NHÂN VẬT PHẢN DIỆN BIẾN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG

Thời An từ nhỏ đã có tính cách nhu nhược. Bởi vì không có cha nên lúc ở quê bé cũng thường hay bị bọn nhỏ bắt nạt. 

Song Thời An có thừa kinh nghiệm đối phó mỗi lần gặp phải tình huống như vậy. Bé biết mình không thể phản kháng, càng phản kháng thì những đứa nhỏ kia càng bắt nạt bé dữ dội hơn.

Lúc này bé chỉ cần yên tĩnh cuộn tròn lại, chờ bọn chúng ức hiếp xong, dù sao sức lực của đám con nít không lớn, chịu đòn một chút là được rồi. Lát sau chúng chán sẽ tự mình rời đi.

Thời An co người, lấy tay bảo vệ đầu, ngay khi nắm đấm sắp sửa nện lên người bé thì bóng tối xung quanh đột ngột xuất hiện một khe hở. 

Ban đầu Thời An không dám ngẩng đầu nhìn, thời điểm bé phát hiện đứa trẻ to xác nhất đám vẫn luôn rất khí thế lăng mạ người khác kia đột nhiên im bặt, rốt cục không nhịn được lén lút xem thử.

Mới vừa ngước mặt lên, bé đã trông thấy thằng nhóc tên Lâm Hổ chật vật ngã cắm mặt xuống đất, cả người dính đầy tro bụi.

Mặc dù rất không nên nhưng Thời An vẫn bật cười, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy kẻ bắt nạt mình thảm hại như vậy.

Tiếp đó, bé bèn thấy đứa nhỏ Đỗ yến nhà bên từ trên trời giáng xuống, chỉ vào Lâm Hổ nói: “Đây là địa bàn của tao.”

Quả nhiên đối phương không cố tình tới cứu bé, nghe nói Đỗ Yến và Lâm Hổ không hợp nhau, gặp mặt là đánh lộn. Lúc Thời An đang trộm nghĩ thì bỗng cảm nhận được một ánh mắt chẳng mấy thân thiện gì đang hướng về phía bé.

Thời An nhìn sang, hóa ra là Chương Cảnh – cháu trai của bà chủ căn nhà thuê.

Thân thể Thời An khẽ run, vô thức lảng tránh ánh mắt đối phương. Thật ra bé rất thích anh trai nhỏ Chương Cảnh bởi vì đối phương chính là kiểu người lý tưởng trong mắt bé.

Ngày nào Chương Cảnh trông cũng rất sạch sẽ, mặc quần áo đẹp và vừa người, là con nhà người ta điển hình trong hẻm. Nghe đâu nhóc vẫn chưa lên tiểu học đã nhận biết được rất nhiều chữ, còn nói tiếng anh, làm toán, thậm chí học cả Tae Kwon Do.

Nói chung là đứa trẻ mà Thời An vô cùng ngưỡng mộ: cha mẹ yêu mến, những đứa nhỏ khác cũng chẳng dám bắt nạt.

Lúc Thời An vừa mới chuyển đến đây đã từng lén lút hi vọng được trở thành bạn bè với Chương Cảnh. Thế nhưng Thời An phát hiện bình thường gặp Chương Cảnh ở trong tứ hợp viện, đối phương sẽ cười chào hỏi bé.

Đến khi ra khỏi nhà, Chương Cảnh lại coi như bé không tồn tại. Thời An là đứa nhỏ rất nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra Chương Cảnh không muốn để ý tới bé, cho nên lúc ở ngoài đường, bé cũng không tiếp cận người ta.

Chẳng qua bé vẫn rất ước ao mỗi lần nhìn thấy Đỗ Yến không hề kiêng dè gì đánh nhau với Chương Cảnh.

Cậu nhóc tên Đỗ Yến kia chính là kiểu người mà Thời An sợ nhất. Mẹ Thời An cũng biết tính tình con trai mình rất dễ bị bắt nạt, hai ngày đầu sau khi chuyển tới đã nghe ngóng được hết tình hình trong con hẻm.

Thanh danh đại ca của Đỗ Yến vang dội khắp nơi, đương nhiên mẹ Thời An sẽ xếp cậu vào danh sách những đứa nhỏ phải tránh xa.

Song với tình huống hiện tại, người mà Thời An không muốn tới gần nhất vừa đạp Lâm Hổ một cước. Còn người mà bé sùng bái lại đang nhìn bé bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn và đầy chán ghét. 

Sao lại thế này nhỉ? Khi Thời An còn đang ngẩn người, chưa hiểu gì thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Chương Cảnh lao vào trong đám đông, đá văng tên nhóc chuẩn bị đánh lén Đỗ Yến, sau đó liếc mắt sang phía Thời An, giọng điệu không quá tử tế: “Ngồi đần ra đấy làm chi? Mau tới giúp một tay!”

Thời An vốn là người không có chính kiến, lại rất hâm mộ Chương Cảnh. Nghe thần tượng của mình nói vậy bèn quên đi nỗi sợ trong lòng mà bò dậy, gia nhập cuộc hỗn chiến.

Mặc dù Thời An chưa từng đánh nhau nhưng vẫn dựa vào khí thế để xông tới. Dù sao cả đám đều là trẻ con, sức khỏe chênh lệch rất ít.

Có thêm Thời An nhập hội, phe Đỗ Yến không còn rơi vào thế hạ phong nữa. Ngoài ra sức chiến đấu của Đỗ Yến và Chương Cảnh mạnh hơn kha khá đám con nít bình thường khác, trong thời gian ngắn đã khiến phe Lâm Hổ phải chạy biến.

Lâm Hổ còn ngoảnh đầu lại đe dọa: “Đỗ Yến, mày chờ đấy! Ngày nào đó tao sẽ đánh mày tè ra quần!”

Đỗ Yến đắc ý khiêu khích: “Có muốn cũng chẳng được, mau ngoan ngoãn gọi tao là ông nội đi! À không đúng, mày thiếu tao mười câu ông nội rồi đấy, hay là bây giờ gọi trước vài tiếng nhỉ?”

Lâm Hổ bị cậu chọc tức đến mức khuôn mặt béo phì đỏ bừng, chỉ có thể chạy trối chết.

Cuộc ẩu đả chấm dứt. Thời An đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Đây là lần đầu tiên khi bị bắt nạt, bé tự dựa vào sức mình để đuổi đám người đó đi. Trước đây lúc gặp phải tình huống tương tự, một là có người qua đường bắt gặp sẽ giúp bé một tay, hai là mẹ bé xông lên bảo vệ bé.

Chỉ là sau khi được người lớn giúp đỡ, đám nhóc kia nhất định sẽ bắt nạt bé thậm tệ hơn. Bé nhìn Đỗ Yến và Chương Cảnh đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy mỗi lần bị ức hiếp đều có thể dùng cách đó để phản kháng.

Lúc Thời An chuẩn bị mở miệng nói cảm ơn, Đỗ Yến bỗng nở một nụ cười xấu xa: “Thằng cháu Lâm Hổ của tớ tại sao lại bắt nạt cậu?”

Thời An rất ngây thơ, vô thức tóm lấy túi quần.

Đỗ Yến cười càng thêm xán lạn, nói: “Lấy ra đây xem nào.”

Thời An chẳng muốn lôi đồ vật trong túi ra, chợt nhìn thấy ánh mắt Chương Cảnh thế là nhất thời không tự chủ được làm theo.

Thứ bé đang cầm chính là mấy viên kẹo sô cô la được đóng gói tinh xảo. Thật ra sô cô la này là do bà Lý chủ nhà trọ cho nhà Thời An, bà Lý bảo cháu bà không thích ăn đồ ngọt, để đó quá lãng phí cho nên bèn đưa hết cho mẹ Thời An.

Đây là lần đầu tiên Thời An được ăn món nào ngon như vậy, hiển nhiên sẽ vô cùng trân trọng, mỗi ngày chỉ đám ăn vài viên. Hôm nay lúc bé đang đứng ở đầu ngõ bóc vỏ thì bị Lâm Hổ phát hiện.

Sô cô la rất có sức hấp dẫn với đám con nít, Thời An rất biết bảo vệ thức ăn, giữa việc giao nộp và bị đánh bé sẽ chọn vế sau, vì vậy liền có chuyện vừa rồi.

Trên mặt Đỗ Yến lộ ra biểu cảm coi thường, cười nhạo một tiếng: “Thằng cháu Lâm Hổ béo như lợn rồi còn đòi ăn sô cô la.”

Thời An nhìn vẻ mặt của Đỗ Yến, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng bình thường trở lại, xem ra đối phương rất chướng mắt món ăn này.

Nhưng bé còn chưa kịp mừng đã thấy Đỗ Yến trực tiếp cầm sô cô la trong lòng bàn tay bé: “Mặc dù rất ghét nhưng quy củ chính là quy củ, đây là phí bảo hộ đấy, hiểu không?”

Nói xong, Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm biểu cảm khó tin trên mặt Thời An, dứt khoát nhét sô cô la vào túi, rời khỏi đó.

“Sau này đừng gây phiền toái nữa.” Chương Cảnh nói rồi đuổi theo Đỗ Yến.

Vừa rồi đầu ngõ còn rất náo nhiệt trong nháy mắt đã chỉ còn một mình Thời An.

Bé thừ người, chuyện gì đã xảy ra vậy? Bé tình nguyện bị đánh cũng phải giữ gìn sô cô la, sau đó Đỗ Yến xuất hiện đuổi đám bắt nạt đi, kết quả là bé vẫn đánh mất sô cô la của mình.

Thời An ngây ngốc đứng hồi lâu, không thể mô tả tâm trạng hiện giờ ra sao, thế nhưng so với lúc trước bị cướp đồ thì trong lòng không hề cảm thấy buồn hay bất mãn.

Đỗ Yến hoàn toàn chẳng để tâm đến việc Thời An sẽ nghĩ thế nào về hành động ấy. Nguyên nhân cậu cứu Thời An thứ nhất là vì rất ghét cái kiểu bắt nạt người khác của Lâm Hổ, thứ hai là ngăn Chương Cảnh làm chuyện này. 

Dựa theo suy đoán của Đỗ Yến, Thời An ỷ lại Chương Cảnh đều do thuở nhỏ bị bắt nạt, đối phương đã ra tay giúp đỡ. 

Khởi nguồn ác mộng xuất phát từ sự hổ thẹn của Chương Cảnh, tuy hắn đã từng thật lòng yêu Thời An nhưng khi Thời An tự sát do bệnh trầm cảm, ngoài yếu tố tính cách còn vì đoạn tình cảm dây dưa mười mấy năm kia của bọn họ nữa.

Cho nên nếu muốn xoay chuyển bi kịch của Thời An, khiến ác mộng này biến mất, Đỗ Yến cần phải thay đổi tính cách Thời An và ngăn cản tất cả các sự kiện xảy ra giữa hai người họ.

Về phần tại sao cậu lại lấy sô cô la của Thời An thì đương nhiên là để Thời An không chuyển rời tình cảm lên người mình.

Chương Cảnh nói: “Đưa sô cô la đây.”

Đỗ Yến nhìn nhóc, cũng chẳng giấu làm của riêng: “Được rồi, hôm nay cậu cũng có phần, cho cậu mấy viên nè.”

Đỗ Yến vô cùng rộng lượng đặt sô cô la vào lòng bàn tay Chương Cảnh để nhóc tự chọn. Nhưng cậu không thể ngờ rằng Chương Cảnh lại cầm hết toàn bộ số sô cô la đi. 

“Ơ kìa! Sao cậu buồn cười thế!”

Chương Cảnh đáp: “Ăn nhiều sô cô la sẽ bị sâu răng, để tớ bảo quản giúp cậu”

Đỗ Yến đang muốn đuổi theo cướp lại thì Chương Cảnh trừng mắt nói: “Nếu cậu dám cướp thì tớ sẽ mách ông Đỗ cậu vừa đánh nhau.”

“Mặt dày ghê ha, ban nãy cậu còn đánh ác hơn cả tớ đó!” Đỗ Yến phản bác.

“Vậy cậu đi mách bà nội tớ đi, tớ không ngại đâu.”

“…” Đỗ Yến bị Chương Cảnh chặn họng, không trả lời được.

Tình huống ở nhà bọn họ quả thực bất đồng. Đỗ Yến đánh nhau sẽ bị cấm túc còn bà Lý sẽ chỉ cảm động vì cháu trai mình rốt cuộc cũng hoạt bát như những đứa trẻ khác. 

Đỗ Yến chớp mắt, cười: “Cậu làm sao vậy, ăn nhầm quả pháo à? Lúc lấy trứng chim bị thương ở tay cũng là ngoài ý muốn thôi, lần sau tớ sẽ cẩn thận nhé?”

Chương Cảnh ngẩn người, nhíu mày: “Cậu không nhắc thì tớ lại quên mất, chuyện đó…”

“A! Bà nội gọi tớ về ăn cơm!” Đỗ Yến nhanh chóng chạy trối chết.

Chương Cảnh cầm sô cô la, toan ném vào trong thùng rác thì bỗng thấy Thời An và bà nội đi tới.

Mắt bà Lý rất tinh, vừa nhìn đã phát hiện đống sô cô la trong tay Chương Cảnh: “Ồ? Đây là sô cô la mấy ngày trước bà cho mẹ của Thời An mà?”

Động tác Chương Cảnh cứng đờ, nhóc tiện tay dúi sô cô la cho Thời An: “Tớ không ăn đồ ngọt, cậu cầm về đi.”

Đỗ Yến trốn sau cửa đã chứng kiến toàn bộ. Cậu gãi đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải chứ, Chương Cảnh cướp sô cô la của mình là để trả cho Thời An ư?”

“Cậu ghen à?”

Trên đầu Đỗ Yến hiện đầy dấu chấm hỏi: “Ghen cái gì? Mới có nhỏ xíu như vậy thôi mà, đầu óc mày bậy bạ quá đấy.”

“Vậy cậu đang lo nội dung bộ phim vẫn đi theo chiều hướng cũ sao?”

Đỗ Yến trả lời: “Cái này thì không, dựa trên tính cách của Chương Cảnh, nếu Thời An không bám dính thì cả đời cậu ta sẽ không có bất kì ý nghĩ nào khác với đối phương.”

Đỗ Yến ngừng một chút, không chắc chắn lắm nói: “Chắc là cậu ta không chịu được mấy việc xấu của tao đó. Đúng là ông cụ non!”

Bình luận

Truyện đang đọc