NHÂN VẬT PHẢN DIỆN BIẾN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG

Nắng sớm xuyên thấu qua làn sương mù, xua tan bóng tối trong căn phòng.

Đỗ Yến ngồi dậy, vẫn chưa phục hồi tinh thần. Cậu bụm mặt, thất vọng nói: “Thế mà tao lại sa đọa đến mức phải dùng đến sắc dụ đấy. Yêu đương đúng là thứ khiến con người ta biến chất.”

Tiểu Bát trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Tôi cảm thấy Tiếu Lang mới là người cần phải buồn mới đúng. Cậu cũng ác quá, trực tiếp dùng máu đầu lưỡi để xua đuổi cậu ta.”

Đỗ Yến chẳng cảm thấy hổ thẹn: “Dựa trên tình trạng điên điên dở dở của cậu ấy ngày hôm qua, nếu tiếp tục phát triển thì sẽ trở thành ác quỷ mất hết lý trí, bị chấp niệm điều khiển. Tao chỉ đang cân nhắc vì đại cục mà thôi.”

Bây giờ Tiếu Lang bị thương, hẳn là sẽ trở về thân thể để nghỉ ngơi lấy sức. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, lần sau đối phương sẽ xuất hiện bằng thân phận quỷ vương.

Mặc dù Đỗ Yến đã xác nhận con quỷ quấn lấy mình kia đúng là Tiếu Lang, nhưng trong đầu cậu vẫn còn có quá nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Ví dụ như tại sao Tiếu Lang đột nhiên biến thành Thành Du rồi đến Hạ Cẩn, đồng thời ký ức còn bị lẫn lộn. Trong đó vừa có ký ức khi hắn là Tiếu Lang, vừa có của Thành Du và Hạ Cẩn.

Tiếu Lang thay đổi thành từng người khác nhau theo những ký ức ấy, thật sự là quá kỳ lạ.

Một vấn đề nữa mà cậu vẫn chưa nghĩ thông suốt chính là vì sao bạn bè Tiếu Lang lại coi Đỗ Yến là hắn, đồng thời còn quên mất sự tồn tại của cậu, thậm chí ngay cả cha mẹ Tiếu Lang đang ở thành phố Thuận Bình cũng bị ảnh hưởng.

Một con quỷ mạnh mẽ quả thật có thể tác động lên sóng điện não của con người nhằm bóp méo ký ức, các sự kiện quỷ dị phát sinh trước mắt Đỗ Yến đều là tác phẩm của quỷ hồn Tiếu Lang. Thế nhưng mục đích của hắn là gì?

Đỗ Yến đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, đột nhiên nhớ đến câu nói mà tối hôm qua Tiếu Lang đã từng nhấn mạnh nhiều lần: “Em là của tôi. Em không thể nhìn người khác, cũng không thể rời khỏi tôi.”

Trong lòng cậu chợt lóe lên suy nghĩ, như thể tâm linh tương thông với quỷ hồn điên điên dở dở tối hôm qua. Mọi hành động của ác quỷ hoàn toàn dựa vào bản năng và chấp niệm, không có quá nhiều suy nghĩ lý trí.

Từ đó suy ra, chẳng nhẽ bởi vì sâu thẳm trong nội tâm Tiếu Lang có ý định muốn nhốt Đỗ Yến vào phòng tối, không muốn để cho bất cứ ai trông thấy cậu, cũng không hy vọng cậu sẽ rời khỏi hắn. Do đó quỷ hồn Tiếu Lang vô thức tác động vào ký ức của bạn bè hắn, xóa đi sự tồn tại của Đỗ Yến trong ký ức của họ?

Một điểm quan trọng khác nữa nhất chính là câu “Em là của tôi”. Bây giờ Tiếu Lang đã chết, cho nên hắn không còn khả năng chứng minh điều này trước mặt mọi người, chấp niệm mạnh mẽ của quỷ hồn cũng chỉ có thể biểu đạt thông qua cách thức vô cùng vặn vẹo ấy.

Bởi vì mọi người chỉ nhìn thấy em mà thôi nên nếu em biến thành tôi thì tương đương với việc em là của tôi. Lối tư duy này quá khó hiểu với người bình thường nhưng đối với một ác quỷ lại là chuyện đương nhiên. Do đó, Đỗ Yến trở thành Tiếu Lang.

Tiểu Bát rốt cục không nhịn được nói: “Tôi thực sự cảm thấy cậu và chủ nhân giấc mộng này đúng là trời sinh một cặp.”

Đỗ Yến hỏi: “Tại sao?”

Tiểu Bát đáp: “Mạch não hai người quá kỳ cục, logic vi diệu như vầy cũng chỉ có mình cậu get được thôi.”

“…”

Nhưng mà tất cả đều là suy đoán của Đỗ Yến. Thiết lập tính cách của cậu trong thế giới này chỉ là một thiên sư tập sự, thực lực thì có đó nhưng kinh nghiệm thực tế lại rất ít. Cậu cũng không biết những phân tích kia liệu có đáng tin hay không.

Đỗ Yến đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, làn nước lạnh lẽo khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.

Muốn xác nhận suy đoán này đúng hay sai rất đơn giản, có lẽ là bị những việc làm khó hiểu của Tiếu Lang tác động khiến cho chỉ số thông minh thụt giảm, ấy vậy mà bản thân cậu lại không nghĩ ra.

Đỗ Yến âm thầm giễu cợt chính mình, sau đó cậu rời khỏi phòng, cầm điện thoại lên bấm một dãy số.

Người mà cậu đang gọi là sư phụ ở thế giới này của cậu. Sư phụ Đỗ Yến chưa từng gặp Tiếu Lang cho nên đối phương đương nhiên sẽ không biết đến sự tồn tại của ông. 

Nếu như tình hình thực tế không khác gì so với phân tích của Đỗ Yến thì Tiếu Lang sẽ không thể ảnh hưởng đến ký ức trong đầu sư phụ.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên âm thanh vô cùng quen thuộc, không khác với dự đoán của Đỗ Yến là bao.

“Tiểu Yến à, sư phụ đang muốn gọi điện thoại cho con đây. Có phải phía con xảy ra vấn đề gì rồi không? Vừa nãy sự phụ thấy ngọc bài con để ở môn phái mơ hồ có khí đen vây quanh. Chẳng nhẽ con bị ác quỷ quấn thân, không thể thoát khỏi ư?”

Đỗ Yến báo cho ông biết: “Sư phụ, gần đây con gặp được một người có linh hồn hết sức đặc thù, cậu ấy có tiềm năng trở thành quỷ vương, đồng thời từ khuôn mặt có thể thấy sắp tới sẽ gặp đại nạn, chết ngoài ý muốn. Vì vậy con bèn đi theo cậu ấy để tìm cơ hội.”

Đỗ Yến kể cho sự phụ nghe mọi việc đã xảy ra gần đây, lược bỏ những đoạn không cần thiết, dùng một cách dễ hiểu nhất để giải thích.

Sau đó, cậu nói ra suy đoán của bản thân.

Đầu dây bên kia chìm trong yên lặng, hẳn là đang suy nghĩ. Khoảng một phút trôi qua, sư phụ mới lên tiếng: “Phân tích của con cũng không hẳn là bất hợp lý, bạn bè cậu ta coi con thành Tiếu Lang chứng tỏ họ đã bị quỷ hồn ảnh hưởng, sửa đổi ký ức.”

Đỗ Yến hỏi: “Con dùng trận pháp nhốt Tiếu Lang lại, nếu không thành quỷ vương thì sẽ chẳng tài nào thoát ra. Ấy thế mà cậu ấy chưa chết được bao lâu đã có năng lực bám lên người con, theo con trở về sao?”

Sư phụ trả lời: “Thật ra trong sách cổ cũng có ghi chép về trường hợp ngoại lệ. Lúc đó môn phái chúng ta có một vị tiền bối, quỷ hồn bị luyện chế rất căm thù y. Con biết đấy, nếu quỷ hồn có cừu hận sâu sắc, cảm xúc sẽ cực kỳ kích động, trở nên vô cùng mạnh mẽ, chỉ là không ngờ rằng người kia lại có mệnh cách đặc thù, chưa luyện chế xong đã phá trận giết chết tiền bối.”

Đỗ Yến nói: “Giống trường hợp của Tiếu Lang ạ?”

“Không phải, nhưng các linh hồn đặc thù này có một điểm tương đồng chính là so với người bình thường, bọn họ có khả năng điều khiển hồn phách bản thân rất mạnh, cho nên trước đây mới thực hiện thành công sinh hồn ly thể tận vài lần.”

“Tuy cậu ấy có thể rời khỏi thân thể của mình thì sao lại thoát khỏi trận pháp dễ dàng như vậy được ạ?” Đỗ Yến đáp.

“Đúng, luyện chế quỷ hồn chính là bảo vật trấn phái của chúng ta, kể cả quỷ vương cũng không thể dễ dàng chạy thoát.” Sư phụ dừng lại một chút, “Thế nhưng, nếu chỉ là một phần thì đơn giản hơn rất nhiều.”

“Một phần?” Đỗ Yến nghe thấy thế bèn nảy ra suy đoán.

“Ừm, con người có ba hồn bảy vía, Thai Quang, Sảnh Linh, U Tinh, trong đó U Tinh là tình và dục vọng. Loại người này nếu có khả năng điều khiển hồn phách mạnh mẽ thì chỉ cần tách U Tinh ra là sẽ không động đến trận pháp.”

Đỗ Yến chợt hiểu rõ: “Ý sư phụ là trên thực tế, chỉ có một phần hồn của Tiếu Lang rời khỏi cơ thể, hóa thành quỷ quấn lấy con. Từ những gì cậu ấy làm thì hồn phá trận chính là U Tinh sao?”

Sư phụ đáp: “Đó là suy đoán của sư phụ, còn chuyện vẻ ngoài thay đổi thất thường thì quỷ hồn sẽ dựa vào những mảnh ghép ký ức, cho nên hóa thành tướng mạo ở kiếp trước cũng là chuyện bình thường. Cụ thể thế nào thì con phải tự tay xác nhận mới đáng tin.”

Tuy Thành Du và Hạ Cẩn không phải là kiếp trước của Tiếu Lang nhưng nguyên nhân đó cũng rất phù hợp để giải thích về trường hợp này. Ba thân phận kia đều là cùng một người, coi như hắn đã quên mất những gì mà mình đã từng trải qua trong hai mộng cảnh trước thì tiềm thức vẫn giữ lại chút ít ký ức vụn vặn.

“Vâng, cảm ơn sư phụ.” Đỗ Yến đang định cúp điện thoại thì lại nghe thấy đầu dây bên kia dặn dò. 

“Tuy con là đệ tử ưu tú nhất trong phái nhưng dù sao kinh nghiệm cũng không đủ, chớ hành xử lỗ mãng. Gặp chuyện gì không giải quyết được thì lập tức liên lạc với sư phụ, đừng cậy mạnh.”

“Thưa sư phụ, con biết rồi ạ.”

Đỗ Yến tắt máy, thầm nghĩ có nên trở về làng cổ để xác nhận tình hình của Tiếu Lang hay không.

Kính Coong ——

Tiếng chuông vang lên, Đỗ Yến tiến tới mở cửa. Bạn bè Tiếu Lang đang đứng ở bên ngoài.

Hiện tại là khoảng bảy giờ, vẫn còn rất sớm. Đỗ Yến đã tưởng rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì ít nhất phải hơn chín giờ họ mới đủ sức rời giường chứ.

“Chúng mày dậy sớm thế?” Đỗ Yến hỏi.

Mọi người lúng túng cười: “Xuống ăn bữa sáng đi.”

Đỗ Yến biết bọn họ có chuyện quan trọng muốn nói, cho nên bèn xoay người lấy đồ, cùng mọi người đến phòng ăn.

Lúc ăn gần xong bữa sáng, mấy người bạn của Tiếu Lang nhìn nhau rồi đồng loạt hướng về phía Đỗ Yến, trên mặt thoạt nhìn khá do dự, không người nào dám mở miệng trước.

Đỗ Yến chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: “Chúng mày muốn nói gì thì nói luôn đi.”

Sau đó Lương Phi lên tiếng, tính cậu ta vốn là kiểu nhanh mồm nhanh miệng, nhanh chóng vào thẳng vấn đề: “Tiếu Lang này, thật ra tối qua bọn tao đã bàn lại rồi, quyết định hôm nay sẽ mua vé tàu về. Mày cũng biết chuyện xảy ra trong làng cổ rồi đấy, thực sự là bọn tao sợ lắm…”

Chu Điềm cảm thấy Lương Phi ăn nói quá mức dứt khoát, bèn tiếp lời: “Anh Tiếu Lang ơi xin lỗi anh nha, anh đừng trách mấy anh ấy, là do em nhát quá đó. Việc trở về ngày hôm nay cũng do em đề xuất, tình hình hiện tại đã thành ra như thế thì cả nhóm cũng chẳng còn tâm trạng đâu để đi chơi nữa cho nên mới muốn về.”

Đỗ Yến phất tay, cười đáp: “Anh không sao, mọi người muốn rời đi là chuyện bình thường, đừng thấy có lỗi gì với anh cả. Người phải nói xin lỗi là anh mới đúng, thân là chủ nhà mà chiêu đãi khách không chu đáo.”

Trên thực tế, quyết định rời khỏi nơi đây của họ rất hợp ý Đỗ Yến.

Bên phía Tiếu Lang đang có rất nhiều vấn đề bất thường, Đỗ Yến nhất định phải tìm cơ hội quay lại làng cổ để xác nhận. Tại bước ngoặt này, cậu cũng chẳng có hơi sức đâu mà bảo vệ mấy người bạn của hắn. 

Nếu bọn họ không muốn đi, Đỗ Yến cũng sẽ lấy được lý do để khuyên họ nhanh chóng rời khỏi đây. Bây giờ bọn họ chủ động đề nghị thì lại càng bớt việc cho cậu hơn.

Mọi người thấy Đỗ Yến hoàn toàn không tức giận, biểu cảm trên mặt cũng hòa hoãn hẳn, bầu không khí tại bàn ăn cũng bắt đầu trở nên sôi động.

Lương Phi gợi lên hứng thú mới: “Hay là bọn mình đến chỗ khác du lịch đi, hình như ngay gần thành phố Thuận Bình có một thắng cảnh vừa được khai phá rất đẹp. Tiếu Lang, mày đi cùng bọn tao nhé?”

Đỗ Yến lắc đầu, đáp: “Thôi, hai ngày nữa ba mẹ tao về rồi. Cả nhà đã lâu không gặp, tao vẫn nên ở nhà với họ thì hơn.”

Mọi người cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng không nói thêm cái gì nữa. Dù sao cũng là bạn cùng phòng, thiếu gì cơ hội du lịch với nhau.

Nếu đã đạt thành nhận thức chung thì sau khi ăn xong bữa sáng, đoàn người bèn thẳng tiến đến trạm xe lửa, dự định mua vé rời khỏi Thuận Bình trong ngày hôm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc