NHẦM KÝ HIỆU

Mùi thuốc sát trùng quện cùng mùi của Đoàn Sơn Nhu có vẻ hơi lạ lẫm.

Long Cảnh vốn không muốn đi vệ sinh.

Hắn ngồi ở bồn cầu, ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Sơn Nhu đang đóng cửa, kéo tay cậu lại.

Dương v@t của Đoàn Sơn Nhu rũ xuống, khi bị Long Cảnh kéo kh0"a quần tây và kéo ra, trông vô cùng sạch sẽ.

Nhưng cũng chỉ sạch được trong chốc lát thôi.

Long Cảnh đỡ bụng, hai má vươn tới phía phía trước đang ướt át dần của Đoàn Sơn Nhu.

Tiếng nuốt của cậu nghe cực kỳ rõ: “Long Cảnh, anh đừng cố. Với cả bây giờ cũng không được…”

Tiếng Long Cảnh cười trầm thấp: “Anh không cố…” Hắn hơi nâng cằm, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Đoàn Sơn Nhu: “Đoàn Sơn Nhu, em thì sao?”

Nơi này của Đoàn Sơn Nhu hắn rõ như nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần sờ nhẹ một cái Đoàn Sơn Nhu sẽ chẳng thể chống cự mà sưng lên, hồng hồng, đứng thẳng dậy.

Giống như bản thân cậu vậy, lúc đầu sẽ hơi thẹn thùng một chút.

Đoàn Sơn Nhu giao quyền chủ động cho omega của mình.

Tay cậu chống lên kính, hơi ngả người về phía trước, giọng khàn khàn, gấp gáp: “Long Cảnh… Ư…”

Răng nanh của Long Cảnh nghiến khẽ, cắn một cái.

Thịt mềm lộ khỏi bao lập tức đỏ bừng, rỉ ra chút chất lỏng nồng nồng đang kìm nén.

Long Cảnh nghiêng đầu, vừa lòng mà m*t vào.

Chẳng có gì mà không vừa lòng. Tuy rằng không nói ra nhưng hắn cực kỳ thích chỗ này của Đoàn Sơn Nhu, nóng bỏng, mạnh mẽ, dao động run rẩy theo đầu lưỡi mình.

Hắn thích nghe tiếng thở d0"c vì sung sư0"ng của Đoàn Sơn Nhu.

Cậu đỏ bừng mặt, nghiêm trang mơn trớn tóc Long Cảnh.

“Long Cảnh, em bảo… em bảo này, hay là thôi…”

Khóe miệng Long Cảnh bị chất lỏng làm ướt, lông mi hắn dịu dàng cụp xuống: “Sao lại thôi?”

Đoàn Sơn Nhu gắng ngồi xuống, vuốt v3 gáy Long Cảnh. Dường như cậu quyết tâm lắm, tiếng thở d0"c gián đoạn vì áp lực: “Em…”

Chưa nói xong đã ngưng lại, rất là tủi thân.

Nụ hôn của Long Cảnh không dừng lại. Hắn phải hôn đến mức Đoàn Sơn Nhu nói ra mới tôi. Long Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy nó, môi răng ghé sát lại nơi gân guốc, dịch lỏng chảy ướt áo sơ mi: “Anh còn tưởng em không có hứng.”

Giọng nói không rõ mà nặng nề. Hắn ngậm vào, miệng căng đầy.

Đã lâu rồi không bị k1ch thích mãnh liệt như vậy khiến Đoàn Sơn Nhu khó lòng mà nói ra ý định của mình thành câu một cách khéo léo.

“Em… Khi em ở riêng với anh…” Quần tây của cậu bị Đoàn Sơn Nhu làm ướt một khoảng: “Em rất muốn làm với anh.”

Cổ họng Long Cảnh thít lại.

“Em sẽ rất muốn ôm anh từ đằng sau.” Đoàn Sơn Nhu đỏ mặt, nói như khai báo: “Cứ thế mà… làm.”

Long Cảnh nhẹ nhàng cắn Đoàn Sơn Nhu một cái, lông mi quạt lên: “Anh sẽ ngoan như thế à?”

Đôi má Đoàn Sơn Nhu đỏ ửng: “Sẽ ạ.” Rồi cậu thẹn thùng, vặn vặn tay: “Em sẽ làm Long Cảnh thật là ngoan…”

Chưa nói xong đã kêu lên một tiếng.

Răng nanh của Long Cảnh đè lên khe rãnh yếu ớt của Đoàn Sơn Nhu như thị uy. Đáng tiếc lại không ác nổi, ngược lại còn khiến Đoàn Sơn Nhu đâm vào càng sâu.

Long Cảnh không phản kháng. Hắn đỡ bụng, ngồi xuống, m*t mạnh vào. Tiện đà nghỉ ngơi, đầu lưỡi đánh vòng ở nơi xu@t ra. Hắn biết trước khi bắn Đoàn Sơn Nhu sẽ thở d0"c thế nào.

Sẽ.

Câu trả lời cho mọi mong muốn của Đoàn Sơn Nhu đều là sẽ.

Thậm chí cậu không cần mở miệng, hắn cũng sẽ nghe lời mà nuốt xuống.

Hắn biết, khi ở trước mặt Đoàn Sơn Nhu không cần che giấu cuồng nhiệt và nỗi mong chờ của mình.

Hắn là omega đầy h@m muốn, là một bạn đời thành thực và cực kỳ tham lam.

***

Đoàn Sơn Nhu thay quần áo cho Long Cảnh, nên như vậy, dù sao trên đó cũng dính đầy gì đó của cậu.

Vừa thay vừa lảm nhảm, thay quần áo sạch sẽ, gọn gàng cho Long Cảnh rồi cũng nói rõ là nhiều.

Từ chuyện ngày dự sinh đến ngày hậu sản, Long Cảnh không đạp cho thì cậu cũng không ngừng.

Lúc hai người đang thì thì thầm thầm những ngôn từ bí mật dung hòa vào màn đêm.

Vì vậy mà xung quanh có vẻ yên tĩnh.

Trừ bỏ đứa bé trong bụng Long Cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc