cô." Lệ Lệ liền đi về phía toilet, Lạc Trạch vẫn để mắt tới cô, ánh mắt đều là tình cảm phức tạp.
Cho đến khi cô biến mất ở khúc cua, vào phòng vệ sinh, Phàm Ngự liếc mắt một cái, sau đó nói: "Vẫn không thể bỏ được thì dứ khoát cưới về đi."
Lạc Trạch vuốt trán, sau đó làm ra vẻ mặt phóng túng: "Cưới cô ấy? Vợ của mình tuyệt đối không phải là người phụ nữ mà mình dùng để chơi đùa."
Giang Lệ Lệ đi ra, vừa đúng lúc nghe thấy những lời này của Lạc Trạch, đau lòng. Phàm Ngự ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt bi thương của cô, "Phải không? Mình rất mong được xem thử vợ cậu sẽ như thế nào đấy!"
"Đương nhiên là xứng với mình rồi." Lạc Trạch vuốt tóc trên trán, nhìn thấy Giang Lệ Lệ đang đứng ở đằng kia. Anh sửng sốt, không ngờ cô ấy trở ra nhanh như vậy. Thật ra thì Giang Lệ Lệ chỉ liếc nhìn tờ giấy một chút, trên đó viết trí nhớ của cô đã phục hồi.
Giang Lệ Lệ không nhìn Lạc Trạch mà đi tời, đột nhiên điện thoại kêu lên, "Alo, ừ, ừ, được, ừ."
Nói xong cô liền cúp máy. Lạc Trạch nhìn cô, nghĩ: "Số của cô ấy chỉ có mình biết, vừa rồi là ai gọi?"
"Ai vậy?" Lạc Trạch có chút sốt ruột, hỏi.
Cô thật sự tức giận, sau đóxoay người nhìn anh, cười một cái, một nụ cười quyến rũ: "Là ai thì liên quan gì đến anh chứ? Miễn là không phải đàn ông, không phải anh là chủ sao?! Thân là tình nhân tôi có thể làm gì được, vì thế người gọ tới là một cô gái. Có cần hỏi người đàn ông bên cạnh anh không?" Cô cũng không màng đến sắc mặt anh đang tối sầm, khó coi biết bao nhiêu mà đi thẳng lên lầu.
Phàm Ngự cố nén cười, nhẹ giọng nói: "Đối với phụ nữ, cậu có chút nhạy cảm."
Lạc Trạch liếc anh một cái, đôi mắt khép hờ. Người phụ nữ này, gần đây cô có chút hỗn láo thì phải. Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch, nói: "Trạch, mình nhắc nhở cậu lần cuối, đừng phá hủy tất cả."
Lạc Trạch đang giận, làm gì còn thời gian nghe anh nói: "Nín, chuẩn bị nhìn vợ sắp cưới cậu kìa." Đây là thẹn quá hóa giận a.
Phàm Ngự cũng chỉ cười cười, tiếp tục xem tạp chí.
Phòng thử đồ trên lầu----------------
Giang Lệ Lệ vào phòng thử đồ, vừa nhìn thấy cô đi vào, An Tuyết Thần nhìn nhà thiết kế đang giúp mình chỉnh lại áo cưới: "Không được, tôi thấy bộ này không hợp, bộ váy tôi vừa thấy lúc nãy, phiền cô lấy giúp tôi."
"Vâng, được, Phàm phu nhân."
Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, không ngừng gật đầu nói: "Tuyết Thần, cậu thật là đẹp."
Cô nhìn Lệ Lệ, sau đó khẩn trương nói: "Lệ Lệ, mình nhờ cậu một việc. Vào ngày mình lết hôn, cậu đưa cho mình một bộ váy cưới khác."
Giang Lệ Lệ nghi vấn hỏi cô: "Cậu muốn làm gì?"
An Tuyết Thần cười gian một tiếng, nói nhỏ bên tai Lệ Lệ, không biết là đang thì thầm điều gì.
Vì cả hai nhà đều ngại, cho nên ngày đó cũng không để cho ba mẹ An Tuyết Thần đến dự, sau này sẽ đến thăm họ sau.
Giang Lệ Lệ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, sau đó mở miệng: "Cậu có chắc Phàm Ngự sẽ không ăn thị cậu chứ?"
An Tuyết Thần gật đầu, "Cho nên đến lúc đó mới cần sự giúp đỡ của cậu."
"Được, kịch hay như vậy, mình cũng không muốn bỏ qua." Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần nói.
An Tuyết Thần gật đầu, nói: "Chúng ta ra ngoài trước đã, nếu không họ sẽ nghi ngờ."
Hai người gật đầu, chuẩn bị xuống lầu. An Tuyết Thần đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn nhà thiết kế, nói: "Phiền cô giúp tôi chọn một bộ lễ phục phù dâu hợp với cô ấy."
Hai người cùng đi xuống lầu, khiến cho hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sáng mắt.
An Tuyết Thần giống như mây thổi giữa trời xanh, treo trên trời nhưng lại khắc trong biển. Treo ở bên người nhưng lại khắc ở đáy lòng, nhẹ nhàng như hạt cát bị gió cuốn đi. Lộ vẻ thanh nhã, ôn nhu như vậy; giọng nói trong suốt cùng khuôn mặt tươi cười; thật xinh đẹp.Ngoài việc khiến cho người ta động lòng sâu sắc, cô còn xinh đẹp khiến cho người ta khao khát, khiến cho người ta không thể hít thở
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, đôi mắt nhanh chóng trợn to lên, nhìn cô gái xinh đẹp gấp bội trước mặt mình, nhìn cô bước từng bước về phía mình, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy hạnh phúc.
Còn Giang Lệ Lệ thì đỏ mặt, nhất định mình phải tỏ vẻ vui mừng cho cô ấy. Bộ dạ phục màu hồng, khí chất thanh nhã cao quý, biểu tượn cho cô gái thuần khiết không tì vết, càng thêm đẹp rạng ngời.
Cô như ngôi sao lấp lánh giữa tời đêm, như nụ hoa hé nở, như một viên ngọc quý, sáng chói, thanh nhã, cao quý. Nhìn bộ lễ phục trên Lệ Lệ, cô đẹp một cách hoàn mỹ, Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ trước mắt, dường như thoáng một giây anh cảm thấy tim mình như ngừng đập. Bây giờ anh mới biết, mình có một chút yêu thích cô gái này, chỉ thích một chút xíu.
Giang Lệ Lệ thấy Phàm Ngự nhìn chằm chằm An Tuyết Thần, đột nhiên nhớ tới lời An Tuyết Thần nói lúc nãy, nhất thời không nhịn được mà bật cười, nụ cười này thật sự chạm vào tim Lạc Trạch. Chưa bao giờ anh thấy cô cười vui vẻ, không che đậy như vậy.
"Phàm tổng, chúc mừng anh, phu nhân của anh quả là một tiên nữ, phải trân trọng a." Giang Lệ Lệ vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến người khác chớ nói chi là ánh mắt. Đúng là Lạc Trạch đang nhìn Lệ Lệ bằng ánh mắt nóng rực, bây giờ anh rất muốn vồ lấy cô, nuốt cô vào bụng, nghĩ thế hạ thân liền trở nên cứng rắn. Phàm Ngự thoáng nhìn, khóe miệng kéo tới tận mang tai, sau đó ôm lấy An Tuyết Thần đi vào phòng nghỉ phía trong.
"A, Phàm Ngự, anh làm gì vậy? Thả em xuống!!!" An Tuyết Thần đỏ mặt, nói.
"Ăn sạch em!!!" Anh vừa nói vừa đẩy cửa phòng nghỉ, đi vào. Giang Lệ Lệ có chút kinh ngạc, tình huống gì đây? Một lúc lâu sau mới hoàn thần, thâm thúy cười một tiếng, sau đó mới xoay người đúng lúc đối mặt với đôi mắt nóng bỏng kia. Trong ánh mắt đó có gì, Lệ Lệ biết rất rõ, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, liền thu nụ cười lại, xoay người lên lầu thay bộ lễ phục này ra. Mời đi được một bậc thang...
"Lạc Trạch, anh... anh làm gì vậy?" Cô hoảng sợ nhìn Lạc Trạch, bị anh giam trong ngực, bụng mình cảm giác rất rõ hạ thân cứng rắn của anh.
Lạc Trạch khôi phục lại vẻ phóng túng lúc nãy, khép hờ đôi mắt, tản ra mùi ***: "Em có cảm giác được rằng nó đang có phản ứng với em không?"
Cô đỏ mặt, mặc kệ, cắn đôi môi đỏ của mình, không muốn quan tâm anh, nơi này là nơi công cộng mà. "Thả tôi ra, tôi muốn thay đồ."
Lạc Trạch híp mắt nhìn nơi tròn trịa, đầy đặn kia; khe rãnh sâu, da thịt trắng như tuyết, luôn luôn khiến cho người ta phạm tội.
"Cô bé, đừng cho là anh không biết em đang nghĩ gì. Bây giờ anh muốn ở trên người em, em cũng phải để cho nó có cơ hội vì em mà thỏa mãn chứ." Nghe vậy, khuôn mặt Giang Lệ Lệ trở nên trắng bêch.
"Anh đừng có mà quá đáng, Lạc Trạch." Cô nổi cáu mà không hề hay biết chình vì tức giận thở hổn hển mà khiến cho đôi gò cao kia phập phồng theo. Đôi mắt Lạc Trạch cũng đỏ lên, cúi đầu liếm liếm phần da thịt đang lộ ra kia.
"Anh, Lạc Trạch, anh thả..." Cô còn chưa nói hết câu thì bị anh hôn chặn lại. Anh ôm cô đi về phòng bao khác bên trái.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần vào phòng nghỉ, nhưng cũng không làm gì cả, chẳng qua là để cho hai người kia xem thôi. Xem ra, cảm giác của tiểu tử kia đối với Lệ Lệ rất mãnh liệt. Từ khi nào mà cậu ta hưng phấn vì một người phụ nữ như thế. Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là cậu ta đã yêu cô ấy, cho nên lúc nào cô ấy cũng hấp dẫn cậu ta.
Quả nhiên, Lạc Trạch ăn sạch Giang Lệ Lệ. Cô đỏ mặt ngước nhìn anh chạy như bay trên người mình, nghĩ thầm: "Lúc nào cũng có thể động dục được. Mẹ kiếp!!! Sao anh ta không đi tìm người phụ nữ khác, ngày nào cũng tham gia hoan ái với anh ta, chỉ trừ mấy ngày kia, một năm 365 ngày, ngày nào cũng hoạt động cả.
Anh nhìn dáng vẻ không cam tâm tình nguyện phía dưới, trong lòng nổi lên lửa giận, sau đó đột nhiên hung hăng lên đỉnh.
"Ưm...a--" Giang Lệ Lệ chịu không nổi, thét chói tai một tiếng. Lạc Trạch rất hài lòng khi nghe tiếng thét của cô, mỗi một lần đều tăng thêm sức. Anh thích cô ở dưới thân mình mà rên rỉ. Lúc này anh mới có cảm giác thỏa mãn.