NHÂN ĐẠO CHÍ TÔN

Chung Nhạc cúi đầu nhìn viên minh châu dường như đang dâng lên từ dưới lòng đất kia. Nó sáng tỏ như trăng, thoạt nhìn như là gần trong gang tấc, mà dùng tinh thần lực để dò xét thì lại thấy xa không tài nào với tới. Ấy mà lại có thể cảm nhận được rõ rệt nguồn năng lượng tích trữ vô cùng dồi dào trong đó, quả nhiên giống như một loại bảo vật có uy lực khó có thể tưởng tượng được.

“Mặt trăng này trông hệt như đang mọc lên từ dưới lòng đất, bảo sao bọn họ không nghi ngờ rằng đó là mặt trăng. Mà năng lượng chất chứa bên trong nó quá khủng khiếp, nguồn năng lượng lớn như vậy lại tích trữ trong một viên minh châu, khó trách xưa nay không ai phát giác điểm dị thường này.”

Sắc mặt Chung Nhạc càng thêm cổ quái, thầm nghĩ: “Đại khái theo suy đoán của đám cường giả Yêu tộc các đời thì không có kẻ nào rỗi hơi tới mức bày ra sát trận với phong cấm to lớn và phức tạp như vậy chỉ để bảo vệ cho một cái truyền tống trận chỉ truyền tống được một người nhỉ? Tất nhiên là nếu không có người rảnh rỗi như vậy…”

– Chỉ sợ mấy vạn năm nữa, cửu trọng sát trận và phong cấm mà ta để lại sẽ bị phá hết…

Ở trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa lại buồn bã nói.

– Các vị!

Cô Hồng tử đột nhiên đứng dậy, cười nói:

– Ta từng lật giở sách cổ, phát hiện ra một chuyện rất thú vị! Đó chính là khi viên minh châu này xuất hiện, thì cũng là lúc phong cấm nơi này yếu nhất, cũng là thời gian phá cấm dễ nhất! Hôm nay mời không bằng ngẫu ngộ, không biết các cao thủ Kiếm Môn có gan cùng cường giả Yêu tộc ta đấu trong phong cấm này, luận thắng thua sinh tử?

Quân Tư Tà biến sắc, cúi đầu nhìn. Đúng như lời Cô Hồng Tử nói, viên minh châu kia càng dâng cao, lực phong cấm do đồ đằng văn bốn phía tạo nên cũng dần yếu đi. Mặc dù đã yếu đi, nhưng uy năng của nó vẫn rất khủng khiếp, đủ để tiêu diệt tất cả bọn họ.

Phong Vô Kỵ và Lôi Hồng cũng biến sắc mặt, hiển nhiên lời đề nghị của Cô Hồng Tử là điều mà bọn họ không ngờ được. Chiến đấu trong phong cấm, kẻ có thực lực mạnh nhất chưa chắc đã là kẻ cười tới phút cuối cùng.

Phương Kiếm Các thì lại có vẻ thản nhiên, nói:

– Có thể chiến một trận. Chỉ cần giết sạch bọn chúng là không ai có thể ngăn chúng ta giết Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ nữa.

– Đồ nít ranh, to mồm quá đấy!

Trên vách núi thứ ba vang lên tiếng hừ lạnh. Chung Nhạc nhìn theo tiếng, thì thấy Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần đang ngồi ở đó, được đám cường giả Yêu tộc vờn quanh, bảo vệ hai thủ lĩnh.

Hai kẻ này nghe thấy lời của Phương Kiếm Các thì có phần khó chịu. Chúng cho tới bây giờ thương thế vẫn chưa lành, lần ở Thần Thú Lĩnh ấy đã khiến cả hai bị thương rất nặng, đường xá xa xôi, lại gặp phải đám người Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ đuổi giết, đã thương nặng lại càng bị thương nặng hơn, gần như là suýt mất mạng dưới tay của bốn vị cao thủ Kiếm Môn này.

Từ Đại Hoang tới Cô Hà thành, chỉ quãng đường mấy vạn dặm, ấy vậy mà bọn họ phải mất tới hơn hai tháng mới trốn được tới nơi này, đây đúng là điều nhục nhã không thể chịu nổi đối với hai tên này.

Cô Hồng Tử bước xuống vách túi, đi thẳng vào trong phong cấm sát trận mà Tân Hỏa để lại, mỉm cười nói:

– Phương sư huynh nói rất đúng! Nếu các ngươi giết bọn ta rồi, quả thật Cô Hà thành này không còn cao thủ có thể ngăn cản được bốn vị nữa.

Y vừa bước vào phong cấm sát trận thì không khí lập tức trở nên dữ dội, từng tòa sát trận khởi động, ánh lửa bay lên hóa thành trận thế đồ đằng văn khổng lồ. Tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên, từng con Viêm Long bay ra từ trong trận thế đồ đằng văn, nhào tới Cô Hồng Tử.

Tuy viêm long bị khí lạnh của mặt trăng làm cho suy yếu, uy lực giảm mạnh, không còn khủng bố như trước nữa, nhưng chỉ cần bất cẩn là sẽ bị viêm long phân thây ngay.

Cô Hồng Tử bước đi, thân hình liên tục di chuyển né tránh đám viêm long. Tốc độ của y rất nhanh, chỉ vài bước đã vượt trường không, tránh được sự đuổi giết của viêm long, y cười nói:

– Vị sư huynh Kiếm Môn nào lên chỉ giáo đây?

– Để ta!

Phương Kiếm Các nhấc chân bước vào trong phong cấm sát trận, đi tới vách núi thứ 6. Lúc này viêm long giữa không trung càng lúc càng nhiều, uốn lượn khắp nơi, đuổi theo Phương Kiếm Các.

Phương Kiếm Các cất bước đi trong tiếng rồng ngâm liên hồi. Tất cả viêm long giữa không trung bay lên, móng vuốt đan xen như tạo nên một lồng giam cực lớn, bao vây hắn lại dưới long thân.

Chín con viêm long với thân hình tráng kiện và dài tới cả dặm cúi đầu phóng lửa. Lửa hừng hực cháy. Nhìn từ xa hệt như một cái lồng lửa to lớn, ngọn lửa ép xuống dưới, dường như muốn luyện hóa vị cao thủ này.

Cảnh tượng này khiến người ta phải khiếp sợ. Đám cường giả Yêu tộc đang đứng xem đều sợ hãi, cho rằng nếu mình mà vào đó thì chắc bị đốt thành bụi luôn rồi.

Đây mới chỉ là lúc uy năng của phong cấm sát trận bị mặt trăng áp chế, nếu mà ở lúc toàn bộ uy lực của sát trận khai hỏa, e rằng cả cường giả cấp thủ lĩnh cũng phải ngã xuống.

Bỗng dưng bên trong cái lồng kia phóng ra kiếm khí hoa mỹ. Ngay khi chín con rồng đưa vuốt xuống, kiếm quang đã đâm phá cái lồng vuốt kia. Còn bên trong thì kiếm quang bay múa quấy nát đại hỏa. Còn Phương Kiếm Các thì sắp thoát khỏi sự vây nhốt của chín con rồng.

Mà lúc này Cô Hồng Tử cất tiếng cười vang, rồi dùng tốc độ nhanh tới khó có thể tin được vọt tới phía Phương Kiếm Các, quanh thân y là các loại đồ đằng văn, sau lưng xuất hiện một tôn yêu thần với bốn cánh và đầu chim, vỗ cánh rồi chụp xuống Phương Kiếm Các đang bị chín con rồng chụp xuống.

Đúng lúc này, trong cái lồng kia truyền ra tiếng chấn động dữ dội. Rồng ngâm xà tiếu. Phía sau Phương Kiếm Các, một vị kim thần cao tới hơn mười trượng hiện ra, toàn thân bao phủ trong hào quang sáng chói, đôi tai có đeo hai con bạch xà, chân bước trên hai con ác long, ngồi đó chống đỡ yêu thần.

Ánh lửa hừng hực cháy giữa không trung, dường như muốn đốt cháy cả không khí.

Ác long dưới chân vị kim thần kia xê dịch, vô cùng hung ác tấn công. Bạch xà đeo trên tai Kiếm Môn thần nhún nhẩy, mở cái miệng to cắn tới yêu thần.

Cùng lúc đó Phương Kiếm Các và Cô Hồng Tử va chạm, kiếm khí hoành không. Mà Cô Hồng Tử hóa thành mình người đầu chim, đôi cánh xoạt một tiếng xòe ra, ánh lên ánh sáng xanh muốt, hóa ra mỗi một chiếc lông chim kia là một đạo kiếm khí. Cánh chim phóng tới phía trước, kiếm quang rào rào khiến người ta không kịp nhìn, hoàn toàn không rõ lúc đó là có bao nhiêu kiếm.

– Cô Hồng Tử thành chủ đã ra tay rồi, chúng ta cũng không nhàn rỗi làm gì nữa.

Lãng Thanh Vân với dáng người khôi ngô, mặc chiếc áo lông cừu đen đột nhiên vươn tay, một chiếc chùy lớn với đầu chùy tròn xoe như quả bí đỏ xuất hiện trong tay gã. Gã bước nhanh ra ngoài, lạnh nhạt nói:

– Ai tới chỉ giáo?

Phong Vô Kỵ tay cầm ô trắng cất bước đi ra, cười nói:

– Để ta!

Tên Quý Thanh Sơn cũng đột ngột tung người nhảy ra khỏi vách núi, cười vang rồi nói:

– Vậy ai tới làm đối thủ của ta đây?

Lôi Hồng với lôi đình quanh quẩn xung quanh cũng bước nhanh ra:

– Để ta xử ngươi!

Quân Tư Tà nhìn hai nữ tử Yêu tộc trên vách núi, mỉm cười, nhỏ nhẹ hỏi:

– Hai vị sư tỷ, hai người cùng lên đấu với tiểu muội luôn nhỉ?

Liên Tâm ăn mặc kín đáo bật cười, nói:

– Quân sư tỷ à, ngươi chỉ có một mình, mà bọn ta có hai, đương nhiên là hai người bọn ta phải hợp sức mà hầu hạ Quân sư tỷ rồi.

Xích Luyện Nữ ăn mặc hở hang kia thân hình chưa động, mà cái cổ của ả đột nhiên dài ra, chỉ giây lát đã dài tới vài dặm, đầu hóa thành cái đầu rắn to như quả núi, toàn thân bị vảy rắn phủ kín, đỏ như lửa. Ả thò đầu cắn tới Quân Tư Tà, cười nói:

– Quân sư tỷ, chúng ta đều là đàn bà con gái, tất nhiên chẳng cần phải mạo hiểm chui vào trong phong cấm này quyết đấu làm gì, thích đánh thì cứ đánh ở vách núi này, hai đánh một! Sư tỷ hãy hưởng thụ cho tốt!

Quân Tư Tà biến sắc, đột ngột di chuyển đi vài dặm, từ vách núi nhảy vào trong phong cấm sát trận tránh đi con rắn Xích Luyện.

Nếu đứng quyết đấu trên vách núi thì sẽ bị hai ả yêu nữ này vây công, nên cô ta quyết định nhanh chóng, xả thân tiến vào phong cấm sát trận, tránh bị hai ả yêu nữ vây công.

Liên Tâm cũng di chuyển theo sau, bấm tay bắn ra hoa sen màu hồng đẹp đẽ, xoay tròn liên tục tiếp cận Quân Tư Tà. Hoa sen chuyển động, bắn kiếm khí ra bốn phía, tấn công Quân Tư Tà.

Mà Xích Luyện Nữ thì đứng trên vách núi, cổ ả càng lúc càng dài, đầu ả càng lúc càng to, không ngừng cắn tới Quân Tư Tà.

Quân Tư Tà quần áo tung bay, điểm chân lướt đi. Một chiếc đàn cầm rất lớn quay xung quanh người nàng, tiếng đàn tình tang, mỗi một tiếng vang lên là lại có một đạo kiếm khí bắn ra.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, ngăn cản thế vây công của Liên Tâm và Xích Luyện Nữ.

Ba nữ tử, trong đó có hai ả yêu quái, đánh nhau tới khó mà phân lìa.

Mà lúc này trong không gian nơi này, viêm long xuất hiện càng nhiều, long thân khổng lồ bay qua bay lại, đánh giết đám người. Chỉ những ai đứng xem trên vách núi mới coi như an toàn.

Đối mặt với sự tấn công của Viêm Long, cho dù là bốn cao thủ Kiếm Môn hay Cô Hồng Tử, Lãng Thanh Vân và mấy cường giả bên Yêu tộc kia đều phải dốc hết sức lực mà ứng phó, mới có thể bảo vệ tính mạng.

Đám người đứng trên vách núi, cho dù là Lưu Hoàng đảo chủ, Cẩm Tú đảo chủ hay cường giả Yêu tộc đều xem tới hoa mắt chóng mặt. Chín cường giả đang giao đấu kia tuổi tuy không lớn, nhưng cho dù là thần thông quan tưởng hay kiếm khí thì đều cực kỳ chuẩn xác, cực kỳ đáng sợ, sức mạnh mạnh tới mức như đánh đâu phá đó.

“Những cường giả này quyết đấu, như vậy sẽ không ai chú ý tới ta, là cơ hội tốt để ta xuống tầng dưới cùng!”

Chung Nhạc tuy cũng muốn ở lại xem, nhưng cho dù họ quyết đấu có hay tới mấy thì cũng không quan trọng bằng việc hắn hiểu được linh, trở thành Luyện khí sĩ, nên hắn lặng lẽ lui ra sau.

Đám Luyện khí sĩ Yêu tộc khác đều đang mải mê xem cường giả quyết chiến, không ai chú ý tới hắn.

– Tân Hỏa, chúng ta phải làm sao mới vào đc truyền tống đại trận?

Chung Nhạc hỏi.

– Ta sai rồi, thật sự quá sai rồi! Lẽ ra ta phải biết truyền tống trận mở ra thông đạo tới mặt trăng, sẽ khiến hàn khí của mặt trăng xâm nhập, quấy nhiễu trận pháp của ta.

Ở trong thức hải của Chung Nhạc, ngọn lửa nhỏ còn đang ai oán:

– Ta sai rồi, thật quá sai….

– Tân Hỏa?

Ngọn lửa nhỏ lên dây cót tinh thần, nhưng vẫn có phần uể oải:

– Rồi mấy vạn năm nữa thôi, đám người đó sẽ phá được đại trận của ta… Được rồi, dù sao dùng lần này rồi thì truyền tống đại trận cũng không còn tác dụng gì nữa, để chúng mất mấy vạn năm đi phá trận cũng được… Ngươi nghe chỉ dẫn của ta, chúng ta xuống tầng đáy của truyền tống đại trận!

Chung Nhạc nhìn vào sát trận đầy viêm long kia, chỉ cảm thấy hoảng hồn. Hắn chớp mắt, nói:

– Tân Hỏa, lần này ngươi phải đáng tin chút nhé, không thể sơ suất gì đâu đấy.

– Tất nhiên rồi!

Ngọn lửa nhỏ cười nói:

– Trước nay có bao giờ mà ta không đáng tin chứ? Ta mà làm gì thì ngươi cứ yên tâm đi! Thiếu niên Thần tộc Phục Hy, hãy dũng cảm nhảy xuống nào!

Chung Nhạc cắn răng, thả người nhảy xuống vách núi:

– Tân Hỏa, cấm ngươi tạo ra sai lầm gì đấy….

Ngọn lửa nhỏ suy tư:

– Hình như ta quên cái gì đó, là cái gì ấy nhỉ…. Ha ha, ta lừa ngươi đó, xem ngươi sợ hãi chưa kìa!

Bình luận

Truyện đang đọc