NHẦM KÝ HIỆU

Long Cảnh đi lướt qua cậu, hương hoa nhài cũng bay theo.

Ngược lại với biểu cảm của Long Cảnh lúc này là mùi hương của hắn.

Mùi hương này đối với Đoàn Sơn Nhu là tín hiệu, là ám chỉ, không phải là sự tức giận mà là sự khuất phục, là xin giúp.

Quả thực chí mạng.

Đoàn Sơn Nhu đứng bật dậy, kéo hắn một lần nữa.

Long Cảnh quay lại, hít sâu, túm áo Đoàn Sơn Nhu, không nghĩ ngợi mà đấm thẳng vào mặt cậu. Một đấm chưa hết giận, Đoàn Sơn Nhu không né hắn cũng không khách khí, đấm thêm phát nữa.

Động tĩnh quá lớn khiến nhân viên cửa hàng đành mặc kệ Long Cảnh đang đi vội khỏi cửa, tụ lại hỏi cậu: “Anh, anh ổn không?”

Đoàn Sơn Nhu hoàn hồn, không mở nổi mắt. Nước mắt cậu trào ra theo cú đấm của Long Cảnh. Cậu vội vàng cầm áo sơ mi lên, xin lỗi liên hồi rồi đuổi theo.

Nhân viên cửa hàng nhìn khách hàng, nói với: “Anh ơi máu mũi…”

Dù sao cậu cũng là alpha, cơ thể khỏe mạnh, vừa đi vừa chạy cuối cùng cũng đuổi kịp Long Cảnh ở con hẻm nhỏ.

Dùng tay áo lau vội mặt, cậu túm lấy tay Long Cảnh.

Lời có khó nói cũng phải nói.

May là đang ở trong hẻm nhỏ nên không ai thấy sự chật vật lúc này của Đoàn Sơn Nhu.

“Long Cảnh, em…” Cậu đứng sau lưng Long Cảnh, thở hổn hển, muốn nói một câu cũng khó.

Nhưng cậu phải nói.

“Em làm sao mà không động dục?” Đoàn Sơn Nhu cúi người, tay chống lên đầu gối, mặt ngẩng lên, nhìn về phía Long Cảnh: “Lần đầu tiên gặp anh, anh vừa dựa vào, anh chỉ vừa dựa vào thôi em đã… em đã…”

Long Cảnh dừng bước.

Hắn nhớ lại một em bé Đoàn Sơn Nhu trắng bóc, ngồi dựa vào ghế, thở hổn hển.

“Tính… tính công kích của alpha rất mạnh, tính tự chủ cũng kém.” Túi quà trên tay Đoàn Sơn Nhu rơi xuống đất. Cậu thở hổn hển, nắm tay Long Cảnh.

“Anh biết khi em nhìn anh em nghĩ gì không?” Cuối cùng Đoàn Sơn Nhu cũng đứng thẳng dậy, ngón tay di chuyển cho tới khi bắt được vai Long Cảnh.

Cậu không dám nói.

“Thuốc ức chế của alpha đấy. Lần nào em gặp anh cũng uống. Gặp lần nào uống lần đó.”

Giọng Đoàn Sơn Nhu dần thay đổi, âm cuối của cậu gần như chìm hẳn: “Anh sợ đau mà, dù em uống thuốc rồi, có đôi khi… đôi khi anh vẫn sẽ đau đến mức đánh em…”

Nước mắt Đoàn Sơn Nhu trào ra, càng nói cậu càng khóc to: “Đánh dấu đau lắm, anh có chịu được không, anh có thể sẽ hối hận không… Em nghĩ nhiều lắm, lần nào em yêu anh em cũng muốn…”

Những lời này mang theo sự ngọt ngào mà ngây thơ đặc biệt của người thanh niên này.

Cho nên lần nào Đoàn Sơn Nhu cũng phải tỉnh táo mà “yêu” Long Cảnh, tiến vào bên trong hắn, và cả khi làm hắn phát cuồng cậu cũng phải thật tỉnh táo.

Cậu kiềm chế bản năng alpha của mình vì Long Cảnh.

Đoàn Sơn Nhu giơ tay che mặt mình. Cậu nói năng lộn xộn, cũng nhận ra ban ngày ban mặt đứng khóc thật đáng xấu hổ.

Long Cảnh đang quay lưng với cậu bỗng quay lại.

Đây là người đầu tiên nói Long Cảnh sợ đau trong hai mươi mốt năm cuộc đời hắn.

Hiển nhiên, cái đau này cũng đặc biệt.

“Mẹ, Đoàn Sơn Nhu, không phải cậu học giỏi lắm…” Chưa dứt lời ánh mắt đã dừng lại, tai đỏ bừng, mỉm cười.

Bởi vì cảnh tượng này đúng là buồn cười.

Cánh tay Đoàn Sơn Nhu buông ra, trên mặt dính máu, hai hàng nước mắt tuôn rơi, mặt mày xám ngoét, đúng là một alpha đáng thương.

Long Cảnh ít khi cười như thế này. Lông mi thoáng nâng lên rồi lại cụp xuống giấu ánh mắt hắn đi.

Đoàn Sơn Nhu lại gần hắn, vươn tay quàng lấy cổ Long Cảnh, òa khóc nức nở.

Long Cảnh hơi vòng tay ra ôm, vỗ vỗ lưng như sợ Đoàn Sơn Nhu khóc hụt hơi.

Tay Đoàn Sơn Nhu ôm eo Long Cảnh, cằm thon gác lên vai hắn, thút thít sụt sịt. Cậu cọ cọ tai Long Cảnh, thì thầm gọi tên hắn.

Dân cư trong hẻm nghe tiếng khóc thì mở cửa sổ ra hóng bên dưới cãi nhau.

Long Cảnh tay xách túi quà, tay kéo Đoàn Sơn Nhu, mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc