NHÂN THƯỜNG

Người tới phía sau Lâm Tuyệt Cảnh gồm một nam hai nữ, bọn họ khoảng chừng mười lăm, Hàn Tông nhận ra cũng là đám người Bách Hợp hội ở khu Giáp.

"Lâm sư huynh, nhiệm vụ lần này nhận là gì?".

Hàn Tông chắp tay chào với mọi người, không có nhiều lời hắn hỏi tới nhiệm vụ.

"Nguyên sư đệ, ta vừa đăng ký xong, chúng ta ra ngoài khoảng mười lăm, hai mươi ngày.

Đệ cũng biết chúng ta cần tài nguyên mới nhận nhiệm vụ, vì thế bớt chút nào hay chút đó. Dùng kiếm phi hành có lẽ ba, bốn ngày sẽ tới nơi."

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn Hàn Tông nói ra.

"Nhiệm vụ lần này là tới núi Họa Cốc, cụ thể là Hồ Họa Tình thu thập mười bông Anh Túc thảo, còn phải bắt sống thêm một con Tam Sắc Hỏa Phong cấp 1 trung giai. Do đó một mình ta không kham nổi, nhưng cũng không phải quá khó, năm người chúng ta là đủ rồi."

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn mọi người nghiêm túc nói ra, gã đã là Luyện Khí tầng 9 nhưng mà một mình muốn bắt sống một con yêu thú ngang tầng 7 tầng 8 rất khó, hơn nữa nó lại biết bay.

"Về thù lao, mỗi bông Anh Túc thảo được mười lăm điểm, tương đương với mười lăm viên linh thạch, con Tam Sắc Hỏa Phong còn sống tầm một trăm.

Tính ra chia đều mỗi người chúng

ta năm mươi viên linh thạch, đấy là còn chưa kể cơ may tốt thu nhập thêm vài loại khác."

Gã nói đúng, chỉ dựa vào năm mươi viên linh thạch thì không đáng nhọc công nguy hiểm đi gần một tháng, cái đáng giá ngoài thu thập nhiệm vụ còn có thu hoạch khác.

Không ít kẻ ra ngoài làm nhiệm vụ, lại vô tình tìm thấy vài loại thảo quý mà phất lên một hai năm sau vẫn không phải ra ngoài lần nào.

Hàn Tông nhận ra, dường như chỉ có mình hắn là mới biết sự tình, còn mọi người giống như đã biết từ bao giờ rồi.

Trong đội nhóm, mình hắn tu vi thấp nhất, ba người kia đều là Luyện Khí tầng 7, đi theo đội nhóm có lợi thế cũng có hạ thế. Nhưng mà chỉ là đám nhóc mười lăm mười sáu, còn chưa thông minh đến mức để hắn bận tâm.

Cái hắn lo lắng là tới giờ vẫn chưa có tin tức từ Mạc Văn Tư gửi tới, đoán chừng tên nam tử tóc dài đó chưa có bị bắt.

Liệu rằng gần ba năm đã đủ phai mờ, hay y vẫn đang chờ quanh quẩn ở ngoài kia nhớ thương đợi hắn.

Còn một lý giải khác, có khi y đã chết mất xác ngoài kia rồi. Mạc Văn Tư không báo tin về hẳn là còn muốn để hắn lo lắng.

Đứng ở góc nhìn của Mạc Văn Tư mà nói, một khi Hàn Tông vây cánh đủ rộng, cái gai trong mắt đã nhổ, vậy thì không lý gì lại không moi nốt cái xương trong họng là gã ra. 

Hàn Tông ở phương diện này tất nhiên là muốn thế, nhưng mà đó là chuyện sau này, hiện tại cán cân hai phía vẫn cân bằng, não hắn còn chưa bị chó tha.

...

Lại nói Hồ Họa Tình nằm ở cách thành Nam Sơn không quá xa, đây là đại thành phía tây nam Tru Thiên Môn, chỉ cần bỏ chút phí là có thể truyền tống tới tận cửa. Nhưng mà đi kiếm tài nguyên chứ không phải đi du lịch, bọn hắn phải tiết kiệm hết mức.

Hàn Tông có lên được tầng 7 hay không còn phụ thuộc vào lần này, tài nguyên chia đều đủ để hắn ăn no ngủ kỹ ba tháng.

Ba tháng sau còn phải nghĩ cách hầu tiếp một trận với con mụ Thường Xuân, thua vừa đủ thì không sao, thua thảm hại thì thật là đau đớn lắm.

"Đến giờ tốt rồi, chúng ta đi thôi."

Gã nhìn mặt trời đã lên đỉnh đầu liền cao giọng. 

Tiếp đó cả bọn nhảy lên phi kiếm của mình phi hành bay đi.

Suốt đoạn đường cứ mỗi ba, bốn canh giờ cả nhóm lại dừng chân để hồi phục linh lực, Hàn Tông tu vi chỉ kém một tầng, hắn vẫn còn theo kịp tiến độ của mọi người.

Cứ như vậy phi hành cả đêm lẫn ngày, suốt hơn ba ngày bọn hắn mới còn cách Nam Sơn thành trăm dặm.

"Đi thôi, sắp tới Nam Sơn thành rồi, khi đó tha hồ mà nghỉ ngơi."

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn phía xa xa hồ hởi nói ra.

Hàn Tông nhìn qua ba người kia, hai nữ tử nhìn giống nhau như đúc ngoại trừ cách ăn mặc cho dễ nhận biết, nữ tử váy xanh lục gọi là Bối Nhi, nữ tử váy hồng phấn là Bảo Nhi.

Là tỷ muội sinh đôi nhưng không giống như Hàn Tông và Hàn Phong, thiên tài sinh đôi. Bọn họ là tu giả bình thường sinh đôi mà thôi.

Nam tử còn lại, kẻ áo nâu là Đặng Văn Quân, tất cả giống nhau vì tài nguyên mà tới.

Nam Sơn thành, một đại thành có số má tại phía tây nam, nhân số hơn trăm vạn lại gần dãy núi Hồng Lĩnh.

Tài nguyên phong phú đại thành phát triển phồn thịnh, nhiều nơi xoa hoa, lộng lẫy còn hơn Bạch thành.

Bọn hắn mang theo lệnh bài cùng y phục của tông môn nên vào thành dễ dàng, không có mất phí.

Y phục đối với đệ tử khi ra ngoài là bắt buộc phải mặc, đây là lợi thế của đám đệ tử tông môn.

"Trời hiện đã tối, chúng ta nên kiếm chỗ nghỉ ngơi, hồi lại sức ba bốn ngày vất vả. Sáng mai tranh thủ sớm tới Hồ Họa Tình xem xét tình huống."

Lâm Tuyệt Cảnh nhìn cả đám nói ra, sau cùng bọn họ kiếm một quán trọ qua đêm.

Nơi này cho thuê cũng không hề rẻ, hoặc một ngàn kim ngân hoặc một viên linh thạch một phòng đơn một đêm. Đám người Hàn Tông tiết kiệm chỉ thuê hai phòng.

"Lâm sư huynh, hay chúng ta dạo cảnh chợ đêm một chút đi?".

Ngồi trên bàn ăn, sau khi cơm nước xong, gã Đặng Văn Quân nhìn Lâm Tuyệt Cảnh nói ra.

Gã vốn tính ham vui, lại nói dù không có tiền nhưng ai chả thích ngắm cảnh chợ tấp nập với những món hàng nhìn thôi đã thèm. 

"Vậy thì đi một lúc, nhưng nhớ cho kỹ, không nên sinh sự với đám bản địa ở đây, tránh phiền phức không đáng có."

Lâm Tuyệt Cảnh gật đầu nghiêm túc nhìn đám người.

Ở đâu không biết chứ nhiều nơi phép vua còn thua lệ làng, mặc dù ra ngoài có cái áo đệ tử tông môn bảo hộ.

Nhưng mà đôi khi gặp phải vài kẻ nóng tính, bọn chúng cứ đánh đã rồi tính sau, vậy thì dù ăn được người, thân cũng đã thiệt rồi.

Hàn Tông thấy gã nói đúng, rây vào chút nào phiền chút đó, tốt nhất không rây.

Hàn Tông tất nhiên cũng hứng thú tham gia, dạo bộ cảnh đêm là một trong nhiều thú vui của hắn.

Kiếp trước ra đường, vui là chính ngắm gái là chủ yếu.

Khu chợ Phiên đông đến tấp lập, dù rằng đã gần tới nửa đêm. Từng gian sạp quầy bày bán vật dụng cho phàm nhân, từ quần áo tới vòng tay, từ giày dép tới túi thơm đủ loại màu sắc lấp lánh.

Một sạp bán đèn lồng giấy nhiều màu rực rỡ, đủ kiểu dáng. Hàn Tông lại nhớ tới Phố Đèn Lồng, nổi tiếng ở kiếp địa cầu, tối ra đấy cứ gọi là lung linh mà chụp hình.

"Cảnh đêm lạc bước chốn chợ Phiên

Thôi thì vào quán ăn cơm chiên

Há cảo nem chua cùng chả cá

Làm bát riêu cua vơi hết phiền"

Hàn Tông tách ra từ đám người Lâm Tuyệt Cảnh, hắn vốn sống cảnh phàm nên rất thích những cảnh hồng trần nhân gian thế này.

Làm bát bánh đa cua xong xuôi hắn đi sâu vào trong, nơi này có thủ vệ canh gác bởi vì là khu bán đồ cho tu giả, phàm nhân không được tới.

Khu chợ cực kỳ rộng lớn đủ các mặt hàng, hắn hoa hết mắt mà thèm. Có chỗ bày túi càn khôn đủ loại nhiều màu, có nơi lại bán quần áo, dày dép làm từ da yêu thú.

Lại có nơi bán tài liệu, răng, xương, càng… rất nhiều. Trung tâm của chợ Phiên là một bảo các rất to, xa hoa và lộng lẫy. Hàn Tông nhìn qua cũng biết là bán đan dược, tài liệu cấp cao thậm chí có yêu đan, tinh huyết….v..v

Đi tới một nơi nguy hiểm, thứ tốt nhất chính là bản đồ, hắn bước vào một quầy sạp sách, tạp hoá đủ loại.

"Đại gia, không biết ngài cần thứ gì?."

Một nam tử béo phàm nhân khúm lúm đi ra nhìn Hàn Tông.

"Lấy cho ta một tấm bản đồ dãy Hồng Lĩnh."

Hắn còn chưa kịp nói, một giọng nữ nhân đã vang lên từ sau. Hàn Tông nhìn lại, hắn giật mình nhưng rất nhanh hờ hững trở lại.

Bởi vì kẻ vừa lên tiếng chính là nữ tử năm nào hắn gặp ở Phong Nha Cốc, tiểu cô nương đi bên cạnh lão giả họ Diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc