NHÂN THƯỜNG

"Ồ? Có chuyện như vậy thật sao?"

Tại một ngôi nhà tranh giữa đồi trúc, phong cảnh hữu tình, rì rào tiếng lá, mây mờ lơ lửng vờn quanh. Trong gian nhà, một thiếu nữ váy xanh, làn tóc thả dài vờn gió tung bay, đứng cạnh bên cửa sổ.

Nàng tay cầm ly trà đang tỏa khói, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh sắc đằng xa. Mãi tận một lúc sau mới nhạt miệng mỉm cười nói thêm một câu:

"Thú vị."

"Hộ Hình Đường đại nhân, có cần…"

Phía ngoài cửa, một bóng nam tử cung kính chắp tay đứng đó, toàn thân một bộ y phục màu đen.

"Có."

Sau lời nói này của nàng, phía ngoài cửa thân ảnh nam tử kia đã không thấy đâu nữa. Nàng cũng lười liếc mắt lấy một cái, khuôn mặt vẫn bình đạm như thường nhìn về nơi ngọn núi đằng xa, miệng lẩm bẩm:

"Bà dì của ta, người lại phát hiện ra thứ gì hay ho rồi sao…"

Khi ấy tại một khu sườn núi cách khá xa, nơi này một bên trồng toàn những cây Đa cao tới chục trượng. Phía đối diện lại một rặng những hàng Bồ Đề, chúng sừng sững đứng đó như những đại thụ che trời.

Phía trước một khoảng đất nhỏ, có hai thân ảnh nam nữ đứng đó bàn luận.

"Dựa theo những gì ta chỉ, dự kiến khoảng ba bốn năm tới ngươi có thể tiến vào Ngưng Khí trung kỳ. Nếu bồi thêm tài nguyên cùng tâm pháp, một hai năm cũng có khả năng."

Người nói là thiếu nữ khoảng ngoài đôi mươi, mà kẻ đang nghe là một thiếu niên mười tám. Nguyên lai là Hàn Tông cùng Thanh Tử Dương.

Hàn Tông nghe vậy gật gù nói:

"Cũng nhờ có số tài nguyên cô đưa cho ta, bằng không chỉ dựa vào hai bàn tay trắng này. Muốn dưới năm năm lên trung kỳ là khó có khả năng."

"Tài nguyên chỉ là một phần, tư chất và linh căn cộng với trí tuệ mới là điều cốt lõi của thành bại. Tuy ta cung cấp linh thạch nhưng có vài thứ bản thân ta cũng không có, vị Tập Sư kia của ngươi hẳn đã nêu rõ?."

Hàn Tông nghe vậy gật đầu không nói, hắn cũng biết nàng ta địa vị khá cao. Tuy không biết nàng ta cao tới đâu, nhưng là thể phàm nhân đâu có dùng tới mấy tài liệu của tu giả.

Hơn nữa việc nàng giúp hắn cũng là chuyện nên giấu, vì thế về mặt cung cấp tài nguyên nàng rất hạn chế. Mà điều này lại làm cho hắn nhớ lại những bài giảng của vị nữ Tập Sư:

"Ngươi phải biết rằng, cơ thể tu giả cũng không khác phàm nhân, đại khái tất cả giống nhau. Cơ thể khái quát được chia làm da, thịt và xương, phía trong lại có lục phủ và ngũ tạng.

Vạn vật tương quan, thứ to thì sẽ khỏe, kích thước tỷ lệ với sức mạnh. Tuy vậy ngươi là tu về chất trước chứ không phải lượng, một tu giả luyện thể giỏi là phải biết điều hòa hai thứ này.

Lại nói da thịt, xương và lục phủ ngũ tạng, theo ngươi nên luyện từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong?."

Đứng trước câu hỏi của Tập Sư, Hàn Tông cau mày ngẫm nghĩ. Hắn vận dụng cả hiểu biết của hai kiếp rồi đáp:

"Thưa Tập Sư, đệ tử nghĩ là nên tu luyện cả."

"Ha ha ha… ngươi quả thật là rất tham lam, nhưng đúng là như thế. Chỉ tu da thịt chắc dày, xương tựa cốt thép thì chưa đủ, tu như thế chẳng khác gì quả bóng khí. Chỉ cần một cây kim chọc thủng là xẹp lép, hết cái chống đỡ, tu bên trong mà bỏ bên ngoài cũng chẳng khác bao nhiêu.

Tuy vậy tu cả hai thì cực khổ đau đớn cùng tài nguyên phải chịu cũng gấp hai, mọi thứ đều có mặt lợi và mặt hại. Nhưng tu như thế nào?

Ngoài trừ dựa vào tự nhiên cùng nhân tạo tác động để tăng mức chịu đựng của bản thân, còn có tài liệu để phối hợp, nhằm gia tăng sức chịu đựng cực hạn. Nhưng đó chỉ là cách tu của phàm nhân, bởi vì còn thiếu tâm pháp.

Ta có tâm pháp, nhưng mà ngươi cũng phải cho ta thấy rằng không phải ta đang phí phạm thời gian, rằng ngươi đã có cơ sở hai điều kiện trên."

Hàn Tông nghĩ lại hàng loạt những lời vị nữ Tập Sư kia giảng giải mà đau đầu. Việc đau đớn phải chịu hắn cũng đã ước lượng được trước, có lẽ cố gắng sẽ… ổn.

Nhưng còn tài liệu thì hơi khó, Thanh Tử Dương nàng ta vốn chỉ có linh thạch cùng vài đan dược lẻ tẻ.

Thứ hữu hiệu nhất của nàng ta chính là dựa vào con mắt đó mà nhìn ra sơ hở trong tu luyện của hắn để mà chỉ dẫn. Vậy thì một số tài liệu phụ trợ luyện thể cần có, hắn phải tự thân mà kiếm rồi.

Đối với Thanh Tử Dương, Hàn Tông luôn cho rằng vẫn cần phải đề phòng. Phụ nữ đẹp là phụ nữ hay gây họa, phụ nữ biết mình đẹp lại càng nguy hiểm. Đây không phải đạo lý trên sách vở, mà chính bản thân hắn cũng đã từng nếm trải qua.

Nghĩ tới đây hắn hỏi một câu:

"Có phải lần đó cô biết ta tới nên cố ý đợi?."

Thanh Tử Dương lắc đầu nói:

"Không phải, là ta định ra ngoài thì vô tình ngươi tới thôi."

Hàn Tông hỏi tiếp:

"Chuyện chúng ta thường xuyên gặp thế này… không lộ ra đấy chứ?."

Hắn tất nhiên là có nghi ngờ, tác dụng của nàng ta đặt ở đâu cũng nhỏ bé, duy ở tông môn lại rất hữu dụng. Một con bài trọng yếu thế này mà không có kẻ giám hộ hay sao? Nếu như mọi chuyện vỡ lở thì thật là…

Nhìn ra suy nghĩ của hắn, nàng mở lời:

"Chúng ta tiếp xúc có thể không che được tai mắt thiên hạ. Nhưng chúng ta nói những gì, ta có thể đảm bảo không ai biết. Ngươi chỉ cần giữ tốt lời hứa của mình là được, mấy cái khác không cần lo."

Nghe như vậy Hàn Tông không nói nữa, nếu đã chọn cược rồi thì phải chấp nhận. Trên đời này những việc bất khả kháng xảy ra liên tục, đã không thể tránh vậy chỉ có thể liều.

Hai người sơ lược qua vài chuyện nữa thì Hàn Tông cũng phi kiếm rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thanh Tử Dương trầm mặc một lúc. Trải qua gần một tháng tiếp xúc, đại khái nàng đã dần hiểu rõ hơn về con người hắn.

Hàn Phong anh trai của hắn, bao năm qua nàng cũng đã gặp đủ nhiều. Nếu để mà so sánh, nàng chỉ có thể phân tích thế này:

Hàn Phong tư chất tuyệt luân, thiên tư ngộ tính trời sinh, lại được tông môn ưu ái. Còn Hàn Tông, tư chất có hạn, ngộ tính tạm ổn, lại lang bạt thân cô thế quạnh.

Nếu như so ra, chính là vực sâu tuyệt địa sánh với thiên thanh.

Có điều ở hắn có điểm mà anh trai hắn không có, chính là khả năng sáng tạo và tâm cơ.

"Một kẻ thông minh và ngộ tính trời sinh cùng một kẻ sáng tạo và cần cù. Nếu như ta không ra tay can thiệp, vậy thì sau này bọn chúng gặp nhau sẽ thế nào đây?."

Lại nói Hàn Tông lúc này đã vào Thánh Thể Phong được một tháng, sau khi mất tới nửa tháng cả ăn ngủ nghỉ để vượt qua khảo hạch.

Thánh Thể Phong đúng là suy tàn tới mức tan thương, số đệ tử đến học chỉ có đếm trên đầu ngón tay, thêm mấy ngón chân. Nhưng hắn cũng chẳng có con đường nào khác để đi, vả lại đối với hắn thì đây là cơ hội tốt.

Nhiều người tới học, thầy sẽ không thể chuyên tâm dạy cho một người. Ngược lại hắn được hẳn một vị nữ Tập Sư "tận tình" dẫn dắt, chỉ bảo.

Nhiều người, muốn học tâm hay công pháp liên quan cao hơn, đều phải xếp hàng tới lượt hoặc dựa vào thành tích. Ngược lại hắn chỉ cần có tài liệu phụ trợ, muốn tu luyện lúc nào cũng được.

Nhiều người thì sẽ có chuyện chọn lọc, người bồi dưỡng trọng điểm, kẻ lay lắt qua ngày. Ngược lại hắn chỉ cần lười một buổi, sáng hôm sau xác định phất phơ lơ lửng đỉnh núi.

Không chỉ những điều ấy, còn rất nhiều "ưu đãi" khác nữa.

Hàn Tông về lại động phủ của mình tự tu luyện được hai hôm thì Thường Xuân nàng ta lại tới. Không chỉ nàng ta mà còn có thêm vài kẻ khác nữa.

"Bái kiến sư tỷ, không biết sư tỷ và các vị sư huynh là tới..."

Hắn và nàng ta đến giờ đã hoàn toàn chơi bài ngửa với nhau, cô sống thì ta chết.

Chỉ khi có người ngoài mới diễn trò sư tỷ đỏng đảnh và sư đệ nghịch ngợm. Âu cũng là giữ một chút mặt mũi, thể diện cho sư tôn Vạn Niên Thanh.

"Thì ra đây là "con muỗi" mà muội vẫn hay kể sao? Đúng là giống thật."

Nhìn bộ dạng của hắn, một nữ nhân có vẻ hơn tuổi đứng cạnh Thường Xuân cười khúc khích.

Thường Xuân không nhìn người đó trả lời mà nhếch miệng nói với hắn:

"Nội môn hạch tâm có quy định, phàm những người mới đến đều phải tới Nội Môn Đài tỉ thí giao lưu."

Nàng ta nói đúng một câu rồi cùng cả bọn quay người phi kiếm rời đi. Thấy mấy người nọ không lên tiếng, hắn cũng âm thầm đoán ra vài chuyện.

Dẫu vậy hắn cũng phải đi, đây là một trong những quy củ ngầm của nơi này mà gã họ Đạo từng nói.

Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới thôi, hắn mỉm cười nhảy lên kiếm phi hành đuổi theo đám người.

Bình luận

Truyện đang đọc